Edit: _BOSS_ lười

Người đói bụng, thì sẽ không soi mói lắm đối với mùi vị thức ăn. Hoàng Hà bưng bát lên, "phì phò" miệng lớn cuồng ăn, rất nhanh lấp đầy cái bụng. Tiếp đó, mang theo sự thỏa mãn không nói ra được, đốt lên điếu thuốc, hút hết sức thích ý.

Pháp y Đường Uy ngồi ở bên cạnh, rất là hâm mộ nhìn Hoàng Hà đã ăn no. Hắn bị viêm loét dạ dày, chỉ có thể kiêng ăn nhiều món. Như Hoàng Hà có loại cử động một mạch trút sạch mấy bát cơm vào trong dạ dày, ở dưới cái nhìn của Đường Uy chính là điều không thể tưởng tượng.

"Ngươi cũng tranh thủ thời gian ăn đi! Sau khi ăn xong còn lên xe của ta, ta đưa ngươi trở về."

Hoàng Hà nhìn điếu thuốc đã hút được một nửa, nghiêm túc nói. Đường Uy cũng là cảnh sát trong cục, nếu tiện đường thì cùng nhau trở về.

"Ta tạm thời còn không đi được."

Đường Uy dùng muôi múc chút nước canh, ngâm hạt cơm đã nguội và cứng: "Những người chết đó đã phơi nắng cả ngày ở dưới ánh mặt trời, tối nay ta phải đến phòng xác Huyện, viết ra báo cáo về việc kiểm tra thi thể. Nếu như đợi đến ngày mai, tình huống thi thể liền sẽ sản sinh biến hóa, đến lúc đó liền có phiền phức."

Hoàng Hà khá là ngoài ý muốn nhìn hắn: "Vậy tối nay ngươi ở đâu? Nhà khách? Vẫn là phòng xác?"

Đường Uy khá là bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Phỏng chừng là không ngủ được. Dọc đường đến ta đã hỏi thăm qua, bên phòng xác Huyện có kho lạnh, còn có sở kiểm nghiệm thi thể được thiết lập đơn độc. Hôm nay đến khá vội vàng, khoa pháp y chỉ có một mình ta. Hết cách rồi, chỉ có thể phấn khởi chiến đấu suốt đêm, làm được một việc thì sẽ ít đi một việc."

"Ngươi cũng là người số khổ ah."

Hoàng Hà rầu rĩ không vui lộ ra bực tức.

Lời nói của Đường Uy, để cho hắn buộc phải nhớ tới mấy tiếng trước ở trên xác xe khách, nữ nhân kia đột nhiên đứng lên rồi nhào tới tấn công mình: "Ta nói, chuyện hôm nay cũng thật sự rất kỳ quái. Ta dám dùng đầu đánh cược, nữ nhân kia khi đó thực sự là đã chết rồi."

Đường Uy nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi lại tới nữa rồi. Đều nói không nên nhắc lại chuyện đó. Không phải ta nói ngươi, người chết chính là người chết, chưa từng có lời giải thích như mượn xác hoàn hồn gì gì đó. Nữ nhân kia lúc đó còn năng động, lại còn có thể đứng lên. Không chỉ là ta, còn có mấy người đều trông thấy. Đại não nhân loại rất mỏng manh, xe lại lăn xuống từ chỗ đỉnh núi cao như thế, coi như là người máy cũng sẽ rơi đến chấn động não. Vào lúc ấy nàng có hành vi dị thường cũng có thể lý giải, đừng nói là cắn ngươi, cho dù là đè ngươi xuống đất rồi muốn làm gì thì làm, cũng phải chấp nhận."

Đây chính là trêu đùa thêm cả chuyện cười.

Hoàng Hà dùng sức tàn nhẫn hút một hơi thuốc, rất không cao hứng liếc nhìn Đường Uy nói: "Nếu không, lúc đó hai chúng ta hoán đổi vị trí, ngươi nằm ở trên đất, để cho nữ nhân đó nhào lên?"

Đường Uy bưng cơm ngâm canh rồi miệng lớn bắt đầu ăn, hàm hàm hồ hồ nói: "Đó là bất ngờ. Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như thế. Nói chung, người cũng đã chết rồi, trách nhiệm cũng sẽ không trách đến trên đầu của ngươi."

Hoàng Hà lắc lắc đầu, không tranh luận nữa.

Hắn cũng không phải là sợ gánh vác trách nhiệm gì đó, chẳng qua là cảm thấy, sự tình có chút không đúng lắm.

Nữ nhân kia, rõ ràng đã chết rồi.

...

Cơm nước xong, Hoàng Hà lái xe đưa Đường Uy đến phòng xác Huyện Liễu Thành.

Nhìn Đường Uy nhảy xuống xe, đi vào đại sảnh phòng xác có đèn sáng, trong lòng Hoàng Hà bỗng nhiên dâng lên một sự lo lắng không nói ra được. Hắn không nhịn được dò ra thân thể từ trong cửa sổ xe mở rộng, lớn tiếng kêu lên: "Tiểu Đường, nếu không hai chúng ta vẫn là trở về cục đi! Đợi đến ngày mai hừng đông rồi lại tới. Dù sao cũng chính là lộ trình hơn một giờ, không bỏ lỡ được việc của ngươi."

Đường Uy xoay người, hướng tới Hoàng Hà cười cợt: "Không có chuyện gì! Tối nay ta tốn chút thời gian để làm cho xong việc, ngày mai trở về còn có thể nghỉ ngơi nửa ngày. Đợi đến buổi chiều, liền cố gắng ngủ một giấc thật ngon. Ngươi trở về trước đi, nếu như có vấn đề gì, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi."

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại liền đi vào.

Hoàng Hà cau mày, lắc lắc đầu, một lần nữa ngồi thẳng thân thể, thắt chặt đai an toàn, khống chế bộ ly hợp, chạy tới phương hướng lối vào đường cao tốc.

Trên đường, Hoàng Hà vẫn cảm thấy tâm thần bất định, lại không biết đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở đâu.

...

Phòng xác Huyện Liễu Thành có điều kiện cũng không tệ, bên trong sở kiểm nghiệm thi thể có đủ mọi thiết bị. Thời điểm Đường Uy mới vừa tiến vào, rất là cảm thấy kinh ngạc ———— ngoại trừ thiết bị phân tích điện tử cỡ lớn, sở kiểm nghiệm hầu như chính là bản thu nhỏ một phòng công tác pháp y.

Nhân viên công tác trong phòng xác sớm đã tan ca. Hết thảy thi thể đều đã được chuyển đến, phân biệt cất vào từng tủ lạnh kiểu ngăn kéo. Đường Uy ở dưới sự trợ giúp của một nhân viên ca đêm, từ trong tủ lạnh chuyển ra nữ thi có đầu bị mảnh vỡ kim loại thông suốt, đặt nằm ở trên bàn giải phẫu. Hắn cảm ơn một tiếng đối với nhân viên ca đêm, đợi đến khi đối phương rời đi, Đường Uy mặc lên áo blouse trắng, dựa theo quy trình thao tác liền rửa tay, diệt khuẩn, đeo lên găng tay cao su và khẩu trang, đi tới trước mặt nữ thi đã cứng đờ.

Chọn dao giải phẫu tiện tay từ trong khay bên cạnh, Đường Uy dùng phương thức cầm bút nắm chặt cán dao, mũi dao cắm vào lồng ngực thi thể, thẳng tắp hướng xuống, tại vị trí phần bụng hướng mặt bên cắt đường gạch chéo thành hình chữ "Y".

Chỉ có rất ít máu chảy ra từ vị trí vết cắt. Vậy mang ý nghĩa máu đã ngưng kết ở trong cơ thể người chết.

Nguyên nhân cái chết giống như phán đoán trước đó, đều là vũ khí sắc bén đâm vào đầu dẫn đến cái chết. Đường Uy giơ lên tay tràn đầy máu bẩn, đang chuẩn bị cởi ra găng tay, cầm lấy máy chụp hình đặt ở trên bục bên cạnh, lưu trữ chụp ảnh đối với tình huống giải phẫu bên trong cơ thể người chết, nhưng chợt nhớ tới những câu nói trước đó mà Hoàng Hà đã nói ở trong phòng ăn nhà khách, trong lòng không khỏi hơi động, xoay người, cầm lấy một đĩa Petri thủy tinh từ trên cái kệ ở mặt bên bàn giải phẫu, rót vào chút ít dịch nuôi cấy, lại dùng Pipet hút một chút mẫu máu từ vị trí trái tim thi thể, cẩn thận từng li từng tí nhỏ vào đĩa Petri.

Làm cấy máu rất đơn giản. Đường Uy không có nhìn thấy kính hiển vi ở trong sở kiểm nghiệm. Hắn dự định bảo tồn phần mẫu máu này, ngày mai đem về cục thành phố để tiến thêm một bước nghiên cứu.

Chụp xong bức ảnh, để xuống máy chụp hình, Đường Uy bỗng nhiên cảm thấy có chút uể oải. Hắn kéo qua vải plastic màu trắng che lại thi thể, kéo tới một cái ghế rồi ngồi xuống. Hiện tại, toàn bộ sở kiểm nghiệm chỉ có một mình hắn, là không gian tư nhân chân chính.

Nói như vậy, người lấy pháp y làm nghề nghiệp, phần lớn đều là người chủ nghĩa vô thần. Đường Uy cũng không ngoại lệ. Hắn căn bản không tin tưởng những câu nói trước đó mà Hoàng Hà đã nói, cảm thấy đó chỉ là cái cớ Hoàng Hà muốn thoái thác trách nhiệm. Ngẫm lại cũng đúng, thật vất vả mới phát hiện một người gặp sự cố may mắn còn sống, lại ở trước mặt mình bất ngờ dẫn đến tử vong. Chuyện thế này nếu như lan truyền ra ngoài, gia thuộc người chết bất kể như thế nào cũng sẽ không bỏ qua Hoàng Hà.

Nghĩ tới đây, Đường Uy không khỏi nở nụ cười.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy phần mẫu máu đặt ở trên bàn. Nắp thủy tinh che kín mặt ngoài đĩa Petri, trên mặt chất lỏng chứa ở trong đó, hơi tràn lên một vòng gợn sóng.

Đường Uy choáng váng. Hắn không khỏi ngồi thẳng người, rút ngắn khoảng cách giữa mình và đĩa Petri.

Kiên trì chờ đợi gần hai phút, gợn sóng đó lại xuất hiện.

Lần này, Đường Uy thấy rất rõ ràng ———— chính giữa bề mặt chất lỏng màu đỏ nhạt đột nhiên nhảy nhót lên, xuất hiện hai đường gợn sóng cấp tốc tản ra vùng ven. Nhưng mà rất kỳ quái, vị trí hoạt động của bề mặt chất lỏng, chính là vị trí trước đó mình dùng Pipet nhỏ xuống máu của người chết. Cho tới những bộ phận bên cạnh thuộc về dịch nuôi cấy, chẳng hề có chút động tĩnh.

Là máu có vấn đề.

Trong phần mẫu máu này, có thứ gì đó đang động.

Đường Uy lại nghĩ tới những câu nói trước đó mà Hoàng Hà đã nói.

"Nàng đã chết rồi, thế nhưng nàng lại đứng lên!"

Bóng đêm rất yên tĩnh, không có bất cứ tiếng vang gì. Đường Uy nghe thấy trái tim mình đang "Ầm ầm" đập kịch liệt. Hắn cầm lấy nước khoáng ở bên cạnh, vặn nắp uống một hớp, đầu óc tức khắc tỉnh táo rất nhiều.

