Trong rừng tùng tiếng vó ngựa phi rầm rậm. Đông phương đã ửng hồng, ánh trăng mờ khuất lặn phía tây!

Tại lúc này, hơn một trăm tay hắc y đại hán lặng lẽ băng qua rừng tùng tiến đến cạnh bên vách núi cao.

Vâng, Triển Nhược Trần đích thân dẫn nhóm Phi Long bát vệ cùng sáu vị Bảo đầu cấp chữ Nguyệt và một số huynh đệ tiến đến Hắc Phong khẩu!

Bảng Hầu Huyền Tiểu Hương chỉ tay nói :

- Từ cự ly phương vị tính ra, chính là chỗ này!

Triển Nhược Trần cùng lão ta dò tìm quanh trên mặt đất, bọn đại hán cũng cúi đầu thọc tìm, trong chu vi độ hai mươi trượng, họ thọc tìm mỗi tấc, mỗi phân...

Dò tìm đến cả nửa giờ, Tăng Tú Hùng không nhẫn nại nổi, bực bội nói với Huyền Tử Hương :

- Lão Huyền, lão có xác định chuẩn địa điểm không? Sao tìm nửa ngày không thấy?

Huyền Tiểu Hương giậm mạnh chân buông giọng :

- Tôi từ phía bên kia nhìn rất rõ mà, chính là nơi này...

Lão ta chợt ngừng lời, liền dùng chân giẫm quanh lên trên mảng cỏ, kêu lên :

- Nhanh lên, nơi này phía dưới rỗng!

Tăng Tú Hùng chạy tới trước tiên, dẫn mạnh chân, lập tức phát hiện quả nhiên phía dưới rỗng liền lệnh bọn thuộc hạ phát quang trên mặt đất.

Bọn hắc y đại hán dùng Song Nhẫn phủ chém loạn xạ, phát hiện dưới mặt đất sâu hai xích lộ ra một tấc gỗ dày!

Triển Nhược Trần chợt nghĩ lại Địa Ngục thành ở Đại Mạc, liền nói :

- Không sai, chính là nơi này!

Tăng Tú Hùng lập tức bảo :

- Mang mặt nạ bao tay vào, các huynh đệ, chuẩn bị hành động!

Bảy tay hắc y đại hán vừa tìm đến một đầu của tấm gỗ, họ hợp lực đẩy mạnh, quả nhiên tấm gỗ chạy qua một bên, của động vừa lộ ra rộng độ hai xích, bỗng có mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, bảy tay đại hán đẩy cửa động, đã thấy bốn người ôm bụng nhào ngược lui, máu từ bụng chảy ra đầy, có hai người lòi cả ruột ra ngoài!

Từ trong động đã thấy ánh lửa chiếu ra. Tiếp theo, “két” một tiếng, cửa động được mở ra hoàn toàn. Từ dưới động nhảy lên một toán đại hán áo tro.

Phía trên, Triển Nhược Trần hô :

- Vây chặt cửa động, không để một người nào chạy thoát!

Nhóm Phi Long bát vệ liền phân hướng đứng chắn giữ một bên.

Nguyễn Nhị nói nhỏ với Triển Nhược Trần :

- Thiếu chủ, Lâu chủ có ở dưới này không?

Phía trên, Triển Nhược Trần gật đầu nói :

- Nên có ở dưới này!

Lúc này bọn đại hán áo tro từ trong động vừa chui ra, tay cầm Khô Cốt trảo, kinh ngạc quay mắt nhìn bọn Triển Nhược Trần đang vây quanh họ!

Tiếp theo, từ dưới động vọt lên một tay đại hán có râu quai nón, vừa lên đến mặt đất đã nhảy cuồng lên, người này chính là Đại ty hình Bạch Tự Tại, theo sau lưng gã ta là Thường Hạ.

Tiếp sau đó là mười hai tay đại hán tóc đỏ nhảy lên, tay đều nắm Khô Cốt trảo và đầu lâu, vừa lên đến mặt đất đã nhảy cuồng lên, miệng phát ra những tiếng kêu kỳ quái...

Tiếng kêu rùng rợn nhưng rất có tiết tầu. Từ dưới động, đột nhiên có tiếng kèn đồng vang lên...

Vì thế, bọn đại hán áo tro cùng hô lớn :

- Cung nghinh Bang chủ đại giá!

Nguyễn Nhị thầm mắng :

- Bọn hắn làm trò quỷ gì vậy?

Triển Nhược Trần nói nhỏ giọng :

- Lão tính Đoạn kia là một yêu ma, nhìn xem, lão ta sắp lên rồi!

Quả nhiên, chàng vừa nói xong, một bóng màu hồng thoắt hiện, lộn trên không trung mấy vòng rồi đáp xuống giữa bọn đại hán áo tro.

Lúc này, Triển Nhược Trần không thấy Đoạn Phương Cô xuất hiện, trong lòng thầm hoảng kinh, nếu do Đoạn Phương Cô kẹp giữ nghĩa mẫu thì nguy to!

Vừa đáp xuống đất, Đoạn Nhĩ Sinh cất cao giọng :

- Ai là Triển Nhược Trần, đứng ra đây!

