Bị cưỡng hôn, cái lưỡi bị kẻ khác nút trụ cố tình trốn tránh càng làm cho người ta có cảm giác được đáp lại; đôi mắt nhắm tịt không biết là đang sợ hãi hay ngượng ngùng, lông mi loạn chiến, đôi tay đặt trên lưng sờ loạn…..



… Đây không phải là muốn chết sao?

Vì thế, Dương Khúc không phụ sự mong đợi của mọi người (= =) càng thêm vô tình khiêu khích ép chặt môi lại “không cố ý” câu dẫn Tiểu Bạch ngu ngốc, còn không thèm để vào mắt sự kháng cự mỏng manh của đối phương. Anh dần thả cổ tay Sở Văn Hạnh ra, dần dần trượt xuống dưới, linh hoạt vói vào trong quần áo đối phương….

Nương theo hơi âm kêu rên run run của tiểu tình nhân, Dương Khúc hài lòng hoài niệm, ân… thắt lưng so với anh nhớ xúc cảm vẫn tốt như vậy, chính là, gầy hơn một chút.

Ở trên lưng Dương Khúc, số bàn tay đang chăm chú trét mỡ đã tăng đến con số hai, anh cười nhẹ buông môi đối phương ra, cho cậu chút thời gian hồi sức, lại chưa đầy một giây sau, tiếp tục dùng sức hôn lên.



Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng khí thở dốc dày đặc cùng tiếng ngâm khe khẽ từ yết hầu của người nào đó tràn ra. Mấy ngón tay dính mỡ của Sở Văn Hạnh so với lúc đầu cũng không sai biệt lắm, chính là bây giờ bàn tay mới thực sự phát huy được tác dụng—— tay trái chộp vào thắt lưng Dương Khúc, tay phải vịn lên vai, cậu cơ hồ dựa cả nửa thân người lên người đối phương.

Sở Văn Hạnh mười phần giương nanh múa vuốt lúc nãy hiện tại càng giống như con mèo được âu yếm, hai gò má đỏ ửng, biểu tình say mê, hàng mi đôi khi khẽ nhíu lại biểu đạt chính mình không khỏe….

Thẳng đến khi bàn tay Dương Khúc lướt tới lồng ngực cậu, ở nơi nào đó bị vuốt ve trong giây lát, Sở Văn Hạnh mới bừng tỉnh, ánh mắt tránh né bắt đầu toàn lực giãy dụa.

(=皿=)Cái loại chuyện bị người cường hôn đến đầu óc choáng váng lại cư nhiên phát sinh trên người cậu!!

Sở Văn Hạnh, đầu óc mày bị thủng chỗ nào rồi! Đừng nghĩ cái gì cái gì cái gì đó sẽ tới cứu mày a! Lý trí a! Bình tĩnh a! A di đà phật Như Lai phật tổ nhanh ban cho cậu sức mạnh để chưởng chết tên sói vô sỉ đuôi to này đ!

Ô oa ai! Đề cao cảnh giác a! Giữ mình trong sạch a! Thiếu chút nữa trinh tiết cũng khó giữ được rồi!

“Ba!” Một cái bàn tay quăng…. lên vai Dương Khúc.

Vì sao là trên vai? Tay Sở Văn Hạnh ngắn đến nỗi không đủ để tát đến mặt sao? No! Cậu mới không có cái loại chuyện không đủ tố chất này a! Cậu chính là muốn đập lên đầu đẩy tên kia ra, kết quả phản ứng của đối phương quá mức tốt đi, thân mình khẽ lách qua một chút, cái chưởng của cậu liền nằm sai vị trí.

Vì thế nói, động tác này thấy thế nào cũng cảm thấy giống cái loại cổ vũ cho anh em tốt cùng nhau kề vai chiến đấu vậy, nếu mà nói thêm một câu “Sao a, anh em, làm tốt lắm!” liền càng thêm phù hợp.

Nửa vời lúng ta lúng túng động trong chốc lát, mặt Sở Văn Hạnh xoát một cái liền muốn thiêu cháy. Giống như đặt một nồi cháo trên ngọn lửa nhỏ chậm rãi nấu, cháo trong nồi mới đầu lành lạnh, đảo đảo vài cái liền toàn bộ tranh nhau bốc lên bọt khí.

