Edit: _BOSS_ lười

Hỗn loạn trong nhà xác, cũng không có truyền tới bên ngoài.

Hà Đại Sơn khập khễnh đi lên thang lầu, lén lút chạy đến góc tối tăm trên sàn nhà hai bên trái phải, nhìn chung quanh một chút có người hay không, lúc này mới cuộn tròn thân thể, tránh né thiết bị quản chế được lắp đặt ở vị trí lối đi chủ yếu của bệnh viện, dọc theo góc tường, cấp tốc vòng tới mặt trái cao ốc.

Nơi đó có một đường cửa nhỏ, chính là lối vào thông tới hầm trú ẩn trong lòng đất.

Trên thực tế toàn bộ cao ốc được xây dựng ở trên một sườn dốc nghiêng. Sự chênh lệch từ chỗ cao nhất đến đáy dốc là vượt qua mười mét. Từ lối vào đi vào, tương đương với vị trí giữa và dưới đường ống thông gió của nhà xác. Hà Đại Sơn tháo xuống một xâu chìa khóa từ trên túi quần sau, mở khóa cửa, cấp tốc chui vào.

Nơi đây đã rất cũ kỹ. Phần lớn bề ngoài vách tường hình vòng cung đã thấm nước, trong đó còn bám đầy cỏ rêu màu xanh đậm, lối đi dưới chân lại tương đối khô ráo. Dọc theo đường dốc thật dài, Hà Đại Sơn lấy ra điện thoại di động, mở ra đèn pin có công năng chiếu sáng, kinh hồn bạt vía một đường đi xuống, rất nhanh đi tới đáy hầm trú ẩn.

Bà Trần lẳng lặng nằm trên mặt đất, tay chân gãy cong có phương hướng rất quỷ dị. Thịt nát phân tán bốn phía đâu đâu cũng có, bên dưới thân thể là một vũng máu đỏ tươi.

Quần áo của nàng từ chính giữa tách ra, ngực có một vết nứt bắt mắt. Hà Đại Sơn dùng ánh đèn điện thoại chiếu tới, trông thấy trái tim đã mơ hồ lộ ra, còn có lá phổi màu hồng phấn.

Nàng hiển nhiên là nửa người trên trước tiên rơi xuống đất, té nứt trái tim dẫn đến tử vong.

Nàng khẳng định là chết rồi. Hà Đại Sơn đứng ở bên cạnh sững sờ mấy phút, bà Trần không nhúc nhích, hiển nhiên là đã chết.

Giời ạ, ngươi chết không sao cả, vấn đề là ta làm sao bây giờ?

Nhà là khẳng định không còn, tiền cũng không còn.

Hà Đại Sơn cảm thấy rất là hoảng sợ. Bất kể như thế nào, chuyện bà Trần từ trong nhà xác phía trên té chết, bản thân đều phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Nếu như bị ai đó biết là mình làm, thì danh ngạch biên chế chính thức trong bệnh viện đã căn bản không cần nghĩ tới. Nói không chắc, còn phải bị khai trừ, tiếp đó bị cảnh sát bắt cho rằng tội phạm giết người.

Cho tới bà Trần ăn thịt người... Giời ạ, ai sẽ tin tưởng chuyện này?

Đến cùng nên làm gì?

Hắn lo sợ hồi hộp ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, hy vọng có thể tìm tới linh cảm nào đó.

Bỗng nhiên, tầm mắt rơi vào trên một bức tường ngoài hơn ba mét.

Thời điểm lãnh đạo bệnh viện đời trước còn tại vị, Hà Đại Sơn đã từng cùng đi tới đây. Bên phía bệnh viện đã từng cân nhắc qua đem nơi đây cải tạo trở thành nhà kho mới, chỉ là vấn đề thấm nước trong lòng đất còn không có biện pháp giải quyết, sự tình cũng liền gác lại. Hà Đại Sơn biết trong hầm trú ẩn có một bức tường kép. Nghe nói, đây là công trình thông gió được kiến tạo ở thời kì đại cách mạng.