Triển Nhược Trần hừ một tiếng, nói :

- Triển mỗ đang ở sau lưng ngươi. Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi là một tiểu nhân gian trá, cuộc trao đổi người đêm qua là ngươi đề xuất, lại ngầm giở thủ đoạn, lấy giả làm thật, lại muốn lấy cả tính mạng ta. Tính Đoạn kia, nước có phép nước, bang có phép bang, giang hồ cũng có tín nghĩa bất biến, loại người như ngươi vậy, đâu xứng là chủ của một bang!

Đoạn Nhĩ Sinh buông giọng :

- Triển Nhược Trần, Đại Mạc Cô Lâu bang ta đến Liêu Bắc, mục đích cuối cùng là tiêu diệt Kim Gia lâu, cái gọi là “Bào căn mưu lược” là dụng ý như vậy, chỉ cần làm sao tiêu diệt được các ngươi, dùng phương pháp gì cũng đều như vậy cả. Thử nghĩ xem, giữa ta và ngươi cần nói gì đến chuyện tín nghĩa?

Triển Nhược Trần cười nhạt :

- Như hôm nay hang chó đã bị bọn ta tìm ra, chỉ e các người khó thực hiện được như ý nguyện!

- Bọn ta bí ẩn như vậy cũng bị các ngươi tìm ra, tuy nhiên...

Triển Nhược Trần ngắt lời :

- Các người đánh lừa để lấy lại Đoạn Phương Cô, lại bị bọn ta phát hiện ra nơi ẩn thân của các người, đây cũng là ý trời vậy!

Đoạn Nhĩ Sinh trầm giọng :

- Triển Nhược Trần, ngươi nói bản Bang chủ không giữ tín nghĩa, ngươi cũng là thế, chẳng tốt đẹp gì, ngươi vì sao ngầm phái người đi theo, nếu không thì các ngươi làm sao phát hiện ra nơi này được?

- Tính Đoạn kia, ngươi nhầm rồi, Lâu chủ Kim Gia lâu thất tung, bọn ta từ trước đã phái người đi các ngả để thăm dò, không bỏ sót một nơi nào khả nghi, nơi này bị phát hiện chính là do người phái đi tìm ra, không can hệ gì đến chuyện trao đổi người!

Đại bảo đầu Tăng Tú Hùng đưa cao binh khí hình ô có gắn mười bốn ngọn tiểu đao phía trước, bộ mặt đen đằng đằng sát khí, nói :

- Thiếu chủ, chẳng có gì đáng nói với bọn quỷ đó, chúng ta ra tay thôi!

Triển Nhược Trần đưa tay ngăn cản, hỏi Đoạn Nhĩ Sinh :

- Tính Đoạn kia, Lâu chủ bọn ta có phải đang ở trong động không?

Đoạn Nhĩ Sinh cười hắc hắc trả lời :

- Không sai!

Triển Nhược Trần nghiến răng hừ một tiếng, hỏi tiếp :

- Do ái nữ của ngươi đích thân canh giữ chứ gì?

- Đúng vậy!

- Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi nếu có tài giỏi hãy thả Lâu chủ bọn ta ra, ngươi và ta bạt đấu một trận để tránh được thương vong cho nhiều người, ngươi thấy thế nào?

Đoạn Nhĩ Sinh đáp lại bằng một loạt tiếng kêu tợ như vịt, cất giọng :

- Tính Triển kia, ngươi là thứ gì? Chớ cho rằng các ngươi trùm mặt bao tay như vậy là không còn sợ Hóa Cốt độc phấn của ta, nên biết rằng ta còn có hai loại độc vật khác lấy ngay được mạng bọn ngươi, nếu không tin, ngươi thử xem khắc biết!

Triển Nhược Trần buông giọng mỉa mai :

- Bất luận ngươi có độc vật gì, hôm nay bọn ta đều sẵn sàng nghênh tiếp. Tính Đoạn kia, ngươi nghe lời mê hoặc của bọn Vưu Nô Nô, vọng tưởng đánh chiếm Kim Gia lâu ta, đáng than cho các ngươi dã tâm quá lớn... e rằng các ngươi có đi không về!

Hấp Tủy Xích Ma Đoạn Nhĩ Sinh phất nhẹ áo bào, hai chiếc đầu lâu đã nằm trong tay, ánh mắt như hai làn điện phóng ra nhìn thẳng vào Triển Nhược Trần, mặt dần dần đỏ lên, râu tóc cũng đỏ, cười hắc hắc nói :

- Tính Triển kia, nói gì nhiều, ngươi không ra đây để chịu chết!

Chợt nhiên Huyền Tiểu Hương nhảy đến giữa Triển Nhược Trần và Tăng Tú Hùng, nhỏ giọng :

- Thiếu chủ, ở đây giao cho bọn tôi ứng phó, Thiếu chủ nhanh dẫn nhóm Phi Long bát vệ xông vào trong động, trước hết cứu Lâu chủ ra mới là khẩn yếu!

Tăng Tú Hùng cũng gật đầu nói :

- Thiếu chủ, tôi cho rằng phải như vậy!

Triển Nhược Trần nhìn sáu vị Bảo đầu cấp chữ Nguyệt, nói nhỏ :

- Tăng bảo đầu, đến khi giao chiến, lập tức dùng ám ngữ báo cho sáu vị Bảo đầu cấp chữ Tinh gia nhập vòng chiến, nơi này giao cho các người xử lý!

Tăng Tú Hùng nói giọng khẳng khái :

- Thiếu chủ yên tâm, bọn này giao chiến đến chết không thôi.

Lúc này, từ cửa động bay ra một bóng người màu hồng, Đoạn Nhĩ Sinh cười cuồng bạo hô :

- Giết hết cho ta!

Bóng người đó liền xông về phía Triển Nhược Trần...

Tăng Tú Hùng vung chiếc ô bằng sắt, hai mươi bốn mũi đao xòe ra, quật liên tiếp vào bóng người đang lao tới, nói lớn :

- Xem ta thu thập con ác ma này!

Triển Nhược Trần lách người phóng thẳng tới cửa động, nhóm Phi Long bát vệ phân thành bốn mũi chắn giữ tứ phía.

Phía bên kia, Huyền Tiểu Hương lập tức kêu lên ba tiếng liên tiếp, thanh âm vang dội giữa núi rừng, toán người cấp chữ Tinh nhận được tín hiệu liền từ trong rừng tùng xông ra!

Lão Biện Tử Vu Hoành Đạt dẫn bọn Nghiêm Hóa, Nghê Dũng, Trình Thiên Lý, Nhạc Phong và Quách Đại Niên vừa hò hét vừa lao vào chém giết...

Bọn đại hán áo tro tập trung ở giữa, vừa nghe Đại ty hình Bạch Tự Tại hô tiếng “sát”, lập tức vung Khô Cốt trảo tỏa ra sáp chiến với người của Kim Gia lâu...

Bạch Tự Tại sáp đấu với Vu Hoành Đạt, hai người vừa xáp mặt, đã vồ lấy nhau như hai con mãnh thú...

Nguyễn Nhị và Bình Úy vung Song Nhẫn phủ và Ngưu Giác đoản đao chém trên bạt dội một loạt tiếng kim loại sáp vào nhau vang lên, hai người giống như xô ngả một bức tường người xông thẳng vào hang động...

Nguyễn Nhị vừa tiến vào, hàng loạt Khô Cốt trảo đánh tới tấp xuống đầu, lão ta lách người vung Song Nhẫn phủ chống trả. Sương Nguyệt đao trên tay Triển Nhược Trần tỏa ra hào quang loang loáng, máu tuôn như mưa bắn lên dính đỏ hai bên tường ở cửa động đi vào làm ánh đèn tỏa sáng cũng biến màu không ít.

Phi Long bát vệ xông được vào động Triển Nhược Trần cũng đã lướt người vào theo để lại sau lưng những tiếng rống kinh hoàng!

Vòng qua một đoạn rẽ ngoặc, chợt thấy có không ít ngựa và lạc đà. Triển Nhược Trần thấy nơi này đã tắt lối, liền quay vòng lại, nhưng không thấy một bóng người nào cả!

Triển Nhược Trần ngạc nhiên quay lại nói với Nguyễn Nhị :

- Lẽ nào Lâu chủ không có ở trong động này?

Bọn Nguyễn Nhị cũng ngạc nhiên, đang đảo mắt nhìn quanh, bỗng thấy ở một góc ngoặt xông ra tám người. Triển Nhược Trần thầm mừng trong lòng, liền bảo Nguyễn Nhị :

- Bắt sống!

Bọn Nguyễn Nhị cùng gật đầu, lập tức phân thành hai mũi đánh tới.

Tám tên đại hán áo tro xông ra, hầu như chỉ một chiêu đã không chịu nổi.

Nguyễn Nhị lách qua một đòn trảo, xoay người vụt nhanh ngọn đoản đao, ở trong động này dùng binh khí ngắn mới tiện nghi. Phi Long bát vệ đều dùng Song Nhẫn phủ và Ngưu Giác đoản đao, áp đảo đối phương không tài nào chống đỡ nổi.

Song Nhẫn phủ chém liên tiếp mấy đường, “keng” một tiếng, đánh bay Khô Cốt trảo trong tay một gã đại hán ao tro, Nguyễn Nhị chĩa ngọn đoản đao, túm lấy gã ta, một mắt chớp chớp đỏ kè, cơ nhục trên mặt giật giật, hung dữ quát :

- Nói, Lâu chủ bọn ta bị giam giữ ở đâu?

Không ngờ gã đại hán rống lên một tiếng, hai tay dang ra vồ vào đầu Nguyễn Nhị, mắt trợn to, miệng quát :

- Ta xé xác ngươi!

Song Nhẫn phủ bổ mạnh, Nguyễn Nhị nổi cơn đại nộ hét lên :

- Cho ngươi chết!

Bụp một cái, Song Nhẫn phủ bổ xuống ngay giữa đỉnh đầu gã đại hán, hộp sọ vỡ dập làm xịt máu và não ra ngoài, Nguyễn Nhị ném mạnh, gã đại hán đập người vào tường rồi rơi xuống đất!

Triển Nhược Trần đứng một bên đã hiểu rõ, bèn nói :

- Họ đã tận trung với Cô Lâu bang như vậy, thà rơi đầu chứ không chịu nhường bước, chúng ta sao không tống tiễn họ lên đường cho sớm?

Nguyễn Nhị nghe vậy liền hô :

- Sát!

Nhóm Phi Long bát vệ vung đao chém giết như giết gà, bọn đại hán áo tro rống lên những tiếng hãi hùng, nằm vắt người chồng chéo lên nhau...

Triển Nhược Trần tiếp tục lướt người về phía trước...

Ở bên trái, ánh đèn bừng sáng, có một thạch động tròn, giữa thạch động là một chiếc lồng sắt, phía sau lồng sắt. Đoạn Phương Cô cười hắc hắc nhìn thẳng vào Triển Nhược Trần đang xông tới...

Triển Nhược Trần nhìn thấy Kim Thân Vô Ngân. Ôi, mười hai ngày nay, nghĩa mẫu chính là bị giam cầm trong lồng sắt như vậy sao?

Chàng bất giác đứng sững người...

Nhóm Phi Long bát vệ cũng đứng khựng lại trố mắt nhìn...

Triển Nhược Trần không thấy nghĩa mẫu mở mắt ra...

Nhóm Phi Long bát vệ càng không thấy Lâu chủ mở miệng ra...

Vì thế, Triển Nhược Trần quỳ sụp xuống trong động, kêu lên :

- Nghĩa mẫu, Nhược Trần tội vạn lần đáng chết!

Bọn Nguyễn Nhị cùng quỳ xuống theo, Nguyễn Nhị nói giọng tắc nghẽn :

- Đương gia, bọn thuộc hạ đáng chết!

Kim Thân Vô Ngân mắt nhắm kín, nghe giọng của Triển Nhược Trần, bỗng mở bừng mắt ra, bà ta nhìn thẳng vào Triển Nhược Trần và bọn Nguyễn Nhị đang quỳ cách trước mặt vài trượng, đôi mắt phượng chớp động, giọng uy nghiêm vang lên :

- Hài tử, con không khiến cho ta thất vọng, con đến đây kịp thời. Hài tử, ta một mực tin con sẽ tìm đến được nơi này, có điều... con nhất định lắm gian khổ!

Triển Nhược Trần đôi mắt ngấn lệ, nói :

- Nghĩa mẫu, Trần nhi đến được đây rồi, có điều đến quá muộn, không được chịu tội với nghĩa mẫu ở đây, lòng Trần nhi ray rứt vô cùng!

Giọng của Kim Thân Vô Ngân vẫn đầy trang nghiêm :

- Đứng dậy đi, nên hành động thế nào con cứ hành động đi!

Triển Nhược Trần hai bàn tay nắm lại đứng dậy, nói :

- Hài nhi xin tuân lời dạy bảo!

Kim Thân Vô Ngân lại từ từ nhắm mắt lại...

Triển Nhược Trần chỉ tay, trầm giọng :

- Đoạn Phương Cô, ngươi có nghe tiếng đánh nhau ở bên ngoài không?

Đoạn Phương Cô nộ giọng :

- Nghe thì sao?

Triển Nhược Trần hừ một tiếng, nói :

- Đó chứng tỏ ngày tận diệt của các ngươi đã đến rồi!

Đoạn Phương Cô phẫn nộ lớn tiếng :

- Nói ra còn quá sớm. Triển Nhược Trần, ngươi nếu dám bước lên, Kim quả phụ sẽ lập tức biến thành nước mà chết, ngươi tin không?

Triển Nhược Trần nghiến răng nói :

- Ta tin, vì trên tay ngươi có mang bao tay, đương nhiên trên tay có nắm Hóa Cốt độc phấn bá đạo của bọn ngươi!

Đoạn Phương Cô cười đắc ý :

- Ngươi biết thì tốt!

Cô ta cười một tràng dài, nói tiếp :

- Ngươi đến đây rồi, có thêm cả Kim quả phụ, ta sẽ cùng chết với các ngươi, cũng là quá xứng rồi!

Triển Nhược Trần nghiến răng nói :

- Đoạn Phương Cô, ngươi nên hiểu một điều!

Đoạn Phương Cô sắc mặt lạnh lại, gằn giọng :

- Nói nghe!

Triển Nhược Trần chỉ xuống đất, cất giọng :

- Nơi này là đất của Kim Gia lâu, như hôm nay nơi ẩn thân của các ngươi đã bị phát hiện, ngoài phóng tay bạt sát ra, chỉ e nơi này không có đất các ngươi dung thân. Ta khuyên ngươi hiểu rõ một tí, nhanh đi khuyên phụ thân ngươi buông đao, để tránh mất đi biết bao sinh mạng, tạo bao tội nghiệt!

Đoạn Phương Cô lạnh giọng :

- Triển Nhược Trần, ngươi cho rằng ở Liêu Bắc này chỉ có một số người bọn ta ở đây thôi sao? Hừ! Ngươi nhầm rồi, các huynh đệ ta nhiều gấp mấy lần so với ở đây, chuẩn bị phát động tổng công kích Kim Gia lâu, thắng lợi đã nằm trong tầm tay bọn ta. Ta nhớ là đã từng nói với ngươi, gia nhập vào Cô Lâu bang ta đi, thực thời giả vi tuấn kiệt!

Triển Nhược Trần cười nhạt nói :

- Đoạn Phương Cô, ngươi thật là một người tự tin một cách ngông cuồng, thật là buồn cười và đáng thương!