Suy nghĩ chốc lát, Đường Uy cầm lên đĩa Petri đi tới trước ao nước, đổ ra dịch nuôi cấy ở bên trong. Cách tầng thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy ở đáy đĩa Petri có dính máu được lấy từ trên người người chết. Chúng nó phi thường sền sệt, rất giống là nước sơn chưa pha, lại dường như một loại keo dán hơi ngưng kết. Chầm chậm chảy xuống, tốc độ rất chậm, màu sắc cũng dần dần trở nên trong suốt.

Đường Uy tập trung tinh thần nhìn chăm chăm giọt máu này chỉ to bằng ngón cái.

Đột nhiên, ngay ở trước mắt của hắn, giọt máu này lại bất thình lình nhảy lên một hồi. Nó nhô ra thật cao từ vị trí chính giữa, lại như quái chất nhầy Slime trong game máy tính, nắm giữ sinh mệnh độc lập.

Đường Uy bị sợ đến mức phải buông tay ra, đĩa Petri từ trên không rơi xuống, rơi ở trong ao nước, phát ra tiếng vang lanh lảnh chói tai, tản ra từng mảnh vỡ thủy tinh to nhỏ không đều.

Đây, đây đến tột cùng là thứ gì?

Chẳng lẽ Hoàng Hà nói là sự thật?

Nữ nhân kia, lúc đó thật sự muốn ăn hắn?

Trong sự hoảng hốt, Đường Uy lại lần nữa nghe thấy đằng sau có loại thanh âm kỳ quái đang truyền đến. Rất nhẹ, rất yếu ớt, phát ra âm thanh "Sàn sạt" thật giống như là dùng móng tay cào lên cánh cửa, hoặc là quần áo ma sát ở mặt ngoài cửa sổ.

Đường Uy thở hổn hển, xoay người, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Phát hiện trước đó để cho hắn trở nên nơm nớp lo sợ, trong đầu có rất nhiều ý nghĩ hỗn loạn. Hắn bước nhanh đi tới trước bàn giải phẫu, nhấc lên vải che plastic, nhìn thấy thi thể vẫn còn duy trì dáng dấp trước đó, không có biến hóa gì.

Ta thật là đang nghi thần nghi quỷ.

Đường Uy bình tĩnh lại tâm tình, tự giễu lắc lắc đầu.

Âm thanh quái đản gì gì đó, có lẽ là mình ảo tưởng nghe nhằm đi!

Bất quá, bộ nữ thi này thật sự có chút cổ quái. Đặc biệt là máu của nàng, bên trong hiển nhiên có vật còn sống nào đó. Đại khái, là bị virus lây nhiễm.

Đường Uy lại cầm lấy một đĩa Petri mới, lại dựa theo trình tự trước đó làm một lần nữa. Hắn ngồi ở trên ghế lẳng lặng nhìn, máu trong đĩa Petri lại lần nữa nhô lên, sản sinh từng cái bong bóng không lớn, tiếp đó nổ tung.

Thật sự rất thú vị. Đường Uy cầm lấy máy chụp hình, đem trình độ công tác gạt đến chốt "Quay phim". Nhất định phải quay video tình huống này, ngày mai giao cho bên tổng cục để tiến hành xử lý. Nếu như đúng là virus lây nhiễm, thì phần mẫu máu này đã cực kì trọng yếu.

Vừa mới mở ra nguồn điện máy chụp hình, Đường Uy lại lần nữa nghe được đằng sau truyền đến động tĩnh.

Đó là một loại tiếng bước chân rất nhẹ. Cũng có khả năng là mình nghe lầm. Đường Uy một hồi kinh ngạc, cấp tốc xoay người, lại vẫn là không có bất cứ phát hiện gì. Hắn cảm thấy mình đại khái là thần kinh quá nhạy cảm, trong đại sảnh của cả sở kiểm nghiệm đều rất vắng vẻ, trừ mình và thi thể nằm ở trên bàn giải phẫu, căn bản không có người thứ ba.

Ngoài cửa sổ, nơi xa liền có thể nhìn thấy bảo an thi hành nhiệm vụ ngồi ở cửa chính phòng xác. Nếu như có người tiến vào từ bên ngoài, bọn họ có thể biết còn sớm hơn mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play