Châu Bí Tử hỏi :

- Mình nhân dịp này chuồn êm chứ, lão đệ?

Yến Thiết Y cười nhẹ :

- Hiện tại không cần chuồn nữa. Bất quá, lão ca dùng tiếng chuồn không được ổn. Bởi, chúng không có khả năng gây khó khăn cho mình nữa đâu. Như vậy, chúng ta cứ thong thả đi tới, chẳng cần gì phải vội vàng.

Châu Bí Tử trố mắt :

- Đành là thính giác tiểu ca rất linh. Song, nếu chúng dùng thanh la gióng lên inh ỏi, vừa gióng vừa tấn công, thì tiểu ca còn nghe gì được mà ứng phó?

Yến Thiết Y lắc đầu :

- Cho chúng dùng đến phương pháp đó, cũng chẳng thu được lợi ích gì, bởi dù tiểu đệ không thấy đường, lão ca vẫn còn đôi mắt sáng đó chi? Đành là mắt lão ca không sáng bằng đôi mắt nguyên vẹn của đệ trước kia, song vẫn giúp tiểu đệ được việc như thường. Huống chi, kém mà vẫn hơn là không có, phải vậy chăng lão ca?

Châu Bí Tử đáp :

- Vậy mình ly khai nơi này ngay bây giờ đi. Dù sao thì ở đây càng lâu, lão phu càng hồi hộp, mường tượng linh cảm một cái gì bất hạnh sẽ đến với chúng ta...

Yến Thiết Y trấn an lão :

- Yên trí, lão ca. Bọn chúng không còn làm gì nổi chúng ta nữa đâu.

Cả hai tiếp tục đi, thanh Thái A kiếm vẫn là cây gậy vẫn đường, một trước một sau, bước đều.

Trát Phi vội quát :

- Các huynh đệ đâu? Lướt tới chặn đầu, bao vây luôn, đừng để hắn thoát đi!

Hải Minh Thần gọi :

- Trát Phi! Lại đây ta nói cho nghe!

Trát Phi do dự một chút rồi bước tới, buông giọng nghi ngờ :

- Gì đó hở Hải nhị huynh?

Hải Minh Thần bảo :

- Đừng chận đường, đừng bao vây hắn, cứ để cho hắn đi, còn mình thì âm thầm theo sau. Chỉ để một người ở lại, giữ gìn thi thể Hải đại ca của ta thôi.

Như thế là Hải Công Bá chết với chiếc cần bẫy rồi.

Trát Phi trố mắt :

- Nếu hắn thoát đi?

Hải Minh Thần lắc đầu :

- Đi không khỏi đây. Cứ để hắn đi, đến địa phương bằng phẳng mình sẽ ra tay. Ở đây cây cối rậm rạp, nếu gây chiến, mình không thủ thắng được.

Trát Phi hừ một tiếng :

- Ở chỗ bằng phẳng mình được cái lợi thế gì mà cho rằng dễ thủ thắng?

Hạ Đại Dung như hiểu ý tứ của Hải Minh Thần, tán đồng :

- Hải nhị gia nói phải đấy Trát đại ca. Mình nên để hắn đi, đến chỗ bằng phẳng rồi hãy hạ thủ.

Trát Phi hầm hừ một lúc, đoạn chiều theo ý muốn số đông, hạ lịnh cho thuộc hạ triệt vây.

Châu Bí Tử và Yến Thiết Y đi trước, bọn Trát Phi hơn bốn mươi người phân nhau nữa bên tả nữa bên hữu, lặng lẽ theo sau, như đoàn hộ tống đi kèm.

Vừa đi Hạ Đại Dung vừa hỏi Thạch Ngọc :

- Hiện tại bọn ta cần ngươi tích cực giúp sức đấy Thạch Ngọc.

Thạch Ngọc lạnh lùng :

- Cái gì làm được, ta đã làm rồi, làm hết cho các ngươi rồi, bây giờ các ngươi đòi ta giúp sức, ta đâu còn gì phải làm nữa?

Hải Minh Thần đưa mắt ra hiệu cho Hạ Đại Dung, rồi cười hì hì đáp :

- Lúc đầu, bọn ta chỉ lợi dụng sự quan hệ mật thiết giữa ngươi với Yến Thiết Y, chỉ có vậy thôi. nhưng, vừa rồi đây, bỗng nhiên bọn ta lại nghĩ ra là đã quên một điều quan trọng, mà điều này thì phải có ngươi giúp cho phần lớn mới làm xong được. Bọn ta cứ tưởng ngần ấy nhân thủ cũng đủ đối phó với Yến Thiết Y rồi, bởi người đã nhiều như thế mà Yến tiểu tử lại trúng độc nữa thì hắn đâu còn là kẻ đáng sợ? Ngờ đâu sự tình diễn tiến ngược lại với dự liệu của bọn ta, Yến tiểu tử hung bạo cục độ, tuy mắt đã mờ, hắn vẫn gây được tổn thất nặng nề cho bọn ta như thường...

