Bởi vì là người từng trải và có kinh nghiệm phong phú nên Quý phu nhân phản ứng rất nhanh, nhìn một màn “full hắc đê không che” của con trai mà vẫn còn bình tĩnh được, chỉ lưu lại một câu “Con tự xử trước đi”, sau đó liền đóng cửa rồi kéo cô con gái đang sợ đến ngây người ra ngoài.

Quý Kha Tây nhìn thằng em của mình vì sợ mà cúi đầu ủ rũ, chỉ cảm thấy xấu hổ dâng trào đến mức đập đầu xuống giường, cố gắng đem đầu vùi vào trong chăn, hy vọng có thể lập tức biến mất khỏi thế giới này.

Nửa tiếng sau, Quý Kha Tây ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách bị hai người phụ nữ nhìn đến mức chỉ biết cúi mặt, lỗ tai đỏ đến sắp nhỏ ra máu.

Em gái nhìn bức tường một hồi rồi nói: “Anh tự xử đến nửa tiếng…”

Quý Kha Tây mặt còn đỏ hơn trước, lắp bắp nói: “Không, không phải như vậy mà…”

Nhìn thấy đỉnh đầu của con trai ngốc nhà mình sắp bốc khói rồi, mẫu hậu lương thiện quyết định không khi dể cậu nữa, nhẹ ho một tiếng rồi nghiêm mặt nói:

“Con và Liêu Úc đã làm chưa?”

Quý Kha Tây không kịp phản ứng, ngẩn đầu ngốc nghếch nhìn bà.

Em gái vô lực đỡ trán, cảm thán rằng nói chuyện với người ngốc thì không cần phải uyển chuyển ẩn dụ làm gì, sau đó phiên dịch lại: “Ý của mẹ là anh bị Liêu Úc chọt cúc chưa đó?”

Liêu Úc? Chọt? Cúc?

Đờ ——

Hai mẹ con Quý gia thấy Quý Kha Tây không phụ sự mong đợi của mọi người mà trên đầu đã lặng lẽ bay lên một làn khói xanh.

Thấy tình cảnh thế này, kẻ đần đến đâu cũng nhìn ra được hai đứa nhóc ‘chong xáng’ này chưa từng làm cái gì rồi.

“Đột nhiên cảm thấy Liêu Úc thật đáng thương…” Hai mẹ con Quý gia không hẹn mà có cùng cảm giác này, sau đó âm thầm cảm thán lần nói chuyện này nhất định không thể thiếu.

“Nam Nam, lấy laptop đến đây cho bổn cung.” Mẫu thân đại nhân ra lệnh cho con gái, còn mình thì nhéo cái mũi của con trai để gọi hồn con về.

Quả nhiên không tới ba giây Quý Kha Tây đã cảm thấy không thở nổi, hé miệng hớp không khí một lúc mới thấy cái tay đang làm ác của mẹ mình, nghiêng người lui về phía sau tránh đi.

Cùng lúc đó em gái đã ôm laptop đến.

Quý Kha Tây khó hiểu nhìn em gái bật máy tính lên, thuần thục mở một file tài liệu tên “B”.

“Anh tự mà xem đi.” Em gái đẩy laptop đến trước mặt Quý Kha Tây.

Quý Kha Tây nhìn thấy bên trong có thêm ba file tài liệu theo thứ tự là “P”, “V”, “A”.

Do dự một chút mới ấn mở file “P”, liền thấy một loạt hình ảnh hiển thị trên màn hình.

[Mẹ và Nam Nam muốn mình xem cái này?]

Bởi vì hình ảnh hiển thị dạng lưới nên rất nhỏ, Quý Kha Tây không cần biết nó là giáp ất bính đinh gì mà tùy tiện mở một hình lên.

“Á AAAA!” Hình ảnh vừa mở lên, Quý Kha Tây đã hét một tiếng vang trời, cuống quýt nhấc chuột tắt đi, một tay che mắt một tay chỉ vào màn hình nói: “Quý Kha Nam, em cho anh xem cái quái quỷ gì vậy nè!”

Chỉ thấy trên màn hình là hai thân thể tràn trề nam tính, người phía dưới ngửa đầu, cần cổ mảnh khảnh vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ, vẻ mặt sung sướng mà lại như đang phải chịu đau khổ gì dữ lắm vậy. Người phía trên thì thân hình cường tráng, ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược, dùng tay ép hai chân người phía dưới lên trước ngực, bày ra tư thế chữ M, thằng em to xác đang khí thế bừng bừng muốn chui vào hang động nhỏ bé giữa cặp mông trắng nõn…

Quý Kha Nam lập tức xị mặt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Quý Kha Tây, anh dám gọi tên đầy đủ của bà à, có tin bà ném anh ra ngoài luôn không?”

Từ trước đến giờ quen bị em gái ăn hiếp rồi nên Quý Kha Tây chỉ biết im thin thít.

Mẫu thân đại nhân cũng đưa mắt vào góp vui, chỉ vào màn hình máy tính nói với Quý Kha Nam: “Quá manh!”

Quý Kha Tây: “Mẹ!!! Mẹ…”

Bởi vì vừa rồi Quý Kha Nam còn thấy anh trai đang trợn mắt há mồm với mình, tức giận nói: “Anh nói xem tại sao chúng ta là hủ? Còn không phải là vì anh sao?”

“Sau khi thành hủ thì cảm thấy con và Liêu Úc quả nhiên rất tốt.” Mẹ lại tiếp lời, sau đó mạnh bạo đem bàn tay đang che mắt của Quý Kha Tây xuống, nghiêm túc nói: “Xem cho kỹ vào, cái này cũng vì muốn tốt cho con, con cũng không hy vọng đến lúc mình và Liêu Úc lăn giường mà cái gì cũng không biết phải không?”

Những lời này của mẹ trùng khớp nói trúng lo lắng của Quý Kha Tây. Tuy cậu đã chuẩn bị tâm lý ở chung thì sẽ “ấy ấy” nhưng lại không biết hai thằng đực rựa phải “ấy” như thế nào. Hơn nữa cậu cũng biết rõ về cái vấn đề “chào cờ” của mình thế nào, vì thế đối với chuyện sắp sửa xảy ra thì lo lắng nhiều hơn là vui vẻ.

Quý Kha Tây đỏ mặt cầm chuột lên, từ từ xem một hình rồi lại một hình… những hình ảnh kia làm mặt cậu đỏ lên tận mang tai, huyết mạch toàn thân đều sôi sục.

Mẹ thấy thế thì vui vẻ gật đầu, còn nói: “V là video, A là tiểu thuyết, đều là mẹ và Nam Nam đặc biệt cắt lấy cảnh H đó. Nếu con không hiểu gì có thể đến hỏi mẹ và em.”

Một màn giáo dục giới tính này kéo dài gần hai tiếng, đương nhiên là có hiệu quả rõ rệt.

Quý Kha Tây ý thức được thật ra H cũng là một môn học cực kỳ phức tạp, chỉ mỗi chuyện tư thế thôi mà đã nhiều đến vậy rồi.

Trong hai tiếng ngắn ngủi này được mẹ dạy rằng muốn “ấy ấy” thì phải có bôi trơn, còn hiểu được cái gì là nhỏ sáp, cái gì là rửa ruột, thậm chí còn học được tên của một đống sếch toy cực kỳ công hiệu.

Cuối cùng, mẹ sờ đầu cậu hỏi: “Đã hiểu hết chưa?”

Thằng em nhỏ của Quý Kha Tây nãy giờ vẫn luôn sốt cao không khỏi, một lúc sau, cả người đều choáng váng, chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.

Nhìn bộ dạng ngốc manh của cậu, mẫu thân đại nhân lại không nhịn được mà nhéo mũi cậu một cái, thở dài nói: “Con cứ ngốc ngốc thế này thì làm sao bổn cung có thể yên tâm được. Ra ở riêng rồi phải tự chăm sóc tốt cho mình, ra đường phải đem theo điện thoại, bị lạc đường thì lập tức gọi về cho mẹ, còn nếu thấy tủi thân thì cứ về nhà…”

Quý Kha Tây cảm thấy hốc mắt nóng lên, hít hít cái mũi, liều mạng mở to mắt để giọt nước trong kia đảo quanh tròng mắt, nhìn dấu vết bị thời gian mài mòn trên gương mặt mẹ, không còn cái thời thanh xuân tươi đẹp nữa.

“Học trưởng rất tốt, anh ấy sẽ không ăn hiếp con…”

Em gái sắc mặt trầm xuống, cắn răng nói: “Không em gái anh! Cứ học trưởng học trưởng học trưởng, chúng tôi vì anh mà tìm những thứ này vất vả biết nhường nào! Đi mà về phòng của anh đi!”

Quý Kha Tây còn chưa kịp giải thích đã bị em gái đẩy về phòng.

Trong phòng, Quý Kha Tây vạn phần ủy khuất, thật ra câu tiếp theo cậu muốn nói là “Không cần mọi người lo lắng cho con.”

Còn có bây giờ cậu rất muốn nói với Quý Kha Nam một câu: “Em không phải là em gái anh sao?”

_________________________

Hôm nay em lên cơn, cảm thấy văn của tác giả chưa đủ manh nên em mạo muội edit cho nó nhắng nhít một chút, thật ra em chỉ thay đổi từ ngữ chút thôi chứ không ảnh hưởng đến ý nghĩa câu văn đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play