11h, bãi gửi xe trường Đại học Kinh tế quốc gia

- Trần Độ, đợi mình với!

Nghe ra là cô bạn cùng lớp Lý Liên đang gọi mình, Trần Độ lông tóc dựng đứng, hắn giả đò như không nghe thấy định gia tăng cước bộ để chạy trốn nhưng mọi chuyện có lẽ đã là không kịp, ông trời vốn là không quan tâm tới suy nghĩ của hắn.

Vào lúc này, chỉ thấy Lý Liên từ xa hấp tấp chạy tới, khi gần tới nơi có vẻ hơi vội nên va vào một bạn học đang lùi xe ra, thân hình đồ xộ lập tức đổ nhào vào người Trần Độ khiến người này loạng choạng suýt ngả chổng vó, cũng may là hắn kịp dựa được vào gốc cây gần đó nếu không đã thành trò cười cho thiên hạ nhìn rồi.

Trần Độ cảm thấy vô cùng bực bội.

Dùng sức đẩy Lý Liên vốn đang áp sát ra khỏi người mình, Trần Độ cẩn thận lùi lại thêm một bước rồi nhìn Lý Liên sẵng giọng hỏi:

- Lý Liên, có chuyện gì?

Lý Liên vừa thở hổn hển vừa oán trách:

- Hừ hừ… Cậu làm gì mà đi nhanh thế hả? Mình có chuyện tìm cậu mà vừa hết giờ, quay xuống đã không thấy bóng người đâu. Bộ cả buổi cậu không tập trung nghe giảng chỉ ngồi đợi chuông reo thôi hả?

Trần Độ từ sau buổi picnic ngày trước vẫn luôn tránh Lý Liên như tranh cọp, bây giờ nghe tới người này lại tìm mình có việc thì trong lòng chột dạ. Theo đó hắn khẽ đảo mắt tìm cớ tính đánh bài chuồn. Quả nhiên đầu óc sinh viên đại học cũng không phải để chơi, chỉ sau tích tắc, Trần Độ đã nghĩ ra kế.

Khẽ đưa tay vờ ôm bụng, Trần Độ nhìn Lý Liên nhăn mặt than vãn:

- Lý Liên, bụng tớ đang reo ầm lên đây. Mình cố gắng đợi được đến hết giờ là nỗ lực lắm rồi đấy. Cậu có chuyện gì thì nói sau vậy nhé, mình đang rất gấp.

Lý Liên trố mắt ra nghi hoặc mà nhìn Trần Độ, sau giây lát nàng ta làm bộ quan tâm hỏi:

- Sáng ăn cái gì mà giờ bị tiêu chảy rồi à? Trong trường có nhà vệ sinh sao không dùng luôn. Cậu tính nhịn chạy về nhà à? Nhỡ đâu… không kịp, ra luôn ở ngoài đường thì sao?

- Hả… Cậu nói cái gì?

Trần Độ nghệt mặt ra trước câu hỏi của Lý Liên, trong lòng hắn thì đang khá tức giận nghiến răng thầm nhủ “Mụ béo Lý Liên điên khùng này lại đang cho mình là bị làm sao thế hả?”

Bắt gặp khuôn mặt từ trắng bỗng chuyển sang đỏ của Trần Độ, Lý Liên hơi giật mình. Theo kinh nghiệm cá nhân của mình, nàng nghĩ Trần Độ hẳn là sắp không chịu được tới nơi rồi.

Như chuột gặp phải rắn, Lý Liên vội vàng bịt mũi, lùi nhanh lại phía sau rồi cuống quýt đưa tay chỉ vào tòa học đường gần đó gào lên:

- Này… này… Trần Độ, ở đây không được đâu… ráng nhịn thêm chút nữa đi, trong tòa nhà kia có toalet đấy! Xả ra đây là bảo vệ phạt đấy!

Âm thanh của Lý Liên tất nhiên là không hề nhỏ, bây giờ lại đang là giờ tan trường nên sinh viên qua lại khá đông.

Theo đó,

Những ánh mắt nhìn đầy nghi ngại…

Những nụ cười trộm kín đáo...

Những lời đàm tiếu ra vào…

Những bóng hình lén lút tránh né …

Trần Độ đứng đần ra một chỗ chứng kiến tất cả những hiểu lầm này, trong lòng hắn bỗng dưng bộc phát một cỗ xung động. Nếu có thể, việc hắn muốn làm nhất bây giờ chính là lao tới bóp cái cổ béo núc ních đầy thịt trước mắt kia mà lắc lư gào lên “Lý Liên, cái đồ điên này. Ý mình nói là mình đói bụng, không phải bị tiêu chảy, hiểu chưa? Cậu làm gì mà gào lên cho cả trường biết thế hả. Trời ơi thế này thì mặt mũi nào mà đi học nữa, hình tượng hotboy xây dựng bao ngày tháng còn lại gì đây… Hả… hả… ”

Khó xử… Bế tắc… Bi ai…

Đó là tâm trạng của chàng trai khốn khổ lúc này.

Trần Độ đứng ngây như phỗng không biết nên phản ứng thế nào.

Bất chợt…

Bộp… bộp…

Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Trần Độ, hắn dùng khuôn mặt méo xệch quay đầu nhìn lại…

Là bác bảo vệ!

Người này đang dùng ánh mắt thương cảm mà nhìn Trần Độ lên tiếng:

- Cậu bạn, không tiện đi lại được đúng không? Cái này tôi hiểu. Có điều, cậu cũng không thể xả hết ra đây được, nếu đã trót ra rồi thì vào trong phòng vệ sinh đi, tôi cho cậu mượn quần để thay!

Trần Độ thật muốn khóc. Như không thể chịu thêm sự sỷ nhục này được nữa, hắn gào lên:

- Các người nói linh tinh cái gì thế hả, tôi không bị tiêu chảy, không bị ra quần hiểu chưa?

Người bảo vệ vẫn không nản chí:

- Được rồi, trót thì cũng trót rồi. Ai mà chẳng có lúc chột dạ, có sao đâu. Không cần phải xấu hổ, nào đi theo tôi.

Nhận ra có nói thì cũng không ai tin mình, lại cho là mình vì xấu hổ không dám thừa nhận, càng bôi càng đen, Trần Độ vô cùng chán nản. Cùng quẫn, hắn đang nghĩ tới có nên tụt quần xuống để chứng minh cho sự trong sạch của mình.

Có điều khi tay vừa đưa xuống cạp quần, Trần Độ kịp thời tỉnh táo lại. Hắn vẫn chưa suy sụp tới mức mất đi ý chí. Hắn hiểu nếu làm điều đó, giữ được sự trong sạch này thì sẽ mất đi một sự trong sạch khác còn quan trọng hơn.

“Ị đùn” dù sao theo đánh giá của Trần Độ cũng còn dễ nghe hơn hai từ “Biến thái”.

Cắn răng giữ chặt thắt lưng, bằng một ánh mắt ai oán và tràn ngập hận thù, Trần Độ liếc nhìn về phía Lý Liên, không nói thêm một lời, hắn xoay người lao về một hướng trong bãi gửi.

Kéo ra con Novo màu mận chín, Trần Độ cắm đầu phi ra cổng soát vé. Điều hài hước là khi hắn định móc ra tờ vé gửi xe từ túi hậu thì người trông bãi vội vàng phẩy tay xua đuổi hắn đi qua mà không thèm kiểm tra số vé, cứ như sợ Trần Độ sẽ lây cái gì đó ra tay anh ta vậy.

Mang theo một nỗi oan khuất trùng thiên trời xanh khó thấu, Trần Độ rồ ga lao thẳng ra đường rồi V4IzsHL nhanh chóng biến mất trong dòng người đông đúc.

Lý Liên dõi mắt nhìn theo Trần Độ trong lòng thầm nhủ “Ánh mắt khi trước của Trần Độ là như thế nào, hắn muốn gửi gắm tới mình điều gì? Sao mình bỗng cảm thấy… hoang mang đến lạ”

Cùng lúc này, ở một nơi gần đó

- Ha ha… buồn cười chết mất!

Đình Hương sau một hồi nín nhịn bây giờ ôm bụng gập người cười ngặt nghẽo. Khi nãy vì ngại sự có mặt của Trần Độ nên nàng không dám làm ra biểu hiện gì lớn, bây giờ thì… thoải mái rồi.

Sau một hồi phát tiết cảm xúc, nàng mới đứng thẳng lại được người, vừa thở vừa nhìn chàng trai bên cạnh hỏi:

- Lý Đông, cậu nói ngày mai Trần Độ có đi học không?

Lý Đông gật gù:

- Có gì đâu, mình nghĩ là có!

- Cá không?

- Cá gì?

- Mình cho là không! Chúng ta cá đi, nếu mình nói đúng, cậu mời mình một bữa pizza, nếu mình nói sai cậu mời mình ăn thịt xiên nướng vỉa hè là được?

- A…

Lý Đông nghệt mặt ra sau đó nhăn mày suy nghĩ:

- Điều kiện của cậu … mình thấy có gì đó sai sai! Hình như thắng hay thua phần thiệt đều là mình chịu thì phải?

Đình Hương làm mặt quỷ sau đó nhí nhảnh nói:

- Sai gì? Có gì mà sai? Mời một cô gái xinh đẹp như mình đi ăn thì có gì là thiệt hả?

- Còn có lý luận kiểu này?

- Hừm… không đúng sao? Bao nhiêu người xếp hàng chờ còn không có cơ hội đâu. Cậu còn ở đó mà phân bì!

- Chẹp… đúng là không nói lý lẽ mà!

- Ha ha… vậy thì sao? Thế nào? Cá cược chứ?

- Hix… Thôi! Đằng nào cũng thế, để hôm nào mình mời cậu ăn một bữa, món gì tùy cậu chọn vậy!

- Tốt! Cậu vậy là thông minh đấy!

- Uhm! Mình vốn thông minh mà!

- Ôi trời, vừa khen phong long lại tưởng là thật à? Thông minh mà phải mất tiền ăn kìa?

- Được rồi, tớ nhận thua… không nói lại được cậu.

Lý Đông vội vàng giơ hai tay đầu hàng. Tiếp đó hắn quay đầu nhìn quanh một hồi rồi nhìn Đình Hương hỏi:

- Mà hôm nay chưa thấy lái xe nhà cậu tới đón nhỉ?

Đình Hương cuối đầu khẽ đảo cặp mắt tròn đen láy sau đó trả lời:

- Hôm nay ba mình phải đi công tác nên lái xe cũng đi cùng. Có khi lát phải đón xe buýt về vậy.

Nói xong, Đình Hương khẽ liếc mắt nhìn Lý Đông, chờ đợi phản ứng của hắn.

Hi vọng bao nhiêu thì thất vọng lại tràn trề bấy nhiêu. Có vẻ Đình Hương đã đánh giá Lý Đông quá cao bởi trái ngược với kỳ vọng của nàng, Lý Đông nghe xong thì lấy điện thoại ra xem giờ rồi lại gật gù lên tiếng:

- A, vậy cậu đi nhanh lên cho kịp, hình như sắp có chuyến buýt tới rồi đấy!

Nhận được câu trả lời, Đình Hương thật muốn xông tới đá cho tên đầu gỗ trước mắt này một phát. Nàng đã nói tới như vậy mà người này thật không nghĩ ra được một câu đề nghị đưa nàng về sao? Nàng thầm rủa “ Hắn có còn là đàn ông không vậy? Không biết hai chữ ga lăng là viết thế nào sao?”

Nếu Lý Đông bỏ mặc nàng đi xe buýt thật thì Đình Hương cam đoan sẽ từ mặt hắn… một ngày, không thèm… liếc cho bõ ghét. Phải biết vì việc này mà nàng mạo hiểm nhắn tin bảo bác lái xe đừng tới đón đấy. Bây giờ biết phải làm sao? Chẳng nhẽ lại đi xe buýt thật?

Trời khi này cũng không quá lạnh nhưng không hiểu sao Lý Đông lại có chút gai cả người. Mãi cho tới khi hắn bắt gặp ánh mắt vừa có chút tức giận, vừa có chút ai oán của Đình Hương đang nhìn mình, hắn mới như được thể hồ quán đỉnh.

Lý Đông bật cười vội vàng gãi đầu gãi tai lên tiếng:

- Ha ha… Đình Hương, mình quên mất! Chẳng phải nhà bạn cũng cùng trục đường với nhà mình sao? Tiện xe đây để mình đưa bạn về luôn nhé! Đỡ phải bon chen xe buýt chật chội làm gì!

Được lời như cởi tấm lòng, Đình Hương tuy vui vẻ ra mặt nhưng vẫn làm bộ nhìn Lý Đông nguýt dài hắn:

- Hừ… coi như bạn còn có lương tâm! Đi, chúng ta đi thôi!

Nói đoạn, Đình Hương kéo kéo ống tay áo Lý Đông giục giã hắn.

Lý Đông cười trừ rồi cũng theo ý nàng, lẽo đẽo đi vào bãi gửi xe.

*****************************

Năm phút sau, trên đường lớn.

Đình Hương khẽ đưa tay vịn nhẹ vào eo Lý Đông, cảm thấy mùi mồ hôi nam tính tỏa ra trên người hắn, nàng có chút mê say. Theo đó gò má vốn trắng mịn lại hơi có chút đỏ lên.

Sau một lúc mơ mơ màng màng, như nghĩ tới cái gì, Đình Hương lại dùng tay giật giật sau áo Lý Đông nói:

- Lý Đông, mình muốn nhờ cậu một việc!

- Ừ, chuyện gì vậy?

Lý Đông vẫn vừa tập trung lái xe, vừa trả lời.

- Tối mai cậu có rảnh không?

- Uhm… hiện tại thì chưa có việc gì.

- Nếu vậy… tối mai cậu đi với mình nhé!

Nói tới đây, như sợ Lý Đông hiểu lầm ý của mình, Đình Hương vội vàng tiếp lời:

- Uhm… Mai là sinh nhật chị họ mình, có điều chị ấy lại tổ chức ở trên bar mà mình thì lại không quen tới những nơi phức tạp như vậy, muốn có người cùng đi cho đỡ ngại!

- À, ra là vậy. Nhưng mình không quen biết chị của cậu, đến có tiện lắm không?

- Hi hi… cái này thì cậu không cần lo. Mình tự có cách, chỉ cần cậu đồng ý đi cùng mình là được. Thế nào?

Lý Đông cân nhắc một chút, thấy tối mai hắn cũng rảnh lại không nỡ từ chối cô bạn thân thiết này nên gật đầu trả lời:

- Uhm, vậy thì được!

Nhận được sự đồng ý của Lý Đông, Đình Hương từ phía sau reo lên:

- Oa, Lý Đông! Cảm ơn cậu nhé!

- Ha ha, có gì đâu!

- Vậy mai 7h tối cậu tới đón mình nha. Nhớ đó!

- Được rồi! Cậu yên tâm, mình là người có thể tin tưởng được!

Ở phía sau, không hiểu sao khi nghe tới câu nói này của Lý Đông, trong lòng Đình Hương bỗng dâng lên một luồng xúc cảm không tên. Theo đó, nàng buột miệng nói:

- Lý Đông…Có cậu thật là tốt!

- Sao cơ?

- À không… mình nói cậu thật là người tốt!

- Ừ, mình luôn là người tốt bụng mà!

- Hi hi… lại tưởng thật rồi!

Đôi bạn trẻ vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện, nhìn cô gái xinh đẹp đang như chim non nép mình dựa vào tấm lưng rộng lớn của chàng trai, không ít người qua đường không giấu được ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play