11h ngày 01 tháng 08 năm 2005, Trung tâm Âm nhạc Ngôi sao, số 68 đường Đinh Liệt, Đông Thành
Tiết khóa thanh nhạc kết thúc, các học viên lục tục theo nhau đứng lên đi ra khỏi phòng. Tiếng thảo luận vui vẻ của các cặp nam thanh nữ tú vang lên rộn rã khắp hành lang, chủ đề cũng không có gì ngoài một thông tin mới mà giảng viên vừa thông báo.
Theo đó, mọi người đều được biết tại Đông Thành sẽ chuẩn bị diễn ra buổi khảo hạch của Wepro để tuyển chọn ra các ca sĩ triển vọng làm lực lượng “gà nòi”, bổ sung cho làn sóng ngôi sao thứ ba tiếp theo các ca sĩ đã thành danh như Ưng Hoàng Phúc và H.A.T.
Khỏi phải nói, tin tức này có sức hấp dẫn như thế nào với những người tuổi trẻ đang học tập ở đây. Đánh giá về mức độ quan trọng của vấn đề thì có thể so sánh thế này, nếu xem trung tâm Ngôi sao là bệ phóng có sức đẩy của một động cơ xe máy thì Wepro lại thực sự là một động cơ tên lửa đẩy. Điều này không có gì là nói quá bởi hãy nhìn mà xem, chỉ trong thời gian rất ngắn trung tâm này đã thể hiện ra năng lực tạo ra ngôi sao hiệu quả như thế nào. Ai cũng biết nếu được Wepro lựa chọn thì cơ hội sẽ rộng mở hơn rất nhiều, uớc mơ và hoài bão của bọn họ sẽ có điều kiện để thực hiện, do vậy ánh mắt mỗi người đều ánh lên vẻ quyết tâm và khao khát. Phải hiểu những dịp như thế này là không dễ dàng có được.
Cũng giống như các bạn, Lan Phương khi này trong đầu đều tràn ngập các suy nghĩ về cuộc tuyển chọn. Nàng thật không ngờ một trung tâm lớn như Wepro lại có thể lặn lội về một tỉnh lẻ để trực tiếp tìm kiếm tài năng. Đây quả là thời cơ vàng cho những học viên nghiệp dư như nàng. Lan Phương thầm nhủ nhất định mình phải cố gắng nhất có thể, biết đâu lần này may mắn lại mỉm cười với nàng đây.
Dấy lên niềm hi vọng, bước chân Lan Phương cũng trở nên nhanh hơn, nàng rảo bước theo chân cô bạn Thu Thủy mau chóng đi ra bãi gửi xe. Có điều vào lúc nay, háo hức với những mong chờ nhưng Lan Phương lại không biết rằng trước mắt may mắn đâu chưa thấy chỉ biết một mối nguy hiểm lớn đang rình rập bên ngoài sẵn sàng chờ nàng lọt vào bẫy.
Phía ngoài cổng Trung tâm âm nhạc Ngôi sao, tại quán trà đá đối diện, hai tên thanh niên mặt mũi bặm trợn đang vừa ngồi uống nước vừa nhỏ giọng thì thầm. Nếu có người tinh ý sẽ phát hiện hai người này cũng không phải rảnh rỗi ra đây tán gẫu bởi ánh mắt bọn họ lại thường xuyên liếc nhìn về hướng trung tâm như đang theo dõi một ai đó.
Kể từ khi đồng hồ đã chuyển qua mười một giờ trưa, hai người này lập tức tập trung hơn hẳn.
Không để chúng phải chờ đợi lâu thêm bởi chỉ sau ít phút, từ phía cổng những bóng học viên đang hối hả theo nhau đi ra.
Từ xa hai tên thanh niên mau chóng tìm ra được mục tiêu cần thiết. Nhiệm vụ lần này bọn chúng đã phải chờ đợi quá lâu rồi.