Hạ Đại Dung tiếp nối :

- Bọn ta quên mất là ngươi cũng là tay có hạng trên giang hồ, đáng lẽ lúc đầu bọn ta phải kêu gọi đến ngươi, ta nghĩ nếu có ngươi tham gia cuộc chiến thì chưa chắc là cục diện không đến dỗi như hiện tại...

Thạch ngọc chặn lại, gằn giọng :

- Các ngươi muốn gì, cứ nói thẳng ra cho ta nghe, đừng quanh co, úp mở, ta chán lắm! Chán lắm rồi!

Hạ Đại Dung cười vuốt :

- Bọn ta muốn ngươi xung phong tấn công hắn, còn bọn ta thì ở phía sau hỗ trợ.

Thạch Ngọc hừ lạnh :

- Các ngươi đã xô đẩy ta vào vòng bất nghĩa, ta còn một điểm nhỏ lương tâm thì các ngươi lại tìm cách bắt buộc ta phải hủy diệt luôn! Không! Không thể được,ta không bao giờ làm thêm cho các ngươi bất cứ việc gì,ta không muốn hùa theo bọn hung dữ gây thêm tội ác!

Hải Minh Thần cười nhẹ :

- Ngươi không nghe, thế ngươi muốn thấy áp lực phải không? Ngươi chờ áp lực mới chịu tuân phục à?

Thạch Ngọc nổi giận hét :

- Đừng mong ta làm gì hơn! Những gì ta đã làm cho các ngươi quá đủ rồi!

Hạ Đại Dung bĩu môi :

- Ngươi tưởng ngươi khoanh tay trong phút giây này là Yến Thiết Y sẽ thông cảm, tha tội cho ngươi à? ngươi nên hiểu, ngươi đã cho là bao nhiêu việc vừa qua là đủ lắm rồi thì nếu Yến Thiết Y còn sống, là ngươi phải chết nơi tay hắn. Yến Thiết Y thù ngươi mà bọn ta cũng hận ngươi giữa chừng bỏ cuộc, con trai ngươi sẽ chết với bọn ta. Tiến tới, là may ra cả hai cha con ngươi cùng được sống, lùi lại là cả hai cùng mất mạng. Bây giờ mà ngươi giở cái giọng đạo đức ra, kể như muộn rồi đó Thạch Ngọc!

Trát Phi hăm :

- Nếu ngươi bất tuân ý muốn của bọn ta, ta sẽ cho người hạ sát con trai ngươi trước, hạ sát trước mắt ngươi, cho ngươi thấy!

Thạch Ngọc biến sắc mặt.

Hạ Đại Dung đắc ý, tiếp :

- Đáp ứng hay không, tùy ngươi! Tuy nhiên, ngươi phải quyết định gấp!

Thạch Ngọc mắng oang oang.

Bọn Hạ Đại Dung bình thản như thường, không hề nổi giận, nhìn Thạch Ngọc, chờ nghe lão phúc đáp.

Lão cứ mắng.

Một lúc lâu, Hải Minh Thần phát cáu, quát :

- Cho bọn ta biết thái độ của ngươi ngay! Đừng làm mất thì giờ của bọn ta, hãy quyết định cách nào, tránh khỏi hối hận về sau đấy!

Thạch Ngọc rít lên :

- Được rồi, ta đáp ứng song phải có điều kiện.

Hạ Đại Dung chớp mắt :

- Điều kiện gì?

Thạch Ngọc tiếp :

- Mang con trai ta đến đây, cho ta thấy mặt, cho ta biết nó có an toàn hay không?

Trát Phi hét :

- Ngươi cho là bọn ta ngu à? Trao đứa bé cho ngưoi trước khi ngươi hành động? Nếu ngươi liều lĩnh thoát chạy đi, thì có phải là bọn ta thêm mệt chăng? Đừng nuôi mộng, lão ngốc tử!

Thạch Ngọc vụt trở nên bình tĩnh lạ.

Lão từ từ thốt :

- Ta không có ý tứ đó, ta chỉ muốn nhìn lại đứa con của ta, xem nó ra sao thôi, không cần sờ mó đến nó, các ngươi đừng lo sợ viển vông. Có nó tại đây, sau khi ta xong việc các ngươi bắt buộc, ta mang nó đi ngay, khỏi phải chờ đợi mất thì giờ. Và từ đó, ta với các ngươi kể như dứt khoát, không ai nợ ai, không còn điều gì ràng buộc với nhau nữa.

- Giả như bọn ta không chấp nhận điều kiện đó?

Thạch Ngọc lạnh lùng :

- Thì kể như ta đã chết, các ngươi muốn làm chi ta hay con ta, cứ làm.

Hạ Đại Dung nhìn sang Hải Minh Thần, Hải Minh Thần gật đầu :

- Cũng được, nhưng đứa bé thì bọn ta phải khống chế. Đợi khi nào xong việc rồi, ta sẽ giao nó cho ngươi. Ta nhượng bộ như vậy là quá lắm rồi đầy nhé, Thạch Ngọc!

Thạch Ngọc cắn răng đáp :

- Ta đồng ý!

Hạ Đại Dung day qua Trát Phi :

- Trát lão ca, ý tứ thế nào?

Trát Phi không còn làm sao, đành phải theo ý phần đông :

- Các vị muốn sao, huynh đệ cũng thuận theo vậy.

Dương Quý được lịnh sai phái mang đứa bé đến.

Hải Minh Thần lập tức gọi to :

- Các huynh đệ. Chuẩn bị bao vây tiểu tử. Còn hay mất, sống hay chết, cũng do một trận này thôi! Trận quyết liệt, cuối cùng.

Nhưng, Yến Thiết Y không đi đâu hết, chàng chỉ kéo Châu Bí Tử xuống suối, bước ra giữa lòng rồi đứng đó.

Chừng như chàng cũng có ý định quyết đấu một trận cuối cùng, để vĩnh viễn không còn bị đối phương gây phiền phức nữa.

Thủ hạ của Trát Phi tràn tới bờ suối, toan nhảy xuống, Hạ Đại Dung vội chận lại.

Trát Phi lấy làm lạ hỏi :

- Hạ đại ca có ý từ gì?

Đang nhìn Yến Thiết Y ngồi trên tảng đá giữa dòng suối, Hạ Đại Dung đáp :

- Hắn không chạy đi, mà còn ngồi chờ tại đó, chắc là có mưu mô gì, nếu mình hấp tấp thì có hại.

Trát Phi càu nhàu :

- Con mẹ nó! Cứ xông xuống đó liều sống chết với hắn, còn đắn đo cái quái gì nữa?

Hạ Đại Dung day qua Thạch Ngọc điểm một nụ cười nham hiểm thốt :

- Bây giờ đến lúc ngươi phát động rồi đó, Thạch Ngọc! Hãy xuống đó khiêu chiến tiểu tử đi. Bọn ta sẽ xuống sau tiếp trợ ngươi.

Thạch Ngọc nhắm mắt lại lạnh lùng đáp :

- Được rồi, song ta còn chờ con ta đến đây.

Một lúc sau Dương Quý trở lại.

Dĩ nhiên có Thạch Niệm từ đi theo.

Thạch Ngọc gọi rối rít :

- Con! Niệm Từ con!

Lão vọt mình tới.

Hải Minh Thần và Hạ Đại Dung vội chận lại.

Bên kia bọn Dương Quý đã dừng chân, Dương Quý cầm than đao kề sát cổ Thạch Niệm Từ.

Thạch Niệm Từ vừa khóc vừa gọi :

- Gia gia... gia gia...

Biết không làm gì được, Thạch Ngọc đứng lại.

Hạ Đại Dung suy nghĩ một chút, thốt :

- Phụ tử tình thâm, bọn ta không nỡ quyết liệt với ngươi, vậy ta cho phép ngươi lại gần con, hôn nó, xong rồi phải hành động ngay.

Y chong Yết Tử Chùy ngay lưng Thạch Ngọc, đúng khoảng tim, vươn hai ngón trỏ và giữa của bàn tay hữu chỉ vào tử huyệt.

Hải Minh Thần gá Diêm Vương Bút trên cổ lão Thạch Ngọc.

Đằng kia, Dương Quý và ba đại hán đẩy Thạch Niệm Từ tới.

Hai cha con ôm hôn nhau.

Trát Phi hét :

- Ôm mãi như vậy sao? Chẳng phải sanh ly, chẳng phải tử biệt, thì bịn rịn cái quái gì? Muốn sum họp gấp thì hành động gấp. Không ai dư công đứng đây chờ ngươi.

Dương Quý kéo mạnh Thạch Niệm Từ lùi lại, còn Thạch Ngọc thì đưa tay áo quẹt nước mắt.

Hạ Đại Dung mỉm cười :

- Hành động đi, Thạch lão hữu.

Thãch Ngọc mím môi, nhún chân nhảy vọt xuống tảng đá.

Châu Bí Tử báo động với Yến Thiết Y.

Yến Thiết Y hoành Thái A kiếm ngang ngực, nghiêm lạnh chờ.

Thạch Ngọc vẫn còn khóc.

Khóc một lúc, bỗng lão quỳ xuống trước mặt Yến Thiết Y thốt qua nức nở :

- Chúng bắt con trai lão phu... Chúng dùng nó uy hiếp lão phu, buộc lão phu phải dụ đại hiệp đến Hổ Lâm sơn... Chúng còn bức lão phu phải bỏ độc dược vào rượu... Phụ tử tình thâm, thành ra lão phu thành kẻ bất nghĩa... Xin đại hiệp xuống tay cho, lão phu chết đi thì mới hết bị lương tâm ray rứt...

Yến Thiết Y thở dài :

- Biết hối hận là còn thiên tánh, còn lương tâm, tại hạ sẵn sàng quên hết mọi lỗi lầm của lão hữu. Lão hữu cầm như chẳng có việc gì xảy ra và cứ thản nhiên sống nốt những ngày còn lại.