Đoạn Phương Cô đặt tay trên đầu Kim Thân Vô Ngân, cô ta chỉ cần lật tay lại, Hóa Cốt độc phấn sẽ độc sát Kim Thân Vô Ngân!

Bên ngoài hang động song phương bạt sát vô cùng thảm khốc ác liệt, những tiếng kinh khí sáp nhau, lao vọt và kêu la, ở trong động nghe khá rõ!

Đoạn Phương Cô không thể không lo lắng, cô ta mong phụ thân kịp thời xuất hiện trong động, như vậy chứng tỏ được phía cô ta đã thắng và Triển Nhược Trần cùng tám người hung hãn này cũng khó thoát khỏi cái chết!

Thế nhưng, cô ta càng trông càng lo hoảng, vì không thấy có người của Cô Lâu bang xuất hiện.

Đoạn Phương Cô trừng nhìn Triển Nhược Trần, đanh giọng :

- Triển Nhược Trần, ta muốn các ngươi lập tức ra khỏi thạch động!

Triển Nhược Trần chậm rãi lắc đầu, nói :

- Đoạn Phương Cô, ta mong ngươi hiểu rõ sự tình, thấy rõ tình thế trước mắt, ta sẽ lùi ngay!

Đoạn Phương Cô hừ một tiếng, cất giọng :

- Ta rất rõ, cũng rất hiểu, các ngươi lập tức lùi đi!

Triển Nhược Trần cười nhạt tiếp lời :

- Đoạn Phương Cô, Triển mỗ rất muốn lùi ngay bây giờ, chỉ cần bọn ta ra ngoài động, sẽ tạo thành thế uy hiếp rất lớn đối với phụ thân ngươi, lúc đó ngươi càng không có cơ hội để ra khỏi động nữa!

Đoạn Phương Cô trong lòng chấn động, Triển Nhược Trần nói rất đúng, nếu bọn họ xông lên trên, sẽ tạo nên một lực lượng không thể xem thường!

Trong lòng suy nghĩ khác, biểu hiện bên ngoài lại khác, Đoạn Phương Cô trầm giọng :

- Phụ thân ta đang còn, các ngươi đừng mong chuyện thắng!

Triển Nhược Trần nói :

- Đoạn Phương Cô, ngươi nên biết hàm ý trong lời nói của ta, phụ thân ngươi đứng đầu Cô Lâu bang, hùng bá mươi dặm Đại Mạc, lỡ ra bạo tử bỏ xác ở Liêu Bắc, kể cả ngươi thu nhặt thi thể lão ta cũng không có, thì ngươi nghĩ thế nào?

Đoạn Phương Cô bỗng hét lên :

- Lùi ra xa, Triển Nhược Trần, ta không nghe lời rêu rao của ngươi. Đi, lùi ra ngoài mười trượng, nếu không thì...

Cô ta tay phải cử động như muốn hạ độc thủ...

Triển Nhược Trần đành nói :

- Cũng được, bọn ta lùi ra ngoài mười trượng, đợi ngươi nghĩ thông rồi chúng ta nói chuyện!

Bọn Phi Long bát vệ căm hận vung Song Nhẫn phủ chém cuồng vào vách động, Nguyễn Nhị càng phẫn nộ buông giọng :

- Mẹ kiếp, chúng ta không trị được con quỷ nữ này sao?

Triển Nhược Trần đứng lặng yên giữa thạch động, đôi mắt chú nhìn về phía lồng sắt!

Lúc này...

Trận bạt sát trên mặt đất làm kinh thiên động địa...

Đại bảo đầu Vu Hoành Đạt đang nghênh chiến với Đại ty hình Bạch Tự Tại của Cô Lâu bang, hai người cuồng sát từ cửa động dạt lần ra tận bờ rừng tùng...

Bạch Tự Tại Khô Cốt trảo ở tay phải đã bị khuyết không ít, chiếc đầu lâu trên tay trái vung lên liên tục!

Vu Hoành Đạt trước đây ở Thập Lý Phố đã gặp qua những nhân vật này, lại nghe độc đinh mà Nhị đương gia bị trúng, lúc này sáp chiến với địch nhân, lão ta đặc biệt chú ý đến chiếc đầu lâu trong tay địch nhân.

Trong lúc cuồng sát, Bạch Tự Tại bỗng hét lên một tiếng bay người lên, một làn độc đinh bắn ra như mưa...

Vu Hoành Đạt quay người một vòng, cái bím tóc dài đến bốn xích rưỡi của lão ta quét nhanh, giống như con rồng cuộn gió...

Vì thét, làn đinh độc bị quét bay tứ phía, Vu Hoành Đạt quát lớn :

- Ngươi có bao nhiêu đinh độc cứ cho ra đi, Vu đại gia sẽ thu nhận hết!

Đáp xuống đất, Bạch Tự Tại vung ngang Khô Cốt trảo xông lên, “keng” một tiếng, Khô Cốt trảo bị Vu Hoành Đạt đánh gần như bay khỏi tay.

Ngay lúc này, từ trên không vụt xuống một bóng người, chưa đáp xuống đất, kim quang đã phủ xuống người Vu Hoành Đạt...

Vu Hoành Đạt né người, hai tay vung đao đánh ngược lên trên, “keng” một tiếng, bóng người đó bay ngược trở lại!

Người đó thuận thế bay ra ngoài hai trượng quay lại gọi :

- Đại ty hình, lão không sao chứ?

Bạch Tự Tại lùi lại cất giọng :

- Thường phó ty hình, chúng ta hợp lực thu thập tên này!

Nhân vật vừa xuất hiện thì ra là Thường Hạ, huynh đệ với Thường Hạ là Thường Đông đã chết bởi Hóa Cốt độc phấn của mình. Triển Nhược Trần nay đã rõ, khu mộ kia cũng thông với nơi này, vì không để tiết lộ bí mật ở nơi này, Thường Đông đã tự tìm lấy cái chết, bây giờ cũng khiến cho Triển Nhược Trần lắm kinh ngạc!

Thường Hạ đang sáp chiến với Nghê Dũng, phát hiện Bạch Tự Tại bị Vu Hoành Đạt vây áp ra phía bờ rừng, lập tức bỏ Nghê Dũng xông vào bên này!

Lúc này Tăng Tú Hùng cùng Thạch Viễn, Tề Đại Sơn cùng hợp lại đối phó với Đoạn Nhĩ Sinh!

Ngoài ra, Huyền Tiểu Hương, Trác Triệu Nam và Kim Tương Ngọc phân ra nghênh chiến với mười hai Câu Hồn thủ của Cô Lâu bang.

Tiếng quát tháo vang dội cả trời đất, rung chuyển núi rừng, ánh búa lóe lên chói mắt, Khô Cốt trảo vung múa như rừng, mỗi phe có đến cả trăm người, song phương lao vào tàn sát lẫn nhau chẳng kể sống chết!

Một tiếng quát vang lên từ không trung, một bóng hình màu hồng như đốm lửa bay thẳng xuống phía Tăng Tú Hùng, nhưng đến nửa chừng, bỗng bẻ ngoặc sang hướng trái, thấy chiếc đầu lâu vung nhanh, một làn cát độc bay thẳng xuống người Tề Đại Sơn.

Một tiếng kêu lớn vang dội cả núi đồi, Tề Đại Sơn bay người lùi lại. Tuy người của Kim Gia lâu lần này đều mang mặt nạ và bao tay, nhưng khi Tề Đại Sơn kịp thời nhắm mắt lại, không ngờ cát độc đó thấm qua mi mắt, làm nổ mắt, cơn đau kịch liệt làm lão ta kêu rống thảm thiết, lăn tròn trên đất cho đến khi độc tính thấm vào não, độc khí truyền vào tim!

Đoạn Nhĩ Sinh đôi mắt âm hiểm quét nhìn địch phương, kêu lên như quỷ rống :

- Bọn ngươi không thể thoát được đòn kích sát của ta, bọn ngươi phải lập tức bỏ mạng như tên đó!

Tăng Tú Hùng phẫn nộ lớn tiếng :

- Ngươi hù dọa được ai, hôm nay các ngươi đã bị phát hiện, bọn ta tìm đến đây để lấy mạng các ngươi. Mau nạp mạng đây!

Đoạn Nhĩ Sinh đã bay người lên không trung, hét lớn :

- Bọn ngươi phải chết!

Theo tiếng quát, từ không trung phụt ra một luồng khí âm hàn, Đoạn Nhĩ Sinh hai tay bạt thốc ra liên tiếp, luồng khí âm hàn tợ như ngọn gió Tây bắc mùa đông thổi xuống, khiến người ta da thịt lạnh buốt!

Thạch Viễn ở cạnh đó hét lên một tiếng, vung Song Nhẫn phủ luồn qua luồng khí độc, xông thẳng vào Đoạn Nhĩ Sinh...

Nhưng mới xông lên được mấy bước, Thạch Viễn bỗng a một tiếng, ngã người xuống trong làn khói mờ!

Không thấy rõ Thạch Viễn trúng độc gì, nhưng lại thấy thân hình cao to của lão ta đang co rút cho đến khô cong lại, chỉ trong nháy mắt tuyệt khí vong mạng!

Tăng Tú Hùng hét lên một tiếng như sấm, quát :

- Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi thật ác độc! Ngươi chỉ bằng vào sự dụng độc đâu xứng là anh hùng hảo hán! Ngươi ỷ vào mấy loại độc dược đó, cũng muốn khống chế được chiến cuộc sao?

Dứt lời, Tăng Tú Hùng vung cán ô bằng sắt quật vùn vụt về phía Đoạn Nhĩ Sinh. Đoạn Nhĩ Sinh bỗng hạ người xuống, một làn Khô Cốt độc đinh vụt bay ra, Tăng Tú Hùng múa cán ô, vô số Khô Cốt độc đinh đã bị đánh bay rơi tứ phía...

Ngay lúc này, phía cánh rừng tùng phát ra tiếng kêu kinh hồn, tiếng kêu vang dội tận tầng mây, khiến Đoạn Nhĩ Sinh nghe phải phát run!

Thấy Thường Hạ của Cô Lâu bang hai tay bưng mắt, đâm đầu chạy cuồng, máu chảy ra ở các kẽ tay...

Thì ra gã ta và Bạch Tự Tại hợp lực đối phó với Vu Hoành Đạt, Nghê Dũng đuổi bám theo, trong lúc Thường Hạ tung Khô Cốt độc đinh ra, cũng là lúc Nghê Dũng đuổi tới. Nghê Dũng lách người tránh qua làn độc đinh, Thường Hạ vung Khô Cốt trảo đánh tới. Ở một bên, Vu Hoành Đạt lợi dụng sơ hở này, lập tức quay người, bím tóc quất trúng ngay mắt Thường Hạ!

Bím tóc của Vu Hoành Đạt là một vũ khí lợi hại, đừng nói chi đánh trúng mắt, đáng trúng trên người cũng nát thịt rách da!

Hấp Tủy Xích Ma Đoạn Nhĩ Sinh biết Thường Hạ bỏ cuộc, không lâu sau Bạch Tự Tại cũng lâm vào nguy khốn. Lão ném ánh mắt quét nhìn bốn phía, người của Cô Lâu bang đã tử thương gần như hơn một nửa, lão căm phẫn rút cặp đầu lâu ra, quát lớn :

- Huynh đệ Cô Lâu bang tập trung ở đầu hướng gió!

Chưa dứt lời, thấy người của Cô Lâu bang ùa chạy về mé bên phải, Bạch Tự Tại cũng bỏ Vu Hoành Đạt lao về phía đó.

Đoạn Nhĩ Sinh đưa cặp đầu lâu lên, cuồng nộ hét lên :

- Cho bọn ngươi chết cả lũ!

Tăng Tú Hùng lập tức hô lớn :

- Các huynh đệ, hãy thận trọng!

Bỗng nghe “boong boong boong” một loạt âm thanh phát ra, Đoạn Nhĩ Sinh đứng ở đầu ngọn gió, hai tay đánh vào hai chiếc đầu lâu, một luồng khói nồng nặc màu đỏ từ trong hai hộp sọ phun ra...

Luồng khói độc phụt ra, lập tức thấy cây cỏ khô rụi. Luồng khói bay thẳng về phía bọn hắc y đại hán, thấy bọn hắc y đại hán lập tức vọt người ra hai bên có mấy người không tránh kịp liền kêu cuồng lên rất bi thảm, lăn quay trên đất, cho đến khi thân thể hóa thành một vũng nước đỏ đục!

Đoạn Nhĩ Sinh cất giọng cười như điên dại, nhìn làn khói độc lan tỏa trên mặt đất độ trong mười trượng, có không ít người của Cô Lâu bang bị thương chưa chết nằm trên đất cũng bị trúng khói độc biến thành nước!

Tăng Tú Hùng và Vu Hoành Đạt dẫn mấy vị Bảo đầu của hai cấp Nguyệt và Tinh vòng qua phía đầu hướng gió, gần sáu mươi tay đại hán Kim Gia lâu cũng bám sát theo!

Đoạn Nhĩ Sinh đã đeo hai chiếc đầu lâu vào thắt lưng, đang định lấy hai chiếc đầu lâu khác ra...

Bất ngờ, từ không trung lóe lên một vệt sáng màu xanh, xẹt nhanh xuống người Đoạn Nhĩ Sinh, kèm theo tiếng quát :

- Đáng chết!

Đúng là giọng quát của Triển Nhược Trần!

Không sai, chỉ cần nhìn thấy vệt xanh loang loáng, sẽ biết ngay là chàng ta!

Thì ra Triển Nhược Trần đang giằng co với Đoạn Phương Cô trong hang động, nghe bên ngoài vang lên những tiếng kêu rùng rợn, không khỏi lo sợ Đoạn Nhĩ Sinh sẽ thi triển độc chiêu, nếu đợi lão ta vào trong động, thì không những không cứu được nghĩa mẫu, mà kể cả chàng và nhóm Phi Long bát vệ cũng khó sống sót để thoát ra ngoài!

Vì thét, chàng một mình bay ra khỏi động, lại phát hiện Đoạn Nhĩ Sinh chuẩn bị rút hai chiếc đầu lâu khác ra.

Phẫn nộ quát lên một tiếng, Sương Nguyệt đao đã phủ xuống đầu Đoạn Nhĩ Sinh!

Quá đột ngột, Đoạn Nhĩ Sinh không ngờ lúc này Triển Nhược Trần từ trong động bay ra, Sương Nguyệt đao tợ như một núi đao ập xuống đầu, Đoạn Nhĩ Sinh vung hai chiếc đầu lâu đã hết độc đánh ngược lên chống đỡ, thân hình bay ra ngoài năm trượng, để lại trên mặt đất một đường máu dài!

Triển Nhược Trần không truy sát, ném ánh mắt kinh nộ nhìn Đoạn Nhĩ Sinh, cất giọng :

- Lão ác ma đáng chết!

Vừa đáp xuống đất, Đoạn Nhĩ Sinh đã kêu lên :

- Thiên Canh Nhẫn!

Triển Nhược Trần nghiến răng nhìn chiếc áo bào của Đoạn Nhĩ Sinh rách toang, trên hai cánh tay còn đang chảy máu, nộ giọng :

- Không sai, đối phó với loại người như ngươi, ta không cần phải khách khí!

Đoạn Nhĩ Sinh từ từ lấy cặp đầu lâu khác ra, phẫn nộ nói :

- Triển Nhược Trần, ngươi chui vào trong động, ta đã tin chắc giết được ngươi, càng có cách để giết ngươi, ngờ đâu ngươi đột ngột chui ra. Lần này ta sẽ không thất thủ, trước hết phải lập tức thiêu hủy ngươi!

