Nguyễn Vũ Trúc ánh mắt sắc lạnh nhìn nó gục đầu qua một bên, mái tóc đã rối bời từ lâu, hai má sưng đỏ lên vì những cái tát như trời giáng của cô ta, khóe môi cô ta khẽ nhếch, nở nụ cười mỉa mai
-Thế nào? Chẳng phải lúc trước còn mạnh miệng cảnh cáo tao sao? Sao hôm nay mày lại thảm hại thế này?
Nói xong lại vung tay ưu ái dành cho nó thêm một bạt tai. Tiếng "chát", "chát" vang khắp căn phòng, nghe âm thanh cũng đủ biết cô ta mạnh tay thế nào rồi, đến cả bọn côn đồ đứng xung quanh nhìn cũng phải rùng mình, nếu như là bọn hắn bị trói mà lại còn bị tát thế kia mặt sớm không biết đã ra cái dạng gì. Ai ngờ được bàn tay nhỏ bé xinh đẹp như thế khi đáp lên mặt người khác lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa, người kia lại là một cô gái...
Đầu nó vẫn nghiên về một phía, mái tóc rối bù che hết cả biểu cảm trên mặt, thân hình nó như không còn sức ngã gục trên ghế, hay tay vẫn bị dây thừng xiết chặt sau lưng, vết thương ở đầu vì ảnh hưởng của những cái tát mà máu không ngừng rỉ ra từng chút một, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ một bên vai áo. Nguyễn Vũ Trúc thấy nó như đã ngất xỉu, quát lên
-Lấy nước tạt cho nó tỉnh!!
Một tên trong đám đàn em nhanh chóng cầm tới xô nước đầy, mạnh mẽ đổ ào vào mặt nó. Một lúc sau, vẫn là không có động tĩnh gì. Nguyễn Vũ Trúc điên tiết, cô ta gào lên
-Tạt nước cho tới khi nào nó tỉnh cho tao!!
Gió đêm lành lạnh thổi vào trong căn phòng, người nó bây giờ ướt sũng từ trên xuống dưới, bộ quần áo dính đầy vết bẩn và máu, đúng là thảm hại như lời Nguyễn Vũ Trúc nói.
Cảm giác lạnh thấu xương ập vào người nó, tuy nhiên, việc đó với nó thì có là gì đâu? Bao nhiêu năm đánh nhau, bao nhiêu năm công sức đưa được Tim Xanh lên vị trí dẫn đầu, đối với nó, thế này như cơm bữa.
-Phi..
Nó phun ra một ngụm nước bọt, hơi nghiên đầu đưa ánh mắt không chút độ ấm nào nhìn vào Nguyễn Vũ Trúc, khóe miệng nhếch lên tràn đầy ý mỉa mai
-Không ngờ Nguyễn tiểu thư của chúng ta hôm nay đành phải sử dụng đến chiêu thức hèn mọn này để giành giựt người yêu cơ đấy!! Tôi thực ngưỡng mộ quá đi thôi.
Thêm một tiếng "chát" xé gió vang khắp căn phòng, có thể nhận ra, từ đầu đến bây giờ, đây là cái mạnh nhất. Những người xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Ghen tuông thật đáng sợ!!
Nó lại bị ngã văng trên đất, trở lại vị trí mà lúc đầu Hắc Báo ban tặng cho nó.
-Tại sao tao phải giành giựt cơ chứ? Ngay từ đầu Thiên đã là của tao!! Nếu không có mày, nếu không có mày...
Nói đến đây, như không kìm nén được cơn tức giận, Nguyễn Vũ Trúc cầm cây roi ở trên bàn cách đó không xa, vụt một roi thật mạnh lên người nó. Tiếng roi vun vút trong gió làm cho người khác lạnh cả sống lưng. Đúng lúc này, lại nghe thấy giọng ai đó hét lên từ cửa ngoài
-Vũ Trúc, cậu mau dừng tay cho tôi!!!
Nguyễn Vũ Trúc khựng người lại, khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì giận, xoay đầu nhìn ra phía cửa.
Người đến là Dương Hoàng Yến.
-Hoàn...Hoàng Yến? Tại sao cậu...
-Vũ Trúc, đủ rồi, dừng lại đi, tôi xin cậu.
Dương Hoàng Yến mắt trừng lớn nhìn nó nằm la liệt trên sàn, xung quanh còn có vài tên côn đồ, như thế cũng đủ đoán ra tất cả sự việc. Dương Hoàng Yến cố gắng ngăn cản Nguyễn Vũ Trúc, nhanh chóng bước lên lại bị mấy tên đàn em chặn đường, không còn cách nào khác mà đứng đó lớn giọng hét lên.
Từ lúc ở căn tin, Dương Hoàng Yến đã thoáng để ý biểu hiện của Nguyễn Vũ Trúc. Chuyện của Trịnh Du Mẫn xảy ra một năm trước trừ Lăng Hạo Thiên ra tất cả bọn họ đều biết, chỉ mong Nguyễn Vũ Trúc sẽ từ từ thay đổi, không lặp lại lần nữa, vậy mà... kết quả lại làm cho cô thật thất vọng.
Buổi chiều, Dương Hoàng Yến lên xe riêng chuẩn bị về nhà lại thấy ba người kia đứng chờ Hoàng Y Nhã, vốn không để ý mấy nhưng mãi một giờ sau, lúc cô quay xe lại vẫn là không thấy Hoàng Y Nhã ở với bọn họ. Lập tức, Dương Hoàng Yến nghĩ ngay đến bọn người lén lút đi ra sau cô nhi viện mình vừa thấy, trên người bọn họ lại là hình xăm con rồng và cây thánh giá. Kí hiệu đó, giống hệt với kí hiệu của đám người một năm trước. Dương Hoàng Yến nhanh chóng lấy điện thoại, xác định vị trí của Nguyễn Vũ Trúc nhờ vào chế độ định vị mà lúc trước cô đã lén cài vào điện thoại của Nguyễn Vũ Trúc lúc trước nhờ cô sửa giúp. Thật sự lúc bảo người quay đầu xe, Dương Hoàng Yến thực sự mong chuyện cô nghĩ sẽ không xảy ra, nhưng mọi việc lại...
-Tôi xin cậu, cậu đã sai một lần rồi, đừng cố chấp mà phạm phải sai lầm một lần nữa!!
-Lại là chuyện đó, lại là chuyện đó...
Nguyễn Vũ Trúc nở nụ cười tự giễu, miệng lẩm nhẩm bốn chữ "Lại là chuyện đó", tay bất lực thả lỏng, những tiếng roi vì thế mà cũng dừng lại. Nó nằm dưới chân Nguyễn Vũ Trúc, cả người đau đớn nhưng đầu óc thì vẫn rất tỉnh táo. Đã có chuyện gì? Tại sao Dương Hoàng Yến lại nói như thế?
Nó chuyển tầm mắt sang Nguyễn Vũ Trúc. Mặt cô ta vẫn đỏ gay, ánh mắt thoáng nét buồn, miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt, phút chốc, nó như thoáng thấy một cái gì đó thật thê lương trên khuôn mặt ấy.
-Tại sao các cậu lại không tin tôi? Tôi đã nói rồi, chuyện đó không phải tôi làm. Tại sao vậy? Trong mắt các cậu chỉ có Trịnh Du Mẫn, tại sao lại không tin tôi, tại sao...
Đối diện với nụ cười nhạt cùng ánh mắt buồn bã của Nguyễn Vũ Trúc, Dương Hoàng Yến lặng im. Không phải là bọn họ không tin Nguyễn Vũ Trúc, nhưng sự việc một năm trước, khi chạy đến hiện trường, họ đã thấy Lăng Hạo Thiên ôm Trịnh Du Mẫn đã ngất xỉu, miệng không ngừng hét "làm ơn gọi xe cấp cứu", người làm ra tình cảnh đó không ai khác chính là Hắc Long, mà người yêu cầu lại là Nguyễn Vũ Trúc. Họ đã cố gắng giấu Lăng Hạo Thiên, đã cố gắng cho Nguyễn Vũ Trúc một cơ hội, nói trắng ra, Nguyễn Vũ Trúc làm tất cả cũng chỉ vì quá yêu Lăng Hạo Thiên, yêu đến mù quáng...
Bỗng sắc mặt Nguyễn Vũ Trúc thay đổi, trở lại vẻ bình tĩnh, ra lệnh cho bọn đàn em mang Dương Hoàng Yến đi. Sau đó cúi người xuống nâng cằm nó lên, nhìn thẳng vào mắt nó, nói
-Một Trịnh Du Mẫn đã một lần suýt chút nữa cướp đi Thiên của tao, bây giờ lại là mày, đừng mơ!!
Đổi lại câu trả lời vẫn là nụ cười mỉa mai của nó.
-Mày là cái thá gì mà dám cười kiểu đó, đừng tưởng có cái hôn ước chết tiệt kia thì Thiên là của mày. Lăng Hạo Thiên là của tao, mày rõ chưa?
Nguyễn Vũ Trúc điên tiết, gầm lên, không biết được lời nói của mình lại gián tiếp gây ra một tình huống mà đến cô ta cũng không ngờ được.
Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên, Lăng Hạo Thiên bắt máy, là số lạ.
-Alo.
Đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông vang lên
-Nhớ tao chứ, Lăng công tử?
Nghe giọng cũng biết không phải là người tốt lành gì.
-Mày là ai?
-Không nhớ ra sao? Cũng đúng, 8 năm rồi mà... khoảng thời gian cũng thật dài... -Người bên kia trả lời, không hiểu sao lại cười ha hả phía sau, tiếp tục nói
-Tao là Hắc Báo!! Bây giờ thì nhớ rồi chứ? À..., đó là chuyện không quan trọng, đúng đúng, đó là chuyện không quan trọng...
Hắc Báo là thằng nào? Lăng Hạo Thiên bực mình, hắn còn bận tìm nó, không rảnh để đôi co với người điên này. Tay chuẩn bị lướt nhẹ điện thoại tắt máy, bỗng giọng Hắc Báo lại vang lên
-Quan trọng là vị hôn thê của mày đang ở trong tay tao, nói thế nào nhỉ, đây đúng là quá trùng hợp phải không? Chà, con bé cũng xinh lắm đấy, xem nào, tên là Hoàng Y Nhã thì phải!!
Lăng Hạo Thiên cứng người, chấn động một hồi, đứng chôn chân tại chỗ.
-----------------------------------------------
Gà: Ôi, thật là dài, thật là lười, thật là mệt quá aaaaaaaaaaaa!!!!! :v
Gà ghét cái sự chậm như gà của Gà, nhưng đáng tiếc là ghét của nào trời trao của đó mn ạ!! Vậy nên, bái bai, hẹn chương tới gặp lại!! *Vẫy vẫy*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT