Trời còn chưa sáng, đàn gà trong viện đã hăng hái kêu tục tục chiếp chiếp, mặc nhiên không buồn khẽ khẽ nhỏ tiếng vì hài tử đêm qua lần đầu uống rượu nên giờ đương nằm bẹp trong phòng, đầu đau ê ẩm. Con gà trống duy nhất xem chừng đợi lâu vẫn thấy hai gian phòng đóng kín cửa, lại rướn cổ gáy vang lần nữa.
Cạch một tiếng, có người bước ra, đám gà mái vội lập bập chạy tới, Đường Tử Ngạo thoáng nheo mắt, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh lẽo, mấy con gà chỉ muốn đòi cưng nựng xem chừng cũng thấy khác thường, hoảng hồn chạy tán loạn tứ phía, vỗ cánh phành phạch, lông gà bay tung khắp sân.
Trong phòng vọng ra một tiếng gắt ngủ khe khẽ, Đường Tử Ngạo nhìn đàn gà đang túm tụm trong góc sân, hắn cúi xuống nhặt mấy hòn sỏi dưới đất, vừa lúc phòng bên Trịnh Viễn Kính đẩy cửa bước ra, trông bộ dạng hắn, liền hỏi: “Nhiễu Tiểu Gia ngủ phải không?’
Đường Tử Ngạo gật đầu, buông thõng cánh tay bên người, Trịnh Viễn Kính nhanh nhẹn thò tay bốc một vốc hạt từ trong cái máng đá cạnh cửa rồi đi ra góc sân, vãi xuống đất, khẽ gọi: “Qua đây ăn nào.”
Lại tới cái chòi nhỏ kế bên, Trịnh Viễn Kính thò tay vào trong ổ rơm, nhặt ra mấy quả trứng gà rồi quay lại cười với Đường Tử Ngạo còn đang đứng trên thềm: “Hãy còn nóng, để lát nữa luộc cho hắn với nương hắn ăn.”
“Đường Tử Ngạo, ngươi vào đây một lát được không?” Giọng Tiết Uyển Nghi yếu ớt vọng ra từ trong phòng, Đường Tử Ngạo ừ đáp rồi quay lưng trở vào phòng trước, chỉnh lại chăn đắp cho Đường Thiên Gia, vén gọn mấy sợi tóc xòa trên trán hắn, xong xuôi rồi, trông Thiên Gia vẫn ngủ say sưa, không có vẻ gì bị đánh thức, khi ấy hắn mới sang phòng Tiết Uyển Nghi.
Ngồi xuống ghế rồi, chỉ cúi đầu không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.
Tiết Uyển Nghi gọi hắn vào, mà tựa hồ cũng chẳng biết phải nói sao, một hồi nhìn hắn, một hồi lại trầm mặc, biểu tình trên gương mặt thoắt biến mấy phần, ngoài sân tiếng Trịnh Viễn Kính kéo nước cọ nồi vẫn mơ hồ vọng vào, Đường Tử Ngạo im lặng hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Có chuyện gì?”
“Ừm!” Tiết Uyển Nghi đứng bật dậy, chừng như làm vậy có thể khiến nàng có thêm dũng khí, nàng siết chặt hai tay, nhìn Đường Tử Ngạo: “Ngươi, có phải… có phải ngươi…” Nàng lắp bắp mấy bận không thành câu, không hiểu vì nói không nên lời hay thực không biết phải nói sao.
Đường Tử Ngạo rốt cuộc ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt chẳng mảy may dao động, tựa như mặt hồ an nhiên phẳng lặng.
Cơn phẫn nộ lẩn khuất trong lòng Tiết Uyển Nghi phút chốc dâng trào: “Ngươi đã làm gì với Tiểu Gia?!”
Nàng bật ra một câu này rồi, liền bắt đầu hổn hển thở dốc, hai mắt mở trừng nhìn hắn, tựa như một con thú mẹ đang dang cánh che chở hài tử, dù biết rõ bản thân mình vô phương chống lại sinh vật trước mắt, nhưng vẫn xả thân bất chấp.
Đường Tử Ngạo nhìn nàng, khóe môi lộ ra ý cười mờ nhạt, lãnh đạm đáp: “Làm gì? Nếu ngươi đã đoán được rồi, đâu cần phải hỏi nữa, ngươi đoán là gì thì chính là như vậy, thậm chí sự thật so với ngươi tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
“Ngươi…” Tiết Uyển Nghi thực không ngờ hắn lại thẳng thừng như vậy, bờ ngực phập phồng đến gần như nghẹn thở, một tay nàng vịn lấy cạnh bàn, một tay run run xoa ngực.
Trịnh Viễn Kính từ ngoài sân vội vàng chạy vào, đỡ nàng ngồi xuống ghế: “Ngươi hẵng gượm tức giận, coi chừng hài tử trong bụng.”
Hai mắt Tiết Uyển Nghi thoáng chốc trào lệ, nàng nắm tay Trịnh Viễn Kính, cánh môi run run mấp máy với Đường Tử Ngạo: “Các ngươi… thực sự?”
“Phải.” Đường Tử Ngạo dời ánh mắt, không đành nhìn gương mặt đẫm lệ của nàng thêm nữa, dù rằng không đời nào hắn thừa nhận mình đã sai lầm, nhưng đối mặt với Tiết Uyển Nghi, bản thân vẫn tránh không được cảm giác hổ thẹn.
“Ngươi… ngươi… hắn còn nhỏ như vậy, mới có mười mấy tuổi, từ nhỏ hắn lớn lên ở nơi ấy, tự hắn vốn đâu phải loại người đó, ngươi hiểu mà, hắn là hài tử của ngươi a, ngươi… sao ngươi có thể làm vậy? Ngươi còn có liêm sỉ hay không, còn có chút luân lý đạo đức tối thiểu của kẻ làm cha hay không?! Lòng ngươi đến tột cùng đã nghĩ cái gì?! Ngươi không thể như vậy, ngươi muốn hài tử ấy bị nhân thế bêu danh ư, hắn mới mười mấy tuổi, còn chưa từng biết qua chuyện nam nữ…” Cả người Tiết Uyển Nghi run rẩy mãnh liệt, nàng viện đến tất cả những ngôn từ khó nghe nhất nàng có thể nghĩ tới để nhục mạ Đường Tử Ngạo, những mong hắn tỉnh trí lại, buông tha hài tử kia, mà cũng buông tha chính hắn… chuyện nghịch thiên luân đến thế, dù là ai cũng vô phương chấp nhận, vô phương tha thứ, hài tử của nàng từ nhỏ đã chịu đủ giày vò thương tâm, đến giờ sao có thể sinh ra cả loại thị phi này nữa, một ngày chúng nhân biết được, hắn còn cách nào sống được trên thế gian này?
Đường Tử Ngạo tựa hồ không hề bị kích động, hắn chỉ lẳng lặng dõi mắt nhìn tán hòe ngoài cửa sổ, lắng nghe những tiếng gia cầm thỉnh thoảng vọng vào từ ngoài sân, cả tiếng Trịnh Viễn Kính khẽ khuyên nhủ, yên ủi Tiết Uyển Nghi… một hồi lâu hắn mới mở miệng: “Không còn cách nào, chỉ có thể như vậy mà thôi.” vô vàn bi ai tiếc nuối trong một lời ấy khiến Tiết Uyển Nghi chợt ngây người, nhưng rất nhanh, nàng vội lắc đầu: “Ngươi để hắn lại ta chăm sóc, ta sẽ cho hắn hảo hảo trưởng thành, chọn cho hắn một thê tử hiền lành tiết hạnh… cho hắn có được cuộc sống như một người bình thường…”
“A, như vậy gọi là sống như một người bình thường? Vậy chúng ta trước đây chẳng phải rất bình thường hay sao?” Câu này của Đường Tử Ngạo tràn ngập khiêu khích lẫn bất mãn, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào Tiết Uyển Nghi, tia chất vấn bức bách trong ánh mắt không sao phủ nhận được.
Cánh môi Tiết Uyển Nghi khẽ mấp máy, hai mắt mê mờ: “Không giống như vậy… không phải như vậy…”
“Có gì không giống? Ngươi có người trong lòng ngươi, lại bị ép gả cho ta, mặc kệ có bình thường đến mức nào cũng làm sao được hạnh phúc? Còn hôm nay, ngươi đòi Tiểu Gia cưới thê tử, chẳng phải lặp lại chính điều Hoàng đế ca ca ngươi đã làm hay sao?”
“Không phải!” Tiết Uyển Nghi đột nhiên mở trừng hai mắt: “Tiểu Gia không hiểu những việc ấy, hắn lớn lên ở nơi đó, bị dạy dỗ sai lầm mới thành ra kết quả này, huống chi… hắn chỉ là nhất thời nhầm lẫn, hắn còn không biết tình ái đích thực là thứ gì.”
Những lời này của nàng nói ra rành rành ý chỉ trích Đường Tử Ngạo đã mê hoặc Đường Thiên Gia, mà Đường Thiên Gia chính vì môi trường sinh tồn từ nhỏ quá đặc thù, sở dĩ mới u mê tin tưởng Đường Tử Ngạo.
Trịnh Viễn Kính đưa mắt nhìn Đường Tử Ngạo, có chút e ngại, lại phát hiện hắn chẳng hề lộ vẻ tức giận, thậm chí hầu như không mảy may phản ứng, trái lại Tiết Uyển Nghi đã phẫn uất đến run rẩy… trông cả hai người, hắn nghĩ mình tốt nhất không nên lên tiếng, lúc này nói điều gì cũng không phải, mà cũng chẳng ai muốn nghe, thế nhưng hắn lo lắng Tiết Uyển Nghi thân thể bất hảo, còn đang hoài thai hài tử, chịu không nổi kích động.
“Ngươi đi đi, để Tiểu Gia lại đây.” Tiết Uyển Nghi nhắm mắt nói.
“Chúng ta phải đi cùng nhau.”
“Đó là loạn luân, là bối đức*, là tạo nghiệp chướng!!!” Tiết Uyển Nghi gạt bàn tay Trịnh Viễn Kính đang đỡ bên cạnh, cố sức đứng dậy.
Đường Tử Ngạo đột nhiên quay nhìn ra cửa, Trịnh Viễn Kính cũng đưa mắt theo, đầu mày hai người nhất thời cùng nhíu lại.
“Vào đi.” Đường Tử Ngạo nói.
Đường Thiên Gia đẩy cửa bước vào, hắn vừa mới tỉnh dậy, xem chừng là bị đánh thức, vạt tiết y bên trong bị vầy vò nhàu nhĩ, trên người chỉ khoác thêm một lần y sam, nút còn chưa buồn cài, cứ thế ngồi xổm bên ngoài nghe trộm từ hồi nào.
Hắn vào rồi, có chút ủy khuất nhìn Tiết Uyển Nghi: “Nương…”
Nước mắt Tiết Uyển Nghi thoáng chốc lại trào ra, nỗi xót xa dâng ngập trong lòng: “Nào, lại đây với nương.”
Thiên Gia gật đầu, rất ngoan ngoãn bước tới để Tiết Uyển Nghi ôm vào lòng, khẽ vỗ vỗ lưng hắn: “Tiểu Gia, từ rày ở đây sống với nương có được không? Chúng ta và Trịnh thúc thúc ngươi cùng nhau, tiểu viện này tuy không lớn bằng Đường phủ, cũng không giàu có như Đường phủ, nhưng chúng ta sống ở đây thực thoải mái, mỗi ngày nuôi đàn gà con, sáng sớm ra nhặt trứng gà, bên đó còn có một vườn rau, ngươi muốn thứ gì cũng được, trồng dược liệu cũng được, còn nữa, còn cả…”
“Nương, nương, ta biết mà. Ngươi đừng vội.” Thiên Gia vỗ về Tiết Uyển Nghi, lại rót một chén trà nóng đưa nàng.
“Ngươi ở lại cùng nương chứ?”
“Nương, ngươi vì sao lại muốn ta ở đây?” Thiên Gia nghiêng nghiêng đầu, hỏi.
“Ta, ta muốn cho ngươi…”
“Ta biết, ngươi muốn ta được hạnh phúc, hài lòng, có phải không?” Thiên Gia chặn lời nàng, tự nói tiếp, thấy Tiết Uyển Nghi gật đầu hắn mới nói: “Phải rồi, ta đã biết nương tốt nhất, thương ta nhất, nương thực sự là mẫu thân tốt nhất ta từng gặp, chắc chắn hài tử cả thiên hạ đều ước ao được như ta na, bởi vì ta có một mẫu thân tốt như vậy a.” Nghe hắn tán tụng không ngớt miệng, lòng Tiết Uyển Nghi cũng dần dần dịu xuống, nàng vuốt ve bàn tay Thiên Gia, tin rằng hắn đã quyết ở lại nơi này rồi, nghĩ vậy, nàng lại nhịn không được đưa mắt liếc nhìn Đường Tử Ngạo, chỉ thấy hắn căn bản chẳng có phản ứng, vẫn lẳng lặng nhìn ra cửa sổ như trước.
“Thế nhưng, nương… ta chỉ có đi cùng bên cha mới thực thấy hạnh phúc nhất.” Thiên Gia bất thần nói, trong khoảnh khắc khiến Tiết Uyển Nghi nghe như sấm động bên tai.
“Ngươi nói cái gì?”
“Nương, ngươi hẵng gượm tức giận, bằng không hại đau muội muội thì làm sao được? Đến lúc ấy Trịnh thúc thúc lại đánh ta.”
“Ta đã đánh ngươi hồi nào đâu?” Trịnh Viễn Kính chen vào, lại chẳng ai buồn để ý.
“Nương, ngươi chớ giận, như vậy bất hảo, để ta nói, ta đã không phải tiểu hài tử, cha dỗ không được ta, cũng gạt không được ta, ta tự biết mình đang làm cái gì, mà cha, cũng càng biết cha đang làm cái gì… chúng ta ở cùng nhau rất vui vẻ, rất hạnh phúc, chúng ta quyết tâm cùng nhau đi khắp thiên hạ, muốn tận mắt chứng kiến những phong cảnh chép trong du ký, xem có thực mỹ lệ, thực đáng ngưỡng mộ như vậy hay không. Bởi vậy, chúng ta mới tới thăm ngươi trước, xem ngươi giờ sinh hoạt ra sao, được yên tâm rồi, tiếp nữa mới chính thức viễn du.
Nương, ngoại trừ đi cùng hắn, bất luận cuộc sống thế nào ta đều không muốn, thậm chí không chừng ta sẽ chết mất. Ta chỉ cần hắn, mặc kệ hắn là ai, phụ thân cũng vậy, người xa lạ cũng vậy, ta không quan tâm, chỉ cần là hắn, nương, ngươi cũng vừa nói, để ta được hạnh phúc là tốt rồi, thế nhưng ở bên cha, ta mới thực hạnh phúc nhất, ngươi vì sao không thể chấp nhận a?”
“Không được, như vậy không được, không thể đâu, vậy là sai lầm, là sai lầm, không thể…” Tiết Uyển Nghi bị những lời dồn dập của Thiên Gia làm chấn động đến nói không nên câu, thần trí hỗn loạn, không dám tin tất thảy những gì mình vừa nghe là sự thật, nàng cúi gằm đầu, không ngừng lắp bắp phủ nhận.
“Nương, ngươi đừng giận, là thật mà, ta từ lần đầu tiên nhìn thấy cha đã thích hắn rồi, lúc đó là ta có lỗi với ngươi, lén ngươi câu dẫn hắn, ngươi muốn trách muốn mắng, vậy ngươi trách mắng ta đi.” Thiên Gia lùi lại hai bước, nhìn gương mặt tái nhợt của Tiết Uyển Nghi lẫn vẻ lo lắng của Trịnh Viễn Kính, đột ngột soạt một tiếng, quỳ sụp xuống.
Không chút do dự, hắn quỳ thực gấp, tiếng đầu gối chạm đất nghe rõ mồn một, Tiết Uyển Nghi bấu chặt lấy cánh tay Trịnh Viễn Kính, nước mắt trào tuôn không ngừng, nàng trông hài tử trước mặt, kiên định đến hầu như vô phương chùn bước, mà một câu… ta chấp nhận các ngươi, ngươi mau đứng dậy… dù cách nào cũng không thể nói thành lời.
Làm sao được, bảo nàng làm sao giương mắt đứng nhìn kẻ từng là trượng phu của nàng, cùng chính nhi tử của nàng ở bên nhau, bảo nàng làm sao không ngăn cản, còn chấp nhận, còn tán đồng?
Ngay lúc ấy, Đường Tử Ngạo vẫn một mực ngồi im lặng đột nhiên đứng dậy, hắn khẽ thở dài, nhưng hắn không kéo Đường Thiên Gia dậy hay lớn tiếng chất vấn lại Tiết Uyển Nghi, mà trước ánh mắt không sao tin nổi của hai người họ, hắn cũng chùng hai gối, quỳ xuống.
Thân thiết, kiên định, sát tại bên cạnh Đường Thiên Gia.
Cách hắn quỳ không hề có ý thách thức, khẽ khàng im ắng, chẳng ồn ào như Thiên Gia, thế nhưng vẫn như một chùy giáng thẳng vào lòng Tiết Uyển Nghi lẫn Trịnh Viễn Kính.
Vừa quỳ xuống, hắn liền nắm lấy bàn tay Đường Thiên Gia bên người, siết chặt trong tay mình, Đường Thiên Gia như được truyền thêm sức mạnh, hắn ưỡn thẳng sống lưng, miệng khẽ cong lên, nghiêng đầu nhìn Đường Tử Ngạo, nụ cười lại càng thêm xán lạn, đôi mắt lấp lánh ngập tràn tia thấu hiểu, phảng phất như ánh mặt trời sáng rỡ ngoài sân viện đều rọi chiếu trong mắt hắn, rạng rỡ đến thế, chói lòa đến thế, khiến người ta không sao phản đối, không sao ngờ vực hắn.
Rành rành nụ cười của một hài tử đang đắm mình trong hạnh phúc, thương yêu… chỉ có mỹ hảo, ngời sáng.
Không cách nào cự tuyệt, không cách nào trốn tránh, càng không cách nào nói rằng hắn không hiểu thế nào là ái tình… vô vàn yêu thương hài hòa lưu chuyển giữa hai người bọn họ, khiến Tiết Uyển Nghi ngồi đờ người ngây ngẩn, thần trí phút chốc mụ mị lạc lối.
Vô pháp thốt ra một lời.
———
*