Sáng hôm sau, Trường Đại học Kinh tế quốc gia, Lớp Kinh tế công nghiệp A

Mang theo một chút thâm nhạt ở mí mắt, Đình Hương rón rén đi vào trong lớp. Việc đầu tiên nàng làm chính là liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Lý Đông.

- Hắn còn chưa tới? Không phải là ngủ quên rồi chứ?

Thấy vị trí quen thuộc không có ai ngồi, Đình Hương khẽ lẩm bẩm trong miệng. Đang khi nàng định tiến về chỗ ngồi của mình thì giật mình bởi một giọng nói phía sau:

- Đình Hương, thế nào? Mình tưởng cậu hôm nay không dậy nổi chứ?

Không cần quay đầu nhìn lại, Đình Hương cũng biết người vừa lên tiếng hỏi mình là ai. Theo đó trong bộ dáng của một chú nai con bị dọa sợ, nàng không trả lời mà mím môi cúi đầu đi nhanh về chỗ của mình bỏ mặc ai đó đang ngơ ngơ ngác ngác không hiểu ra là làm sao.

Sau giây lát, phát hiện ra là Đình Hương đang ngại ngùng chuyện của hai người tối hôm qua, Lý Đông lắc đầu cười khổ rồi cũng mau chóng đi lại bàn học của mình.

Trong suốt mấy tiết học sau đó, Đình Hương không tìm tới bắt chuyện Lý Đông như mọi ngày thậm chí còn không dám quay đầu nhìn hắn lấy một cái, tâm trạng của nàng thật giống một bé con vừa làm ra chuyện gì đó sai trái tày trời với Lý Đông vậy.

Theo đó, đến cuối buổi, ngay khi chuông vừa reo nàng đã vội vàng ôm cặp đứng lên chạy biến ra khỏi lớp. Biểu hiện thất thường của nàng tất nhiên không qua được ánh mắt của mấy cô bạn ngồi xung quanh, những cái đầu lập tức chụm lại cùng nhau thì thầm:

- Này, bà có thấy Đình Hương hôm nay có gì đó kỳ lạ không?

- Ừ, tôi cũng thấy thế. Cả buổi học không tập trung như thường thấy, gò má thì lại cứ đôi chút lại đỏ lên. Không nhẽ bị ốm rồi hả?

- Ài… bà đúng là phán bừa! Ốm thì phải nghỉ ở nhà chứ, nhìn chạy nhanh hơn thỏ thế kia tôi nghĩ chắc là không phải đâu. Trông cậu ấy cứ như đang nghĩ đến chuyện gì gây ngại ngùng hoặc xấu hổ nào đó thì hơn!

- Trời đất! Thẹn thùng… bà có tưởng tượng ra không vậy?

- Hi hi… không thể nói chắc nha! Bộ mấy bà không thấy quầng mắt Đình Hương hôm nay hơi thâm à? Tôi thấy chắc chắn là tối hôm qua cậu ấy thiếu ngủ rồi, sáng nay đến lớp lại còn mất tập trung rồi chốc chốc đỏ mặt như vậy các bà thử đoán xem lý do là gì?

Mấy cái đầu nghe xong thì lệch sang một bên trổ tài suy luận thám tử, bỗng chốc một cô gái như nghĩ ra cái gì che miệng nói:

- A, có lẽ nào đêm qua Đình Hương đã…

Cô sinh viên nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt liếc nhìn chúng bạn cười cười ma mãnh. Tất nhiên những cô nàng bát quái ở đây không cần tiếp tục nghe tiếp cũng ngầm hiểu với nhau là chuyện gì, theo đó những tiếng cười rúc rích lập tức vang lên. Mất một lúc sau, một người trong số đó lên tiếng:

- Các bà nói người may mắn đó là ai vậy? Tôi thấy Đình Hương chưa bao giờ tỏ vẻ là có bạn trai nha?

- Ùi… không nhắc không có nghĩa là không có, chỉ là cậu ấy kín kẽ thôi. Chẹp chẹp… thật là ngưỡng mộ nha, người ta đi tới một bước này rồi mà mình còn ngây thơ chưa biết đời là cái gì?

- Ôi trời… tôi lạy bà, đừng giả vờ làm con nai vàng ngơ ngác nữa. Hôm nọ vào mua thuốc cảm ở tiệm thuốc, tôi tình cờ gặp lão Tùng người yêu bà vào mua thuốc tránh thai đấy. Đừng nói hắn mua cho người khác không phải mua cho bà nha. Tôi thấy hắn cũng không dám có cái gan đó đâu nhỉ?


