“Này, A Diễn, đây là cậu đang dụ dỗ cô gái nhỏ sao?”

Phương Niệm không biết xuất hiện trước cửa từ lúc nào, ngậm điếu thuốc cười vẻ lưu manh, chỉ về phía Tống Gia Diễn. Mà lúc này Diêu Đạm mới phát hiện ra em gái nhà mình đang bị người ta ôm vào trong ngực, mà đối phương bên kia còn là một đại thúc đầy râu.

Thực ra, gần đây Tống Gia Diễn bị Đường Đinh xúi giục để râu, nói hoa mỹ là: có phong thái đàn ông, đẹp trai chết mất! Đáng tiếc là, vẻ ngoài như vậy cũng thấy tuổi tác tăng lên không ít.

“Tôi không phải là cô gái nhỏ, tôi đã hai sáu tuổi rồi!” Đường Đinh ngẩng cao đầu để cho Phương Niệm thấy rõ mặt cô, trong lòng thầm mắng: “Thật không có mắt nhìn người, đồ Đại Ngốc!”

“Đừng nói linh tinh! Nếu em mà hai mươi sáu thì anh đây đã ba mươi sáu!”

Không chờ Đường Đinh phản bác lại, cô đã bị Diêu Đạm kéo ra từ trong lòng Tống Gia Diễn, anh chỉ vào Tống Gia Diễn hỏi: “Rốt cuộc quan hệ giữa em và người đàn ông này là như thế nào?”

Đường Đinh mờ mịt suy nghĩ, hết nhìn Diêu Đạm lại nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Tống Gia Diễn, nói: “Anh, anh không cần dùng giọng điệu như kiểu bắt gian tại trận để nói được không?”

“Tôi là bạn trai của cô ấy, tên là Tống Gia Diễn, trong trò chơi gọi là Đường Tống.”

Sau đó, cuộc gặp mặt từ đầu đến cuối tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ. Đường Đinh ngồi bên cạnh Tống Gia Diễn cười cười nói nói mà Diêu Đạm vẻ mặt lại vô cùng rối rắm. Anh căn bản không hiểu vì sao em gái mình lại nói chuyện yêu đương với “Đường Tống” trong trò chơi. Bọn họ quen biết cùng lắm mới hai, ba tháng, chắc hẳn đây là lần đầu tiên gặp mặt. Tiến triển như vậy không phải quá nhanh sao?

Trong phòng, một vài người cùng nhau hát bài ‘Tình yêu mua bán’ như sói khóc quỷ gào. Diêu Đạm chán nản uống một ngụm bia, vừa đưa mắt lên lại nhìn thấy Tống Gia Diễn đang nắm tay Đường Đinh đứng trước cửa, như muốn ra ngoài.

Đặt cái chai xuống bàn, vừa định đứng dậy lại bị Phương Niệm ngồi bên cạnh kéo lại. Anh ta tiến tới bên tai Diêu Đạm nói thầm: “A Sổ (Diêu ca trong trò chơi tên là Đan Sổ), A Diễn tuyệt đối không phải là loại người chỉ vui đùa một chút, mấy năm nay tôi không hề thấy cậu ta gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy…”

Trong phòng hơi ngột ngạt, vừa ra khỏi phòng liền cảm thấy không khí thoáng hơn rất nhiều. Đứng ở khúc quanh, Đường Đinh lắc lắc tay hai người nắm nhau, cười hì hì nói: “Sao lại đi ra, anh không muốn hát sao?”

“Không muốn!” Tống Gia Diễn đột nhiên xoay người cúi xuống, đem trán áp lên trán Đường Đinh, “Bên trong ồn quá! Thật vất vả mới gặp được em một lần, không muốn cùng anh nói chuyện sao?”

“Lẽ nào anh chỉ muốn trò chuyện với em?” Đường Đinh nhíu mày chế nhạo nói.

Tống Gia Diễn ngẩn ra, không nhịn được cười ra tiếng, “Trong đầu em đang chứa những thứ gì vậy?”

“Anh đoán xem!”

Chân khẽ nhón lên, đầu ngẩng lên, Đường Đinh nhắm mắt lại hôn lên môi Tống Gia Diễn như chuồn chuồn lướt nước.

Tống Gia Diễn hơi bất ngờ, chợt đứng thẳng lên lùi về sau mấy bước che miệng lại. Ánh đèn nhấp nháy ở hành lang cũng đủ để cho Đường Đinh thấy được hai gò má Tống Gia Diễn đỏ ửng lên, động tác lúng túng không biết phải làm gì.

“Trong đầu em chứa những thứ này, anh có thích không?” Đường Đinh đỏ mặt cười giảo hoạt.

Hai người vất vả mới có thể ở bên nhau như những người bình thường khác, cô không muốn bởi vì e dè, ngượng ngùng nhất thời mà khiến cho tình cảm không thể phát triển, nếu như anh không chủ động nói được thì không phải là cô không làm.

Đèn đường vừa mới lên, ra khỏi KTV, Diêu Đạm liền lấy cha mẹ làm cớ kéo Đường Đinh về nhà, không đi tiếp đến khách sạn XX ăn cơm. Lưu luyến nhìn Tống Gia Diễn trong đám người, Đường Đinh giơ tay làm động tác gọi điện thoại rồi mới theo Diêu Đạm lên xe.

Đường về nhà mất khoảng hai mươi phút, Đường Đinh chống cằm ngồi trên ghế phụ lái nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. Cô lo lắng không biết bọn họ định đi chơi đến mấy giờ, không biết Tống Gia Diễn có bị ép uống rượu hay không. Nếu anh uống say thì làm thế nào về nhà đây?

“Song Song, em đang nghĩ cái gì vậy?”

“Hả? Nghĩ A Diễn uống rượu có say hay không.”

Nghe thấy câu này, Diêu Đạm mím môi: “Em…hai đứa quen biết nhau như thế nào?”

“Nếu như em nói bọn em đã quen biết từ lâu, anh có tin không?”

Diêu Đạm không lên tiếng, đột nhiên anh cảm thấy em gái mình ngủ suốt năm năm trong bệnh viện sau khi tỉnh lại, dường như có chút thay đổi so với trước kia, từ thói quen đến tính cách, tất cả đều bất đồng. Anh gần như không thể tìm thấy bóng dáng con người trước kia của Song Song, có lẽ bởi vì con bé mất trí nhớ, nhưng ngay cả tính cách cũng biến mất. Cô dường như biến thành một người hoàn toàn mới, một người mà ngay cả là người thân như anh cũng không thể hiểu…

Thông qua trò chơi, Diêu Đạm cũng phần nào hiểu được Tống Gia Diễn là một người như thế nào, người anh sùng bái nhất định có một phương diện nào đó đáng giá khiến anh ngưỡng mộ. Song Song thích anh ta, nếu như anh ta đối với nó tốt, tình cảm nghiêm túc, có trách nhiệm, bọn họ ở chung một chỗ cũng được coi là chuyện tốt.

Len lén đưa mắt nhìn Đường Đinh, Diêu Đạm ho nhẹ một tiếng, nói: “Em có tính nói chuyện với ba mẹ về anh ta không?”

“Đương nhiên là có!” Đường Đinh quay đầu mừng rỡ nhìn Diêu Đạm, “Bây giờ anh ấy mở một phòng làm việc cùng với Phương Niệm, thu nhập khá ổn. Nhưng xét theo quan điểm của ba mẹ mà nói thì chắc hẳn hai người sẽ nghĩ so với anh ấy, Nhiếp Phàn ổn định hơn rất nhiều. Vì vậy, chúng em vẫn đang thương lượng nói chuyện với người nhà như thế nào. Anh, anh ủng hộ chúng em nhé?”

Diêu Đạm trả lời khá mập mờ: “So với Nhiếp Phàn, anh có thiện cảm với Tống Gia Diễn nhiều hơn.”

Buổi tối, từ trong phòng tắm đi ra, Đường Đinh khoác áo choàng tắm đang lau tóc, chợt nhìn thấy màn hình điện thoại trên bàn trang điểm đang nhấp nháy.

Cầm máy lên, người gọi đến là Tống Gia Diễn.

“Alo, buổi gặp mặt kết thúc rồi?”

Yên lặng khoảng ba giây, anh mới từ từ nói: “Chưa xong! Hiện tại anh đang ở trong toilet cho thoáng một chút…”

“Ha ha! Tống Tống, có ai lại hóng mát trong toilet như anh không hả? Anh không thấy thối sao?”

“Ừ! Em có khỏe không?”

Cảm thấy giọng điệu của anh có chút không bình thường, Đường Đinh nhíu mày hỏi: “Có phải anh vào toilet nôn hết ra?”

Tống Gia Diễn không trả lời, điều này càng khẳng định suy đoán của cô là đúng, “Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu vậy hả? Lát nữa làm sao về được nhà?” “Bọn họ…bọn họ rất quá đáng! Cả đám nói chơi trò oẳn tù tì, thua thì phải uống rượu, trong khi bọn họ chỉ uống một ngụm lại ép anh uống một ly rượu đầy.”

“Ôi, Tống Tống, anh đang làm nũng sao?”

“Chờ mấy ngày nữa anh lên trò chơi, xem anh từ từ chỉnh chết bọn họ…”

Đường Đinh cười khanh khách, nghe Tống Gia Diễn oán trách, cằn nhằn qua điện thoại, thỉnh thoảng còn đưa ra ác ý làm sao để chỉnh những người hôm nay đã ép anh uống rượu. Trò chuyện mãi cho đến khi điện thoại nóng lên, đến khi điện thoại bị Phương Niệm giật mất.

Nằm ở trên giường, đồng hồ trên tủ đầu giường đã chỉ mười hai giờ đêm, nhưng Đường Đinh lại hưng phấn đến nỗi một chút buồn ngủ cũng không có. Hôm nay cô và Tống Gia Diễn lần đầu gặp mặt ngoài đời, bọn họ ôm nhau, hôn nhau… Được rồi, mặc dù là cô chủ động nhưng ít nhất bọn họ trao đổi cũng không cần nhớ đến điện thoại, máy tính, những thứ không đem lại cảm giác chân thực nữa.

Đúng vậy, Tống Tống chính miệng thừa nhận cô là bạn gái của anh, bọn họ ở cùng nhau, cô cũng tin tưởng cô và anh sẽ mãi ở cùng nhau…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play