Ha hả, thì ra đụng vào chỗ kia của cậu nên mới phản ứng mạnh như vậy, Dương Khúc trong lòng hiểu được rụt tay lại, thả lỏng lực đạo khống chế đối phương, ánh mắt tinh lượng nhìn chằm chằm thằng nhóc trong lòng, một chút cũng không tính toán truy vấn cái tát trên vai kia, giống như chuyện đối phương vừa mới làm chỉ là phù vân.

Cho cậu một chút thời gian trốn tránh, nếu để cậu sợ quá mức, sẽ không còn tình thú.

Ở thời khắc mấu chốt, động vật nhỏ đều rất nhạy bén. Nhận thấy được Dương Khúc có vẻ buông hàng một chút, Sở Văn Hạnh nắm chắc cơ hội lập tức đẩy anh ra, trên tay không còn mỡ nữa, lại đổi lại dùng chân như đã bôi sẵn mỡ, đỏ mặt nhanh như chớp hướng cửa mà chạy, lần thứ ba trình diễn màn chạy trối chết.

Dương Khúc không đuổi theo, anh xoay người nhìn cái ly và túi đựng bánh bao hết nửa ngày. Thịt đều bị ăn hết, chỉ còn lại vỏ bánh bao là bị Sở Văn Hạnh bỏ qua, cô đơn ở tại cái chỗ này, tựa hồ chờ mong có người nào đó ăn nó luôn đi.

Dương Khúc cầm túi lên, đưa đến bên miệng mình, cầm lấy nửa ly nước lạnh kia, bắt đầu cắn xuống chỗ Sở Văn Hạn vừa mới cắn, đem vỏ bánh một hơi ăn hết.

Vừa ăn, anh vừa ôm miệng cười, như là mới phát hiện ra kho báu hải tặc.

Có trốn cũng không thoát đâu, thằng nhóc khẩu thị tâm phi kia.

Bị một đứa con trai hôn đến thân thể có phản ứng, thậm chí ý túy tình mê, vậy, còn dùng cái lý do gì để phản bác đây?

***

Trong một bộ phim nhựa nào đó, nhân vật chính có một câu nói kinh điển như vầy: tôi có thể đoán được mở đầu, nhưng tôi không đoán được kết cục.

Diệp Dịch Hành run rẩy ria mép, cụp lỗ tai —— cậu “khúc đầu” cũng không có đoán được a!

“Vì cái gì sùng bái cậu ta?” Cậu cố gắng ổn thanh hỏi.

Hà Nghiên Luật vuốt đuôi mèo đen, lúc anh bất an liền thích sờ sờ cái địa phương kia, có khi nghịch len sợi cũng là dùng len quấn quấn lên ngón tay.

“Bởi vì cậu ta cho nên mới bắt đầu viết tiểu thuyết…”

“Hả?” Cái gì? Cậu không có nghe lầm chứ? Chi Ngôn là bởi vì mình mới bắt đầu sáng tác? Đùa gì vui vậy! Lúc Chi Ngôn bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, hắn còn đang học mặc đồng phục trường ngồi học lớp 12 a!

“Trước kia, tôi chỉ rất có hứng thú thích đọc sách, chưa từng có ý niệm sáng tác. Có một lần, tôi vô tình ngồi kế bên chồng tạp chí thiếu niên trên bàn, có đăng truyện của Lạc Mộc Tri Thu.”

“Chờ chờ, thời điểm kia… Ba ba bao nhiêu tuổi?” Diệp Dịch Hành cẩn thận hỏi, như không thèm đếm xỉa đến mình, giả bộ làm con mèo hiếu kỳ.

“Ân… Cao nhất chắc là mười sáu tuổi?”

“… Thật nhỏ nga.” Không biết Hà Nghiên Luật lúc mười sáu tuổi có bộ dáng gì nữa, khẳng định đáng yêu đến chết được… Khụ khụ, nước miếng nước miếng, bình tĩnh a!!

“Ha hả, đối với con mèo sống hơn một trăm năm mà nói, vài tuổi vậy tính làm gì?” Hà Nghiên Luật cười hỏi lại.

(=_=) “Được, được rồi… Sau thì sao?” Diệp Dịch Hành cố gắng nhớ lại, thời điểm đó, mình chính là đang học cao trung, truyện của mình in ngay trang đầu tạp chí có phải là nói quá lên không?

