Đôi môi của người phụ nữ nhìn như bị hôn sưng, đỏ tươi xinh đẹp khiến người ta mơ mộng, cô càng không thể xem nhẹ cái áo sơ mi trên người Giang Thận Viễn mà cô đã mua bị hở cổ áo lộ ra dấu hôn.
Anh lại mặc áo sơ mi cô đưa anh đi triền miên với người phụ nữ khác cả đêm? Vì sao cô phải cho phép sự phản bội và không hoàn mỹ như vậy?
Đông Hải Hân nhìn Giang Thận Viễn, chỉ cánh cửa sau lưng, ngữ điệu ấm áp và nhu hòa ngón trỏ giơ lên rất tao nhã."Em quay phim ở đây." Cô nói.
"Hải Hân, anh..." Giang Thận Viễn hé môi muốn nói lại thôi, rồi sững sờ không biết mình nên nói gì, lời chưa ra khỏi miệng đã bị bóng lưng phấn chấn cắt ngang.
"Giang tiên sinh, tôi còn vội kịp bộ phim, đi trước một bước." Tận mắt thấy bằng chứng, Đông Hải Hân không muốn nghe gì nhiều, không chấp nhận lý do viện cớ gì.
Cô chỉ là vạch rõ ranh giới, thay đổi xưng hô, phong thái kiêu ngạo cao quý giống như nữ vương lửng thững rời khỏi.
"Hải Hân!" Giang Thận Viễn vội vàng gọi cô, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên có loại ảo giác, cảm thấy Đông Hải Hân vô tình hơn cả anh.
Đông Hải Hân dừng bước, không quay đầu lại, giọng Giang Thận Viễn giống như nghẹn trong cổ họng, chậm chạp không có lên tiếng. Cứ lặng yên giằng co như vậy rất lâu, cuối cùng, là Đông Hải Hân quay đầu phá vỡ sự yên tĩnh trước
"Giang tiên sinh, bạn gái của anh rất đẹp, lúc kết hôn nhớ phát thiếp hồng cho tôi." Cô ngoái đầu lại cười với bóng dáng lung lay sinh động, dương môi cười lộ lúm đồng tiền sâu xinh đẹp như hoa.
Cô luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, làm việc quả quyết không hề dài dong dây dưa.
Trong công việc như vậy, trong tình cảm cũng thế.
Mạnh mẽ chặt đứt, tự tôn kiêu ngạo tuyệt không cho phép cô có chút đau lòng.
Đêm đó, trăng sáng lên cao, đêm lạnh như nước, ánh lửa bên trong lò sưởi âm tường lúc sáng lúc tối chớp lay trong phòng mờ mờ.
Đông Hải Hân nằm mơ một giấc mơ khá dài.
Trong mơ, cô trở lại mười bốn tuổi, trong trí nhớ là khuôn mặt của mẹ ấm áp dịu dàng, hơi cúi người, trước mặt cô, dặn dò cô tỉ mỉ.
"Hân Hân, đáp ứng mẹ, mẹ không ở đây, con phải chăm sóc em gái thật tốt nha!"
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu?" Đông Hải Hân hơi nghiêng đầu, không hiểu hỏi.
Mẹ ôm cô thật chặc, chặc đến cô nghĩ các cô sẽ vĩnh viễn chia lìa.
"Hân Hân, con phải chăm sóc em gái thật tốt nha! Con là chị gái, không nên gây gổ với em, mọi việc phải đối xử nhường nhịn cho em, biết không? Đáp ứng mẹ, ngoan."
"Mẹ, con cũng muốn đi với người."
"Thật xin lỗi, Hân Hân, mẹ không thể dẫn con đi, thật xin lỗi Hân Hân, con vĩnh viễn là bảo bối của mẹ... Thật xin lỗi..."
Vì sao rõ ràng kêu cô "Bảo bối" mà vẫn muốn rời khỏi? Đông Hải Hân không hiểu.