Thạch Ngọc lấy ra một gói thuốc, trao cho Châu Bí Tử bảo :

- Rắc vào mắt Yến đại hiệp, mắt sẽ sáng liền.

Châu Bí Tử do dự, sợ lão có âm mưu gì.

Nhưng Yến Thiết Y đưa tay tiếp gói thuốc, tự bôi vào mắt mình.

Bên bờ suối, bọn Dương Quý chăm chú nhìn theo Thạch Ngọc, lơ đễnh canh chừng Thạch Niệm Từ.

Thạch Niệm Từ nhân dịp đó, chạy vụt đến suối, lội ra ôm cha.

Bọn Hải Minh Thần kinh hoảng hét to :

- Cha con họ Thạch phản rồi! Chúng ta xuống đó gấp.

Vô ích.

Đôi mắt Yến Thiết Y đã sáng rồ, thì bọn Hải Minh Thần chỉ là những ngọn cỏ non trước thanh Thái A kiếm.

Kẻ nào chết thì nằm đó, kẻ chưa chết thì chạy vắt chân lên cổ, Yến Thiết Y không buồn đuổi theo.

Chàng day qua Thạch Ngọc bảo :

- Dẫn tiểu hiền điệt về đi, tìm nơi nào yên ổn mà ở, đừng lưu luyến vùng này mà có ngày sa vào tay chúng. Tại hạ sẵn sàng quên hết việc cũ, lão huynh hãy yên tâm.

Đoạn chàng nắm tay Châu Bí Tử cùng nhảy sang bờ suối bên kia, chạy ra đường cái, đến chỗ buộc ngựa, mỗi người một con trực chỉ Sở Giác Lãnh.

Chàng quyết đem Châu Bí Tử về Thanh Long xã, hoạn dưỡng lão ta để đền đáp ơn sâu.

* * * * *

Một buổi sáng, Yến Thiết Y đang ngồi tại Đạn Kiếm lâu uống trà với Châu Bí Tử.

Bỗng Trang Không Ly bước vào.

Yến Thiết Y cười vẫy tay :

- Lại đây, Không Ly! Uống thử thứ trà này xem sao! Loại mới, người ta biếu cách đây mấy hôm thôi.

Trang Không Ly bước tới, nghiêng mình chào Khôi Thủ, rồi chào Châu Bí Tử, đoạn kéo ghế xa xa bàn, ngồi xuống.

Yến Thiết Y hỏi :

- Có tin tức gì lạ chăng?

Trang Không Ly điểm một nụ cười :

- Lạ thì không, song có thể báo tin vui.

Yến Thiết Y chớp mắt :

- A! Nói đi! Không Ly!

Trang Không Ly tiếp :

- Bọn tình báo Quan Đông vừa đưa tin về, Đại Sum phủ mấy lúc sau này đóng cửa tạ khách, mọi sinh hoạt bên trong trở lại bình thường. Lạc Chí Ngang từ ngày được phóng thích, cũng bỏ tình lêu lỏng du hí, sáng tối chuyên cần luyện võ, dưới sự giám sát của Lạc Mộ Hàn...

Yến Thiết Y gật đầu :

- Hối hận và cầu tiến, biết vậy là hắn chưa đến nỗi bại hoại, có thể sau này hắn nối nghiệp cha được, và sẽ làm hơn lão Lạc.

Trang Không Ly tiếp :

- Còn Chương Phàm thì ngược lại, hắn như đau bịnh tương tư, bỏ phế học tập. Chương Sâm hằng quở trách nhưng làm gì lay chuyển nổi một kẻ mất hồn?

Yến Thiết Y cười nhẹ :

- Chứ hồn hằn gửi tận đâu đâu?

Trang Không Ly đáp :

- Tận chốn hương phòng! Hắn van cầu Chương Sâm hỏi con gái Lạc Mộ Hàn, cưới cho hắn. Chương Sâm thương con, đánh tiếng sang Đại Sum phủ. Lạc Mộ Hàn sẵn sàng chấp thuận như Lạc Chân Chân cương quyết từ chối, Lạc Mộ Hàn hỏi nguyên nhân, nàng thẳng thắn đáp là bình sinh chỉ có...

Yến Thiết Y chớp mắt mấy lượt :

- Chỉ có chi?

Trang Không Ly nheo mắt :

- Mỗi một mình Kiêu Bá Yến Thiết Y mới xứng đáng cho nàng kết duyên chồng vợ.

Yến Thiết Y thản nhiên :

- Thế à? Lạc Mộ Hàn có thái độ nào, sau khi nghe con gái thú nhận như vậy?

Trang Không Ly tiếp :

- Làm cha ai chẳng thương con? Tự nhiên Lạc Mộ Hàn phải thuận ý con, mặc cho cha con họ Chương nghĩ sao thì nghĩ. Nếu tin tức đưa về đây không sai lầm, thì sơm tối gì đây sẽ có ngừơi từ Đồng Quan đến Sở Giác Lãnh, thương nghị hôn sự.

Yến Thiết Y cau mày :

- Nhà gái đánh tiếng sang nhà trai? Ngược đời thế sao?

Trang Không Ly gật đầu :

- Thế mới biết, lòng cha đối với con cái, bao la man mác như thế nào! Lạc Mộ Hàn có thể hạ mình hơn thế nữa, để tạo hành phúc cho con!

Rồi lão tiếp :

- Khôi Thủ có biết ai lãnh phần việc đến Sở Giác Lãnh thay mặt Lạc Mộ Hàn chăng? Công Tôn đại nương đấy!

Yến Thiết Y kêu lên :

- Mụ ta? Mụ từ đâu đến?

Trang Không Ly đáp :

- Từ sau ngày ly khai Đại Sum phủ, mụ đi ta bà thế giới, chẳng ở tại một nơi nào lâu. Mới đây, mụ trở lại Đại Sum phủ, xem sự tình thế nào. Khi nghe ra, Đại Sum phủ và Thanh Long xã đã hòa giải với nhau, mụ rất vui, bởi thật sự thì mụ không muốn có sự xung đột giữa hai lực lượng. Trước kia, vì nể lời Lạc Mộ Hàn nên mụ phải đứng trong hàng ngũ đối lập với chúng ta. Nhưng đứng để làm vì, để giúp Lạc Mộ Hàn gây thinh thế, chứ chẳng phải để quyết chiến một còn, một mất với chúng ta như bọn kia. Do đó, mụ tự hiến công tình nguyện làm trung gian giữa hai tổ chức, thắt chặt thân tình, với cuộc hôn nhân này, cả Nam lẫn Bắc sẽ vĩnh viễn thái bình, chúng ta được giải giáp, quy điền, toại hưởng những ngày trời!

Yến Thiết Y mơ màng, không nói gì.

Trong tâm tư chàng, hình bóng Lạc Chân Chân hiện ra, một Lạc Chân Chân thùy mị, trung hậu, với vẻ đẹp hiền hòa...

* * * * *

Đúng như Trang Không Ly báo cáo, mười hôm sau Công Tôn đại nương đến.

Bọn Đồ Trường Mục, Trang Không Ly, bọn Hùng Đạo Nguyên, Thôi Hậu Đức hết sức tán đồng cuộc nghị hôn và cực lực khuyến khích Yến Thiết Y chấp thuận.

Thực ra, Yến Thiết Y cũng hân hoan vô cùng, vì chàng vốn yêu Lạc Chân Chân từ lúc khoác cái lốt Trương Tiểu Lang trong Đại Sum phủ.

Vả lại, với cuộc hôn nhân này, Nam và Bắc vĩnh viễn sẽ thông hòa, chàng cho rằng đã đến lúc cho các đệ huynh nghỉ ngơi một thời gian, hưởng hoan lạc, bõ lúc phong trần lao khổ trong sắt máu. Ai có gia đình sum họp với gia đình, ai chưa lập gia đình, tìm người xứng tâm vừa ý mà kết hợp...

Chàng chấp thuận...

Ra đi, Công Tôn đại nương chỉ đóng vai bà Nguyệt, lúc trở về Đồng Quan bà có cảm tưởng mình là một sứ giả hòa bình.

* * * * *

Ngày thành thân của Yến Thiết Y và Lạc Chân Chân vô cùng long trọng. Nó trở thành ngày hội của võ lâm.. Tất cả người của Thanh Long xã, từ trên xuống dưới ai cũng hoan hỉ vô cùng, và cùng chung một ý niệm Thanh Long xã sẽ có được những ngày bình an, hưởng phúc lợi. Những ngày tới sẽ không còn sóng gió ba đào, sẽ không còn những cuộc chém giết tranh đoạt. Sự kết hợp giữa Đại Sum phủ và Thanh Long xã qua mối thông giao phu phụ Yến Thiết Y và Lạc Chân Chân, uy thế của Thanh Long xã càng lớn mạnh, còn ai dám tranh giành nữa chứ.

Thế nhưng có một điều đặc dị, ngay trong cái ngày hoan hỉ đó, đáng ra Yến Thiết Y phải là người vui vẻ nhất, hoan hỉ nhất, nhưng chàng lại khoác vẻ mặt trầm tư nếu không muốn nói là ngán ngẩm. Thậm chí khi Yến Thiết Y tiếp nhận quà cáp, hoặc những lời chúc mừng thì dung diện vẫn không thay đổi. Cái vẻ mặt chán ngán, trầm mặc kia lộ rõ ra trên từng nét mặt chàng.

Người duy nhất nhận ra chân diện quái gở của Yến Thiết Y đó là Hùng Đạo Nguyên. Y đã ở bên cạnh Yến Thiết Y đủ lâu để biết mỗi thay đổi trên chân diện của vị Khôi Thủ.

Hùng Đạo Nguyên mon men đến gần rồi nhỏ giọng nói :

- Hình nhu hôm nay Khôi Thủ không đuợc khỏe trong người.

Yến Thiết Y nhìn lại Hùng Đạo Nguyên :

- Ngươi vui lắm à?

Hùng Đạo Nguyên sượng mặt. Y cảm tưởng mình vừa mới nghe được một lời trách móc từ vị Khôi Thủ mà y ngưỡng mộ. Không chỉ cảm nhận mình bị trách móc mà còn cảm nhận Yến Thiết Y đang hậm hực.

Trong ngày đại đăng khoa vui như thế này mà Yến Thiết Y lại có thái độ đó thì đúng là một điều quái dị. Nếu không quái dị thì hẳn trong thâm tâm của Yến Thiết Y đang có tâm sự. Mà tâm sự gì đây chứ, mọi sự đều diễn biến tốt đẹp mà.

Thiết Y nhận ra vẻ mặt ngượng ngùng của Hùng Đạo Nguyên, liền buông tiếng thở dài rồi nhỏ giọng nói :

- Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.

Nghe lời nói này của Yến Thiết Y, Hùng Đạo Nguyên càng tò mò hơn. Y nhìn Yến Thiết Y bằng ánh mắt dò xét rồi nhỏ nhẻ hỏi :

- Điều gì khiến Khôi Thủ buồn... Hay Khôi Thủ đã sinh tình thay đổi không muốn kết tóc se tơ với Lạc tiểu thư.

- Ai nói với ngươi như vậy. Ta bây giờ chỉ muốn rời bước giang hồ thôi, nhưng giang hồ không muốn ta rời bước mà cứ níu chân ta.

- Vậy điều gì khiến Khôi Thủ bi hoài?

Chân diện của Yến Thiết Y trầm hẳn xuống. Nhìn Hùng Đạo Nguyên, Yến Thiết Y trang trọng :

- Đại Mạc Khô Lâu bang.

Hùng Đạo Nguyên mở to mắt hết cỡ, có vẻ bất ngờ trước lời nói này của vị Khôi Thủ Thanh Long xã. Y chưa kịp mở lời thì Yến Thiết Y đã nói :

- Đi theo ta.

Không cần biết, cũng chẳng nói thêm lời nào, Yến Thiết Y bỏ đại đàn đến Hắc Vân lầu cho dù lúc đó tại đại đàn có rất nhiều quan khách. Những đại thủ não vốn biết cá tính thất thường của vị Khôi Thủ nên mặc dù tò mò cũng không người nào dám hỏi, duy có Hùng Đạo Nguyên là lẻo đẻo theo sau Yến Thiết Y.

Hùng Đạo Nguyên vừa đi vừa nghĩ thầm:

“Khô Lâu bang là một tà bang tận ngoài Đại Mạc, Thanh Long xã chưa từng gieo thù chuốc oán gì với chúng. Chẳng lẽ bọn tà nhân đó muốn vuốt râu hùm sao? Thanh Long xã giờ có thêm Đại Sum phủ chẳng khác nào rồng mọc cánh, chẳng lẽ chúng muốn tuyệt diệt hay sao?”

Yến Thiết Y dừng bước trước Hắc Vân lâu như thể chờ Hùng Đạo Nguyên. Như sợ thất lễ với vị Khôi Thủ Thanh Long xã, Hùng Đạo Nguyên vội vã bước đến khom người thi lễ.

- Khôi Thủ... Đạo Ngươn chậm bước.

- Trước giờ ngươi lúc nào cũng chậm bước mà, chẳng khác gì một con rùa.

Hùng Đạo Nguyên cúi gầm mặt, bởi y đoán có khi Yến Thiết Y muốn xả bực tức không đáng có trong cái ngày hôm nay.

Vừa cúi mặt, Hùng Đạo Nguyên vừa nói :

- Khôi Thủ lệnh gì cho thuộc hạ.

Chắp hai tay sau lưng, Yến Thiết Y trang trọng nói :

- Ngươi đứng canh ngoài cửa Hắc Vân lâu, không cho bất cứ người nào vào.

Hùng Đạo Nguyên sượng mặt. Y miễn cưỡng nói :

- Thế còn Lạc tiểu thư?

- Ngu thế... Hôm nay chưa phải là ngày ta đi đón nương tử mà. Ta lặp lại... Không cho bất cứ người nào vào.

Vừa thốt ra lời nói đó Yến Thiết Y vừa định nhãn nhìn vào mắt Hùng Đạo Nguyên. Tiếp nhận ánh mắt từ Yến Thiết Y, Hùng Đạo Nguyên dư biết đó là một mệnh lệnh mà cho dù có động đất, hay trời sập thì y cũng phải thực hiện mệnh lệnh đó.

Nói rồi Yến Thiết Y mở cửa bước vào Hắc Vân lâu, cửa Hắc Vân lâu đóng sầm lại trước mặt Hùng Đạo Nguyên. Mặc dù rất tò mò về thái độ và hành vi đó của Yến Thiết Y, nhưng Hùng Đạo Nguyên lại không dám tò mò mở cửa bước vào để hỏi.

Với mệnh lệnh phân ra, Yến Thiết Y đã biến Hùng Đạo Nguyên thành ông thần giữ cửa, với hai tay khoanh trước ngực như một pho tượng. Ra lệnh cho Hùng Đạo Nguyên, Yến Thiết Y thừa biết gã sẽ răm rắp thực hiện mệnh lệnh đó, mà cho dù Ưng Thanh Qua với thân phận phó Khôi Thủ Thanh Long xã có mò tới thì cũng bị Hùng Đạo Nguyên chặn lại.

* * * * *

Rời Hắc Vân lâu bằng lối tắt, Yến Thiết Y đem theo một hòm gỗ, với khinh công siêu phàm. Lại lúc trời nhá nhem tối, không một người nào biết được sự ly khai vị Khôi Thủ Kiêu Bá Yến Thiết Y.

Rời khỏi địa phận Sở Giác Lãnh, Yến Thiết Y tìm đến một gian thảo xá tọa lạc ven rừng. Từ trong gian thảo xá có ánh đèn leo lét chiếu ra. Dừng bước trước cửa gian thảo xá, Yến Thiết Y từ tốn nói :

- Triển Nhược Trần bằng hữu đến sớm quá.

Vừa nói Yến Thiết Y vừa đẩy cửa bước vào.

Ngồi ngay cạnh bàn là một trung niên với dáng vóc thư sinh hai mắt sáng ngời. Thấy Yến Thiết Y bước vào Triển Nhược Trần đứng lên vừa ôm quyền tỏ vẻ ngưỡng mộ rồi nói :

- Đồ Thủ Triển Nhược Trần đâu dám để Khôi Thủ phải chờ.

Bước đến bàn, Yến Thiết Y đặt chiếc tráp lên trước mặt Đồ Thủ Triển Nhược Trần.

Đồ Thủ Triển Nhược Trần nhìn Yến Thiết Y, trầm giọng nói :

- Khôi Thủ đưa gì đến cho tại hạ?

- Bằng hữu đoán xem?

Triển Nhược Trần lại định nhãn nhìn vào mắt Yến Thiết Y. Hai luồng xạ nhãn cực sắc, đúng là hai luồng xạ nhãn của một sát thủ thường đem đến cái chết cho người khác. Y lưỡng lự rồi lắc đầu.

- Tại hạ không thể đoán được. Thanh Long giáo chủ Yến Thiết Y, Yến đại hiệp thường mang đến bất ngờ cho người khác.

- Bằng hữu cũng đem đến cho ta sự bất ngờ vì đã có mặt ở đây chờ ta.

Vừa nói Yến Thiết Y vừa mở nắp tráp. Trong tráp là một ngọn đao với sắc màu xanh biếc sáng ngời. Chỉ nhìn qua sắc màu của lưỡi đao đủ biết nó là một bảo đao hiếm có trên thế gian này.

Vừa thấy thanh bảo đao trong chiếc tráp, hai con ngươi của Đồ Thủ Triển Nhược Trần sáng rực lên. Y buột miệng nói :

- Sương Nguyệt đao...

Thốt ra lời nói đó với vẻ sững sờ, một lúc sau Triển Nhược Trần mới nhìn lại Yến Thiết Y :

- Khôi Thủ không hứng thú với Sương Nguyệt đao nữa à?

- Sương Nguyệt đao là của bằng hữu, ta đem trả lại cho bằng hữu.

- Những tưởng đâu Khôi Thủ sẽ giữ mãi thanh đao Sương Nguyệt của tại hạ.

Xoa hai bàn tay vào nhau, Yến Thiết Y nói :

- Yến mỗ đã có Thái A kiếm và Chiếu Nhật kiếm. Sương Nguyệt đao mặc dù là bảo đao nhưng Yến mỗ không tiện dùng, và đã đến lúc phải trả lại cho chủ nhân của nó, Đồ Thủ Triển Nhược Trần.

- Khôi Thủ không ngại sát đao sẽ tái xuất giang hồ?

- Đao tái xuất giang hồ thì Kiếm có thời gian nghỉ ngơi. Với lại ta nghĩ sắp tới đây Đồ Thủ Triển Nhược Trần nhất định phải cần tới Sương Nguyệt đao.

- Tại hạ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ được chạm tay vào Sương Nguyệt đao. Triển Nhược Trần đã bại dưới tay Khôi Thủ, và đã chấp nhận trao đao, không là Đồ Thủ nữa.

- Nhưng nếu Kim Gia lâu gặp biến cố, Đồ Thủ có chạm tay vào Sương Nguyệt đao hay không?

Dung diện của Đồ Thủ Triển Nhược Trần trầm hẳn lại. Bằng một động tác rất tự nhiên, Triển Nhược Trần đặt tay lên Sương Nguyệt đao. Động tác của Đồ Thủ Triển Nhược Trần đủ để Yến Thiết Y thẩm đoán được tâm tư y.

Nhìn vào mắt Yến Thiết Y, Đồ Thủ Triển Nhược Trần nói :

- Chuyện gì sẽ xảy đến với Kim Gia lâu?

Lấy túi gầm đeo bên hông, Yến Thiết Y trút từ trong túi đó đổ lên mặt bàn một dúm cát vàng.

Xoe hai bàn tay vào nhau, Yến Thiết Y trầm giọng :

- Thần Đao Sát Thủ Đồ Thủ Triển Nhược Trần.

Buông tiếng thở dài, Yến Thiết Y nói tiếp :

- Tại hạ không thể nhúng tay vào chuyện này được. Kim Gia lâu tồn tại hay không là do Triển bằng hữu. Nếu Yến Thiết Y xuất hiện tại Liêu Bắc, không chừng Kim Thân Vô Ngân Lâu chủ vỡ tim mà chết. Triển bằng hữu hẳn nghiệm ra nguyên nhân chứ.

- Hai trăm nhân mạng của Kim Gia lâu cùng với Kim Ngân nhị gia rơi vào tử cảnh, nhưng lại không có được sự phò trợ của Khôi Thủ.

- Đúng... Ai cũng nghĩ Yến Thiết Y là kiêu bá, kiêu hùng, cái gì cũng làm được, nhưng thật ra Yến Thiết Y cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt như bao người người khác thôi. Thậm chí trên người Yến Thiết Y có đầy những vết sẹo bởi đao và kiếm.

- Người bình thường thì không thể là tiên thánh chuyện gì cũng làm được. Trước đây tại hạ nghĩ Khôi Thủ là người hữu danh vô thực, cũng vì hai trăm nhân mạng tại Kim Gia lâu mà tìm đến Khôi Thủ tỉ chứng võ công.

Triển Nhược Trần cười gượng rồi miễn cưỡng nói :

- Cuối cùng phải trao Sương Nguyệt đao cho Khôi Thủ.

- Trong tất cả các cao thủ mà Yến Thiết Y kinh qua thì Đồ Thủ Triển Nhược Trần là người ta ngưỡng mộ nhất. Y được người giang hồ gắn cho ngoại danh là Kiêu Bá, có lẽ ta buộc phải gắn cho Triển bằng hữu cái danh Kiêu Hùng.

Triển Nhược Trần lộ vẻ ngượng ngùng khi nghe lời nói đó của Yến Thiết Y. Nhìn xuống dúm cát mà Yến Thiết Y vừa trút trong túi gấm ra, Nhược Trần trang trọng nói :

- Khôi Thủ... có ý nghĩa gì?

- Bão cát sa mạc sẽ ập đến Kim Gia lâu. Nếu Kim Gia lâu bị cuốn phăng bởi trận bão cát đó thì sẽ đến lượt võ lâm Trung Nguyên hai miền lưỡng hà. Thần Đao Sát Thủ phải chặn đứng cơn bão cát đó. Ta trả lại Sương Nguyệt đao cho Triển Nhược Trần Đồ Thủ cũng vì lý do đó. Giết một người giải họa cho trăm người, phải cần đến sát đao.

Yến Thiết Y ôm quyền :

- Kẻ kiêu bá người kiêu hùng...

Nói rồi Yến Thiết Y quay bước bỏ đi thẳng ra khỏi gian thảo xá. Đồ Thủ Triển Nhược Trần đặt cả hai tay lên thanh đao Sương Nguyệt nhìn theo Yến Thiết Y cho đến khi chàng mất dạng. Y vuốt nhẹ ngọn Sương Nguyệt đao vừa nhẩm nói :

- Sát đao Triển Nhược Trần.

Thốt ra lời nói đó nhưng Đồ Thủ Triển Nhược Trần thừa biết vị Khôi Thủ Thanh Long xã Yến Thiết Y đã bỏ than hồng vào tay y, nhưng lại không thể từ chối được. Yến Thiết Y trả đao, buộc Đồ Thủ Triển Nhược Trần phải trở lại giang hồ với một trọng trách mà Yến Thiết Y không muốn gánh, hay tránh né nó.

Đồ Thủ Triển Nhược Trần bậm hai cánh môi vào nhau. Một lúc sau y nhẩm nói :

- Thanh Long giáo chủ chỉ có một chứ không có hai. Trên thế gian này chỉ có một Yến Thiết Y chứ không có hai. Thanh Long giáo chủ đã quyết thì không ai có thể trái ý được, cho dù là Đồ Thủ Triển Nhược Trần.

Khoác chiếc tráp có ngọn Sương Nguyệt đao lên lưng, Triển Nhược Trần lặng lẽ rời gian thảo xá hướng thẳng về phía miền Liêu Bắc mà thi triển khinh công. Trong tâm niệm y là một ý niệm mơ hồ về lời nói của Yến Thiết Y.

“Bảo cát sa mạc... Đó là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play