Edit: _BOSS_ lười

Nghe nói như thế, Vương quản lý không khỏi sững sờ.

Ở trong một quãng thời gian tương đối dài, nàng đều đang xúi giục bà Trần bán đi gian nhà đó.

Vương quản lý là nữ nhân phải cụ thể phải thiết thực, cũng có sự khôn khéo và giảo hoạt đặc thù của phụ nữ trung niên.

Lúc đầu, nàng hiểu rõ thủ thuật Marketing cho nên đã tìm tới bà Trần, giúp đỡ bà Trần tính toán một khoản sổ sách. Chỉ cần bán đi một gian nhà, chất lượng sinh hoạt của bà Trần liền có thể lập tức tăng cao một đoạn dài, hơn nữa còn có thể ở trong ngân hàng nắm giữ một khoản tiền dư có số lượng phong phú. Chỉ là lợi tức định kỳ hàng năm, liền đủ để cho bà Trần chi tiêu hàng ngày đến nửa năm. Lợi ích nhiều vô số, Vương quản lý đã nói không phải một lần hai lần đối với bà Trần. Thậm chí mỗi lần gặp mặt ngày tết, nàng đều sẽ tự bỏ tiền túi, mang theo một ít quà tặng đến nhà vấn an bà Trần.

Gian nhà đó thật là không lo bán không được. Đối với khoản tiền hoa hồng phong phú trong đó, Vương quản lý vẫn luôn trông mà thèm. Thế nhưng, vô luận nói như thế nào, bà Trần đều là không có động tĩnh gì. Bất quá, giá nhà mấy năm này cũng tăng lên mãnh liệt. So sánh với lúc đầu, giá cả đầy đủ tăng lên gấp mấy lần.

"Ta nhớ tới, hai tháng trước, ngươi cho ta giới thiệu qua một khách nhân."

Bà Trần tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy: "Cứ bán đi dựa theo số tiền lúc đó hắn đưa ra! Bất kể là hiện tại khách thuê nhà muốn mua, vẫn là lúc đó khách nhân muốn mua, đều có thể."

Câu nói này để cho Vương quản lý thật khó mà sờ được manh mối. Nội tâm vừa mới nhô ra vui mừng khôn xiết, lại bị thay thế bởi sự nghi hoặc khó mà dự đoán. Nàng cau mày nghĩ đến rất lâu, mới thăm dò hỏi: "Trần bác sĩ, ta... Ta có phải là nghe lầm? Ngài muốn bán chính là một gian nhà? Vẫn là đến cả gian nhà ngài hiện tại đang ở cũng muốn bán?"

Cũng khó trách, bà Trần ban nãy có thể nhắc tới khách thuê nhà và người mua, đó là hai người.

"Gian nhà hiện tại đang ở đương nhiên không có khả năng bán."

Bà Trần bưng lên ly trà, để sát đến bên môi thổi thổi hơi nóng, nhấp một hơi nước trà còn có chút nóng, lạnh nhạt nói: "Ý của ta là, giá cả cứ dựa theo giá cả lúc đó. Nhưng ta chỉ muốn hôm nay liền có thể hoàn thành giao dịch. Còn có, hôm nay phải cầm đến tiền."

"Ngươi nói gì? Hôm nay?"

Phụ nữ trung niên trợn to hai mắt, biểu hiện trên mặt liên tục biến ảo nhiều lần, cuối cùng dừng lại ở trên sự bất đắc dĩ có chứa mấy phần khổ đau: "Trần bác sĩ, hôm nay sợ là không được ah! Gian nhà đó mặc dù tranh giành không ngớt, thế nhưng người mua cũng đã nói muốn tới nhìn xem đôi chút. Với lại lúc đó ngài cũng không có tỏ ý muốn bán, hiện tại lại liên hệ đối phương, chỉ sợ là sẽ không có đáp lời. Nếu không thế này, ba ngày, chỉ ba ngày, ta bảo đảm giúp ngài..."

"Ta cũng chỉ có thời gian một ngày hôm nay."