Cô gái vừa tiếc rẻ mình không hiểu sự đời nghe xong thì đỏ mặt bào chữa:

- A… cậu hiểu lầm rồi, đó là mình nghe nói thuốc tránh thai có tác dụng làm đẹp da nên nhờ anh Tùng mua về dùm thôi. Không như cậu nghĩ đâu!Bọn mình rất trong sáng nha!

Nói xong nàng ta lầm bầm rủa thầm trong lòng “Chết tiệt! Sao cái tên ngu ngốc này lại làm chuyện lộ liễu như vậy chứ! Đã dặn kín đáo rồi mà! Kiểu này phải cấm vận dài hạn cho biết tay mới được, hừ hừ!”

Mấy người bạn khi này cũng không thèm tranh cãi thêm với cô nàng, theo đó một người lên tiếng:

- Ha ha… thôi các bà, về đi! Muộn rồi!

- Ừ, về thôi!

Mấy cô nàng lục tục đứng lên thu xếp sách vở và túi đồ. Mặc dù các nàng thì thầm những chuyện riêng tư với âm thanh khá nhỏ thế nhưng lại không ngờ được rằng toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi lại rơi cả vào tai Lý Đông. Về phần Lý Đông hắn vốn cũng không định đi nghe lén chuyện của các nàng thế nhưng vấn đề này lại là có liên quan gián tiếp đến hắn. Do vậy lắng tai nghe phán xét xong một hồi, trán Lý Đông toát ra mồ hôi lạnh rồi khẽ lẩm bẩm:

- Nếu mấy cái cô này có thời gian ngồi tám chuyện với nhau thì không biết có nhìn lá rơi mà phán sắp có siêu bão không nữa. Khả năng suy luận thật vượt quá sức tưởng tượng.

Nghĩ tới đây, hắn bật cười rồi cầm lên cặp sách ra lấy xe trở về nhà. Ngay khi hắn vừa tới bãi gửi thì bất chợt điện thoại trong túi quần rung lên.

Lý Đông rút điện thoại mở ra tin nhắn vừa tới. Đọc lướt nội dung khuôn mặt Lý Đông nhìn qua không có gì thay đổi nhưng nếu tinh ý có thể thấy khóe mép hắn nhếch lên một chút ý cười.

****************************

Cảng biển quốc tế Đông Thành,

Du khách lần đầu tiên đặt chân tới đây và chứng kiến không khí tấp nập giao thương với hàng loạt tầu trọng tải siêu trường siêu trọng đang neo đậu san sát để chờ bốc dỡ hàng hóa thì sẽ không thể nghĩ tới mới chỉ cách đây không lâu, nơi này còn chỉ là một cảng nước sâu vắng vẻ. Ấy vậy mà chỉ trải qua vài năm ngắn ngủi, Cảng Đông Thành đã có những bước chuyển mình khổng lồ để thực sự trở thành một cảng biển quốc tế xứng đáng với những tiềm năng to lớn của nó. Cho tới hiện tại hầu như các công ty tầu biển lớn đều đã biết tới Đông Thành như là một trong những nơi có cảng neo đậu và trung chuyển quan trọng bậc nhất trên các tuyến vận tải hàng hải xuyên Thái Bình Dương.

Và nếu đã nhắc đến cảng Đông Thành thì không thể không nhắc tới tổ chức đã thúc đẩy tạo nên bộ mặt mới của nó. Không riêng gì người dân Đông Thành mà nhiều người trên lãnh thổ Việt Nam và thậm chí cả thế giới đều biết động lực mạnh mẽ để tạo ra sức bật làm ra những đổi thay kỳ diệu này tất cả đều xuất phát từ một tập đoàn mà chính sự trưởng thành và lớn mạnh của chính nó cũng nhuốm đậm màu sắc thần kỳ, tập đoàn Kỷ Nguyên mới.

Không thể phủ nhận công lao của tập đoàn này trong việc tạo dựng ra cảng quốc tế Đông Thành Hôm nay. Theo đó dưới sự hoạch định và hỗ trợ cả về mặt chiến lược phát triển cũng như nguồn tài chính hùng hậu của tập đoàn, cơ sở vật chất cảng biển đã được đầu tư và đổi mới để tạo ra sự thay đổi về chất từ đó thu hút ngày càng nhiều hơn tàu thuyền đến giao thương. Ở một mặt khác, cùng với việc Kỷ nguyên mới đầu tư hàng loạt nhà máy công nghiệp tại Đông Thành đã dẫn phát tới một loạt các tàu trọng tải lớn từ khắp nơi trên thế giới về đây giao dịch hàng hóa. Theo đó cùng với sự phát triển của tập đoàn này, xu thế phát triển đi lên khu vực cảng nói riêng cũng như toàn bộ Đông Thành nói chung đã là không thể đảo ngược.

