“Nào nào nào, vô thay đồ đi.” Liễu vừa ý cười sung sướng, chỉ chỉ vào một gian nhỏ chăng mành bố.
Lật lật xem món y phục chỉ dài mảnh như mấy rẻo vải trong tay, cả Đường Tử Ngạo lẫn Đường Thiên Gia đều ngẩng lên nhìn Liễu.
Liễu đương nhiên hiểu ý bọn họ, liền xua tay: “Này là quy củ ở đây nha, nếu đã làm khách của chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ hảo hảo săn sóc như thượng khách a, mà nếu thực tình không muốn theo phép tắc ở đây, cũng không phải không được, có điều phải dám xông ra ngoài mới được nga!”
Liễu vừa cười híp mắt vừa nói, thế nhưng một tia uy hiếp xác thực hiển lộ trong khẩu khí nàng ta.
Đường Tử Ngạo chẳng phải thiếu niên tâm tính lỗ mãng, nhiệt huyết đầy mình như vậy, hắn cũng không sợ bị thương tổn gì, nếu những người này vốn không có ác ý, vậy chỉ cần tuân theo quy củ địa phương, hòa nhập như khách nhân chân chính, chắc chắn bọn họ sẽ rất hoan nghênh khách bên ngoài ghé lại.
Nghĩ vậy, hắn xoa xoa đầu Thiên Gia, hỏi: “Muốn chơi không?”
Thiên Gia gật đầu, cười đáp: “Có muốn, dù sao có Đường Đường đây rồi, gì ta cũng không sợ, mà nữa, tỷ tỷ này tốt a.”
“Hảo, vậy hảo hảo chơi một lần.”
Vào gian thay đồ, cởi y phục mới mất thời gian, chứ mặc đồ mới vào lại chẳng mấy tốn sức, Đường Tử Ngạo chỉ cần mặc mỗi cái quần bó ống kia là đủ, thân trên để trần, hắn vừa bước ra, hai mắt Liễu đã sáng rực, trắng trợn nhìn chằm chằm không chớp, nàng ta tấm tắc chặc lưỡi, thật lợi hại a, nam nhân này, tuy vóc người không phải hạng đặc biệt cường tráng nở nang nhưng trông thân hình tam giác ngược, những cơ bắp rắn chắc mà không hề thô kệch, lại dưới ánh nến mơ hồ chớp động quang mang… thực khiến người đã nhìn qua không ít nam nhân như nàng cũng khó mà rời mắt nổi.
Đường Tử Ngạo để mặc nàng ta săm soi, nhưng chờ một hồi, thấy gian thay đồ của Đường Thiên Gia vẫn không động tĩnh gì, hắn mới lên tiếng hỏi: “Gia Gia, sao vậy? Sao còn chưa ra?”
“Đường Đường…” Thiên Gia có chút lúng búng đáp vọng ra.
“Làm sao vậy?” Đường Tử Ngạo lo lắng bước lại gần.
“Ta… ngươi đừng cười ta a.”
Đường Tử Ngạo thoáng ngây người rồi mới sực hiểu, khẽ mỉm cười nói: “Không cười, ra đi.”
Mành bố bị vén lên, Thiên Gia cúi gằm đầu chậm chạp nhích chân bước ra, bao nhiêu hưng phấn hào hứng ban nãy giờ đã thành ngượng ngùng hết thảy, khiến hắn cứ so vai bứt rứt không thôi.
Đến khi mành bố buông xuống sau lưng, Thiên Gia cứ thế an tĩnh đứng tại chỗ, cả hai người kia đều thoáng ngây ngẩn, rốt cuộc Liễu lại là người phản ứng trước tiên, nàng kéo hắn lại, con mắt lang sói ham hố quét trên quét dưới: “Thật là, bữa nay ngươi hại tiếng tăm của người ta tiêu tan hết trơn rồi, nói không chừng ngươi lại thành nữ vương đầu tiên từ bên ngoài tới mất thôi~”
Thiên Gia quay sang nhìn cha hắn, nhận ra trong ánh mắt hắn không có chút nào bất mãn, cười nhạo hay khinh thị, bụng mới thầm thở phào, gỡ tay Liễu ra, bước tới trước mặt cha: “Đường Đường, xấu lắm sao?”
“Đẹp.”
Lần vải bên trên vốn chỉ đủ che khuất bộ ngực nữ nhân, giờ mặc trên khuôn ngực bằng phẳng của Thiên Gia, vừa vặn dính thiếp quanh ngực hắn, chẳng những không bị kệch cỡm thiếu hài hòa, trái lại lại gợi lên mỹ cảm trung tính khó phân, dưới vòng eo tinh tế quấn tầng tầng lụa mỏng manh bao gọn lấy hai đùi thon dài, làn da trắng mịn hầu như huyễn ảo khiến hắn choáng váng, đôi chân mảnh dẻ thẳng tắp như đũa ngà, không chút tì vết, bàn chân xỏ hài mây chéo ngón, bên trên gắn một đóa hoa tươi nho nhỏ, để lộ những ngón chân tròn trịa tinh tế, khả ái phi thường.
“Thật chứ?” Thiên Gia long lanh hai mắt, tiến tới vòng tay ôm ngang thắt lưng Đường Tử Ngạo.
“Thật.”
“Được rồi, nào, đi thôi!!” Liễu hào hứng gọi, vừa đẩy cửa ra, tiếng cười nói huyên náo bên ngoài đã tràn vào, còn nghe thấy được tiếng trống vọng từ rất xa, hai người tựa như cũng được Liễu cổ vũ, cùng nắm tay bước ra.
Liễu đi trước, bọn họ theo sau.
Vì bọn họ là khách nhân, vốn đã được chú ý không ít, hơn nữa cả hai đều tuấn mỹ hiếm có, thành ra bao nhiêu con mắt đều chăm chú đổ dồn lại, nhất nhất dán lấy họ, nam nhân nữ nhân ai cũng như ai.
Ngoài ánh mắt một vài nam nhân dính chặt vào Thiên Gia không rời, còn không ít thiếu nữ thân hình duyên dáng nảy nở cũng chằm chằm quan sát Đường Tử Ngạo, ánh mắt vừa say mê vừa bộc trực, chẳng chút nào rụt rè e ngại, hoàn toàn bày rõ cả nội tâm lẫn ham muốn của các nàng.
Liễu dẫn bọn họ đi thẳng lên đầu, tới tận đàn cao mới dừng lại, đàn này được dựng từ những khối gỗ thô lớn, trông qua đại khái có hai tầng, lầu trên là một lán nghỉ giống như tiểu đình, chống bằng những trụ gỗ đẽo tròn, hẳn là điểm trung tâm chỗ này.
Hai người bọn họ còn đang nhìn ngắm đàn cao, đột nhiên nghe thấy tiếng trống vốn vẫn thấp thoáng vọng tới bắt đầu đổ dồn giục giã. Đám đông đang chen cứng phía trước liền tự động tách về hai phía, hình thành một con đường chính giữa, người giãn ra rồi tiếng trống đổ càng thêm vang dội, thùng thùng như gióng từ trong màng nhĩ, nhịp tim cũng hòa theo đập dồn, hiển nhiên, những người xung quanh càng phấn khích kích động theo nhịp trống. Giục giã mà nhiệt liệt, trống vang càng lúc càng gần, từ tít cuối dải đường mới mở, hai toán người xuất hiện, ai nấy bên hông đều cột một cái trống cơm, ngoài ra không còn nhạc cụ nào khác, chỉ có hai bàn tay nhịp nhàng vỗ mặt trống theo tiết tấu nguyên thủy nhất trên đời, nữ tử mỗi khi vỗ trống lại uyển chuyển xoay động eo lưng, quay tròn tại chỗ mấy vòng, còn đội nam tử bên kia chỉ biểu diễn những bước nhảy vững vàng chậm rãi, toàn thân lắc lư, hai tay ra sức vỗ trống, tiếng trống mãnh liệt vang rền rõ ràng phát ra từ chính bàn tay những nam nhân này.
Rồng rắn kéo đến tận đàn cao, hai đội trống nam nữ bắt đầu nhịp nhàng di chuyển vòng quanh đàn.
Nữ tử đi trước, nam tử đằng sau, chậm rãi kết thành vòng tròn, những nữ nhân đều sở hữu thân hình mỹ hảo rắn rỏi, không hề yếu đuối mỏng manh như nữ tử Trung Nguyên, các nàng nở nang, khỏe mạnh, hơn nữa lại tự tin vô cùng, bộ ngực sau lần vải quấn trên thân phóng khoáng nảy theo điệu vũ, trên trán mồ hôi rịn mướt mát mà gương mặt vẫn cười tươi rạng rỡ, chẳng hề theo phép tắc mỉm cười giấu răng. Vòng eo uốn lượn như mình xà, hiển hiện trọn vẹn sức mê hoặc với những cặp mắt nam nhân đông đúc xung quanh.
Trong khi ấy, vũ bộ của đám nam tử lại khác hẳn bọn họ, mỗi bước chân đều phô bày bản chất dương cương, cường ngạnh của nam nhân, như thể loài động vật hoang dã thuần túy nhất nơi đây, chỉ hết mình tuân theo bản năng mách bảo.
Một màn này không những khiến Thiên Gia kinh ngạc tột độ, mà Đường Tử Ngạo cũng nhịn không được cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, cảnh tượng trước mắt so với những lễ tiết nghiêm khắc, những quan niệm về hành vi, danh dự của Trung Nguyên thì hoàn toàn bất đồng, thế nhưng lại chẳng khiến hắn cảm thấy chút nào phản cảm, thậm chí hắn còn lờ mờ nghĩ thế này mới là dáng vẻ thuần chất đáng được phô bày của con người, trông đám đông phóng khoáng không chút điệu bộ, hắn cũng thả lỏng chút căng thẳng cảnh giác từ nãy tới giờ, những người này, căn bản chẳng buồn để tâm toan tính chuyện ám muội.
Đợi đến khi điệu vũ ngừng lại, mọi người đều ngẩng lên nhìn đỉnh đàn, trên tầng gác đột nhiên cháy bùng một khối lửa lớn, thật kỳ dị, không hề có nhùi đuốc, cũng không thấy sáp nến, quả cầu lửa phừng phừng cứ thế lơ lửng cháy rực giữa không trung.
Thiên Gia kinh ngạc la lên, túm chặt tay Đường Tử Ngạo, Đường Tử Ngạo quay sang nhìn hắn, thấy gương mặt nhỏ nhắn chẳng lộ chút nào sợ hãi, mới mỉm cười, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên.
Khối lửa cháy rồi, đám đông lại ngửa hẳn lên, lớn tiếng hò reo với ánh trăng trên bầu trời, chẳng theo một điệu nhất định nào, chỉ đơn thuần là tiếng hô hào mãnh liệt sung sướng, hết hai ba trận như vậy, họ mới nhất loạt cúi xuống.
Hai toán nhảy múa đứng dàn hai bên đàn, tiếp tục vỗ trống, đám đông xung quanh bắt đầu rục rịch nhảy theo, bước chân hòa cùng nhịp trống, rất nhiều tốp năm ba người dần dần tách ra, cả Liễu vốn vẫn đứng bên bọn họ cũng bị xô đẩy đi mất, mấy nam nhân nương theo tiết tấu bắt đầu nhảy vòng quanh nàng ta, bước nhảy của bọn họ hào hứng vô cùng, chẳng ai chịu ai, ra sức đẩy gạt những người xung quanh ra, chỉ chăm chăm chen lên phía trước, thu hút sự chú ý của Liễu, mà Liễu cũng hai má ửng hồng đứng coi những nam nhân nọ bày tỏ tình ý với nàng, gương mặt hiện rõ niềm vui rạo rực, chẳng chút nào xấu hổ e thẹn, xem ra còn đắc ý vô cùng.
Phóng mắt nhìn quanh, đã có không ít nam nữ chụm đầu tỏ tình cùng nhau.
Hai người vẫn nắm tay nhau ngắm nghía, đột nhiên một đám nam tử chen lách lại gần, bọn họ đều là thanh niên còn khá trẻ, dáng vóc cường tráng, làn da óng ánh phản chiếu ánh nến, bước nhảy ai nấy đều đầy nhiệt huyết, giữa những điệu vũ, mọi ánh mắt đều hướng về phía Thiên Gia, quét miết từ đầu tới chân, rồi chăm chăm dừng lại trên gương mặt chỉ càng thêm lôi cuốn dưới ánh sáng bập bùng mờ ảo, ráo riết nhiệt liệt đến khiến người ta ngượng ngùng muốn tránh né, bất quá Thiên Gia rõ ràng không cảm thấy vậy, hắn nắm chặt tay Đường Tử Ngạo, vô cùng hào hứng nhìn lại mấy người nọ, có vẻ rạng rỡ đầy háo hức, mỉm cười với bọn họ.
Một nam nhân trong đám hiển nhiên thấy hắn cười thì như được cổ vũ, cũng cười theo, gương mặt tuấn lãng nhờ nụ cười mà thêm phần chói lọi, hắn càng ra sức nhảy múa mời gọi, coi như không thấy bên cạnh Thiên Gia còn có Đường Tử Ngạo đứng đó, cũng hoàn toàn lờ tịt đi ánh mắt chỉ hận không thể giết người đang nhắm thẳng vào mình, chỉ lo hăng say nhảy quanh ngắm nhìn Thiên Gia, cứ như thể loài động vật hùng tính* trong mùa kết đôi, mải mê phô diễn chờ đợi con cái khả ái bị mình quyến rũ. Chẳng buồn để tâm quanh mình còn những đối thủ nào nữa.
Thiên Gia có vẻ thích thú cực kỳ, cười toe toét không ngừng, thành ra tiểu tử kia thấy vậy lại càng thêm hăng hái.
Đường Tử Ngạo siết chặt vòng tay quanh thắt lưng hắn, cấp tốc kéo hắn lùi lại mấy bước, tách xa khỏi mấy người kia, bọn họ đã bước lui rồi Đường Tử Ngạo lại ngầm dùng lực vận khí, thành ra tuy mới cách nhau không tới trăm mét cả hai đã lẩn khuất vào đám đông, còn bọn nam tử nhìn quanh một hồi thoáng cái không thấy bóng dáng mục tiêu đâu nữa cũng chẳng để ý thêm, tiếp tục quay qua tìm kiếm đồng bạn hay cô nương nào khác hợp nhãn.
Thiên Gia phì cười thành tiếng, Đường Tử Ngạo mới khẽ nhéo ngang eo hắn: “Mắc cười vậy hả?”
“Đường Đường ganh tị sao?”
Thật hiếm thấy Đường Tử Ngạo im lặng không đáp.
Thiên Gia liền lay lay cánh tay hắn: “Đường Đường đừng giận a, là ta thấy bọn họ giỡn vui quá a~”
“Ừm…” Đường Tử Ngạo ậm ừ một tiếng.
Vừa lúc ấy, bên trái lại bị huých huých mấy cái, hai người cùng quay đầu nhìn rồi cùng lúc thất thần, bọn họ vốn không để ý, lùi lại gần trăm mét vừa vặn vào tới chính giữa đám đông, hơn nữa từ đầu chỉ mải lo chuyện Thiên Gia, chẳng nghĩ ra Đường Tử Ngạo tướng mạo tuấn lãng, chính trực tráng niên nghiễm nhiên cũng là mục tiêu của vô số nữ nhân.
Trước mắt là bốn năm nữ tử, bộ ngực căng trào mãnh liệt như chỉ hận không thể bứt tung lần vải áo đang không ngừng xoay động, vòng eo thon gọn nhịp nhàng uyển chuyển theo nhịp trống, họ cứ thế lượn quanh hai người, bất quá ánh mắt đều chỉ đổ dồn vào Đường Tử Ngạo, chẳng buồn để ý liếc đến Đường Thiên Gia.
Đường Tử Ngạo hơi nhíu mày, mà Thiên Gia chỉ càng hứng chí dữ, hai con mắt sáng rực sánh ngang ngọn nến, phấn khích đến hai nắm tay nhỏ cũng phát run run.
Hắn khẽ hạ giọng gọi: “Cha cha, mau nhìn kìa~”
Đường Tử Ngạo vốn đã định rời khỏi nơi này ngay lập tức, giờ trông bộ dạng hắn như vậy cũng đành thôi, ai~ cứ theo ý hắn vậy, hài tử này vừa lòng là tốt rồi, trước nay đã để hắn chịu thua thiệt bao nhiêu, giờ chút chuyện nhỏ đâu đến mức không nhẫn nhịn được.
Trong khi ấy, mấy nữ nhân kia vẫn ra sức đong đưa, lượn tả lượn hữu, ý muốn cọ quệt sát vào Đường Tử Ngạo, trên người các nàng đều đeo lục lạc nhỏ, âm ngân thanh thúy không ngừng vang lên theo từng vũ bộ, như thể u hồn câu phách, khiến nam nhân thất tâm mê muội.
Xoay tròn, đưa đẩy, năm người càng lúc càng áp sát tới, hầu như đã cảm nhận được cả hơi thở nóng rực từ họ, thế nhưng Đường Tử Ngạo lúc này lại càng bình thản, chỉ lãnh đạm đứng nhìn các nàng.
Thiên Gia thì vẫn hăng hái như cũ, hai con mắt nhìn háo hức không buồn chớp, như thể chỉ sợ để phí mất một màn thú vị, xem chừng chẳng hề nhớ ra người đang bị chòng ghẹo chính là người yêu của mình.
Bên kia đám đông chợt vang lên tiếng reo hò rầm rầm, liền sau đã thấy Liễu bị một nam nhân cường tráng hăm hở kiệu trên vai, khiêng ra khỏi biển người, mà trông nàng ta chẳng có vẻ gì sợ hãi, chỉ thấy gương mặt phiếm ý ngượng ngùng và vẻ đắc ý, hưng phấn rõ rành rành.
Giữa lúc bọn họ đang để ý phía Liễu, mấy thiếu nữ đã chen được tới sát bên, một nàng vóc người nảy nở nhất trong đám vươn tay dò dẫm vuốt ve Đường Tử Ngạo, thấy hắn không tỏ ra phản đối, nàng ta có vẻ mừng rỡ vô cùng, cử chỉ càng thêm lớn mật, pha lẫn càng nhiều ý khiêu khích, ám chỉ.
Một tay nàng vin trên vai Đường Tử Ngạo, một tay ấp trên cổ mình, từng chút từng chút lần xuống như rắn trườn, men tới phần ngực mới cố tình lượn chếch qua bên hông, rồi chậm rãi lưu luyến nơi vòng eo mảnh mai, mỗi cử chỉ đều tràn đầy ý ám chỉ khêu gợi, e rằng chẳng có mấy nam nhân vượt qua nổi sự quyến rũ thế này.
Theo những tiếng hò reo thỉnh thoảng lại rộ lên xung quanh, rồi những nam nhân bế bổng nữ nhân cùng tách khỏi đám đông đi vào mấy gian nhà phía xa, động tác của những người còn ở lại chỉ càng thêm kích động.
Lúc ấy, thiếu nữ đang chen mình dựa dẫm bên Đường Tử Ngạo đã hoàn toàn coi như không có Đường Thiên Gia, nàng ta chớp chớp mắt với Đường Tử Ngạo, hai tay thẳng thắn nắm tay hắn kéo lại, cất giọng khàn khàn mà nhu nhuyễn, mê hoặc vô cùng: “Khách nhân hảo anh tuấn a, đêm nay khách nhân có muốn cùng tiểu nữ đi vào giấc mộng chăng?”
Đường Tử Ngạo vẫn chỉ mỉm cười bình thản, không phản ứng gì, nhưng Đường Thiên Gia thì đã nhịn hết nổi, vừa xong bao nhiêu hiếu kỳ, hưng phấn muốn coi trò náo nhiệt đều bị hắn quăng lên chín tầng mây, nhìn cha chẳng biết từ chối chút nào, cơn tức trong bụng rốt cuộc dâng đến đỉnh điểm, hắn gạt tay nữ nhân nọ ra: “Đường Đường là của ta!”
Nàng kia đưa mắt liếc nhìn hắn từ đầu đến chân, chẳng thèm đáp lời, nhưng ánh mắt đã như đang nói: “Ốm tong teo thế kia, làm sao sánh được với ta vừa nở nang vừa mềm mại~?”
Thiên Gia tức muốn chết, háo hức muốn vui chơi vừa xong đã bay biến đi đâu mất, hắn quàng tay giữ rịt lấy Đường Tử Ngạo, hung hăng trừng mắt nhìn nữ tử kia.
Đường Tử Ngạo rốt cuộc bật cười, vừa kéo tay Thiên Gia vừa lùi lại mấy bước: “Cô nương, thứ lỗi.”
Chớp mắt, cả hai cùng tiêu thất trong đám đông.
———