Đối với sự khiêu khích châm chọc lại hoàn toàn không có bất luận phản ứng nào, Mạc Nghiên Trạch nhìn chăm chú bóng dáng cô tịch của Hà Nghiên Luật, tức giận vì bị khiêu khích đã sớm bay hết phân nửa.



Nhưng mà, hắn đã sớm có thói quen cả vú lấp miệng em, chỉ đánh lên một tiếng trống đã có thể đánh tan phòng tuyến tâm lý của đối phương.

Cái loại cảm giác ưu việt này làm hắn thật sự hưởng thụ đến nghiện, cho dù tiềm thức muốn ngăn cản hành vi kế tiếp của chính mình, nhưng lời nói vẫn cứ như thủy triều từ trong miệng thoát ra ngoài——

“… Ha hả, một mình không tịch mịch sao? Em đừng có tự lừa mình dối người nữa… Thời điểm nên chịu thua thì liền thấp cái đầu xuống một chút, không phải sẽ dễ chịu hơn rất nhiều sao?… Thật đáng tiếc, ngoại hình xinh đẹp như vậy, đầu óc lại thực ngu ngốc, không có ai bảo hộ em, em như thế nào lại sống sót được?…”

“…Viết tiểu thuyết? Em cho là tiền nhuận bút bản quyền kia có thể ở được nơi tốt như thế này sao? Em có thể cả đời tự nuôi sống chính mình sao? Em vẫn cho rằng đây là căn nhà em thừa kế từ người mẹ ngu ngốc của em? Không cần đem sự thật suy nghĩ đơn giản như vậy chứ!… Người âm thầm giúp đỡ em từ nhỏ đến lớn, em tưởng đó là người quen của mẹ em thật sao? Cái người quen cũ kia của em chính là cha ruột Mạc Lăng Phong của anh, em biết sao!…”

Mạc Nghiên Trạch bước tới gần một bước, càng nói càng kích động: “Còn nghi ngờ anh là anh trai của em sao? Muốn anh chứng minh huyết thống cho em xem? A… ‘Mạc Lăng Phong không chỉ cùng một ả đàn bà ăn nằm’, em không phải là đang nghĩ đến anh và em giống nhau chứ? Là đứa con bị ông ta vứt bỏ? Ngu ngốc… đứa nhỏ bị vứt bỏ chỉ có em… Bởi vì gia đình anh không thừa nhận sự tồn tại của em…”

Mạc Nghiên Trạch kích động nói, điện thoại đặt trên bàn trà đột ngột vang lên, đánh ngảy ngôn ngữ công kích giống như đang nổi điên của hắn.

Khi đã dừng lại, hắn mới phát hiện, sự tình đã hoàn toàn thoát khỏi tầm với của hắn.

—— Em trai của hắn, đã sớm lung lay sắp đổ.

Bả vai gầy không ngừng run rẩy, thân mình cũng run rẩy như lá vàng sắp rụng trước gió thu.

Như một con diều tự do bay trên bầu trời, chỉ cần một trận mưa rền gió dữ, đã có thể cắt đứt được dây diều, tự mình biến mất ở chân trời xa xôi, không bao giờ tìm lại được.

Loại cảm giác này khiến cho Mạc Nghiên Trạch sợ hãi, rõ ràng đã đem toàn bộ lời muốn nói nói ra, vì cái gì nội tâm lại không thể ổn định lại, vì cái gì lại khó chịu như vậy…

Nhưng câu nói bài giang đảo hải của hắn thực giống như cả vạn mũi tên bắn về phía Hà Nghiên Luật, lại không thể xuyên qua tim của anh, với vì tim của anh không còn ở trong cơ thể anh nữa. Những lời nói kia chỉ là vết sẹo ngoài da, không thể sánh bằng nỗi đau đớn Tiểu Hắc đã gây ra cho anh.

Tiếng chuông điện thoại bén nhọn như tiếng kêu của yêu quái, tiếng vọng vang khắp phòng khách bám riết không tha.

Hà Nghiên Luật chưa từng có cảm giác như thế này, thế giới của anh thực quá ồn ào!

Muốn che lỗ tai của mình, lại phát hiện tay của mình lại nặng như ngàn cân…

Thật ầm ĩ, thật là khó chịu, đầu đau quá…

Mau điên rồi! Ai tới cứu anh đi!

Mạc Nghiên Trạch đứng ở sau lưng Hà Nghiên Luật, khoảng cánh chỉ là một cách tay.

Cho nên, chịu thua đi, Hà Nghiên Luật….

Dựa vào anh, có cái gì không tốt?

Làm người của anh, để anh làm thế giới của em…

“Theo anh trở về!”

Bắt lấy cánh tay đối phương, Hà Nghiên Luật lại tựa như giống như bị điện giật nhảy ra, anh hung hăng nghiêng đầu sang chỗ khác, căm tức nhìn Mạc Nghiên Trạch, có điểm cuồng loạn cắn răng quát: “Anh biến đi!”

Mạc Nghiên Trạch xấu hổ tay vẫn giơ ra không khí, mấy tiếng trước đã có thể tóm gọn được thiếu nhiên hồn nhiên cũng ỷ lại, hiện tại cảm giác ấy đã hư vô sớm biệt tăm tiêu tán…

Hiện tại, trong mắt đối phương, trừ bỏ băng sương vô tận, còn có vẻ chán ghét không hề che dấu.

Ánh mắt của hắn bỗng dưng tối sầm.

Xem ra em còn không biết, anh thích em chính là món quà lớn nhất ông trời ban cho em rồi.

Thuận theo anh, em sẽ được khoái hoạt sung sướng..

Mạc Nghiên Trạch cười lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Chán ghét anh? Thế nhưng đây là sự thật.”

Nhìn thân thể em trai run rẩy kịch liệt, Mạc Nghiên Trạch đột nhiên có khoái cảm như được tận mắt nhìn thấy máu.

Đúng vậy, tiếp tục bức bách là có thể! Chơi cái gì chính sách dụ dỗ gì chứ, đối với Hà Nghiên Luật nhân từ như vậy làm gì, chỉ làm cho chính mình phiền lòng khí táo!

“Anh cho em thời gian mười ngày để chuẩn bị, ngày mai toàn bộ bản sao hồ sơ quyền sở hữu bất động sản sẽ đến tay em, em xem cho cẩn thận, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể thu hồi lại tài sản của anh, tới lúc đó, em chỉ có thể lưu lạc ở đầu đường xó chợ…”

Hà Nghiên Luật ôm lấy lồng ngực của mình, dùng hết khí lực toàn thân đứng vững, không muốn ở trước ngay trước mặt người đàn ông kia mà  lộ ra một tia yếu đuối.

Kiên cường lên, Tiểu Luật…

Không phải vẫn sống được cho tới bây giờ sao?

Không cần lộ ra tính trẻ con như vậy…

Chỉ cần trưởng thành lên, thì tốt rồi.

Mắt thấy Hà Nghiên Luật không có phản ứng gì, Mạc Nghiên Trạch lại trêu tức nói: “Hoặc là, em có thể lựa chọn cùng con mèo của em nương tựa vào anh.”

Hạng quyển Hà Nghiên Luật đang nắm trên tay rơi xuống đất, cái chuông đập xuống nền nhà, phát ra tiếng “loảng xoảng”, thương xót vang lên.

Trước khi rời đi, Mạc Nghiên Trạch ghé sát vào người anh, tại bên tai đối phương thì thào: “Anh muốn em, Hà Nghiên Luật.”

Người đàn ông vừa ly khai, nước mắt Hà Nghiên Luật liền nhịn không được, từng giọt nước mắt to như hạt đậu theo hốc mắt dũng mãnh trào ra ngoài, lạch cạch lạch cạch rơi xuống nền sàn.

Chỉ là mơ mà thôi, mày khóc cái gì…

Hà Nghiên Luật ngồi xổm xuống, lấy tay ôm chặt thân thể mình.

Đứa ngốc, vì bị say, cho nên mới có thể khó chịu như vậy, mới có thể đau đầu như thế, tâm cũng muốn bị dằn xé ra…

Anh dùng sức khóc, rốt cuộc nức nở ra tiếng.

×××

Diệp Dịch Hành trở lại số 16 Tinh Nguyệt Uyển, nhắm mắt hướng tới lầu hai, thầm hút một hơi: Bồ Tát phù hộ anh về nhà !

Sợ hãi mở mắt ra, Diệp Dịch Hành liếc mắt một cái phát hiện cửa nhà đã bị khép lại, nhất thời một trận mừng như điên, Bồ Tát hiển linh! A di đà phật vạn vạn tuế!

Người nào đó kích động đang muốn mang theo trơn dịch, chocolate, bánh trứng cùng hoa hồng bước vào nhà, chợt nghe thấy bên trong truyền đến trận thanh âm xa lạ, có lẽ là đã làm mèo quá lâu liền đặc biệt có mẫn cảm, Diệp Dịch Hành nháy mắt cảnh giác, cậu đứng tránh ở cửa nghe lén chốc lát, người đàn ông này là ai?!