Đúng ah! Tường kép... Liền để thi thể ở trong đó, sẽ không có người phát hiện. Nếu như tìm đến cơ hội thích hợp, lại nghĩ cách chuyển ra ngoài.

Hà Đại Sơn đặt điện thoại ở vị trí chỗ cao để làm nguồn sáng, nắm lấy hai tay bà Trần, liều hết sức lực bú sữa, kéo thi thể chầm chậm đi đến phương hướng tường kép.

Bà nương này cũng thật là nặng ah. Lúc trước ôm nàng lên giường, tại sao không có phát hiện điểm này? Khi đó nàng rất nhẹ ah, lão tử ôm ngang liền có thể nâng lên, làm sao hiện tại lại đột nhiên nặng lên rất nhiều?

Hà Đại Sơn nỗ lực để cho mình không đi nghĩ những chuyện này. Hắn cắn răng, đem thi thể bà Trần nhét vào chính giữa vách tường từ một khe hở mặt bên. Làm xong chuyện này, hắn cảm giác mình sắp hư thoát, khắp toàn thân đều mồ hôi đầm đìa, tay chân cũng một hồi nhũn ra.

Đủ loại tạp vật trên đất cũng không thể lưu lại. Bao gồm quần áo vụn, còn có giầy rơi xuống, toàn bộ đều phải ném vào.

Làm xong hết thảy, Hà Đại Sơn từ bên cạnh ôm lấy mấy ván gỗ để đó không dùng, gắt gao bịt lại khe hở. Vì để cho bề ngoài và tường kép xem ra không có khác biệt gì cả, hắn lại cầm lấy một thùng sơn ngày trước đã dùng thừa lại từ trên kệ đồ, quét một hồi tại giữa ván gỗ và vách tường.

Vết máu trên đất thực sự không có biện pháp xử lý. Bất quá, nơi đây rất khô táo, vị trí thấm nước cũng là ở phía trên lối đi. Chỉ cần qua một quãng thời gian, tự nhiên cũng liền trở nên phai nhạt màu sắc, không ai có thể nhìn ra được.

Quan trọng nhất chính là, bình thường nơi đây căn bản sẽ không có người tiến vào. Trên tay mình lại cầm chìa khóa.

Ừ, còn có bên nhà xác, cũng cần phải lập tức đi qua thu dọn. Chí ít, phải đem bàn làm việc trả về chỗ cũ gì gì đó, không thể để cho người ta phát hiện dị thường.

Hà Đại Sơn cảm giác sắp mệt chết, rất giống một con chó vất vả bôn ba khắp nơi.

Kéo bước chân uể oải, đi ở trong hành lang quạnh quẽ không người, hắn chợt nhớ tới bà vợ ở quê nhà.

Nếu như nàng ở đây thật tốt biết bao.

Những công việc chân tay thế này, nên giao cho nàng tới làm mới đúng.

...

Thời điểm mỗi tháng phát tiền lương, đều là tháng ngày để cho người ta cao hứng.

Cầm lấy phong thư giấy dai có chứa tiền lương thực tập, Lưu Thiên Minh làm sao cũng không cao hứng nổi.

Khoảng thời gian này có cảm giác rất tồi tệ.

Người thần bí trên mạng Internet đã hoàn toàn biến mất. Vô luận mình gửi tới vấn đề gì, vô luận tại bất cứ thời gian nào kêu gọi, đều không có đạt được đáp lại.

Còn có, bà Trần lại mất tích.

Chuyện này đã ở trong bệnh viện gây nên nghị luận phạm vi nhỏ. Bên phía bệnh viện không có ở trong nhà xác tìm đến bà Trần, trong nhà cũng không có ai, gọi điện thoại cũng liên lạc không được, nói là không ở khu vực phục vụ.

Rất nhiều người đều cho rằng bà Trần là chủ động từ chức. Thời đại này, chuyện thế này có quá nhiều. Đều cảm thấy phần tiền lương thu nhập quá ít, đều muốn sinh hoạt vui sướng nhẹ nhõm. Đủ loại lý do từ chức đều có, nói chung chính là một câu nói: Lão tử không muốn đi làm, hiện tại không phải đơn vị cấp trên khai trừ ta, mà là ta muốn khai trừ đơn vị cấp trên.

Lưu Thiên Minh cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Giữa bà Trần và mình có ước định qua, mỗi ngày buổi tối đều sẽ đi tiêm giúp nàng. Làm sao có khả năng chỉ trong chớp mắt mất đi liên hệ lại không hề có lý do?

Không có ai báo cảnh sát.

Huống hồ, chuyện thế này mặc dù báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không có quá nhiều sự quan tâm. Dù sao cũng không phải trẻ em lạc đường hoặc là lừa bán. Bà Trần là người trưởng thành, đã có đủ năng lực hành vi. Huống hồ, bất luận đơn vị công tác vẫn là nơi ở, đều không có phát hiện bất cứ dị thường nào.

Sự tình hài lòng vẫn có.

Trịnh Tiểu Nguyệt mỗi ngày buổi trưa đều sẽ tới đây cùng nhau ăn cơm. Mặc dù ai cũng không có chủ động nói qua ngươi là bạn trai (bạn gái) của ta, nhưng trong lòng đôi bên đều hiểu, giữa đôi bên đã trở nên phi thường thân mật.

Trịnh Tiểu Nguyệt nói, đến khi tết đến, muốn hẹn Lưu Thiên Minh cùng nhau về nhà. Nàng không phải người địa phương, chỉ là trường học thi ở chỗ này, vì lẽ đó thừa dịp thuận tiện thực tập cũng liền ở nơi này. Cho tới công tác về sau, vẫn phải trở về bên cạnh cha mẹ.

Đây đều là chuyện sau này, tạm thời còn không cần cân nhắc quá nhiều làm chi.

"Ting ting!" Điện thoại di động vang lên.

Lưu Thiên Minh mở ra liếc nhìn màn hình, là dãy số của Hoàng Hà.

"Hello, ăn cơm chưa?"

Lời mở đầu của Hoàng Hà vẫn là phong cách phóng đãng bất kham: "Ta sắp chết đói ở trong cảnh cục, thằng khốn ngươi, nhờ ta giúp ngươi làm việc, liền chút chỗ tốt đều không có. Thức thời, tranh thủ thời gian đi đặt lên một bàn món ăn ngon, thăm hỏi một chút cái bụng đáng thương của ta."

Từ xa lạ đến quen thuộc, Lưu Thiên Minh đã quen thuộc phương thức nói chuyện có tính chất nhảy vọt của Hoàng Hà. Hắn nhàn nhạt cười cười: "Không có vấn đề! Ta mời khách, ngươi trả tiền!"

Tức khắc, đầu kia điện thoại liền truyền đến một trận gào thét vô cùng ai oán: "Mẹ nó! Ngươi là cái tên không có lương tâm, quả thực còn tàn nhẫn hơn Chu lột da."

Không đợi câu trả lời của Lưu Thiên Minh, Hoàng Hà đã biến đổi thành giọng điệu nói chuyện bình thường ở trong điện thoại: "Đến! Không đùa giỡn với ngươi. Nói chính sự, sự tình lần trước ngươi nhờ ta giúp ngươi tra, đến hiện tại cũng không có tin tức."

Lưu Thiên Minh khẽ gật đầu. Hắn đã đoán được sẽ có kết quả như thế. Chỉ bất quá, từ trong miệng Hoàng Hà nói ra, vẫn để cho hắn có chút giật mình. Vậy thì mang ý nghĩa, mặc dù là nhờ vào sức mạnh của cảnh sát, thân phận của bệnh nhân màu đen vẫn cứ là cái mê.

"Không tìm được bất cứ tin tức gì của người đó."