Bà Trần để xuống ly trà, ngữ khí và nét mặt đều rất nghiêm túc: "Phương diện giá cả có thể thương lượng, nhưng hôm nay bất kể như thế nào đều nhất định phải bán ra. Hơn nữa đối phương nhất định phải gửi tiền tới."

"Cái này... Nói thật, không quá khả năng ah! Thời gian quá ngắn, thực sự quá ngắn."

Vương quản lý hầu như muốn khóc. Một chuyện làm ăn rành rành bày công khai ngay trước mắt, lại hầu như không có khả năng hoàn thành. Chuyện thế này, thực sự là khiến người ta khó chịu.

Bà Trần do dự một chút, hỏi: "Thế này đi, nếu như ta giảm bớt giá nhà một ít, có được hay không?"

Phụ nữ trung niên rất là giật mình đối với ý kiến này: "Ngài nói gì... giảm, giảm giá?"

Bà Trần bình tĩnh mà gật gù: "Chỉ cần hôm nay có thể hoàn thành giao dịch, hơn nữa số tiền phải gửi tới tài khoản của ta, về phần giá nhà ta có thể lại giảm thêm năm vạn."

Vương quản lý không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhìn ra được, bà Trần xác thực rất cần tiền.

Bằng không, sẽ không sáng sớm liền chạy đến văn phòng môi giới bất động sản, cũng sẽ không chủ động yêu cầu giảm giá.

Hơn nữa, thái độ lại kiên quyết dị thường.

Nếu là như vậy, sự tình ngược lại cũng không phải là không có khả năng thao tác. Ở trước mặt tiền, tất cả khó khăn đều không phải khó khăn.

"Trần bác sĩ, ngài ngồi đợi một lúc, ta gọi điện thoại, giúp ngươi hỏi một chút."

Cấp tốc suy nghĩ mấy giây, phụ nữ trung niên dường như đã hạ quyết tâm, một bên gọi bà Trần, một bên cầm điện thoại di động, chạy ra bên ngoài.

Lợi ích năm vạn đồng tiền đặt ở trước mặt, Vương quản lý rất động tâm.

Nàng không định nhường đi thịt mỡ đã đến miệng.

Cách làm thỏa đáng lại có lợi nhất, chính là mau chóng điều động tài chính, mua lại gian nhà từ trên tay bà Trần. Dù sao bà Trần chỉ muốn bán nhà, cho tới bán cho ai, bà Trần cũng không quan tâm, chỉ cần có thể mau chóng cầm đến tiền là được.

...

Cục cảnh sát, phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự.

Trong miệng Hoàng Hà đang ngậm một nửa điếu thuốc, ngoẹo cổ, híp mắt, đang tìm đọc từng phần tư liệu ở trong máy tính.

Giữa cục cảnh sát và đồn công an mỗi khu quản hạt đều có mạng Internet nội bộ, Hoàng Hà rất dễ dàng liền điều tra ra hồ sơ lưu trữ người chết đã phát sinh ngay hôm đó được bệnh viên nhân dân số 29 báo cáo. Lưu Thiên Minh không có nói sai, thân phận người chết căn bản không có đường nào để tra tìm. Không có tính danh, không có địa chỉ, thậm chí trên người cũng không có mang theo bất cứ vật kiện gì để có thể chứng tỏ thân phận hoặc là nơi công tác.

Ngày đó đồn công an đã làm qua kiểm tra sơ bộ, trên thân người chết không có vật phẩm như chìa khóa, toàn bộ túi áo đều là rỗng. Nói tới, cũng là phía bệnh viện làm việc sơ ý bất cẩn. Lúc đó tiếp đón bệnh nhân, gia thuộc đối phương cũng đã giao nộp chi phí chẩn bệnh có số lượng nhất định. Dựa theo logic ở tình huống bình thường, khẳng định sẽ rất nhanh có người đến bệnh viện để xử lý thủ tục liên quan. Thế nhưng vấn đề liền ở đây, cho đến ngay hôm đó bệnh nhân tử vong, căn bản không có ai đến thăm hắn.

Cho tới Vương Kỳ Doanh... Hoàng Hà cũng đã điều tra dựa theo địa chỉ được Lưu Thiên Minh nói tới. Nơi đó đều là phòng cho thuê. Càng đáng giận là chính là, lúc đó Lưu Thiên Minh và tiểu Ngô tìm tới gian phòng của bệnh nhân, về sau đã được sửa chữa rồi cho thuê. Đối với tin tức người thuê trước đó, liền đến cả chính chủ nhà trọ cũng không hiểu ra sao cả, vừa hỏi ba câu đều nói không biết.

Hắn căn bản không có tìm đối phương yêu cầu thẻ căn cước. Nói chung, chỉ cần đối phương trả tiền, liền có thể ở lại nơi đó.

Chuyện này căn bản là không có biện pháp để tra.

Nhìn hồ sơ lưu trữ giản lược trên màn hình máy tính đã vô phương truy tra, thân thể Hoàng Hà dựa đến đằng sau, hai tay hướng lên, ưỡn cong lưng thật sâu, rất là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lầm bầm lầu bầu: "Đồng học cũ, người này ngươi nói căn bản chính là không tìm được. Nhiều thêm những số tiền điều trị ngoài định mức, e rằng chỉ có thể móc ra từ túi của chính ngươi đi!"

Đang nói, một cảnh sát thực tập tuổi trẻ hấp tấp chạy vào phòng làm việc, rất là gấp gáp hỏi: "Hoàng cảnh sát, Tề đội trưởng có ở đây không?"

"Tề đội trưởng sáng sớm hôm nay đã ra ngoài."

Hoàng Hà nhận thức cảnh viên tuổi trẻ họ La này: "Thôn dân bên Chức Kim Doanh đang liên tục báo án mất tích gia súc. Đoạn thời gian gần đây bận bịu muốn chết, đồn công an bên dưới cũng là nhân lực không đủ. Bây giờ, liền ngay cả vụ án tìm gia súc, đều muốn chúng ta khoa hình sự trinh sát phái người đến giải quyết. Ta là lâm thời trở về tìm tài liệu, đợi lát nữa còn phải đi bên Chức Kim Doanh đón đội trưởng đi."

Lời này cũng không phải giả.

Gần nhất mỗi loại vụ án bạo lực hình sự có quá nhiều. Vào lúc này đã nhiều hơn những năm qua, đủ gia tăng gấp mấy lần. Không phải hại người chính là giết người. Tuy nói tình tiết vụ án rất đơn giản, xử lý lên lại rất phiền phức. Bởi vì hung thủ đều rất điên cuồng, đều đang chống cự lại.

Cảnh viên tiểu La hai tay vịn khuông cửa, thở một hơi, nghiêm túc nói: "Hoàng cảnh sát, ngươi tranh thủ gọi điện thoại cho Tề đội trưởng. Bên phía Thổ Quan Hà đã xảy ra vấn đề rồi, hạ du Quán Tử Thôn phát hiện một bộ thi thể. Bên phía đồn công an đã có người đi qua, để đội hình sự trinh sát chúng ta phái người đến hiện trường thăm dò."

...

Động tác của Tề Nguyên Xương rất nhanh. Thời điểm Hoàng Hà lái xe cảnh sát đi tới Quán Tử Thôn, hắn đã rời khỏi Chức Kim Doanh, đi tới cửa sông Thổ Quan Hà là nơi phát hiện thi thể.

Hiện trường phát sinh vụ án đã kéo lên đường cảnh giới. Bởi vì vị trí nơi đây hẻo lánh, hầu như không có người vây xem. Tình cờ có người xa xa nhìn thấy, cũng sẽ bị công an nhân dân của đồn công an rất sớm khuyên giải cách ly.

Tề Nguyên Xương ngồi xổm ở bờ sông, lặng lẽ nhìn chăm chăm thi thể mới vừa được vớt lên từ trong sông.

Hoàng Hà chạy chậm đến gần, hỏi: "Tề đội trưởng, hiện tại là tình huống gì?"

Tề Nguyên Xương nghiêng người sang liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt vẫn là chuyển tới trên người thi thể, lạnh nhạt nói: "Chính ngươi xem đi!"

Đây là một bộ thi thể lõa thể.

Nhưng đã vô phương nhìn rõ cụ thể giới tính. Một phương diện là bởi vì thi thể đã thối rửa ở mức độ cao, cho tới một phương diện khác, lại là bởi vì thi thể không trọn vẹn, cũng không hoàn chỉnh.

Toàn bộ đầu đều bị xé nát, chỉ có gò má bên phải còn sót lại chút da thịt. Từ cổ đến bụng, phần lớn cơ thịt đã biến mất, lộ ra xương sườn ngay ngắn chỉnh tề. Hoàng Hà không nhìn thấy nội tạng, có lẽ thời điểm thi thể trôi nổi trên sông, những bộ vị này cũng đã tản ra. Tiếp tục hướng xuống, da thịt trên đùi và bộ phận sinh dục cũng là nằm rải rác lung tung, dây chằng màu trắng rơi lả tả, da ngón chân bị ngâm đến trắng bệch, mức độ sưng vô cùng nghiêm trọng.

"Người chết là nữ tính, ước chừng hơn ba mươi tuổi. Cụ thể nguyên nhân cái chết không rõ, khi còn sống nên gặp qua bạo lực đánh đập. Da và cơ thịt bên ngoài thân thể đã gặp phải nghiêm trọng phá hoại. Đến tột cùng là lúc còn sống gặp phải ngược đãi? Vẫn là lúc chết bị ngược thi? Còn cần đồng chí bên khoa pháp y tiến thêm một bước kiểm nghiệm."

Thân là cảnh sát, đặc biệt vẫn là cảnh sát hình sự, Hoàng Hà vẫn là có kiến thức cơ bản thông qua xương cốt để tiến hành phán đoán đối với thi thể. Hắn từ trong túi áo lấy ra hai cái khẩu trang, một cái đưa cho Tề Nguyên Xương, một cái cho mình đeo, chịu đựng mùi tanh hôi khiến người ta muốn ói, chầm chậm làm đến phân tích.

"Kiểm nghiệm cơ sở đã làm qua."

Tề Nguyên Xương cũng chịu không nổi bị mùi tanh hôi nồng nặc xông tới. Hắn đứng lên, đi tới vị trí hướng đầu gió, lấy xuống khẩu trang, thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Ngươi tới chậm, đơn kiểm nghiệm cơ sở đã báo lại đây. Bên ngoài thi thể có lưu lại dấu vết của lượng lớn động vật gặm cắn, tình huống cơ thịt bị xé nứt rất nghiêm trọng. Còn có chính là nội tạng, bên trong đường sông phụ cận đều không có tìm được."

"Động vật gặm cắn?"

Hoàng Hà bị cách nói này làm sợ hết hồn: "Đội trưởng, ý của ngươi là, nàng là bị ăn đi?"

Tề Nguyên Xương sắc mặt âm trầm gật gù: "Dấu vết cắn xé hết sức rõ ràng. Bên khoa pháp y còn đang làm tiến thêm một bước để kiểm tra dấu vết, mới có thể cuối cùng xác định đến tột cùng là động vật gì. Bất quá, có thể ăn một người trưởng thành trở thành bộ dạng này, e rằng chỉ là mấy con chó hoang là không làm được."

Đây là một loại tư duy quán tính.

Vùng ngoại thành phụ cận không có khả năng có mãnh thú như sói, sư tử, hổ... Nếu bước đầu giám định dấu vết kết luận là cắn xé, thì chỉ có khả năng là chó hoang tạo thành. Dù sao, chó cũng là thuộc về loài thú.

Hoàng Hà xa xa nhìn thi thể nằm trên đất đã hoàn toàn thay đổi, thật là có chút thương tiếc: "Nữ nhân này bị chết thật thảm, trên người ngay cả quần áo đều không còn. Muốn tra tìm gia thuộc người chết rất khó khăn. Hơn nữa cho dù là tìm tới, gia thuộc chỉ sợ cũng phải cảm thấy khó mà tiếp thu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play