Cái gì Mạc Lăng Phong? Cha ruột?… Cùng thân thế Hà Nghiên Luật có liên quan?

Ngoài cửa có một anh chàng đẹp trai cực mất hình tượng ghé vào cửa nghe lén, chính vì năng lực nghe lén của loài người tuyệt đối không có mạnh bằng mèo, vì thế Diệp Dịch Hành lập tức quyết định biến trở về Tiểu Hắc.

Nửa phần sau, con mèo đen nào đó bất an trốn tại bình hoa ngay cửa tiếp tục sự nghiệp nghe lén——

Ở cái góc độ này không thể nhìn thấy biểu tình của Hà Nghiên Luật, chỉ có thể nhìn thấy một nửa bóng dáng, đứa ngốc của cậu như thế nào rồi?

Diệp Dịch Hành lo lắng vô cùng, rồi lại đối với lời nói của người đàn ông xa lạ này tò mò vạn phần.

Liều lĩnh là không phải là tác phong từ trước đến nay của Diệp Dịch Hành, nếu bây giờ cậu mà vọt vào trong nhà, cũng không thể cam đoan tình thế sẽ chuyển biến tốt lên, nhiều nhất chỉ là giảm bớt cục diện bế tắc này cùng trấn áp đối phương.

Kỳ thật cậu muốn biết chính là mục đích của đối phương, như thế mới có thể tìm ra sách lược ứng đối hoàn mỹ, một kích tất thắng.

—— Nguyên lai gia hỏa này là chủ của căn nhà này a! Lúc này đến làm gì?

Thu tiền thuê nhà? Cái gì bất động sản không bất động sản, Hà Nghiên Luật là người của ông, có tin ngày mai ông đây cật can mạt tịnh (đồng nghĩa với “bôi tro trét trấu” không ta =.=) nhà anh không, chỉ sở hữu có một tài sản nhỏ xíu như vậy mà dám uy hiếp người của ông, có phải não ngươi bị nồi áp suất ninh đến nhừ rồi phải không?

Bởi vì là mèo, cho nên thính lực tốt đến mức toàn bộ lời thì thào đều thu hết vào tai, câu nói sau cùng “Hà Nghiên Luật, anh muốn em” làm cho Diệp Dịch Hành toàn thân muốn tạc mao—— thật là chưa thấy qua cái loại người đê tiện gặp sắc nảy lòng tham a! Quả thực đã có lỗi với tố chất giàu có nhất nhì của hắn rồi!

Dùng con ngươi xanh biếc lia tầm mắt như dao nhìn người đàn ông rời đi, Diệp Dịch Hành liều mạng áp xuống lửa giận oán hận trong lòng, cào cào móng vuốt xuống sàn nhà hung hăng thề: dám làm cho ba cậu xúc động đến mức này, xem ông đây như thế nào chỉnh chết ngươi! (=皿=)

Trơ mắt nhìn Hà Nghiên Luật ra vẻ kiên cường một lời không nói, cho dù lúc này tinh thần xuống cấp cũng chỉ rống lên một câu “Anh biến đi”, đến khi “địch nhân” đi rồi lại ngồi xổm xuống khóc, khóc đến thương tâm, làm Diệp Dịch Hành tâm can đau nhói…

Đứa ngốc, đứa ngốc…

Khóc cái gì, còn có tôi a…

Bình ổn oán giận trong lòng—— cậu phải bình tĩnh, phải lý trí, chỉ có như vậy, mới có đủ tài lực cường đại để đứa ngốc của cậu hoàn toàn ỷ lại vào chính mình.

Ai nói anh hùng cứu mỹ nhân nhất định phải ở lúc khí thế ngất trời lao ra đại nháo một hồi?

Từ từ trấn an, có đôi khi sẽ càng thêm có hiệu quả thực tế.

Vừa bước được nửa bước chân mèo, cậu chợt nghe Hà Nghiên Luật nỉ non ra tiếng.

Diệp Dịch Hành do dự  đến gần một ít ——

“Tiểu Hắc…”

Đến khi xác nhận ra, Hà Nghiên Luật chính là đang gọi Tiểu Hắc, rất cố gắng gọi, nhưng không biết vì cái gì thanh âm lại nhỏ như vậy.

Diệp Dịch Hành trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không phải kích động, không phải thương cảm, mà là một loại hạnh phúc khó có thể nói hết. Loại tâm tình này mới vừa đáp xuống, cậu liền hoảng thân một cái biến trở về người.

Ban ngày luyện tập quả nhiên không phải uổng phí khí lực, hôm nay tự mình biến tới biến lui nhiều lần, xem ra càng ngày càng quen tay quen việc.

Hà Nghiên Luật cố khóc, tuyệt vọng niệm tên Tiểu Hắc, tiếp theo, bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại từ phía sau ôm lấy——

Thân thể anh hoàn toàn không có kháng cự, tựa hồ rất chờ mong cái ôm ấp này.

Người phía sau không phải Mạc Nghiên Trạch, bởi vì đây là khí tức anh quen thuộc, là thuộc về…

“Tôi ở đây mà…”

So với bình thường Tiểu Hắc nói chuyện thanh âm cũng rất có từ tính, cũng có khí tràng, có một chút trọng trọng truyền vào lỗ tai, truyền tới tủy não… Hà Nghiên Luật chỉ cảm thấy được tim của chính mình hung hăng run lên!

Vừa định cúi đầu nhìn cánh tay ôm lấy mình, một giây sau mắt đã bị bàn tay đối phương che lại, người này lại dùng thanh âm Tiểu Hắc nói: “Đừng khóc… Tôi luôn luôn ở cạnh anh mà…”

Cả người đều bị song chưởng của đối phương bao lại, giống như đã từng tưởng tượng qua, cái ôm của cha, cũng ấm áp mà hữu lực giống như vậy…

Hà Nghiên Luật không dám phát ra âm thanh, thậm chí thở mạnh cũng không dám, sợ chỉ cần đả động một chút thôi, giấc mơ sẽ liền tan biến.

Rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của cậu—— cái người con trai dùng thanh âm của Tiểu Hắc để nói chuyện này.

Nhưng mà ở phía sau lại như cố tình, hai mắt bị tay của đối phương che khuất, có thể cảm giác được, độ ấm trong lòng bàn tay cậu, chỉ như vậy thôi mà tâm cũng khiêu loạn như nổi trống.

Lòng bàn tay Diệp Dịch Hành bị lông mi Hà Nghiên Luật quét qua quét lại đến phát ngứa, bàn tay dính đầy nước mắt của anh, ẩm ướt.

Để người nào đó đang ngốc lăng dựa sát vào, thân thể anh nằm ngay trong ngực mình, lỗ tai anh ngay tại bên môi… Diệp Dịch Hành mỗi lần thở đều mang theo nét cười, ảo tưởng lâu như vậy, hiện tại, đều có thể thành hiện thực.

Chính là —— chỗ bả vai trần sao lại có loại hồng ngân khả nghi này!?

Hà Nghiên Luật! Anh ngu ngốc cư nhiên làm cho thân thể mình bị nam nhân khác hạ ký hiệu! (=皿=)

Diệp Dịch Hành nhất thời tức giận đến đỏ mắt, nhắm ngay cái chỗ vừa bị người khác gắn bó lưu lại dấu vết dùng sức cắn xuống.

“A…” Hà Nghiên Luật đối với người phía sau không hề phòng bị, nguyên bản đã bị sa vào bầu không khí an toàn dễ chịu, bất ngờ không kịp đề phòng bị hung hắn cắn xuống, lập tức đau đến kêu thành tiếng, chính là loại kinh hô tức giận này nghe như thế nào lại thành phi thường mê người thế chứ.

Hiện tại đối với bình dấm chua đã mở bình của Diệp Dịch Hành mà nói, chỉ cắn một miếng tuyệt đối không có khả năng nguôi giận.

Người nào đó lại lập lại động tác hút nhấm khẳng cắn, nhạc thử bất bỉ, cho đến khi thanh âm Hà Nghiên Luật từ kinh hô chuyển thành than nhẹ, toàn thân bởi vì thanh âm hút cắn của người nọ mà rung động lên.

Hồi lâu sau, Diệp Dịch Hành mới lưu luyến nhả ra. Nhìn cái dấu vết mới tinh to như trứng gà lại đỏ hồng như quả dâu chín hiện trên bả vai trắng noãn, cái hồng ấn nho nhỏ kia đã bị nó che đến không thấy bóng dáng. Nhìn nhìn kiệt tác của mình, Diệp Dịch Hành thật vừa lòng.

Trong lòng tuyệt vọng lại bị một loại tình tự mà che dấu, mãnh liệt lại kích thích.

Tiểu Hắc của anh không có rời đi, còn biến thành người, ôm mình…

Chẳng những ôm mình, còn… hút mình…

Đối với hành vi như vậy hẳn là phải phản cảm, nhưng mà, Hà Nghiên Luật giật mình, bị người con trai ở phía sau làm loại chuyện như vậy, tim của anh lại đập nhanh đến cơ hồ không chịu nổi.

Tuy rằng bị cắn thật đau, nhưng lại hoàn toàn không giống như lúc bị Mạc Nghiên Trạch đụng chạm vậy, toàn thân rùng mình chán ghét, mà là…

Anh không giải thích được. Không thể nói là thoải mái, cũng không có thể nói là thích cùng hưởng thụ.

Loại này hoàn toàn bất đồng với loại phản ứng bản năng, nguyên nhân đến tột cùng là do đâu?

Đúng rồi, nếu như là Tiểu Hắc, tuyệt đối sẽ làm loại chuyện này. Bởi vì cho dù lúc là một con mèo, cũng bá đạo đến mức mỗi ngày đều muốn cọ cọ liếm liếm tạo dấu hiệu, cho nên lúc biến thành người, thân thể của chính mình sẽ có thói quen với cái hành vi đó.

Chẳng qua, có phải mới biến thành người, cho nên không khống chế được lực đạo? (= =)

“Tiểu Hắc…” Hà Nghiên Luật lăng lăng nghĩ, nhẹ nhàng gọi ra tiếng.

Diệp Dịch Hành thấp giọng cười, bỗng nhiên liếm lên lỗ tai Hà Nghiên Luật, đối phương nhảy dựng, bản năng nghiêng đầu trốn tránh, nhưng là bị người ôm, vặn vẹo đến đâu cũng không trốn được cái nơi ấm áp này, vô luận quay mặt qua hướng nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay che khuất đôi mắt.

Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng thở dốc, cảm thấy vành tai trái của mình nóng đến muốn thiêu cháy.

Diệp Dịch Hành hôn khóe miệng anh, thấp giọng nói: “Tôi không phải Tiểu Hắc…” Cảm giác thân thể đối phương bỗng nhiên cứng đờ, cậu hơi hơi nghiêng mặt Hà Nghiên Luật, làm cho anh hướng chính mình.

Tay che mắt chậm rãi buông ra, nháy mắt liền đối diện ——

Hà Nghiên Luật trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, nhìn cái người đang gần trong gang tấc, tóc đen như mực, ngũ quan tuấn lãng, nụ cười tự tin…

“Tôi là Diệp Dịch Hành.” Người kia cười nói.

Cảm giác rung động thủy triều, từng con sóng dâng lên cao lại đổ ập xuống liên hồi.

Hà Nghiên Luật mở miệng, một chữ cũng không thể nói nên lời.

Vẻ mặt anh ngốc manh, chóp mũi đỏ lên, khóe mắt ướt át, lúc anh giương miệng, cái lưỡi bên trong giống như hướng đến Diệp Dịch Hành mời mọc…

Bị như vậy, cho dù là mèo, cũng sẽ xôn xao khó nhịn, huống chi, Diệp Dịch Hành bây giờ là người!

Tay ôm chặt Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành tấc tấc tới gần.

Chóp mũi hai người đụng nhau, cậu vươn đầu lưỡi liếm lên môi đối phương, như chuồn chuồn lướt nước.

Hà Nghiên Luật vẫn là ngẩn người, ánh mắt thẳng tắp nhìn cậu, trong lòng lăng lăng nghĩ: Tiểu Hắc thật sự giống Diệp Dịch Hành như đúc!

Diệp Dịch Hành rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu dùng sức ăn sạch mỹ thực trước mắt.

“Ngô… Ân…” Chờ cho Hà Nghiên Luật kịp phản ứng, đầu lưỡi của đối phương đã bắt đầu cùng với lưỡi của chính mình giao triền thật sâu rồi.



Say rượu cũng chia ra đẳng cấp bất đồng.

Ba phần túy (ba phần say), ca hát ngâm thơ; thập phần túy (mười phần say), bất tỉnh nhân sự.

Thất phần túy (bảy phần say), liền muốn làm gì thì làm ——

Lời ra lời vào, thần trí không minh bạch trực tiếp bị kẻ khác động thủ, anh lực bất tòng tâm thậm chí dục cự hoàn nghênh gia tăng tình thú. Rượu tác dụng chậm mười phần, uống cho tới khi hết cũng không lập tức nhận ra được uy lực của nó, từ từ có phản ứng, mới là chân chính say.

Giờ phút này, cà phê cùng bánh ngọt có lẫn rượu trong thân thể Hà Nghiên Luật đã phát huy công hiệu, bắt đầu chậm rãi phản ứng…

—————————————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play