Ngữ khí của Hoàng Hà đã dần dần trở nên nghiêm túc lên: "Chủ nhà trọ bên Thành Trung Thôn cũng vô phương cung cấp trợ giúp. Loại nhân khẩu lưu động thực sự có quá nhiều, căn bản vô phương quản lý. Bên đồn công an đã tiến hành giáo dục, lại cũng phạt tiền đối với người thuê và chủ nhà trọ. Đây đều là trị ngọn không trị gốc. Cho tới số tiền kia của bệnh viện, chỉ có chính ngươi nghĩ biện pháp giải quyết, ta là không giúp được gì."

"Cảm tạ!"

Lưu Thiên Minh thở dài, nói: "Bất kể như thế nào, ta nợ ngươi một món nợ ân tình."

"Câu nói này nghe tới rất dễ chịu, lúc này còn giống câu tiếng người."

Hoàng Hà ở trong điện thoại nở nụ cười "Khà khà khà khà". Rất nhanh, hắn ngưng tiếng cười, ngữ điệu lại lần nữa trở nên nghiêm túc: "Nói thật sự, khoảng thời gian này ở bên ngoài rất loạn, chính ngươi phải cẩn thận nhiều hơn."

Lưu Thiên Minh ngẩn ra: "Rất loạn?"

Hoàng Hà "A" một tiếng: "Bên trong khu quản hạt đâu đâu cũng có vụ án bạo lực hại người, hơn nữa đều là án mạng có loại hình thương tổn nghiêm trọng. Ta cũng là bị làm đến sứt đầu mẻ trán, đến cả thời gian nghỉ ngơi đều không có. Ngươi lại là ở chỗ bệnh viện, vẫn là để ý cẩn thận tới mình. Hiện tại những người này ah, đã bắt đầu đánh nhau rõ là đều xuống tay được... Chà chà!"

Sự quan tâm của Hoàng Hà, để cho Lưu Thiên Minh có hơi cảm động. Hắn mở miệng nói ra: "Nên đều là tạm thời. Thế này đi, có thời gian liền tới tìm ta, thuận tiện mời ngươi ăn cơm."

"Vẫn là ngươi mời khách ta trả tiền sao?"

"Ha ha! Ngươi mời khách, ta trả tiền! Thuận tiện giới thiệu một hồi bạn gái của ta cho ngươi biết."

Đồng dạng một câu nói, được nói ra từ trong miệng người khác nhau, lại hoàn toàn là hai loại hàm nghĩa khác nhau.

Hoàng Hà ở trong điện thoại nở nụ cười "Ha ha": "Tiểu tử ngươi xem ra là có diễm phúc không cạn ah! Tốt lắm, tìm một cơ hội, sẽ cố gắng móc sạch bóp tiền của ngươi. Không nói nữa, gặp lại sau."

Thu hồi điện thoại, Lưu Thiên Minh nguyên bản tâm tình có chút u sầu, theo những câu nói kia của Hoàng Hà, cũng bỗng nhiên trở nên sáng sủa lên.

Hắn bước chân tăng nhanh.

Nếu đã phát tiền lương thực tập, liền nên mua chút lễ vật cho Trịnh Tiểu Nguyệt. Con gái đi, đều cần dỗ dành.

Dọc đường từ khoa tài vụ trở về phòng làm việc, có một lối đi trên không là ở chính giữa hai tòa cao ốc dựng lên. Xuyên thấu qua bức tường thủy tinh có diện tích lớn, Lưu Thiên Minh nhìn thấy lối ra thang lầu của tòa nhà hơi nghiêng xuống ở đối diện.

Hắn chợt nhớ tới nhà xác được xây dựng ở tầng dưới cùng thang lầu.

Từ lúc bà Trần mất tích, bản thân đã hai lần đi qua nơi đó, đều không tìm được người. Nghe nói, hiện tại trông coi nơi đó đã đổi thành một người khác.

Lưu Thiên Minh dừng bước lại, cúi đầu nhìn chăm chăm dòng người đi tới đi lui.

Trong thân thể có một loại tín hiệu thần bí đang phun trào. Rất kỳ diệu, cũng rất phức tạp.

Ta nên đi đến phía dưới để nhìn xem.

Không biết đến tột cùng vì cái gì, trong đầu Lưu Thiên Minh liền sản sinh ý niệm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play