“Tạp chí kia tên là 《 tác gia tương lai 》,tôi vẫn còn nhớ rất rõ, truyện của cậu ấy tên là 《 thế giới trong mộng của ta》, còn ghi rõ danh tính, S thị X trung học, Lạc Mộc Tri Thu, mười lăm tuổi.”

Bị Hà Nghiên Luật nhắc tới, Diệp Dịch Hành mới giật mình nhớ lại, đó là trò đùa trẻ con lúc còn học sơ trung của mình, chỉ là thuần túy viết chơi, lại không đoán được bạn học lớp bên tuyên truyền ra bên ngoài, lúc sau lại bị giáo viên chủ nhiệm lớp ngữ Văn nhìn thấy, thay cậu đem đến tòa soạn báo, bút danh của mình cũng chính là lúc đó đặt ra! Không nghĩ tới truyện đầu tay của mình thế nhưng lại được Hà Nghiên Luật mười sáu tuổi nhìn trúng!

“… Nguyên lai là cậu ta kích phát anh!”

Thực là vui gần chết! Ông trời a! Hạnh phúc cũng đừng tới nhanh như vậy chứ! Tâm can anh đây thực sự chịu không có nổi!

Lúc này Diệp Dịch Hành chỉ còn kém chút nữa đã lệ rơi đầy mặt—— cậu cùng Hà Nghiên Luật thực sự có duyên phận a!

“Một năm sau đó, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, cũng có rất nhiều người xem tiểu thuyết của tôi, tôi rất vui, cảm thấy rất thỏa mãn cho dù vẫn không có một người bạn nào bên cạnh.” Hà Nghiên Luật nói, tay ôm mèo siết chặt lại giống như muốn mượn dũng khí của cậu.

Diệp Dịch Hành cọ cọ an ủi anh, nghi vấn hỏi: “Vẫn một mình sao?”

Lúc nghe Hà Nghiên Luật và Sở Văn Hạnh trò chuyện, cậu cảm thấy gia đình Hà Nghiên Luật tựa hồ có vấn đề rất lớn, rất muốn hỏi, giờ phút này anh vẫn còn đang trong tình trạng mơ tưởng quá khứ, là cơ hội tốt để tìm hiểu.

Hà Nghiên Luật gật đầu, đem mặt dán lên đỉnh đầu mèo đen, do dự một lát, đứt quãng nói: “Ân…

Bà nội cậu chưa kết hôn đã sinh ra tôi, ông nội cậu lại là người có quyền có thế, cho nên tôi từ lúc sinh ra đã không có một gia đình bình thường. Lúc tôi năm tuổi, bà tự sát, để lại một mình tôi.”

Diệp Dịch Hành hiểu chữ “bà” kia là đang nói tới ai, nhưng vừa mới nghe được “ông nội cậu” và “bà nội cậu” (= =) lưng liền phát tủng, lông mao trên người cũng hận không thể lập tức vuông góc dựng thẳng lên.

Được rồi, bình tĩnh bình tĩnh! Đứng ở góc độ của Hà Nghiên Luật mà nói, đích thật là phải xưng hô như vậy….

Gia hỏa này làm ba ba đến bất diệc nhạc hồ rồi, quá nhập vai rồi a!

Chính là thật không ngờ, loại tình tiết tiểu thuyết cũ rích này cư nhiên lại phát sinh tại trên người Hà Nghiên Luật! Tuy rằng trong đời thực đích xác có loại tình cảnh cha mẹ mất sớm, đứa nhỏ được thân thích thu nuôi hoặc đi theo lão nhân sinh hoạt, bị đối đãi lạnh lùng, phải làm rất nhiều việc nhà, là hạng thấp bé thường bị người khác ức hiếp linh tinh gì đó…

Nhưng mà Hà Nghiên Luật năm tuổi đã phải sống một mình sao?

Đối phương hiện tại đã đắm chìm trong ký ức, chậm rãi tự thuật, Hà Nghiên Luật chưa từng như vậy, chưa từng đối người khác tỉ mỉ kể lại cuộc sống tịch liêu của mình.

Năm đó đối mặt với sự quan tâm của Sở Văn Hạnh, anh cũng chỉ là tóm tắt mấy câu qua loa.

Có một số việc, nếu mãi không nói, tự giác sẽ quên. Nếu có thể, tự chính mình lừa gạt chính mình là tốt nhất.

Hà Nghiên Luật nghĩ, nếu như nói ra, anh khẳng định sẽ khóc, sẽ rất khó chịu. Nhưng mà giờ khắc này, lại bình tĩnh đến ngoài ý muốn, giống như là nói chuyện kiếp trước của mình, hoặc là quá khứ của người khác.

Dựa vào vài phần tư sắc, mẹ của anh không biết từ địa phương nào mà đi đến thành phố này. Có lẽ là do cái nhịp sống tửu túy đăng mê này quyến rũ, hoặc là tới truy tìm tình yêu ảo tưởng, nhưng trời không chiều lòng người, thế giới bên ngoài so với trong tưởng tượng đều không thể thuần túy đơn giản như vậy.

Giống như nàng Eva bị con rắn trong vườn địa đàng lừa gạt, nếu không đủ sức kháng cự, rất nhanh sẽ tự đánh mất chính mình.

Một cô gái chưa từng trải qua bất luận loại ma luyện nào, tâm tính làm sao có thể kiên cường?

Nếu phòng tuyến yếu ớt có một chỗ hổng, liền thùng rỗng kêu to; giống như bức tường không xây tốt, chỉ cần động một chút, liền ầm ầm ngã xuống đất.

Tồn tại, đơn giản chỉ để kết thúc cuộc sống.

Sau khi mẹ sinh anh ra, “cha” vẫn còn chưa nhận anh. Kỳ thật, anh căn bản không có gặp qua cha của mình.

Chính là sau này xuất hiện một người chú tuổi vẫn còn trẻ, nghe nói là người quen cũ duy nhất ở thành thị này, niệm tình anh đáng thương, liền làm thủ tục thu nuôi, miễn cho anh khỏi ở cô nhi viện chịu khổ.

Thu nuôi cũng không phải là thu lưu, đối phương mời đến cho anh một bảo mẫu, chiếu cố Hà Nghiên Luật đến năm mười hai tuổi. Lúc sau thì mỗi tháng đều đưa tiền đến. Chỉ đơn thuần là “quen biết”, như vậy cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Diệp Hành Hành mỗi một lần nghe xong đều bị một lần chấn kinh.

Mười hai tuổi! Trời ạ, lúc tốt nghiệp tiểu học sao!? Đó là cái tuổi thơ ngây của nhi đồng a!

Ngồi trên máy tính chơi trò chơi, ngồi chờ cơm đưa đến tận miệng, thiên chân vô tà vô ưu vô lự… mười hai tuổi, Hà Nghiên Luật lại phải tự mình sống! Trách không được cảm thấy tịch mịch! Trách không được muốn ăn đường thố bài cốt(sườn heo chua ngọt) do mẹ đích thân làm!

Cậu vì người con trai này mà cảm thấy chua xót, loại cảm giác lo lắng này, tựa hồ so với chính mình tự mình trải qua còn thống khổ khó chịu hơn!

“Lúc mới bắt đầu cũng cảm thấy rất vất vả, trong lòng không ngừng muốn nhanh lớn lên, trưởng thành rồi sẽ không khổ cực như vậy nữa. Thế như bây giờ lại nhớ tới, nói không chừng đó lại là một kinh nghiệm tốt… Tôi muốn cám ơn nó, vô luận là tốt hay là xấu, đều là tài sản vô giá, không có chúng nó, tôi sẽ không có được tâm trí như bây giờ, cũng không viết ra được nhiều tiểu thuyết đến vậy…” Hà Nghiên Luật cúi đầu, nhìn mèo đen đang mở to đôi mắt ngập nước xanh biết không ngừng nhìn anh, tiếp tục nói, “Không có chúng nó, tôi sẽ không có khả năng gặp cậu, cũng không cảm thấy, có được cậu là có thể có được hạnh phúc.”

Diệp Dịch Hành thề, cậu sống cho tới bây giờ mới có thể nghe được lời nói làm cậu muốn rơi lệ nhất.

“Ba ba…” Cậu nghẹn ngào nói: “Mèo tinh đều nhanh bị anh nói cho khóc rồi…”



Hà Nghiên Luật cười nói: “Đến, khóc cho tôi xem đi, tôi còn chưa thấy qua bộ dạng mèo khóc đâu a.”

“Không được, tôi nhịn được,” Diệp Dịch Hành nắm chặt móng vuốt, “Nếu khóc, mặt mũi nam tử hán liền mất hết.”

Phốc! Cậu bất quá chỉ là mèo, có phải là nam tử hán đâu!

“Anh đừng có kích tôi, cho tôi bình tĩnh chút đi!” Diệp Dịch Hành quay đầu đi không dám nhìn Hà Nghiên Luật, cố gắng đem nước mặt nghẹn trở về. Cũng may tuyến lệ của mèo không có phát triển mạnh, nếu là người, phỏng chừng rất không có hình tượng mà dùng tay gạt lệ….

Ai, nam nhân hữu lệ bất khinh đạn, chính là chưa đủ cảm động nha!

Hà Nghiên Luật hung ác dùng tay túm đuôi mèo đen, cái túm này có tác dụng làm cho ngưng khóc tốt lắm a, Diệp Dịch Hành toàn thân nhảy dựng, nháy mắt liền xù lông.

“Uy!” Quay đầu trừng chủ nhân trò đùa dai, nhân vật chính cười dài nhìn cậu, vẻ mặt tò mò.

Diệp Dịch Hành nhất thời nhụt chí, chỉ có anh mới có khả năng phá hư không khí như vậy thôi! Anh đây khó được sầu não một hồi….

Lúc này cậu mới chợt nhớ đến, vì bị mình hỏi nguyên nhân Hà Nghiên Luật cô độc, cho nên đề tài Lạc Mộc Tri Thu liền bị dời đi, cậu đem đề tài nhiễu trở về, giả đò thiên chân đáng yêu tò mò: “Ba ba anh lại nói cho tôi cái chuyện anh sùng bái người kia đi! Còn chưa có nói xong đâu!”

[Anh sùng bái người kia], vài chữ này Diệp Dịch nói đặc biệt dùng sức, một bên nói, một bên trong tâm vô hạn đen tối.

“Cậu muốn nghe cái gì?” Hà Nghiên Luật sờ sờ lỗ tai mèo đen, hỏi.

“Vì cậu ta kích anh sáng tác thì anh liền sùng bái cậu ta, sau này thì sao? Sau này sao sau này sao!” Lỗ tai dựng lên thẳng tắp, cái đuôi cao cao nhếch lên, con mèo nào đó dương dương tự đắc.

“Ân..” Hà Nghiên Luật trầm ngâm trong chốc lát, hỏi, “ Thật tò mò như vậy a?”

“Ừ!” Nếu bây giờ vẫn còn chưa có nói được tiếng người, Diệp Dịch Hành chắc chắn liền bật người kêu “meo meo” vài tiếng.

Lại không đoán được Hà Nghiên Luật giảo hoạt cười: “Hôm nào đó nói sau.”

(=皿=)Anh không cần tại thời điểm mấu chốt liền cắt vậy a! Ông đây cảm giác giống như bị vạn trảo nạo tâm nha! (ngàn móng vuốt cào cào tim – ý nói ảnh tò mò đến ngứa người đó mà)

Bất quá, cho dù chỉ biết có một ít, cũng đã đủ cho Diệp Dịch Hành vui đến mấy ngày.

Trên thế giới có rất nhiều người viết tiểu thuyết, mỗi người đều có tới mấy bộ tiểu thuyết thú vị, tôi lại cố tình gặp gỡ anh; anh cao cao tại thượng, tràn ngập tài văn chương, lại cố tình sùng bái “bại tướng dưới tay”; người kia lại cố tình chú ý anh hồi lâu, bởi vì kiêu ngạo nên chưa bao giờ dám thừa nhận, sợ chính mình chỉ là nhất sương tình nguyện.

Người kia bắt đầu thích thượng anh cũng đã nhanh đến muốn yêu anh rồi, anh bỗng nhiên nói cho cậu ta biết, anh sùng bái cậu ta…

Cái gì sùng bái? Diệp Dịch Hành nghe như thế nào cũng giống câu “Tôi cũng yêu cậu” a?!

Đoán không trúng chuyện mở đầu không có quan hệ gì, chi cần cho tôi nhìn thấy một chút dấu hiệu của hỉ kịch, tôi liền có thể khống chế kết cục cho anh xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play