Vào lúc này, tại đầu cầu tạm để xuống bến 1ytnFQb của một con tàu gắn cờ quốc tịch Mexico vừa nhập cảng để bốc dỡ một lô hàng pin mặt trời. Từ cửa boong tàu, bốn bóng người trong trang phục thủy thủ đang nối nhau theo xuống.

Ngay khi bọn họ vừa đặt chân xuống đất, một người mặc thường phục đeo kính râm liền tiếp cận. Trao đổi qua lại gì đó, bốn người thủy thủ lập tức đi theo người đeo kính râm qua cửa kiểm soát hải quan. Trình qua giấy phép xuất nhập cảnh tạm thời, năm người đi ra bên ngoài cửa cảng tiến tới nơi có một chiếc Fortuner bảy chỗ đang âm thầm đợi sẵn. Sau khi cả nhóm đã lên xe, chiếc Fortuner mau chóng khởi động rồi rẽ vào đại lộ chạy nhanh về hướng trung tâm thành phố.

*******************************

11h tối cùng ngày,

Réc… réc…réc…

Tiếng dế kêu là thứ âm thanh rõ nét nhất có thể nghe thấy trên con rẫy bậc thang nằm giáp ranh vùng biên giới này. Sương giăng thành từng màn mù mịt và ướt át khiến không gian xung quanh có cảm giác như bị kín đặc bởi những lớp khói đen dầy cộm. Vì thế mọi vật đều không thể nhìn thấy rõ ngay cả ở khoảng cách khá gần.

Vào lúc này, trong một căn chòi gác rẫy dưới thứ ánh sáng chập chờn của ngọn đèn cầy đang leo lét có thể tắt bất cứ lúc nào có hai người đang âm thầm trao đổi gì đó.

Cả hai người đều dùng khăn bịt mặt và mặc quần áo dạ hành kín mít do đó không thể nhận biết ra được là ai với ai. Có chăng điểm khác biệt giữa bọn họ chính là ở vị trí của mỗi người, một người đang ngồi trên cạnh chiếc bàn cũ kỹ còn một người lại đang đứng trước mặt mà nói chuyện.

Khi này người đang ngồi lên tiếng:

- Uhm… việc kia thế nào?

Nghe hỏi, người đang đứng vội vàng lên tiếng:

- Thưa chủ nhân, đã hoàn tất!

- Nhanh như vậy?

- Vâng, ngài cũng biết chúng tôi chịu trách nhiệm về việc truy bắt hoặc ám sát các mục tiêu quan trọng do vậy không nói những cái khác, riêng hệ thống dữ liệu về dân cư thì chúng tôi hoàn toàn có thẩm quyền tiếp cận. Giới hạn nếu có chủ yếu chỉ nằm trong các thông tin liên quan đến các yếu nhân lãnh đạo đất nước mà thôi. Trong này là toàn bộ những thông tin về các cá nhân ngài cần.

Nói xong người đang đứng lập tức lấy từ trong túi áo ra một chiếc USB rồi để lên bàn đẩy về phía người mà hắn gọi là chủ nhân.

Người đang ngồi cầm lên chiếc USB quan sát một chút rồi quay sang hỏi:

- Việc truy cập và sao chép dữ liệu có để lại vết tích gì không?

- Cái này tôi biết nên làm thế nào, ngài có thể yên tâm sẽ không ai có thể phát hiện ra.

- Uhm… Thời gian tới tạm thời sẽ không có việc gì quan trọng cần tới cậu, cậu không cần làm ra hành động gì khác khi chưa có lệnh của tôi! Nếu bên kia không làm ra kế hoạch gì lớn ảnh hưởng đến tôi hoặc quốc gia bên này thì cũng đừng chủ động liên lạc lại. Được rồi! Cậu trở về đi!

Người đang đứng gật đầu:

- Tôi biết rồi thưa ngài!

Nói xong, hắn cũng không dài dòng gì thêm, bằng một bộ pháp mau lẹ lách người ra cửa sau đó biến mất trong màn đêm đen thẳm.

Người đang ngồi thu lại chiếc USB vào trong túi. Cẩn thậ lắng nghe và quan sát xung quanh một lúc thấy không có gì đáng nghi hắn cúi xuống thổi tắt chiếc đèn cầy đang cháy dở sau đó như một bóng ma quỷ dị cũng tiêu thất tại chỗ.

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối vắng lặng, nếu không phải trên chiếc bấc đèn vẫn còn hơi có chút cháy đỏ và tỏa ra mùi dầu nhờn nóng hổi thì có lẽ sẽ không ai có thể biết vừa giây lát lúc trước trong phòng này tưng có hai người đứng tại đây trò chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play