Triển Nhược Trần hừ một tiếng, lạnh giọng :

- Đó cũng là lời ta muốn nói với ngươi. Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi ra tay đi! Bất luận trường bạt sát này ngươi thắng hay bại, ngươi đều không bao giờ còn được gặp mặt vị ái nữ thiên kim của ngươi!

Đoạn Nhĩ Sinh đôi mắt sâu hoắm đảo qua đảo lại, rít giọng qua kẽ răng :

- Triển Nhược Trần, ngươi đã làm gì Phương Cô?

Triển Nhược Trần cười nhạt trả lời :

- Ái nữ của ngươi vẫn đứng giữ bên lồng sắt, nhưng bọn ta đã khống chế toàn bộ địa động, tình thế như vậy, ngươi nếu muốn ái nữ của ngươi sống rời khỏi hang động, tốt nhất phải bỏ binh khí xuống!

Đoạn Nhĩ Sinh nổi giận quát :

- Ngươi muốn ta đầu hàng hả?

Triển Nhược Trần tiếp lời :

- Ngoài đó ra, ngươi không có con đường nào khác!

Đoạn Nhĩ Sinh vung cặp đầu lâu, cất giọng :

- Tính Triển kia, ta muốn ngươi cùng quyết tử một trận!

Triển Nhược Trần liền nói :

- Ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi...

Ngừng lời một lát, chàng nói tiếp :

- Nhưng tình thế trước mắt, song phương nên tạm thời ngưng chiến rút lui, ngươi ta giao hẹn lần khác giao đấu!

Đoạn Nhĩ Sinh hỏi :

- Còn ái nữ của ta tính sao?

Triển Nhược Trần trong lòng khẩn trương, nhưng vẫn bình thản nói :

- Rất đơn giản, ta giao ái nữ của ngươi cho ngươi không hề tổn hại một cọng tóc, đương nhiên, Lâu chủ của bọn ta cũng được an toàn trở về!

Trầm ngâm khoảnh khắc, Đoạn Nhĩ Sinh cất giọng :

- Ta làm sao tin ngươi được?

Triển Nhược Trần chỉ tay, nói :

- Ngươi có thể phái người xuống đem lồng sắt và ái nữ của ngươi lên, đến lúc đó ngươi dẫn ái nữ của ngươi trở về, bọn ta không có ai ngăn cản các ngươi!

Đoạn Nhĩ Sinh trong lòng cũng nghĩ, Kim quả phụ đã bị đày đọa kiệt sức, bà ta nhất thời chẳng làm gì được, giờ trước hết cứu ái nữ của mình ra, đến giờ Ngọ phát động tấn công Kim Gia lâu, như vậy đối với “Bào căn mưu lược” cũng không bị trở ngại, ngược lại khiến cho địch phương trở tay không kịp!

Nghĩ vậy, lão ta liền gật đầu gọi :

- Bạch ty hình!

Bạch Tự Tại lập tức bước lên, thi lễ :

- Bẩm Bang chủ!

Đoạn Nhĩ Sinh quay lại lướt nhìn bọn thuộc hạ, hỏi :

- Mười hai Câu Hồn thủ còn lại mấy người?

Bạch Tự Tại đáp :

- Chết năm, bị thương một, còn lại sáu người!

Đoạn Nhĩ Sinh cơ nhục trên mặt giật giật, sắc mặt như màu gan heo, nói :

- Bảo sáu người bọn họ xuống hộ giá Công chúa và tù xa lên đây!

Sáu tên Câu Hồn thủ tay nắm Khô Cốt trảo vội vã đi xuống hang động...

Đoạn Nhĩ Sinh nhìn thẳng vào mặt Triển Nhược Trần, nói :

- Triển Nhược Trần, trời xui đất khiến làm ta không gặp được ngươi ở Đại Mạc, nếu không thì...

Triển Nhược Trần liền ngắt lời :

- Rất tiếc nuối, cũng rất khiến cho ta thất vọng, ta uổng công đi Đại Mạc, đã không tìm được tên ác ma ngươi, bắt ái nữ của ngươi về đây lại bị ngươi dễ dàng đánh lừa, như vậy khiến cho người ta không thất vọng sao được!

Đoạn Nhĩ Sinh cử động, cố tiết toàn thân kêu răng rắc, nghiến răng nói :

- Triển Nhược Trần, ngươi sống không lâu nữa đâu!

Triển Nhược Trần cười gằn :

- Lời đó ta nghe mãi ngán rồi!

Chính lúc này, trong hang động vọng ra tiếng lạch cạch, trước tiên là Nguyễn Nhị dẫn nhóm Phi Long bát vệ đi ra, sau đó, Đoạn Phương Cô bám sát theo sau xe tù ra khỏi hang động. Triển Nhược Trần đưa tay ra, nói :

- Thả một mình cô ta đi!

Sáu tên Câu Hồn thủ hộ giá Công chúa của họ, từ từ đi về phía Đoạn Nhĩ Sinh...

Đi ngang qua Triển Nhược Trần, Đoạn Phương Cô nhỏ giọng :

- Ngươi là một tên địch nhân đáng yêu lại đáng hận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play