Vì hoàn thành việc được giao, đã mấy tuần nay ngày nào bọn chúng cũng phải theo dõi quanh đây để xác định được lộ tuyến của đối tượng và tìm vị trí ra tay thích hợp.
Kiên trì sắp đặt và chờ đợi, tới mấy ngày gần đây khi đã xác định chắc chắn đám vệ sĩ âm thầm bảo vệ đối tượng đã được rút đi sau một thời gian dài không có chuyện gì bất thường xảy ra, bọn chúng mới quyết định lựa chọn hôm này là thời điểm phù hợp để thực hiện phi vụ. Theo đó những việc nhàm chán này có thể đi tới kết thúc, bọn chúng sẽ có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Lan Phương dắt xe ra khỏi cổng, sau khi gật đầu chào tạm biệt Thu Thủy, nàng ngồi lên chiếc xe Wave Alpha, chân khẽ nhấn số, vít tay ga theo lộ tuyến cũ chạy về nhà.
Nhìn thấy đối tượng đã di chuyển, hai tên thanh niên nhanh chóng đứng lên ném lại tiền nước rồi đi tới chiếc Santafe màu đen đỗ gần đó. Chiếc xe vội vã khởi động máy bám theo phía sau Lan Phương.
Trên xe, tên được gọi là Kiên nhấc điện thoại bấm một dãy số, sau một hồi tút ngắn, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, hắn liền nói:
- Con nhỏ vừa ra khỏi cổng. Chúng mày chuẩn bị đi!
Phía bên kia vang lên tiếng trả lời:
- Được! Nếu nó đi đường khác thì báo lại cho bọn tao..
- Ok! Tao biết rồi!
Thông báo xong thông tin cần nhiết, tên Kiên cúp máy. Rút từ trong bao ra một điếu thuốc hắn châm lửa, rít vào một hơi thật sâu rồi dõi mắt theo chiếc xe máy phía trước, lẳng lặng chờ đợi.
Lan Phương không phát hiện ra đang có kẻ bám theo. Như mọi ngày nàng dự định về nhà ăn trưa sau đó buổi chiều sẽ tới thay ca tại resort.
Chiếc xe từ tốn chạy trên đường. Mọi chuyện bình thường không có gì xảy ra cho đến khi Lan Phương rẽ qua ngã tư vào một tuyến phố thì phía trước bất ngờ xuất hiện hai người trong sắc phục cảnh sát giao thông đang đứng.
Nhìn thấy nàng, một trong hai người này liền giơ gậy ra ra hiệu cho Lan Phương dừng lại.
Lan Phương có chút chột dạ thầm nghĩ “Quái lạ, sao hôm nay lại có cảnh sát đứng trực ở đây nhỉ? Tuyến phố này bình thường người qua lại thưa thớt lắm mà?”
Nghĩ là vậy nhưng Lan Phương vẫn cho xe dừng lại theo yêu cầu của người cảnh sát.
Ngay khi xe vừa đỗ, hai người cảnh sát lập tức chia nhau chắn trước đầu xe của Lan Phương, với việc bao vây này nàng gần như sẽ không có cơ hội để rồ xe bỏ chạy. Lúc này, một trong hai người cảnh sát lên tiếng:
- Chào cô, vừa rồi qua ngã ba cô không xin nhan xin rẽ trái. Cô đã vi phạm luật giao thông đường bộ. Mời cô xuống xe và xuất trình giấy tờ để chúng tôi kiểm tra.
Nghe tới đây, Lan Phương cười khổ trong lòng thầm than “Chết rồi, sao hôm nay lại đen thế chứ, bình thường có bị làm sao đâu”
Biết mình vừa phạm luật, cũng như thói quen của nhiều người dân khi tham gia giao thông, Lan Phương cố nặn một nụ cười mà nàng cho là đáng yêu nhất rồi lên tiếng xin xỏ:
- Hi hi… Các anh thông cảm giúp em! Đường này hàng ngày ít người qua lại, em cũng đang có việc gấp thành ra cũng có chút chủ quan. Có gì các anh bỏ qua cho, em hứa lần sau sẽ không tái phạm lại!
Người cảnh sát nghe Lan Phương khẩn cầu, mặt vẫn lạnh tanh chỉ vào vỉa hè gần đó nói:
- Đừng xin xỏ! Chúng tôi không cần biết lý do gì của cô. Mời cô vào kia và xuất trình giấy tờ!
Nhận thấy chưa thể thuyết phục hai người này được ngay, Lan Phương đành xuống xe rồi dắt vào lề đường.
Hai người cảnh sát vốn là những tên lưu manh giả dạng thấy kế hoạch đã thuận lợi liền nháy mắt ra hiệu cho nhau theo sau nàng.
Chân chống xe được đẩy xuống, khi Lan Phương cúi người loay hoay định mở cốp lấy giấy tờ thì bất ngờ từ đằng sau nàng bị một người ôm chặt, tiếp đó một chiếc khăn tay ẩm ướt bịt vào miệng nàng.
Một cảm giác bất an và hoảng sợ bùng lên trong lòng, tim Lan Phương đập mạnh, nàng biết mình gặp chuyện không ổn rồi.
Theo bản năng, Lan Phương vùng vẫy hòng thoát khỏi kẻ đang bắt giữ mình nhưng sức lực nàng sao đủ chống lại cánh tay lực lưỡng kia. Lại do vùng vẫy, Lan Phương hô hấp càng nhanh, thuốc mê trong chiếc khăn tay nhanh chóng phát huy tác dụng. Chỉ sau giây lát, Lan Phương dần cảm thấy mơ hồ rồi hôn mê không biết gì nữa.
Lan Phương vừa gục xuống thì phía ngã tư, một chiếc Santafe liền rẽ trái chạy tới. Hai tên cảnh sát lập tức dìu nàng lên xe.
Ra dấu cho nhau biểu hiện mọi chuyện hoàn hảo, theo một tiếng động cơ gầm nhẹ, chiếc ô tô chứa cả nhóm lập tức lao đi tiến về phía ngoại thành.
Lúc này, hẳn bọn bắt cóc đang vui mừng vì những tưởng kế hoạch đã thành công mỹ mãn nhưng điều chúng không ngờ tới là mọi hành động và tính toán của chúng lại không thoát khỏi một vài những ánh mắt sắc bén nào đó trên chiếc ô tô vẫn âm thầm bám theo không xa.
- Anh Lực, quả nhiên bọn chúng hành động như chúng ta phán đoán... Hừm… một lũ nghiệp dư ngu ngốc, chúng nghĩ rằng chúng ta không phát hiện ra được hành tung của bọn chúng và thực sự đã rút đi rồi sao? Ha ha… Tiếp theo thế nào đây Anh Lực? Anh thấy có cần cho đội phía trước chặn luôn lại không?
Người được hỏi là một gã đàn ông vạm vỡ với chiếc áo thun bó lộ ra những đường cong cơ bắp đang ngồi trên ghế phụ, hắn khẽ lắc đầu trả lời:
- Cứ tiếp tục chia ra bám theo, đừng để bọn chúng nghi ngờ. Chúng ta cần phải tóm được kẻ cầm đầu. Đó là lệnh của Chủ tịch.
- À… Vâng, em hiểu!
Nói xong, người đang lái xe nhấc lên bộ đàm sau đó ra lệnh:
- Alo, đối tượng đang di chuyển theo trục đường Hoàng Phố ra khỏi khu trung tâm, Biển kiểm soát xe là 10A-55367. Cậu Lợi chú ý đón lõng cuối tuyến phố sau đó dùng xe máy tiếp tục bám theo, cẩn thận đừng gâyhành động gì đường đột khiến đối phương nghi ngờ!
Đầu dây bên kia vang lên tiếng chấp hành mệnh lệnh:
- Rõ
***************************
Hơn một giờ chiều, tại một biệt thự ngoại ô Đông Thành,
Lan Phương đã tỉnh lại được khoảng gần nửa tiếng, vượt qua những hoảng hốt ban đầu, lấy lại một chút tỉnh táo, nàng đã có thể đại khái đoán được tình trạng hiện tại của mình. Lan Phương đang nằm ở trên một chiếc giường với chân tay bị trói chặt và miệng bịt kín bằng băng dính. Nàng dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn quanh căn phòng mình đang bị nhốt, nội thất sa hoa cho thấy chủ nhân nơi này hẳn là kẻ có tiền. Nàng là bị kẻ này bắt cóc tới đây. Trong đầu Lan Phương khi này là tràn ngập những nghi vấn “Kẻ này là ai? Vì sao lại bắt ta chứ? Hắn muốn gì đây?”
Và cũng không để Lan Phương phải chờ đợi quá lâu, câu hỏi của nàng rất nhanh có câu trả lời.
Sau tiếng lách tách mở khóa, cánh cửa phòng được đẩy ra, đi vào là một người đàn ông mà nàng nhìn qua có chút quen mặt.
Sau một chút ngơ ngác, Lan Phương nhận ra người này chính là một trong hai kẻ ngày trước đã định âm mưu chuốc thuốc nàng - Phạm Trung.
Lan Phương giận dữ muốn lên tiếng quát hỏi sao hắn lại bắt giữ nàng nhưng do miệng bị băng dính gắn chặt nên chỉ phát ra được những tiếng ú ớ không rõ lời mà thôi.
Phạm Trung cười lên hềnh hệch, hắn tiến tới đưa bàn tay múp míp đầy thịt mỡ ra vuốt ve khuôn mặt Lan Phương:
- Ha ha… cuối cùng thì cô em cũng rơi vào tay anh. Cô em nên biết ai bị anh nhắm trúng thì đừng hòng chạy thoát! Để xem hôm nay ai cứu được cô em nào!
Lan Phương hiểu những lời này của Phạm Trung là có ý gì, nàng nghiêng mặt, lăn người cố tránh đi bàn tay của Phạm Trung.
Nhìn người thiếu nữ đang dãy dụa trên giường làm lộ ra những đường cong gợi cảm sau chiếc áo sơ mi bó gọn, Phạm Trung bị kích thích lên dục vọng, hắn lại cười lớn nói:
- Vùng vẫy mạnh lên, phản kháng mạnh vào. Như vậy trò chơi tiếp theo mới đầy đủ kích thích. Anh không thích những con mèo ngoan cho lắm!
Nói đoạn, không để cho Lan Phương phản ứng, Phạm Trung nhào lên giường ngồi đè lên ngang bụng Lan Phương. Một tay hắn giữ vai, một tay giật mạnh cổ áo của nàng. Những chiếc cúc áo yếu ớt không chịu được lực giằng xé thô bạo nên bị bứt tung giải khai lồng ngực đầy đặn và trắng nõn nà chỉ còn được che chắn bởi chiếc áo lót xộc xệch.
Phạm Trung trợn mắt nuốt nước bọt sau đó dường như không chịu được thêm cám dỗ, hắn úp mặt xuống hôn hít Lan Phương.
Lan Phương lập tức phản ứng lại, nàng dãy dụa mạnh hơn, cố tránh để cho môi mình không chạm vào cặp môi ghê tởm của hắn. Phạm Trung cũng không quá để ý việc có hôn trúng môi nàng hay không, hắn như con thú tham lam thưởng thức con mồi, cứ miễn chỗ nào có da thịt là hắn liếm láp tới. Nước dãi của hắn đã dính khắp cả mặt và cổ Lan Phương.
Uốn éo phản kháng khá dữ dội nhưng Lan Phương dần cảm thấy vô lực. Tại khóe mắt nàng, những giọt nước mặn đắng đã bắt đầu lặng lẽ chảy ra. Nàng biết hôm nay rất có thể sự trinh nguyên của mình sẽ bị lấy đi, nàng sẽ bị tên béo khốn kiếp trước mắt này làm nhục.
Trong hoàn cảnh đau xót này, Lan Phương không tự chủ được mà bất giác lại nhớ tới một người, người bạn học mà vẫn luôn lạnh nhạt và tỏ ra không mấy thân thiện với chính mình - Lý Đông. Nàng có chút tiếc nuối cho cả mình và cho hắn!
Lan Phương không rõ lý do tại sao mình lại có cảm giác như vậy. Là do Lý Đông từng nhiều lần xuất hiện để giải cứu nàng hay vì một lý do nào khác? Trong thứ cảm xúc đau khổ và hỗn loạn mông lung này, Lan Phương không đủ tỉnh táo để lý giải ra được.
Phạm Trung khi này đã chìm trong dục vọng, hắn ngồi bật dậy đưa tay xuống dưới kéo khóa váy của Lan Phương rồi nhanh chóng tụt nó xuống đến mắt cá chân.
Cả người Lan Phương chỉ còn được che phủ bởi bộ quần áo lót, tâm nàng chìm xuống vực thẳm tuyệt vọng. Trước đó Lan Phương vẫn còn chút hy vọng xa vời Lý Đông sẽ như những lần trước, bất ngờ xuất hiện cứu vớt nàng khỏi hiểm cảnh nhưng xem ra tình thế này thì không thể nào rồi.
Lan Phương khẽ nhắm hai mắt lại, cũng thôi phản kháng, sẵn sàng chờ đợi số kiếp của mình.
Vào lúc này, chứng kiến thân hình mềm mại trước mắt, hai mắt Phạm Trung đỏ lên. Hắn nhanh tay lột sạch quần áo của chính mình để lộ ra cơ thể đầy ngấn mỡ.
Bụng to lò xo rụt, dương cụ của Phạm Trung mặc dù đã cương lên nhưng khi này nhìn vào hắn bây giờ lại khá có tính đả kích. Những lớp mỡ bụng đã át đi chiều dài của công cụ khiến nó trông giống như một mấu nhỏ được gắn vào người. Có điều, tuy nói là vậy nhưng không cần phủ nhận, chỉ chừng đó thôi cũng đủ cho Phạm Trung thực hiện được mục đích của mình rồi.
Phạm Trung nhìn Lan Phương đang nằm đó, khẽ liếm môi cười dâm đãng:
- Khửa khửa …Nào, để Anh sẽ cho cô em biết được khoái cảm nhân gian, sướng đến chết đi sống lại là như thế nào?
Nói đoạn, hắn lao tới muốn lột nốt những miếng vải nhỏ bé cuối cùng trên cơ thể cô gái trước mặt.
Phạm Trung những tưởng mình chuẩn bị có những giây phút tiêu hồn thì bất ngờ khi này một tiếng động ầm vang rung chuyển cả căn phòng:
- Rầm!
Cánh cửa bị người đạp tung bật mở, một toán người với gậy gộc nhanh chóng ập vào. Phạm Trung bị tình cảnh bất ngờ này dọa cho giật mình ngã ngửa ra sau, mặt đầy hoảng hốt. Dương cụ vốn đã ngắn ngủn sau chấn động này trong nháy mắt như bị rụt vào trong, nhìn qua nếu không tinh ý thật không hiểu hắn có còn là đàn ông không nữa.
Phạm Trung lắp bắp lên tiếng:
- Các anh, các anh… là…?
Phạm Trung không có cơ hội để nói nốt câu hỏi của mình bởi khi này ngay lập tức đón chờ hắn là hàng loạt cây gậy thay nhau vung lên vụt vào người, cả căn phòng dường như chỉ còn tiếng kêu la thê lương thảm thiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT