Hà Nghiên Luật đặt mèo đen ngồi trên chân mình, nếu có người ngoài nhìn thì cũng sẽ chỉ nhìn thấy anh đang ôm cái bọc xám xám mà thôi, dĩ nhiên, còn cần loại trừ thêm cái cảnh bọc xám xám đó đang nhúc nhích.



Đưa tay vỗ vỗ vào mông mèo đen, Hà Nghiên Luật thấp giọng cảnh báo: “Không cần lộn xộn!”

Nếu là trước kia, Diệp Dịch Hành khẳng định sẽ xù lông nhím. Thế nhưng hiện tại, cậu cảm thấy việc ngồi trên đùi Hà Nghiên Luật, cùng với cảm giác bị tay đối phương nhẹ nhàng phát mấy cái vào mông, thật là vô cùng hạnh phúc. (chuyển tính biến thái rồi =.=)

Dĩ nhiên không phải là cậu thích tư ngược đãi bản thân, chỉ là cậu cảm thấy ngữ khí của Hà Nghiên Luật có mang theo ý cười.

Diệp Dịch Hành loay hoay tìm cái tư thế nằm thật thoải mái đến mức không cần nhúc nhích nữa, đôi mắt xanh lục sâu thẳm lộ ra khỏi cái áo lên đang chuyển động xoay tròn nhìn Hà Nghiên Luật, nghịch ngợm run run ria mép.

Hà Nghiên Luật ôn nhu nhìn nó, ánh mắt lộ vẻ ngọt ngào sủng nịch.

“Cậu bình thường cho nó ăn cái gì?” Dương Khúc ngồi xuống kế bên Hà Nghiên Luật, vừa vặn ngăn tầm nhìn của người khác lia tới cái “bọc xám”.

“Cái gì cũng ăn,” Hà mỹ nhân bình thường trầm mặc ít lời hôn nay lại tựa hồ phi thường vui vẻ mở rộng đề tài về mèo đen của anh, “Tôi ăn cái gì thì nó ăn cái đó.”

Diệp Dịch Hành theo mép áo len hơi lộ đầu ra.

Hà Nghiên Luật khi ăn thứ gì đó đều ra đưa đến miệng cậu một ít, tuy rằng không thể nói rõ chán ghét, nhưng có đôi khi Diệp Dịch Hành thật sự chịu không nổi đồ ngọt ngấy đó.

Lại nói tiếp, trước đây, Hà Nghiên Luật tựa hồ trừ bỏ rong biển, hải sản ăn rất ít.

Từ khi nuôi mèo, cách ăn uống của Hà Nghiên Luật cũng phát sinh biến hóa, ngẫu nhiên cũng sẽ ăn cá với mèo đen hoặc khô mực, rong biển này nọ.

Tóm lại là có người ăn chung, hương vị món ăn ngon hơn rất nhiều.

Có một lần, Hà Nghiên Luật còn mua cho cậu một con cá hồi tươi, nhìn thấy cậu ăn cá ngon lành, giống như đang ăn mỹ thực cực hạn nhân gian, liền thèm thuồng tiến tới gần, anh như đứa con nít ồn ào nói “Nhìn nhóc ăn ngon ghê, ba ba cũng muốn….”

Rõ ràng là mua cho cậu ăn mà!!

Thừa dịp còn chưa có vào học, Hà Nghiên Luật lén lút lấy tay bọc áo lại cẩn thận, đụng đến lỗ tai mèo đen, anh lại giống như hồ ly ăn vụn thịt cười đến vui vẻ…

Người ở bên ngoài xem ra là đang làm mấy cái động tác ngu đần rồi, bất quá trong mắt Diệp Dịch Hành chỉ còn có mấy từ “đáng yêu vạn phần” thôi, cậu vươn nhanh đầu lưỡi liếm mấy ngón tay sắp rút ra khỏi áo của Hà Nghiên Luật, Hà Nghiên Luật trừng mắt liếc cậu một cái thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn nằm úp sấp, đừng bướng bỉnh!”

(=皿=)Anh a! Kẻ bướng bỉnh rõ ràng là anh a! Anh không cho phép tôi mò trộm anh, lại không cho phép tôi liếm anh! Phôi đản!

Dương Khúc thích thú nhìn một người một mèo động loạn, cảm thấy bọn họ ở chung phá lệ hài hòa.

Hiển nhiên, mặt trong lẫn mặt ngoài của Hà Nghiên Luật đều đã bất tri bất giác phát sinh biến hóa. Nếu Diệp Dịch Hành vẫn là con người, cậu tuyệt đối không thể bỏ đi tôn nghiêm mặc cho người khác sờ nắn mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ ra lệnh cho cậu, thậm chí sẽ không có dùng loại ánh mắt tràn ngập tình yêu mà nhìn đối phương.

Dương Khúc còn nhớ người bạn tốt này từng trộm chú ý đến Hà Nghiên Luật nhưng lại chưa bao giờ dám đối diện với tình cảm của mình.

Bây giờ là mèo, cho nên mới không cảm thấy có vấn đề gì sao?

Ha hả, không cần phóng túng tình yêu cùng cảm tình của chính mình như vậy a, nếu không khi cậu biến lại làm người, sẽ không thể khống chế mà bành trướng dục vọng a…

“Cậu không nấu cơm cho nó ăn sao? Thiêu phần thanh chưng lí ngư* gì gì đó.”

*thiêu phần thanh chưng lí ngư: đại loại là cá chép nướng tái rồi mới đem chưng hấp.

“Tôi không có nấu.” Bị Dương Khúc nói như thế, Hà Nhiên Luật trong lòng có điểm áy náy, cắn môi dưới suy tư nửa khắc, mặt giãn ra nói: “Nói không chừng có thể tìm cơ hội thử xem…”

Diệp Dịch Hành khóe mắt run rẩy: sao lại dẫn đường đến chỗ đó a. Tuy rằng anh đây đúng là có ôm cái ảo tưởng cỡ bự này, nhưng nói thật là không có chờ mong nha… Bộ dáng ngu ngốc ngơ ngác này có thể làm được loại đồ ăn có thể ăn sao? Nếu bị nhét thứ “không thể ăn” gì đó vào miệng, tôi đây không phải thảm sao a! Tuy rằng tôi dám cam đoan tôi tuyệt đối tình nguyện vì thể diện của anh mà ăn hết toàn bộ…

Dương Khúc anh chém quá mức rồi… không liên quan tới anh, dù anh có ý tốt thật nhưng mà ngu quá (= =)

Lại thêm một vài sinh viên lục tục vào lớp, môn tin học đại cương này có tới năm lớp cùng học chung, khoa Trung văn năm thứ ba nếu đếm thì cũng tới 27 người. Hà Nghiên Luật cùng mèo đen ngồi ở trong một góc, lại có Dương Khúc che dấu cho nên cũng không có gây sự chú ý gì nhiều.

Một lát sau, hai người dần dần ổn định tâm trạng. Một bên nghe giáo viên giảng các thao tác máy tính, một bên tiếp tục thấp giọng trò chuyện câu được câu không.

Hà Nghiên Luật kỳ thật muốn hỏi Dương Khúc một chút chuyện có liên quan đến Sở Văn Hạnh. Tuy rằng anh không có thói quen nhúng tay vào việc của người khác, nhưng anh xem Sở Văn Hạnh là người bạn tốt duy nhất, mặc kệ thế nào, anh cũng có chút lo lắng cho đối phương, bởi vì, Sở Văn Hạnh hình như rất sợ cùng Dương Khúc ở chung.

Vẫn là nhịn không được, thốt lên: “Vì cái gì Sở Văn Hạnh vừa thấy anh liền trốn?”

[… Anh đã làm gì với cậu ta sao? ]

Bỗng nhiên cảm thấy được phần vế sau có chút đường đột lại không lễ phép, Hà Nghiên Luật vừa đúng lúc nuốt xuống bụng.

Dương Khúc ngẩn người, không có trả lời ngay. Anh trầm ngâm trong chốc lát, đến khi bầu không khí trở nên xấu hổ mới cười nói: “Cậu ấy sợ tôi sao?…”

Hà Nghiên Luật trầm mặc, không biết nên như thế nào tiếp tục đề tài.

Dương Khúc tiếp tục nói: “Lúc tôi quen cậu ấy là năm bọn tôi học lớp ba…”

“Ân, ” Hà Nghiên Luật lên tiếng trả lời, “Trước khi mười tuổi, cậu ấy ở Nhật Bản.”

Diệp Dịch Hành thừa dịp Hà Nghiên Luật phân tâm mà ngóc đầu dậy tìm hiểu chuyện xưa của Dương Khúc.

“Ha hả, đúng vậy, lúc nhìn thấy cậu ấy, ấn tượng đầu tiên là gương mặt búp bê, đôi mắt thật lớn, thanh tú xinh đẹp như cái loại búp bê mà con gái thường chơi… Bởi vì là từ Nhật Bản tới cho nên bạn học không thích cậu ấy, gọi cậu ấy là tiểu quỷ tư. Cậu ấy cùng với bất luận người nào chơi chung đều có vấn đề… Bởi vì tiếng Trung không được tốt, lại còn tự phong bế chính mình…”

Hà Nghiên Luật có vẻ thích thú chăm chú lắng nghe, chuyện này anh chưa từng được nghe qua.

Diệp Dịch Hành trong đầu tưởng tượng bộ dáng trước đây của Sở Văn Hạnh, thật sự không thể đem đứa nhỏ yếu ớt mềm mại kia liên hệ đặt cùng một chỗ với Sở Văn Hạnh bất thường hiện tại…

Dương Khúc anh không phải là đang nói quá lên đi? (= =)

“Tôi lúc đó làm lớp trưởng, đương nhiên là phải ngồi cùng bàn với cậu vì phải giúp cậu ấy hòa nhập với quần thể…”

Hà Nghiên Luật nói: “Xem ra không thành công rồi. Tôi lúc trước quen cậu ta, thì vẫn là tình trạng độc lai độc vãng, hiện tại cũng giống như vậy.”

Dương Khúc cười khổ: “Đúng vậy. Cậu ta đối với sự quan tâm cùng hiếu cố của người chung quanh có sự mâu thuẫn mãnh liệt, tôi từng có một lần cảm thấy rất chán ghét cậu ta, chán ghét tới nỗi chỉ cần hoàn thành trách nhiệm của lớp trưởng một cách máy móc là đủ rồi, nói thật, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị qua cái cảnh mặt nóng dán mông lạnh bao giờ a.”

Chính xác, cho tới nay anh đều được người khác quây xung quanh, trưởng lớp trưởng bí thư đảng, bộ trưởng trường hội trưởng đoàn… Diệp Dịch Hành nghĩ.

“Có thể tưởng tượng, sau này thì sao?”

Không biết Dương Khúc nghĩ tới chuyện gì, thổi phù một tiếng bật cười: “Nói đi nói lại, mãi đến khi tôi học lớp năm mới biết được, cậu ta tên là Sở Văn Hạnh chứ không phải là Sở Văn Tân.”

“Sở Văn Tân?”

“Đúng, tên viết trên sách bài tập của cậu ta đều là Sở Văn Tân hết, lúc cậu ấy được 10 tuổi mới lấy tên tiếng trung, lúc đó, cậu ta vẫn không thể phân biệt rõ chữ ‘hạnh’ (幸) và chữ ‘tân’ (辛), sau này tôi phát hiện ra, hạnh phúc cậu ấy đều viết thành ‘tân phúc’ (辛福), gian khổ lại viết thành ‘gian hạnh’ (艰幸).”

Phốc…! Diệp Dịch Hạnh nhịn không được phun ra.

“Lúc đó tôi hỏi cậu ta, tôi nói, cậu sẽ không tự viết sai tên của mình đó chứ! Cậu ta liền đúng lý hợp tình theo sát tôi phản bác tới tấp, thẳng đến khi tôi mở tự điển cho cậu ta xem… Cậu ấy ban đầu còn cường ngạnh, sau lại bị tôi vạch lỗi, nháy mắt cảm thấy cực kỳ xấu hổ vì loại chuyện cực xuẩn này, hơn nữa cái loại chuyện ngu ngốc này lại giằng co tới hai năm trời… Lúc ấy giáo viên và bạn học đều nghĩ tên cậu ta là Sở Văn Tân mất rồi.”

Hà Nghiên Luật nhịn không được cười nói: “Còn có loại chuyện này sao…”

“… Cậu ta lúc ấy xấu hổ đỏ cả mặt, ta cảm thấy rất vui sướng như vừa mới bắn được con cừu vậy, ai bảo cậu ta suốt ngày đối với tôi lại lạnh như băng, tôi cười gọi cậu ta là ‘Tiểu Tân’, tôi nói tôi vẫn sẽ giữ tên đó mà gọi cậu ta, cậu ta nước mắt lưng tròng, giống như bị ta khi dễ, kỳ thực có thể đó là vẻ mặt tức giận a.…”

Hà Nghiên Luật: “Cậu ấy rất kiêu ngạo, anh gọi cậu ấy như vậy cậu ấy sẽ xem như đó là một loại vũ nhục.”

Dương Khúc bất đắc dĩ: “Ân, tôi lúc ấy đâu có biết, chỉ biết lúc đó chơi rất vui. Cậu ta phát điên, vươn tay tóm lấy áo của tôi, kích động sửa lời ‘không được gọi tôi như vậy, tôi tên là Sở Văn Hạnh’ linh tinh…”

Dương Khúc sau đó không có đem chuyện miêu tả chi tiết nói ra…

Đó là hồi ức tốt đẹp anh giữ gìn như trân quý từ nhiều năm nay.

Sở Văn Hạnh từ năm lớp ba tới lớp năm vóc dáng cũng không có thay đổi mấy, tay chân gầy như vậy làm sao có thể khống chế được Dương Khúc, cho dù đều là đám nhóc con, khí lực cùng thể trạng chắc chắn cũng là có chênh lệch.

Dương Khúc hai ba lần liền bắt được cổ tay mảnh khảnh của đối phương, tiếp tục trêu đùa: “Tôi còn tưởng rằng cậu đem tên viết sai là do khẩu âm có vấn đề nữa chứ ha ha, ngu ngốc!”

Thái độ lãnh đạm cao ngạo hoàn toàn không biến mất, Sở Văn Hạnh lúc đó thở hổn hển, lông nhím đều xù hết ra, muốn công kích lại bị đối phương khống chế đến không thể giãy ra, cậu xấu hổ đỏ mặt, đôi môi hồng nhuận run rẩy không ngừng… Kích động giương miệng nói gì đó, Dương Khúc đã không còn nhớ rõ, anh chỉ nhớ rõ mình như vậy đã bị Sở Văn Hạnh mê hoặc, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hoạt bát của cậu, thật đáng yêu, giống như Tinh Linh.

Đối phương giãy dụa, lại không hề có năng lực phản kích, anh hưng phấn, đầu choáng váng nhắm ngay cái miệng kia cắn xuống.

Không phải là hôn, lúc đó anh còn không biết hôn là gì, chỉ là theo bản năng mà làm.

Môi Sở Văn Hạnh lành lạnh, thoạt nhìn vậy mà rất mềm mại. Mắt hạnh của cậu trợn lên, bởi vì khoảng cách gần có thể cảm giác thấy thân thể đối phương run nhè nhẹ, đây tuyệt đối là phản ứng khiếp sợ lẫn tức giận mà sinh ra.

Cắn nhẹ nhàng liền buông ra, Dương Khúc vẫn ôm lấy đối phương, ánh mắt đối với ánh mắt, anh đợi cho đến khi vẻ mặt của mình khôi phục lại trạng thái rồi mới tiếp tục uy hiếp cậu, trước giờ chưa từng biểu lộ vẻ mặt kinh dị này, đối Sở Văn Hạnh không có ý đè thấp âm thanh lớn tiếng nói: “Cậu không được phép chửi tôi.”

Sở Văn Hạnh ở trong tay mình co rúm lại, tựa hồ bị thái độ của anh dọa tới, ánh mắt ngập nước tràn ngập kinh hoảng cùng ủy khuất.



Có lẽ vì một khắc kia mà bắt đầu.

Dương Khúc phát hiện, chính mình hình như đã thích thằng nhóc này rồi…

“Cậu ấy trốn anh chỉ bởi vì anh gọi cậu ấy là ‘Tiểu Tân’”? Hà Nghiên Luật cười hỏi.

Dương Khúc nói: “Có lẽ là vậy, cậu ta chắc vẫn còn cảm thấy thật mất mặt đi…”

Hà Nghiên Luật: “Vậy anh vẫn gọi cậu ấy như cũ sao?”

Dương Khúc: “Đây là hồi ức tuổi thơ tốt đẹp không phải sao? Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu ta, phải nhớ tôi…”

Hà Nghiên Luật: “…” Không thể nói chuyện với đứa con trai này được mà.

Diệp Dịch Hành ở trong lòng âm thầm thổ tào (phun như máng nước): ông anh thật phúc hắc!

Cho dù biết đối phương sẽ sợ sẽ sinh khí còn dám gọi như vậy! Anh là đồ biến thái gia môn giáo chủ!

Được rồi… Ông đây phải học hỏi…



Dương Khúc liếc mắt nhìn Hà Nghiên Luật trầm mặc một cái, chỉ thấy anh lăng lăng nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“A, như thế nào…” Dương Khúc kinh ngạc muốn nói lại thôi.

Diệp Dịch Hành ngẩng đầu, uy! Qua hơn phân nửa tiết học mà đồ ngốc anh vẫn còn chưa có làm bài sao! Anh sẽ không phải vì nghe chuyện Dương Khúc kể mà quên làm bài luôn đi! Dương bộ trưởng thế nhưng đã làm xong bài nộp cho thầy giáo rồi a! (=皿=)

Hà Nghiên Luật xấu hổ rụt lui cổ, nếu nói cho Dương Khúc biết anh không làm được, sẽ rất mất mặt…

“Muốn tôi giúp cậu không?” Dương Khúc nói xong liền gửi một cái nhìn đến con mèo đen nằm ở trên đùi đối phương.

“…Không cần” Hà Nghiên Luật nháy mắt mấy cái, ra vẻ thể diện nói, “Tôi có thể làm được…”

(=皿=)Có thể được cái lông ấy, ngôn ngữ lập trình cơ bản nhất anh xem suốt ba tiếng đồng hồ còn không hiểu nữa là! Diệp Dịch Hành lén lút vươn móng vuốt, hướng Dương Khúc chỉ chỉ máy tính.

Dương Khúc hiểu, mở email của mình ra, tùy ý nói: “Hình như trong hộp thư có mail mới.”

Hà Nghiên Luật vẻ mặt đau khổ mở hòm thư, trầm mặc sau một lúc lâu…

Diệp Dịch Hành mai đầu làm bộ không thấy gì.

“… Các học sinh, chỉ còn một tuần nữa là kết thúc học kỳ… Thầy biết khoa tiếng Trung các em còn muốn ôn tập thi cuối kỳ cho nên thầy tính cho các em thi trước … Thứ hai sẽ làm bài thi trắc nghiệm, đề thi đã chuẩn bị tốt lắm rồi…”

Thầy giáo đứng ở bục giảng giơ lên một cuốn : Hà Nghiên Luật sắc mặt trắng bệch: Chết chắc rồi!

Diệp Dịch Hành không biết từ khi nào đã rời khỏi đùi Hà Nghiên Luật, ngồi xổm trên cái ghế dựa bên cạnh nhìn qua khe hở cái bàn đến phía bục giảng: Hà bổn bổn ngu ngốc lần này chết chắc rồi! (=皿=)

Dương Khúc đồng tình nhìn thoáng qua Hà Nghiên Luật: tự cầu nhiều phúc chút đi…

Thầy giáo ở trên kia hưng phấn quơ quơ cuốn sách trong tay, bắt đầu nói trọng điểm cần ôn thi cho mọi người, kỳ thật đơn giản chỉ là nói ra một chút đề thi, chỉ cần hiểu được sẽ có thể lấy điểm cao. Thế nhưng vấn đề là Hà Nghiên Luật một cái thực hành đơn giản cũng đều xem không hiểu a TAT!!

Diệp Dịch Hành lo lắng liếc mắt nhìn Hà Nghiên Luật một cái, ba cậu đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào máy tính hoàn toàn mất đi phản ứng.

Nếu ông đây giúp anh thì có thể thi đậu a…! Giống như cảm nhận được Hà Nghiên Luật giờ phút này tuyệt vọng cùng ai oán đến mức nào, Diệp Dịch Hành oán giận đem cừu hận trên người mình chuyển dời đến thầy giáo dạy tin học, chỉ thấy đối phương tiện tay đem cuốn sách kia đặt tại một bên…

Một ý tưởng tội lỗi bỗng nhiên lóe sáng trong đầu Diệp Dịch Hành…

Tâm động không bằng hành động…

Xuyên qua hai cái bàn đối với thân thể cậu giờ phút này mà nói hẳn là không thành vấn đề, mấy cái bàn trong phòng được sắp xếp khá chặt chẽ, lực chú ý của mấy đám sinh viên vẫn còn tập trung lên giảng đài, hoàn toàn không có nhìn thấy một con vật đang lủi ở dưới chân.

Mèo đen rất nhanh liền tiến tới bục giảng, cái khó là làm cách nào để ngậm cuốn sách đem về lại không phát ra âm thanh…

Người trước tiên lưu ý đến mèo đen chính là Dương Khúc, bởi vì ánh mắt sắc bén nhìn thấy một túm lông xù đen bóng nhoáng qua một cái, tim anh lập tức nhảy tới cổ họng—— nha là ai mượn hắn biến làm gan hổ a! Dám vì Hà Nghiên Luật đi trộm đề thi!

Anh đụng nhẹ vào cánh tay Hà Nghiên Luật, biểu tình cứng ngắc hất cằm về phía bục giảng.

Hà Nghiên Luật sắc mặt tái nhợt, ngón tay bắt đầu phát run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play