Cô đã quên ngày đó mẹ ôm cô khóc bao lâu, chỉ nhớ rõ có một ngày tan học, cô về nhà, trong nhà tất cả thuộc về mẹ đều biến mất không thấy, ngay cả một tấm hình cũng không để lại, không dấu vết giống như bà chưa từng được người gọi là mẹ.
Cô hoảng hốt lúng túng chạy ra khỏi nhà, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của mẹ.
Cô hỏi cha, vẻ mặt của cha ngưng trọng, không nói chữ nào.
Qua vài ngày, bay vào trong tai cô lại là tiếng hàng xóm thì thầm.
"Chậc chậc! Bà nhìn thấy không? Khó trách Bà Đông muốn ly hôn, thì ra Ông Đông nuôi dưỡng con gái riêng lớn như vậy."
"Nếu tôi là Bà Đông tôi sẽ không li hôn! Ta nguyện cả đời chiếm vị trí nữ chủ nhân mà không để cho người phụ nữ bên ngoài tiến dần từng bước! Các người nhìn đi, Ông Đông mới ly hôn không đến hai tuần lễ đã chuẩn bị tái giá!"
"Đâu chỉ là tái giá thôi? Đứa con gái nhận về từ chân mày miệng cùng khuôn mẫu in ra với Ông Đông xem như xong, còn nói tên là gì? Đông Hải Ninh? Hải Ninh? Làm nửa ngày, thì ra là Hải Hân, Hải Âm là chị gái lớn đầu giống với ký tự tên theo vai vế, Bà Đông thật là khó khăn, thật khó chịu đựng, thật khó chịu đựng..."
Hình ảnh nhất thời thay đổi, phút chốt biến thành Giang Thận Viễn và phụ nữ mười ngón tay quấn quit đan nhau...
Thiếu nữ trẻ tuổi đã trưởng thành, cô và mẹ của cô khó chịu giống nhau...
Trán Đông Hải Hân thấm đẫm mồ hôi hột, đột nhiên thức tỉnh từ trong ác mộng!
Mơ... Thật là giấc mơ không tốt!
Lò sưởi âm tường trong phòng còn cháy mãnh liệt, vậy mà cô có thể đổ mồ hôi lạnh ở độ ấm dễ chịu như vậy.
Cấp bách bắt buộc bản thân phải xóa sạch chuyện cũ về những hồi ức không cam nguyện, vì vậy Đông Hải Hân hít thở sâu, ra lệnh bản thân phải trấn định tinh thần, tầm mắt chậm rãi chuyển dời đến tờ báo đang đọc trước ngủ.
Cô tịch, thâm trầm, u buồn.
Tác phẩm "Khóe miệng ngậm hương" là bức tranh tuyệt vời tinh tế của Cố Tư Bằng, lần nữa làm thị hiếu thẩm mỹ Tây Hóa trở về tác phẩm kinh điển!
Cố Tư Bằng... Tiểu Bằng... Trong lòng cô ngoài mẹ ra, đó là góc mềm mại khác.
Thật phiền! Đông Hải Hân dựa người vào cửa sổ thủy tinh sát đất cúi mắt nhìn bức tranh có thể thu hết cảnh sắc khắp song núi, vò loạn tóc của mình.
Nơi đây là phòng trăng mật cô mượn quay phim hôm nay.
Xong bộ phim, cô lười đi tàu xe mệt nhọc trở về Đài Bắc, vì vậy ở lại.
Chủ ý là muốn ngủ bình thường, còn đặc biệt dặn dò quản lý khách sạn, sau khi tổ kịch rời khỏi không cần dọn dẹp căn phòng cho cô, không ngờ quản lý khách sạn đã cho cô mượn cảnh nhiều lần, vẫn kiên trì thu dọn lại phòng giống như cô kiên trì trả tiền, hơn nữa đãi ngộ cho cô hơn những khách trọ khác.
Giá phòng chiết khấu 7%, trên giường có mâm trang trí rực rỡ cánh hoa hồng thành hình trái tim, phòng trăng mật không thể thiếu lãng mạn tình thú, thậm chí còn đưa lên loại rượu khác nhau và bữa ăn phong phú.
Sớm biết như thế, cô lựa chọn loại phòng bình thường là tốt rồi, cần gì chọn tình cảnh này để bản thân càng chật vật hơn?
Cảnh hồ, bóng đêm, lò sưởi âm tường, cánh hoa hồng, phòng tắm dạng mở, lớn đến có thể chứa bồn tắm mát xa lớn cho hai người, và giường có bốn cột giăng màn che xinh xắn riêng biệt.
Rõ ràng là thích hợp để diễn không khí lãng mạn nhất, khi tinh thần mệt mỏi mà lại mới tuyên bố kết thúc một đoạn tình yêu thì lúc này lại có vẻ cực kỳ thê lương.
Giấc ngủ ngắn ngủi vừa rồi chỉ làm tăng sự mệt mỏi của cô hơn, ánh mắt Đông Hải Hân rã rời nhìn chằm chằm tên của tác phẩm tranh sơn dầu "Khóe miệng ngậm hương" trên báo.
Đứng trong tranh lặng yên đối diện với cô, là người đàn ông nửa thân trần rất u buồn trong miệng cắn đóa hoa hồng dài.
Người đàn ông nửa thân trần... Thật không hỗ là Cố Tư Bằng đã tuyên bố tác phẩm không vẽ phụ nữ. Khóe môi của Đông Hải Hân bật ra tiếng cười trào phúng nhàn nhạt.
Khóe miệng ngậm hương, khóe miệng ngậm hương... Bây giờ cô có nên đi qua hạ bút thành văn mấy cánh hoa lại gần bờ môi, đủ để gọi là khóe miệng ngậm hương hay không?
Người nào khóe miệng ngậm người nào hương? Người nào lưu lại hương giữa răng người nào? Người nào hôn người nào? Người nào yêu người nào? Người nào nhiệt liệt quấn quít thân thể với người nào?
Tối qua, bạn trai của cô và người phụ nữ khác trong phòng trăng mật bày trí giống nhau, đùa giỡn thân mật thế nào mà không thể cho ai biết trò chơi...
Đầu hôn mê, hơn nữa thấp thỏm nóng nảy! Trước khi cô ngủ đã uống hơn nửa bình Vodka nên dường như bắt đầu phát huy tác dụng, ý thức bắt đầu từ từ tan rả...
Suy nghĩ đang dạo chơi lung tung, đã có tiếng chuông cửa chói tai đột nhiên phá vỡ yên tĩnh!
Đến khi đứng lên thì cảm giác cơ thể thoáng run rẩy, Đông Hải Hân không phải không thừa nhận mình thật sự là uống quá nhiều.
"Hân Hân."
Người đàn ông giọng nói từ tốn ưu nhã nhẹ nhàng vào trong phòng, Đông Hải Hân không cần giương mắt cũng biết chủ nhân giọng nam dịu dàng này là ai ——
Cố Tư Bằng.
Cô vừa mới đọc bài báo của anh, nhìn bức tranh của Cố Tư Bằng.
Khi cô lên tám tuổi đã biết anh, đến bây giờ đã qua 21 năm của Cố Tư Bằng.
Toàn thế giới chỉ có anh giống như mẹ cô gọi cô " Hân Hân ", lúc nổi hứng thú, anh thậm chí không muốn sống mà gọi cô "Sweetie" .
"Hân Hân ", Cục cưng, "Sweetie" .
Cô không chỉ quả quyết đến không đủ tư cách được bất kỳ đàn ông gọi là cục cưng, đến bây giờ cũng không muốn làm cục cưng của người nào. Lúc này tâm tình vô cùng tồi tệ, Đông Hải Hân càng chán ghét cách xưng hô dường như trêu ghẹo của anh.
"Tốt lắm, bây giờ anh nhìn thấy, tôi không có khóc, anh có thể đi." Đông Hải Hân liếc Cố Tư Bằng từ đầu đến đuôi, giọng nói mới hạ thấp, vẻ mặt không kiên nhẫn đi đến ghế nằm xuống.
Mặc dù người đàn ông ở trước mắt là người có tài hiếm có trong giới hội hoạ cận đại, thân hình thon dài tuấn mỹ anh tuấn, quai hàm mọc râu vẻ mặt lười biếng dáng vẻ hào sảng, có cổ không nói ra được suy sút mê người, cô không có tâm tình thưởng thức.
Cố Tư Bằng buồn cười nhìn Đông Hải Hân, chậm rãi cởi quần áo dày trên người xuống, treo trên chốt cửa tủ âm tường màu đen, ưu nhã đi tới trước người cô ngồi xuống.
Anh đương nhiên biết Đông Hải Hân nói câu không đầu không đuôi như vậy là từ đâu mà nói, cô đang trả lời anh đã trêu tức hỏi cô đang khóc trong điện thoại lúc nãy.
Mấy tiếng trước, vì mấy ngày sau anh sẽ trưng bày triển lãm tranh nên trở lại Đài Bắc, vừa về nước, vừa mới xuống máy bay, đã cao hứng phấn chấn nhấn gọi điện thoại cho Đông Hải Hân.
Đông Hải Hân nói, phim thần tượng của cô mới vừa quay xong, đã kết thúc công việc, cô mệt mỏi, cô muốn ngủ lại trong khách sạn này.
Cô nồng nặc giọng mũi nghe không giống mỏi mệt, giống như nghẹn ngào khóc không ra, vẻ mặt vô cùng cẩn thận trong giọng nói bình tĩnh, mặc dù anh không phải hoạ sĩ tinh tế nhạy cảm cũng nghe hiểu được.
"Học muội, em nên bắt trước người nổi tiếng về nước đang đối diện với em, hơn nữa đã nửa năm không thấy học trưởng phải biểu hiện hoan nghênh." Cố Tư Bằng bỏ qua hứng thú mâu quang nhìn chằm chằm người uống Vodka phía trước, lau muối bám mép ly, cắn miếng chanh của Đông Hải Hân.
Anh chưa từng thấy cô một mình uống rượu giải sầu, hơn nữa còn uống ác liệt như vậy! Uống hết sạch rượu 40o? Liếm muối ăn cắn chanh phiến? Cô thật sự giỏi lắm!
"Khi anh 16 tuổi đã không phải học trưởng của tôi." Đông Hải Hân kéo tầm mắt từ cảnh hồ ngoài cửa sổ trở về, từ từ liếc nhìn Cố Tư Bằng, ngữ điệu lười biếng trả lời.
Cô học là trung học phổ thông, Cố Tư Bằng học chính là trường chuyên ngành mỹ thuật hội họa... Học trưởng, sao có thể đây? Anh đã không còn là học trưởng của cô từ lâu.
Nước Trung Quốc nhỏ học trưởng là học trưởng đi? Thôi, Cố Tư Bằng lười tranh luận những râu ria vấn đề này với Đông Hải Hân.
"Tốt tốt tốt, không phải học trưởng thì không phải học trưởng, tùy em nói sao. Sweetie, Giang Thận Viễn đâu?" Ánh mắt Cố Tư Bằng hoài nghi vòng vo mấy vòng trong phòng, rồi hỏi tiếp.
Hôm nay anh sở dĩ xuất hiện ở đây, ngoài chuyện vì nghe như Đông Hải Hân đang khóc, còn việc, vì sao hôm nay Đông Hải Hân một mình?
Giang Thận Viễn là bạn học của Cố Tư Bằng khi học vẽ ở trường cao trung, anh rời khỏi Đài Loan đến học viện mỹ thuật ở thủ đô Bắc Kinh học sau đó không lâu, Giang Thận Viễn hẹn hò với Đông Hải Hân.
Giang Thận Viễn rõ ràng biết ít về tình trạng gia đình của Đông Hải Hân, nếu biết ngày mẹ bạn gái rời khỏi đúng lúc vào sinh nhật của cô, sao có thể để mình bạn gái ở đây vô cùng khổ sở trong thời gian này?
"Tôi không phải là Sweetie của anh." Đông Hải Hân cạn ngụm rượu, khẽ cắn miếng chanh vào trong miệng, không trả lời câu hỏi của Cố Tư Bằng.
Cô bị ánh đèn lúc sáng lúc tối của con thuyền trong cảnh hồ đêm ngoài cửa sổ bè chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt, giọng nói giống như cố ý tạo ra ranh giới khoảng cách.
Sweetie cũng không được?
"OK, tốt, thanh mai trúc mã? Em gái nhà bên? Bất cứ gì cũng được, bạn trai của em Giang Thận Viễn đâu?" Khi bọn họ bắt đầu làm hàng xóm, anh mười tuổi, cô tám tuổi, cứ như vậy khi đến anh hai mươi, cô mười tám, ước chừng làm hàng xóm mười năm, cũng xem như là thanh mai trúc mã đi?
"Chia tay."
"Chia tay?! Tại sao?" Anh vẫn nghĩ tình cảm của bọn họ rất ổn định.
"Aah có nhiều câu hỏi như vậy, sao không giữ lại đi hỏi em gái thanh mai trúc mã và nhà bên khác của anh?" Đông Hải Hân nói rất bình thản, không nâng cả mắt.
Nếu lão yêu Cố Tư Bằng cố tình kết thân, cũng là hàng xóm của anh, em gái của cô Đông Hải Âm cũng được gọi là thanh mai trúc mã của anh, vì sao anh luôn đến quấy rầy cô?
Tóm lại, Đông Hải Hân quyết tâm không trả lời câu hỏi của anh là được?
Tiếng cười của Cố Tư Bằng nhất thời trầm thấp lan đầy trong phòng, nhìn ánh mắt Đông Hải Hân tự nhiên chuyển sang nhu hòa.
"Hân Hân, em thật rất khó dây dưa." Trong giọng nói lộ vẻ yêu thương cưng chìu nhiều hơn oán trách.
Cố Tư Bằng vươn tay, đầu ngón tay lướt qua mái tóc dài trên vai của cô.
Tóc của cô dường như dài hơn khi anh nhìn thấy lần trước? Hay là, không phải tóc của cô mọc dài, mà là anh tưởng niệm giống như loại dây leo bám chặc trong lòng?
Vì sao mỗi lần nhìn thấy Đông Hải Hân sẽ cảm thấy cô đẹp hơn trong trí nhớ? Bây giờ con ngươi của cô lạnh nhạt quật cường luôn tản ra khí chất cao ngạo không nhiễm bụi trần, khó có thể gần gũi, lại vô cùng mê người.
Anh thật yêu cô, đến nay, cũng chỉ yêu cô.
Đông Hải Hân không dấu vết vuốt ve bàn tay to của Cố Tư Bằng đang đặt trên vai cô.
"Vậy đừng đến dây dưa với tôi." Cô nhàn nhạt nhìn Cố Tư Bằng, sau đó trở tay không kịp cầm miếng chanh nhét vào trong miệng anh.
Cố Tư Bằng cất tiếng cười to, sau đó lôi thôi lếch thếch cắn nuốt miếng chanh ngay cả dây lưng tử địa vào.
Đông Hải Hân say, anh biết.
Cô sẽ bắt đầu có cử chỉ nghịch ngợm như cô gái nhỏ, ánh mắt mê ly mê người hơn bình thời hơn, nụ cười ở khóe môi cũng tuyệt tươi đẹp điềm mỹ hơn bình thường, qua thêm một lúc, cô sẽ bắt đầu nói nhiều.
Cô sẽ trở thành Đông Hải Hân nhiệt tình, sáng rỡ động lòng người mà lại vui tươi như ánh mặt trời giống như phần lớn trong trí nhớ của anh.
Đó là khi Đông Hải Hân trước mười bốn tuổi, mẹ chưa rời khỏi Đông Hải Hân, còn không có gắt gao động đến tiếng lòng của anh, khẽ động anh sẽ đau lòng cho Đông Hải Hân.
Sau đó anh nhớ mình từng muốn chăm sóc cho cô cả đời đến cở nào.
Anh nhớ khi anh biết cô hẹn hò với Giang Thận Viễn thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa hối tiếc.
Anh giận mình không có Đài Loan, giận mình không sớm thổ lộ với Đông Hải Hân, giận Giang Thận Viễn là bạn bè tốt nhất của anh, giận anh chỉ có thể bất đắc dĩ mong Giang Thận Viễn chăm sóc cho Hân Hân thật tốt.
Nếu như, lúc này người đàn ông bên cạnh Đông Hải Hân đã rời chỗ ngồi, anh rất thích ý nghĩ ngồi vào vị trí bất cứ lúc nào.
"Hân Hân, chờ anh chút."
Đông Hải Hân không biết rõ Cố Tư Bằng muốn cô chờ anh chuyện gì, anh cũng đã xoay người đi ra cửa phòng.
Nửa tiếng sau, lúc Cố Tư Bằng trở lại trong phòng, trong tay có thêm đóa hoa hồng cánh dài đỏ tươi giống như trong bức tranh của anh, một bánh ngọt tiramisu bốn tấc, và chai Vodka giống nhau như đúc chai cô mới uống.
Đông Hải Hân nhíu mày, hoang mang nhìn đôi mắt đẹp đầy thỏa mãn của anh.
" Hân Hân, mừng sinh nhật cho anh!" Cố Tư Bằng chỉ cây nến đang ánh sáng.
Anh cố ý không nói mừng sinh nhật cho cô, mà lựa chọn nói là anh, sao Đông Hải Hân lại không hiểu anh dùng cách xảo quyệt? Anh cố ý muốn cô không thể cự tuyệt.
Hôm nay là ngày mẹ bỏ đi năm đó, là sinh nhật của cô, cũng là của Cố Tư Bằng.
Mặc dù cách xa hai năm, cô và Cố Tư Bằng vẫn cùng ngày kỷ niệm chào đời.
Bọn họ đã thật lâu, thật lâu không có mừng sinh nhật với nhau, là từ khi bọn họ trưởng thành? Hay là từ khi cô bắt đầu hẹn hò với Giang Thận Viễn?
Cô đã sớm quên mất, vì sao Cố Tư Bằng hết lần này đến lần khác muốn nhắc nhở cô vào lúc này, bọn họ đã từng thân thiết?
"Tiểu Bằng, anh thật là âm hiểm..." Là do hơi say cho phép? Đông Hải Hân không tự chủ gọi tên Cố Tư Bằng khi còn bé.
Cô đã rất lâu không gọi anh như vậy, khi cô bắt đầu mười sáu tuổi, hay là mười tám tuổi?
Đây cũng là câu đố nan giải khác, lúc trước hai người họ thật là thân thiết, sau thật là xa, giống như cuộn len cuốn lung tung, đến bây giờ cô đã không thấy rõ và cũng không hiểu.
Chỉ cần là có quan hệ giữa cô và Cố Tư Bằng đến cuối cùng là người nào xa lánh người nào, dđ!$ #&% lq d$&4&.com người nào bỏ lại người nào những câu hỏi này, mặc dù cô hoàn toàn thanh tĩnh cô cũng không có đầu mối nào, không cách nào trả lời, huống chi là ý thức hôn mê, bây giờ mờ mờ ảo ảo muốn say mà không say?
Cố Tư Bằng thờ ơ nhún vai, dập tắt ánh đèn bên trong phòng, không biết rõ là trò đùa dai hay là thật tâm thành ý, tự vỗ tay hát như lúc bọn họ còn nhỏ trước kia, thích học trong Hongkong cười đùa hát lên khúc chúc thọ bằng tiếng Quảng Đông.
Rõ ràng là tình cảnh chọc người bật cười, hết lần này đến lần khác biểu cảm trên mặt Cố Tư Bằng cực kỳ nghiêm túc, được trời ưu ái giọng nói ấm áp nhu hòa từ từ hát lên, vậy mà còn có cố làm cho người ta dở khóc dở cười tất cả những lưu luyến.
Cô nhất định là rất say, nếu không sao cô muốn khóc? Vì sao cô có ảo giác Cố Tư Bằng biết cô sẽ cảm thấy vô cùng tịch mịch vào sinh nhật hàng năm?
Đông Hải Hân cầm đóa hoa hồng cánh dài màu đỏ, kinh ngạc nhìn Cố Tư Bằng sững sờ.
"Ước nguyện." Cố Tư Bằng ước xong nguyện vọng của mình, khẽ đẩy cùi chỏ của Đông Hải Hân, thấp giọng thúc giục.
Ánh mắt của Đông Hải Hân chuyển qua ngọn nến đang cháy, không biết lại thất thần bao lâu, cuối cùng, nhìn thấy giọt nến đỏ đầu tiên trên cây nến rơi xuống, cô nghe thấy mình từ từ mở miệng
"Tiểu Bằng, vì sao trong tranh anh vẽ chưa từng có phụ nữ?" Rấy say, nếu không cô sẽ không hỏi ra rõ ràng như vậy, biểu hiện ra trong lòng cô để ý Cố Tư Bằng rất nhiều.
Trong nháy mắt, Cố Tư Bằng nghĩ mình nghe lầm câu hỏi của cô.
Anh từng nghĩ Đông Hải Hân không quan tâm anh vẽ, càng không biết anh vẽ gì bên trong. Thì ra, cô biết, anh tuyên bố trong tác phẩm, chưa bao giờ có phụ nữ.
Trái tim đột nhiên vội vàng xông lên cảm xúc mãnh liệt, khó có thể nói rõ, Cố Tư Bằng nghiêng đầu lẳng lặng xem xét cô, tròng mắt đen thẩm, che giấu cảm xúc sâu sắc nào đó.
Anh chỉ tốn hai giây đã lựa chọn giữ vững yên lặng.
Anh bỏ ra quá nhiều, không cách nào dưới tình trạng không mong muốn, chịu đựng tổn thương có thể bị cô cự tuyệt; càng sợ lúc này anh rốt cục lấy dũng khí nói ra tâm ý giấu giếm nhiều năm, ngày mai khi tỉnh rượu sẽ bị cô quên tất cả.
Anh hi vọng cô rất lâu, ép buộc mình buông tha cô rất lâu, lâu đến anh vụng về không biết nên gần gũi thế nào vào lúc này.
Nhiều năm trước đến nay, bản thân nảy sinh dây dưa tình cảm, sao anh có thể dùng mấy câu đơn giản để nói nói rõ? Mặc dù anh muốn thẳng thắn với cô, cũng phải chọn thời khắc thần trí cô thanh tĩnh.
"Bắc Kinh không người phụ nữ anh muốn vẽ." Khóe môi Cố Tư Bằng khơi lên nụ cười, chỉ có thể trả lời không dấu vết như vậy, tránh nặng tìm nhẹ.
Đúng nha! Đây chính là đáp án, cô biết, Bắc Kinh không có người phụ nữ anh muốn vẽ, cô biết người phụ nữ duy nhất anh muốn vẽ là người nào...
Cô biết rất rõ ràng... Vì sao cô còn hỏi?
Cô không say đến hoàn toàn không biết phải trái, lý trí rời rạc không cách nào khống chế tình cảm, không hề nghĩ ngợi thốt ra câu hỏi lỗ mãng.
Đông Hải Hân đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản.
Chán nản đến đủ để làm cô nhớ, cảm thấy chán nản như thế giống như lần trước.
Vì vậy cuối cùng cô nhớ cô và Cố Tư Bằng trước đây.
Vì cô bận rộn công việc, hoặc là bất cứ nguyên nhân gì không muốn quay lại trước đây, cô cảm thấy yếu ớt gấp bội, mà lại bị rượu cồn ăn mòn hơn phân nửa thần trí lúc này, hung hăng ùa về đầu cô.
Cô mười bốn tuổi, mà Cố Tư Bằng mười sáu tuổi trước kia, từ từ ùa trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT