“Tối hôm qua đã làm cái gì?” Hà Nghiên Luật hỏi.

Diệp Dịch Hành dùng đầu củng củng vào lòng bàn tay Hà Nghiên Luật, không nói chuyện.



Mới không nói cho anh biết mình viết tiểu thuyết đâu…

Tối hôm qua, Diệp Dịch Hành khởi động máy vi tính đã một tháng không được sử dụng lên, mở ra bản tiểu thuyết mới chỉ viết được một nửa…

Người nào đó lên diễn đàn thông báo mấy câu, xong xuôi liền đáng khinh chạy trối chết, cậu căn bản là không có dám nhìn tin nhắn của độc giả nhắn lại, nhanh chóng tắt trang web.

Bởi vì có hơn một tháng không viết tiểu thuyết, không sai, cậu đã quên mất cốt truyện là cái gì rồi.

Nhìn mặt chữ quen thuộc trên màn hình, Diệp Dịch Hành cảm thấy dường như đã trải qua tới mấy đời rồi.

Vì cái gì mấy ngày không xem, ông đây với cái đám này liền hoàn toàn không quen không biết như vậy  a….

(= =)

Đám này, đương nhiên là đám nhân vật chính trong tiểu thuyết của cậu rồi.

Vùi đầu xem lại mấy cái tình tiết, Diệp Dịch Hành càng phiền lòng khí táo.

Thật là, nguyên bản mục đích hắn sáng tác chỉ vì muốn siêu việt hơn Chi Ngôn, hiện tại Chi Ngôn đã là người của cậu rồi, Lạc Mộc sáng tác còn có ý nghĩa gì nữa!

(=皿=)……

Phun a phun, Diệp Dịch Hành sau khi tỉnh táo lại tiếp tục đau khổ bức viết ra từng chữ, thẳng đến rạng sáng mới đi ngủ.

Cho dù nói như thế nào thì cậu cũng không phải là loại người thích bỏ dở nửa chừng, nếu chỉ vì như vậy liền không viết, kia liền không phải nghị lực có vấn đề mà là nhân phẩm có vấn đề. Ít nhất, cũng phải đem tác phẩm này kết thúc, về sau như thế nào thì từ từ tính tiếp.

“Vẫn là lúc làm mèo thoải mái hơn…” Diệp Dịch Hành không đầu không đuôi nói một câu.

Hà Nghiên Luật cười khẽ, ngực hơi hơi phập phồng: “Diệp Dịch Hành, anh thật sự là mèo tinh sao?”

Thế giới to lớn vô cùng diệu kỳ, Lạc Mộc mà mình sùng bái, đàn em Diệp Dịch Hành mình để ý hai năm trời, lại là mèo tinh, thật sự là bất khả tư nghị…

Nghe khẩu khí tò mò của Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành rối rắm!

Thừa nhận tốt hay không thừa nhận tốt hơn a…

Người có thể biến thành mèo, mèo còn có thể biến trở lại thành người, này vốn không thuộc về phạm trù khoa học có thể giải thích, cho dù thừa nhận cũng không có quan hệ gì, mèo tinh thì liền mèo tinh đi, làm mèo tinh cũng sẽ không làm cho Diệp Dịch Hành cậu thiếu mất mấy lượng thịt, cũng không có mất cọng lông tơ nào mà.

Bất quá, vấn đề là, nếu thừa nhận, chẳng phải nói cậu ngay từ đầu đã có ý đồ tiếp cận Hà Nghiên Luật, mục đích muốn anh mang cậu về nhà sao a.

Diệp Dịch Hành trong lòng đấu tranh một lát, cắn răng nói: “Kỳ thật, anh vốn không phải là mèo tinh…”

Hà Nghiên Luật kinh ngạc: “Vốn không phải?”

Đúng vậy, vốn không phải, chính là tại dưới tình thế cấp bách bị anh bức đến làm mèo tinh luôn a!

“Nói ra rất dài dòng.” Diệp Dịch Hành vô cùng đau đớn.

Hà Nghiên Luật rất ngạc nhiên, vuốt vuốt đầu Diệp Dịch Hành thúc giục: “Nói ngắn gọn.”

“Một chốc nói không xong…”

Người nào đó rất hưng phấn: “Không quan hệ, hôm nay nói không xong, ngày mai nói tiếp đi…”

Chuyện thực phát sinh trên người Lạc Mộc lại được chính miệng Lạc Mộc nói cho anh nghe! Thật kích thích quá đi! Hắc hắc hắc!

Thật sự là còn dài hơn tiểu thuyết a!

Diệp Dịch Hành nói: “Ai, anh đói rồi, em đói bụng không?”

“Không cần nói sang chuyện khác.” Hà Nghiên Luật trừng cậu.

(= =)

“Được rồi…” Diệp Dịch Hành bất đắc dĩ, “Tại cái đêm tiệc sinh nhật của Dương Khúc, anh bị biến thành mèo…”

Hà Nghiên Luật mở trừng hai mắt: “A nga.”

Thật thần kỳ! Như thế nào lại bị biến…

“Sau đó, anh quên mất mình là ai…” Diệp Dịch Hành bắt đầu thuận miệng biên soạn tình tiết, “Trong đầu chỉ có một ý niệm, anh biết mình muốn đi đến đâu.”

“Đến KTV tụ hội?” Hà Nghiên Luật hỏi.

“Ân… Lúc anh đến đó thì gặp được em.” Diệp Dịch Hành ngậm lấy lỗ tai Hà Nghiên Luật, “Cảm thấy em thật khá, muốn thân cận…”

“Anh ngày đó còn dám sờ sờ cái phía dưới của em, em còn nhớ nha, em còn gọi anh là Tiểu sắc miêu….” Hà Nghiên Luật bỗng nhiên xem mồm đánh gãy cảnh tượng ảo mộng của Diệp Dịch Hành.

(=皿=)Diệp Dịch Hành xù lông: “Là em sờ của anh trước mà! Hỗn đản! Còn tại trước mặt mọi người mà làm trò!”

“A nga.” Đặc điểm của Hà Nghiên Luật chính là thường thường thoát tuyến, chính mình lại không hề hay biết, anh bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nguyên lai mèo cũng biết xấu hổ a!”

“Anh đã nói anh bị biến thành mà!”

“Đã biết, em về sau sẽ không ở trước mặt người khác mà sờ phía dưới anh nữa.” Hà Nghiên Luật trấn an nói.

“Không có về sau !”

Gia hỏa này còn muốn có lần sau! Hỗn đản!

“Anh sẽ không biến thành mèo lại sao?” Hà Nghiên Luật nhìn hắn: “Tiểu Hắc ôm rất thoải mái…”

Mấy cái xúc tu mực càng bám chặt hơn, Diệp Dịch Hành nhẹ nhàng cọ xát chân Hà Nghiên Luật, có ý trêu tức nói: “Tiểu Hắc có thể cho em thoải mái như vậy sao?”

Hà Nghiên Luật khóe mắt run rẩy, lắc lắc thân thể cả giận: “Anh còn dám nói! Tiểu Hắc nào có hỗn đản như anh! Anh đi xuống cho em!”

“Uy uy! Em đừng có lộn xộn!” Thanh niên huyết khí phương cương đối với tình nhân hoàn toàn không có sức chống cự.

“A…! Hỗn đản… Đừng có cắn em!…” Lúc làm mèo thì không cắn mình, đến lúc biến thành Diệp Dịch Hành thì càng lúc càng hung tàn! Là nói thực đó a!

Cổ Hà Nghiên Luật bị cắn, đau đến túm lấy bả vai của Diệp Dịch Hành.



Trong tình yêu mọi người đều ngu ngốc, chỉ số IQ của Diệp Dịch Hành lúc này sớm đã cùng cấp bậc với Hà Nghiên Luật, đều là dạng thoát tuyến cùng động kinh.

“Ai cho em loạn quay!…. Ngao!” Hắn híp mắt, bỗng nhiên cảm giác bả vai mình tê rần, nháy mắt đã lưu lại dấu răng của Hà Nghiên Luật…

“Hanh hanh…” Hà Nghiên Luật nhe hàm răng trắng ra cười.

Cái chủ đề gì đó đều nhanh bị dời đi, bất tri bất giác, hai ngươi đã loạn thành một đoàn…

Kết cục Hà Nghiên Luật không so nổi thể lực liền bị Diệp Dịch Hành áp ở dưới thân thở hồng hộc…

Diệp Dịch Hành gãi gãi thắt lưng Hà Nghiên Luật, đắc ý nói: “Xem em về sau còn dám tạo phản nữa không!”

“Anh… Ha…!” Hà Nghiên Luật sợ nhột, liều mạng vặn vẹo trốn tránh móng vuốt Diệp Dịch Hành, “Ha… A…. Buông ra a…”

“A a! Lại cắn anh!” Diệp Dịch Hành ôm lấy cánh tay bị đánh lén của mình ngao ngao kêu to!

Cậu rốt cục phát hiện, Hà Nghiên Luật cũng là một tiểu nhân có thù tất báo!!



×××

Hai người náo loạn cho tới trưa mới dậy, Diệp Dịch Hành trở lại Diệp trạch lấy canh chú Phó nấu.

Hà Nghiên Luật ở nhà nhàn rỗi đến phát chán, Vân Tụ biệt cư không ấm áp như Tinh Nguyệt Uyển của mình a, nơi này rất lạnh lùng, phong cách trang trí cũng dùng toàn gam màu lạnh. Diệp Dịch Hành vừa đi anh đã cảm thấy tịch mịch, mơ mơ hồ hồ, không có Tiểu Hắc, cũng không mail để xem…

Được rồi, thật lâu chưa có viết tiểu thuyết.

Hà Nghiên Luật khởi động máy tính của Diệp Dịch Hành, đăng nhập vào chuyên mục của mình…

Sau đó, một loạt tin nhắn đập vào mắt làm cho Hà Nghiên Luật hoàn toàn chấn kinh ——

[Có người nói Lạc Mộc cùng Chi Ngôn yêu nhau có thật không?]

[Chi Ngôn cùng Lạc Mộc có gian tình a! Chuyên mục của Lạc Mộc đang nổ tung lên rồi kìa!]

[Trời ạ! Sớm nghe nói Lạc Mộc được người người yêu thích bị mất tích! Nguyên lai là đi phao* Chi Ngôn! Ha ha!]

*phao nguyên lai ý chỉ pha trà, nhưng có lẽ ở đây đang dùng từ lóng ý chỉ anh Hành đi “ăn” hay cưa cẩm anh Luật.

[Hai ngày nay Chi Ngôn đều không có xuất hiện! Xong rồi xong rồi…]

[Lạc Mộc Tri Thu dựa vào quan hệ trước tới bái phỏng sau lại mặt dày chơi xấu!] (câu này ta chém rất nhiệt tình nha~ không hiểu ấy đang muốn nói gì nữa)

[Đồ Lạc Mộc tiểu nhân đê tiện! Sử dụng cách này đả bại Chi Ngôn! Khinh bỉ!… Anh ngàn vạn lần đừng có rơi vào tay giặc a~ nước mắt lưng tròng!]



Này, này… Này rốt cuộc là sao a!!!! (=_=)

Hà Nghiên Luật tâm hoảng loạn đăng nhập vào chuyên mục của Lạc Mộc Tri Thu, chỉ thấy dòng thông cáo rõ ràng viết một câu kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu——

[Tôi chỉ muốn mượn ngôi cao này nói rõ, Lạc Mộc yêu Chi Ngôn. Độc giả của tôi, nhìn thấy thông cáo này thỉnh thay tôi nói cho Chi Ngôn biết, tôi là vì anh mới sáng tác, cho nên, tôi đã trở về!]

Thời gian sửa, 23 giờ 30 phút ngày XX tháng X năm 2010

Là đêm qua…

Diệp Dịch Hành anh hỗn đản! ! !

Hà Nghiên Luật trong lòng lẫn đôi mắt lại bắt đầu ê ẩm.

Anh quay lại chuyên mục của mình, chỉ mới vài phút, phía dưới liền có thật nhiều fan Lạc Mộc nhắn lại, phần lớn là [Chi Ngôn! Lạc Mộc bảo chúng ta nói cho anh biết, cậu ta yêu anh!] linh ta linh tinh gì đó…

… Diệp Dịch Hành… Anh là Phôi Đản… Ô ô…

Diệp Dịch Hành ở trong phòng trữ thực phẩm của Diệp trạch cướp đoạt đồ ăn vặt, chocolate sản xuất tại Bỉ, bánh ngọt Ý của bạn bè Diệp mẫu đem tới; trà bánh Nhật Bản của bạn Diệp phụ đem cho….

Dì Liễu ở một bên cằn nhằn: “Còn có một hộp bánh qui bơ sữa Scotland, đều mang đi đi, để ở nhà cũng không có ai ăn.”

Chú Phó còn đem một cái hộp giấy bự không biết là đựng cái gì từ trong phòng bếp đi ra, đứng ở cửa vẫn có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào truyền tới.

“Có nướng một ít bánh cupcake cùng bánh su kem, tuy rằng chú am hiểu nhất là nấu canh, nhưng bánh kem cũng có thể làm rất ổn a, con xem, toàn bộ mấy thứ ngon này đều cho con a…”

Diệp Dịch Hành cười đến miệng không thể ngậm lại nổi: “Chú Phó thật tốt, đến, bỏ vào trong túi này đi!”

Chú Phó meo meo cười, tiến đến bên tai Diệp Dịch Hành nói nhỏ: “Con trai thích ăn đồ ngọt a, tính tình tốt lắm… Tìm cơ hội mang về nhà xem một chút a, chú Phó làm đồ ăn ngon cho các con ăn….”

Diệp Dịch Hành biểu tình cứng đờ.

Tính tình tốt?

Buổi sáng cánh tay của mình thiếu chút nữa đã bị Hà Nghiên Luật cắn đứt luôn một miếng thịt! Đừng nói với cậu  chỉ là gãi ngứa thôi a! Cái này thực là quá độc ác đi! Bây giờ còn ẩn ẩn đau đây này!

Hừ!

Hai cái túi bự tràn đầy đồ ăn vặt, còn có một cái bình giữ nhiệt, Diệp Dịch Hành cảm thấy mỹ mãn trở về Vân Tụ biệt cư.

Trên đường cậu đứng ngồi không yên, ai, cảm giác yêu này, cùng với cảm giác hít thuốc phiện giống nhau a! Hai giờ không gặp liền cảm thấy khó chịu.

Ngốc kia, không biết ở nhà làm gì….

Nghĩ lại buổi sáng sau khi hai người nháo xong, lúc mình rời khỏi nhà vẫn còn nhìn thấy vẻ mặt âm trầm tức giận của Hà Nghiên Luật, không biết phải hống bao lâu mới có thể nguôi giận đây….

Muốn cắn liền cắn đi! Đợi ông đây về nhà liền cho cắn đến thống khoái luôn!

Diệp Dịch Hành hiên ngang lẫm liệt đẩy cửa bước vào nhà, lập tức phát hiện Hà Nghiên Luật đứng ở bên cạnh cửa ánh mắt rụt rè như bị cậu bắt gặp nhìn lén, mặt liền đỏ lên.

Diệp Dịch Hành choáng váng.

Gia hỏa này, rõ ràng hai tiếng trước còn đang tức giận mà… (= =)

Rất quỷ dị, không phải là tiếu lí tàng đao đi!

“Anh về rồi.” Diệp Dịch Hành bất an nói.

“Ân.” Hà Nghiên Luật chào đón, trên mặt giấu không được vẻ mừng rỡ, anh động động cái mũi một chút: “Anh mang đồ ăn về?”

Gia hỏa này là con cẩu sao….

“Ân, đều là đồ em thích ăn.” Diệp Dịch Hành đem đồ ăn vặt đặt lên bàn trà, tháo cái gói to ra, xuất ra mấy món điểm tâm ngọt chú Phó nướng, đang muốn đưa cho Hà Nghiên Luật, lại dừng lại, hỏi, “Em ăn cháo chưa?”

Tuy rằng giữa trưa còn giở trò ầm ĩ một trận, bất quá lúc rời đi chính mình còn không quên dặn dò Hà Nghiên Luật ăn cháo, không bắt anh ăn uống điều độ, dạ dày anh vĩnh viễn cũng không thể dưỡng tốt lên được!

“Ăn rồi.” Hà Nghiên Luật gật gật đầu.

Diệp Dịch Hành ngồi xuống ghế salon, Hà Nghiên Luật cũng bắt chước theo, ngồi ở bên cạnh cậu.

“Em…” Thực ngoan nga…

Diệp Dịch Hành mị hí mắt, không nói ra ba chữ sau, chỉ cầm cái hộp giấy trên tay, nói: “Đầu bếp của anh làm riêng cho em đó.”

“Nga…” Hà Nghiên Luật tiếp nhận hộp giấy, để ở một bên, sau đó hướng trên người Diệp Dịch Hành dựa vào.

Diệp Dịch Hành mất bình tĩnh.

Đây là cái tình huống gì (T皿T), là cạm bẫy ngọt ngào sao?

“Diệp Dịch Hành…” Hà Nghiên Luật sờ sờ cánh tay đối phương, chỗ buổi sáng anh cắn vào, ôn nhu hỏi, “Đau không?”

“Không đau.” Đau cũng không nói cho em nghe, nếu không thật mất mặt.

Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng nhu nhu lên cánh tay cậu.

Diệp Dịch Hành chỉ đống đồ ăn trên bàn nói: “Những món này đều là đưa cho em. Bất quá anh đều phải thu hồi, phòng ngừa em lén ăn đồ ăn vặt đến không thể ăn cơm được.”

Liếc nhìn Hà Nghiên Luật một cái, chỉ thấy đối phương ngoan ngoãn cúi đầu, ứng thanh một tiếng thuận theo.

Diệp Dịch Hành rất buồn bực, trong lòng bất ổn.

Hà Nghiên Luật không bình thường, nha tuyệt đối không bình thường!

“Diệp Dịch Hành …”

“Ân, ở đây, nói a…”

“Em nhớ Tiểu Hắc .”

Mặt Diệp Dịch Hành đen lại: “Thì sao?”

Hà Nghiên Luật nháy mắt mấy cái, mong chờ nhìn cậu: “Anh biến thành mèo nha…”

(=皿=)Đây mới chính là mục đích của Hà Nghiên Luật a!!

Diệp Dịch Hành thẳng thừng cự tuyệt: “Không.”

Hà Nghiên Luật lộ ra hung tính, cào lên cánh tay người nào đó hỏi: “Vì cái gì!”

Diệp Dịch Hành tùy tiện tìm lấy cái cớ: “Biến thành mèo rất hao tâm tốn sức, biến qua biến lại anh cảm thấy mệt chết đi…”

Kỳ thật bởi vì nếu biến thân trở về thể trạng kia, rất dễ dàng bị Hà Nghiên Luật trảo vào trong ngực chà đạp! Cậu một chút cũng không muốn nghĩ mình bị mất quyền chủ động! Trừ phi có tình huống đặc thù, nếu không hắn tuyệt đối không biến thân nữa!

Hà Nghiên Luật giận dỗi, bẹt miệng ủy khuất không thèm để ý tới Diệp Dịch Hành.

Diệp Dịch Hành cũng không để ý đến anh, cậu muốn cho Hà Nghiên Luật nhận thức rõ bản chất của Diệp Dịch Hành không phải là con mèo! Cho nên quá trình này là tất yếu!

Cơm chiều mỗi người tự ăn, sau đó tự đi tắm rửa, lên giường ngủ.

Chỉ có một cái giường, cũng chỉ có một cái máy tính.

Ngồi ở trên giường, Diệp Dịch Hành trộm nhìn anh, Hà Nghiên Luật bọc chăn nằm ở một bên cố ngủ, thân thể mảnh khảnh bị cái áo ngủ có chút lớn che dấu, chỉ lộ ra cái cổ cùng bả vai mê người…

Kiện áo ngủ kia chính là của mình a…

Cực lực nhẫn nại suy nghĩ muốn hôn muốn vuốt ve dục vọng của anh, Diệp Dịch Hành mặc một kiện áo len mỏng, ôm máy tính lên mạng lướt web.

Cái giường trong phòng ngủ vốn là Kingsize, đủ để cậu cùng Hà Nghiên Luật ngày ngày cùng lăn lăn trên giường, nhưng mà, khi rước vợ vào cửa nhất định phải dùng chăn bông đỏ thẫm, còn phải làm bằng chất liệu tơ lụa!

Diệp Dịch Hành là người rất truyền thống.

Đang suy nghĩ vấn đề, cậu chợt cảm giác phần eo ngưa ngứa.

Cúi đầu nhìn, liền thấy Hà Nghiên Luật không biết từ khi nào đã xoay người hướng về phía mình, đầu đặt tại ngang hông cậu, tay còn hơi hơi túm lấy áo len trên người Diệp Dịch Hành, nhắm mắt lại vô thức cọ cọ…

Gia hỏa này… Sẽ không đem cái áo len của mình trở thành Tiểu Hắc đi!

Diệp Dịch Hành cười nhìn bộ dáng đối phương làm nũng hiếm có này, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Này mới là tính cách bình thường của anh a…

Thay Hà Nghiên Luật dịch dịch góc chăn, dùng đốt ngón tay trỏ nhẹ vuốt ve hai má anh.

Tình nhân trong lúc mơ ngủ nhăn nhăn mặt chu chu mũi, quay đầu, cầm lấy áo len vùi đầu vào eo Diệp Dịch Hành sâu thêm một chút.

Diệp Dịch Hành cười nhẹ, mềm nhẹ vuốt tóc Hà Nghiên Luật.

“Ngu ngốc.”Cậu nhìn anh ngủ say thấp giọng nỉ non.



Trước khi ngủ còn cố ý dạo qua chuyên mục của mình một chuyến, Diệp Dịch Hành phát hiện một ít hiện tượng kỳ quái, tìm tung tích đến trang chủ Chi Ngôn, lại phát hiện thông cáo tin tức đối phương mới vừa sửa đổi hôm nay ——

[Lạc Mộc, Chi Ngôn cũng yêu anh! ^_^]

“Đứa ngốc…”

Diệp Dịch Hành khép lại máy tính, tắt đèn.

Nằm trên giường lẳng lặng ngưng tưởng một lát.

Tiếp theo, một con mèo đen tiến vào trong lòng Hà Nghiên Luật cọ cọ…

Cậu tìm cái tư thế thoải mái cuộn lại, liếm liếm cánh tay đối phương, đôi mắt xanh biếc nhắm lại …

Thân ái, ngủ ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play