Không an thai được. An thai? An thai? ! Câu đối thoại này nổ tung bên tai Cố Tư Bằng!
Anh nghi ngờ ngước nhìn mắt Đông Hải Hân, nhìn vào trong mắt thấy vẻ mặt tai vạ đến nơi của cô.
"Em mang thai, Hân Hân?" Anh gần như không cần hỏi nữa đã có thể biết đáp án.
Nếu như Đông Hải Hân không mang thai, nếu như cô nghi ngờ không phải đứa trẻ của anh, cô luôn luôn tĩnh táo làm sao sẽ đối mặt với anh lại lộ ra vẻ mặt trời sập xuống?
Cố Tư Bằng âm u nheo đôi mắt dài, đây là nguyên nhân cô té xỉu nhất định nằm viện?
Thiếu máu? ! Thật thua thiệt cô nói được!
Nếu như Đông Hải Hân không phải vừa bị y tá cảnh cáo phải nằm trên giường nghỉ ngơi, anh sẽ bắt cô lại, mạnh mẽ lay động bả vai của cô, sẽ bổ đầu óc của cô ra, xem bên trong đến tột cùng là chứa gì!
Đông Hải Hân ngước nhìn mắt của anh, không có trả lời.
"Tại sao không nói mang thai? Hân Hân, em vốn không tính nói cho anh biết?" Cô thật muốn tự sinh rồi tự mình nuôi? Nếu không phải anh vọt tới bệnh viện, nghe y tá nói, cô tính toán lừa gạt anh đến khi nào?
"Em... Bác sĩ nói, bây giờ phôi thai vẫn chưa ổn định..." Vẫn chưa ổn định? Sau đó thì sao? Chờ sau khi ổn định, cô có tính nói cho Cố Tư Bằng chuyện này sao? Đông Hải Hân tự bản thân cũng không cách nào khẳng định.
"Mấy tuần?"
"... Bảy tuần."
Bảy tuần? Rất tốt, cũng gần hai tháng.
"Hân Hân, chờ em xuất viện, chúng ta sẽ kết hôn." Cố Tư Bằng như đinh chém sắt ném ra kết luận.
Mặc dù không ngoài ý muốn, nhưng mà đầu óc Đông Hải Hân vẫn như cũ không cách nào tiêu hóa, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
"... Không muốn... Em không muốn kết hôn." Ngắn ngủi lặng yên qua đi, giọng nói của cô kiên quyết giống Cố Tư Bằng.
"Vì sao?" Cố Tư Bằng hỏi.
"Đứa trẻ chưa chắc giữ được..."
Đứa trẻ chưa chắc giữ được? Chẳng lẽ cô hi vọng đứa trẻ không giữ được sao? Cố Tư Bằng lại muốn bóp chết cô.
"Bất kể đứa trẻ có giữ được không, chúng ta cũng kết hôn." Anh muốn kết hôn tâm ý của anh đều từ đầu đến cuối không thay đổi, từ mười sáu tuổi đến ba mươi mốt tuổi, cũng không thay đổi. Bất kể có đứa trẻ hay không, cũng không thay đổi.
Đông Hải Hân không hiểu, vì sao Cố Tư Bằng luôn chuyên chế lại độc đoán như vậy?
Anh kiên trì như vậy, rốt cuộc là vì anh yêu cô? Hay là vì anh nghĩ là anh phải chịu trách nhiệm với cô? Bọn họ rõ ràng không phải là tình nhân, tại sao anh luôn muốn quyết định thay cô?
"... Cũng chưa chắc là đứa bé của anh." Đông Hải Hân hối hận, cô lại mở miệng như vậy.
Cố Tư Bằng nheo mắt, biểu hiện trên mặt là nghiêm túc hiếm cô, ánh mắt đen thâm sâu của anh, không thấy đáy.
"Hân Hân, vì sao em muốn nói như vậy?" Đến bây giờ cô không phải là người phụ nữ tùy tiện, tại sao cô vì trốn tránh anh, nói lời như vậy?
Đông Hải Hân không trả lời.
"Đây là em muốn sao? Tình nguyện làm người mẹ đơn thân, cũng không muốn gả cho anh; tình nguyện miệng không đắn đo, cũng muốn xác định rõ quan hệ với anh?" Cố Tư Bằng đi đến trước mắt cô, cưỡng bách cô nhìn kỹ anh.
Đông Hải Hân mím chặc môi, vẻ mặt quật cường giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì.
Cố Tư Bằng nhận thấy được vẻ mặt này, đó là cô cảm thấy rất đau, thời điểm rất đau, mới có thể lộ ra vẻ mặt này.
Anh thật làm không hiểu cô.
Muốn cô thừa nhận thương anh, rất khó; muốn cô gả cho anh, cũng rất khó, lỗ tai của cô rốt cuộc là cứng bao nhiêu? Anh đã nói một trăm lần anh yêu cô, anh muốn cô, vì sao hoa hồng của anh luôn nghe không hiểu? !
Anh rõ ràng mới cảm thấy được tia ánh rạng đông giữa bọn họ, vì sao trong nháy mắt, anh lại rơi vào trong sương mù mười dặm?
Cố Tư Bằng thở dài, ngữ điệu thả mềm mại."Hân Hân, anh đã nói anh muốn cưới em từ lâu, lúc không có con, anh nói anh muốn kết hôn với em, nút thắt trong lòng em, đến cuối cùng là cột thế nào? không được tự nhiên và tức giận của em, là nhằm vào anh, hay là đang trừng phạt chính mình?"
Đông Hải Hân chỉ lắc đầu.
Vì sao, Cố Tư Bằng luôn có thể hứa hẹn dễ dàng như thế?
Hôn nhân đại sự có thể tùy tiện như vậy sao? Tùy tiện kết hợp, tùy tiện chia cách, giống như cha mẹ của cô, giống như mẹ của cô rời đi... Giống như năm đó anh rời khỏi cô...
"Hân Hân, vì sao em không tin anh thích em?" Cố Tư Bằng hỏi bất đắc dĩ. Anh từ nhỏ đến lớn, cả đầu óc chỉ nghĩ đến cô, vì sao không tin anh thích cô?
Đông Hải Hân nhìn ánh mắt của anh, lặng yên thật lâu, thật lâu.
"... Bởi vì anh luôn bỏ rơi em." Cuối cùng, giọng cô rất nhỏ, phun ra câu này.
Đây là lần đầu tiên, không có rượu, không có say, lần đầu tiên Đông Hải Hân thẳng thắn đối mặt với chuyện này, lần đầu tiên nghiêm túc bàn bạc vấn đề này với Cố Tư Bằng.
Cố Tư Bằng thở dài rất dài, im lặng hỏi ông trời.
"Hân Hân, rời Đài Loan đến Bắc Kinh không phải là điều anh mong muốn." Đó là cha mẹ của anh quyết định, anh cũng rất bất đắc dĩ.
"Không phải, trước khi anh rời khỏi Đài Loan, anh đã bỏ rơi em..." Ngần đầu lên, giống như đã dễ dàng nói tiếp.
"Lúc nào? Anh bỏ rơi em lúc nào?" Cố Tư Bằng trả lời rất vô tội, anh căn bản hoàn toàn không càm giác phát sinh chuyện như vậy.
"Anh luôn trốn tránh em... Anh rõ ràng nói sẽ giúp em, lại luôn để em một mình... Anh còn luôn..." Lôi kéo Đông Hải Âm vào cùng. câu cuối cùng này là câu để ý nhất, làm sao cũng không nói ra miệng. Về bức tranh kia, cô hỏi không ra miệng...
"Cuối cùng anh là làm sao? Hân Hân, cuối cùng anh là đứng rất xa, đó là vì bên cạnh em có Giang Thận Viễn."
Câu thông không có hiệu quả! Hai người bọn họ đã nói, bây giờ là hoàn toàn ông nói gà bà nói vịt.
Đông Hải Hân buồn bực vuốt bụng dưới hơi đau, chỉ cảm thấy giữa cô và Cố Tư Bằng yêu hận rối rắm, tính thế nào cũng coi như không rõ ràng.
Cô giật mình nhất định phải thẳng thắn với anh, nếu không giữa bọn họ ngay cả cơ hội sống cũng không có.
"Tiểu Bằng... Em hi vọng anh yêu em, chỉ vì em là em." Cô cư nhiên khẩn trương đến ngay cả âm thanh nuốt nước miếng cũng có thể nghe rõ ràng.
"Không phải vì chúng ta đã lên giường, không phải vì ý thức trách nhiệm của anh, cũng không phải vì chúng ta có đứa trẻ... Tiểu Bằng, em không biết vì sao anh yêu em... Chúng ta đã không còn là chúng ta trước đây, mỗi người chúng ta đã có cuộc sống riêng nhiều năm... Em không biết vì sao anh đột nhiên trở nên thật nhiệt tình với em, cũng không biết anh có thể hay không có một ngày, lại đột nhiên rời khỏi... Tiểu Bằng, em không có nắm chắc, em không biết, em có đáng giá được yêu hay không? Nếu như, em đáng giá được yêu, vì sao cuối cùng em luôn mất đi, vẫn bị đẩy ra..."
Cô chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống. Bị đè nén quá lâu nên cuối cùng khẽ động miệng vết thương, càng đau hơn lúc nào cũng chăm sóc nhắc nhở.
Đây chính là vấn đề mấu chốt, cô cảm giác mình không đáng giá, cũng không được yêu.
Ánh mắt Cố Tư Bằng sâu thẩm yên lặng nhìn Đông Hải Hân không dễ thẳng thắn.
Đến nay anh cũng biết cô không có cảm giác an toàn, nhưng không ngờ chỗ trống này lớn đến anh làm sao dùng ngôn ngữ nói rõ đều không có sức đền bù.
Anh nhìn Đông Hải Hân mím môi rơi lệ, chú ý động tác vuốt bụng ucar cô, chỉ cảm thấy đau lòng dời núi lấp biển.
Có như vậy trong nháy mắt, anh cảm thấy cô lại trở thành đóa hoa hồng mười bốn tuổi cô đơn không chỗ nương tựa năm đó, ở trước mắt anh, vừa kiên cường lại yếu ớt hiện ra cô độc và nước mắt của cô.
Anh vốn đau cô, đến nay cũng chỉ đau cô, anh đến tột cùng muốn làm sao mới có thể khiến cô hiểu? Hố đên trong lòng cô, anh dường như không thể nào lấp đầy.
"Tiểu Bằng, em muốn một phần tình cảm độc nhất vô nhị, hi vọng ở trong long anh thì em không thể thay thế được, nhưng em vẫn luôn chỉ là người tùy tiện có thể bị lần lượt bổ sung chỗ trống, tùy thời có thể bị người khác vứt bỏ..." Cô muốn, đên bây giờ cô cũng không chiếm được, cô nhớ tới thật nhiều chuyện cũ, nhớ lại rất nhiều bóng lưng, cô khóc đến không cách nào tự kiềm chế.
"Hân Hân? Tốt lắm, em đừng khóc, em tĩnh táo đi." Cố Tư Bằng gọi cô, ôm bả vai không ngừng run rẩy vào trong ngực, vuốt sống lưng của cô.
Cô quá kích động, khóc đến không kịp thở, như vậy vó tốt với Bảo Bảo không?
Bây giờ cô thẳng thắn, là tâm tình bị dồn đến cuối rốt cục bộc phát? Hay là vì thời gian mang thai hormone mất cân đối? Anh không hiểu, anh chỉ hy vọng cô đừng khóc đến tắt thở.
Đông Hải Hân dương mắt nhìn Cố Tư Bằng, mắt sáng trong lông mi dài dính đầy giọt nước, giống như trên cánh hoa sớm tinh mơ, điềm đạm đáng yêu nhín anh yêu cầu: "Tiểu Bằng, anh để em yên tĩnh một mình... Làm ơn... Trong lòng em thật loạn..."
Đông Hải Hân lấy tay che mặt, lại bắt đầu khóc thút thít.
"Làm ơn... Để em yên tĩnh... Em thật không có biện pháp trả lời anh vấn đề có muốn kết hôn hay không... Em..." Cô nghẹn ngào đến không cách nào nói tiếp.
Thật là vì lý do mang thai sao? Hay là vì cô rốt cục nhìn thẳng vết thương của mình, vì vậy cảm thấy yếu ớt tăng gấp bội?
Cố Tư Bằng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm cô càng chặc hơn.
"Được dược được, yên tĩnh một chút, yên tĩnh một chút, Sweetie, chúng ta cũng yên tĩnh một chút." Bàn tay Cố Tư Bằng lướt qua mái tóc của cô, tỉ mỉ dặn dò bên tai của cô.
"Hân Hân, chúng ta cùng tĩnh táo một chút. Anh trở về Bắc Kinh một chuyến, thuận tiện xử lý một số chuyện vặt, anh đã trở về Đài Loan quá lâu. Em chờ anh, nhanh tốt lên, cùng Bảo Bảo tốt lên, trong khoảng thời gian này, em và Bảo Bảo, chắc chắn không có ai rời khỏi anh, nghe sao? Nhanh tốt lên, chờ anh."
Được, nhanh tốt lên.
Trong lòng, thân thể tổn thương, cũng nhanh tốt lên, cùng Bảo Bảo tốt lên.
Đông Hải Hân ở trong ngực của Cố Tư Bằng, ngấn nước mắt, dùng sức gật đầu.
Nếu như có thể, cô cũng muốn từ sâu trong bóng tối không thấy đáy, được nhìn thấy mặt trời.
Từ lúc cô mười bốn tuổi đã rời khỏi, đầu mùa đông nắng ấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT