Chỉ ít ngày sau, đương kim Hoàng đế thoái vị, Thái tử đăng cơ, lấy niên hiệu Thiên Thuận, năm nay là năm Thiên Thuận thứ nhất.

Trong triều cũng biến động đáng kể, ngoài việc đại gia tộc Lê thị bị trừ diệt tận gốc, còn không ít nguyên lão lưỡng triều cùng các học sĩ, bè cánh bị liên lụy theo, đương kim Hoàng đế dứt khoát thực hiện sửa đổi nhiều điều luật và cả chế độ kế thừa trong giới quý tộc, quan viên. Đương nhiên hành động này gây ảnh hưởng đến quyền lợi căn cố của tầng lớp thượng lưu, nhưng Thái tử điện hạ xưa kia mờ nhạt đến có phần nhu nhược vậy mà một khi đã tọa vị Hoàng đế, khí chất bá đạo cao cao tại thượng cùng lối hành xử cương quyết đầy quyền uy của hắn lập tức khiến bá quan văn võ câm bặt, xét cho cùng tấm gương Lê gia vẫn còn nhãn tiền…

Bước đầu gian nan đã vượt qua được, kể từ giờ tuy còn trở ngại trăm bề, nhưng đường càng tiến càng thênh thang rộng mở.

Liên tục nửa tháng kể từ khi đăng cơ, mỗi ngày Hoàng đế ngủ không tới hai canh giờ, bệnh tình Thái thượng hoàng càng lúc càng trầm trọng, dù vẫn viện đến tất cả những thứ dược liệu trân quý hòng vãn hồi, nhưng bằng vào lối rụt rè luống cuống bẩm báo của đám Thái y, Hoàng đế biết đã đến hồi bất lực, hắn chỉ có thể ra sức mỗi ngày giành tối đa thời gian tới bồi bên cạnh lão Phụ hoàng đã vì hắn mà hy sinh quá nhiều.

Ngày hôm nay, trong khói huân hương nhàn nhạt, Hoàng đế nhỏ giọng thong thả ôn lại kỉ niệm ngày thơ ấu, kế bên hắn, gương mặt suy yếu tái nhợt của Thái thượng hoàng thỉnh thoảng lại lộ ra nét cười, phảng phất như chìm vào miên man xưa cũ, thuở ấy, nữ nhân hắn yêu thương nhất vẫn còn sống trên đời, Thái tử cũng thật nhu thuận ngoan ngoãn, còn cả thất muội tử đồng bào hoạt bát dịu dàng, bốn người cùng tản bộ trong ngự hoa viên, giữa hương hoa thoang thoảng, nghe tiếng chim ríu rít, thư thái cảm nhận từng cơn gió nhẹ lướt qua.

“Hoàng thượng, có văn kiện khẩn.” Ngoài cửa, giọng vị công công khẽ vang lên thông báo.

“Để đó.” Hoàng đế nhìn Thái thượng hoàng đã tắt nụ cười trên môi, nhất thời sắc mặt sa sầm âm u.

Công công kia vốn đã theo hầu nhiều năm, nghe ngữ khí của hắn liền vội vàng quỳ phục ngoài cửa: “Hoàng thượng, là văn kiện khẩn cấp ngươi đã dặn nhận được phải trình lên ngay lập tức.”

“Đem vào.” Thái thượng hoàng cất tiếng khàn khàn, hai mắt hắn cũng chậm chạp hướng ra cửa.

Nhận được phong thư, Hoàng đế lập tức bóc ra đọc lướt một lượt, sắc mặt thoắt biến, bàn tay cầm bức thư cũng nhịn không được khẽ run run. Thái thượng hoàng trông phản ứng của hắn, nhỏ giọng nói: “Khổ cực cho Hoàng nhi, Phụ hoàng không có năng lực lưu lại cho người một thiên hạ mười phần thịnh thế, để hôm nay ngươi phải nhọc tâm như vậy…”

Hắn càng nói, sắc diện Hoàng đế càng biến chuyển kì diệu, vốn là bi thống, khiếp sợ lại từ từ giãn ra, như cười như không, đến cuối cùng đã lộ ra một nụ cười kinh ngạc.

“Phụ hoàng, ngươi có biết ai gửi thư tới không?”

“Ai?”

“Là cô phụ.”

“À? Có chuyện gì?”

“Phụ hoàng, ngươi nghe rồi đừng vội kích động. Đầu thư là hắn thỉnh tội, vì hắn không chiếu cố cô cô chu đáo, khiến cô cô vì phải lữ hành đường xá xa xôi mà nhiễm phong hàn, sau rồi bệnh trở nặng không dậy nổi, mấy ngày trước đã qua đời trong khách ***.”

“Cái gì?!” Thái thượng hoàng kích động trợn trừng hai mắt, đang muốn gồng mình ngồi dậy đoạt lấy bức thư, lại thấy Hoàng đế mỉm cười bình tĩnh, vừa đỡ hắn nằm xuống vừa trấn an nói tiếp: “Phụ hoàng chớ lo lắng, ngươi nghe ta nói đã, hắn nói cô cô vốn lòng dạ từ bi, hẳn nhiên sẽ muốn được mai táng tại một nơi an tĩnh, thế nhưng hắn e một mình nàng về sau sẽ rất cô đơn, bởi vậy hắn thỉnh ta ban cho hắn thị vệ kia, là Trịnh Viễn Kính, để bồi táng* theo nàng, hai người cùng yên nghỉ tại một nơi sơn lâm u tĩnh.”

“Trịnh Viễn Kính?” Thái thượng hoàng lẩm bẩm nhắc lại, ánh mắt có chút mơ hồ.

“Phải, Phụ hoàng, ngươi còn nhớ Trịnh Viễn Kính tuổi còn trẻ đã được giữ chức đội trưởng cấm vệ quân năm xưa không? Hắn là nhi tử của quân sĩ dưới trướng cữu cữu ta, ngày ấy ngươi bắt gặp hắn và cô cô gần gũi nhau, liền trách mắng hắn rất nặng nề, sau còn phạt thêm một trăm roi nữa ấy.”

“Có nhớ ra đôi chút, ta cho hắn lập công chuộc tội, đi theo Nhị hoàng tử.” Thái thượng hoàng gật đầu: “Hai người bọn họ sao?”

“Cô phụ đâu phải kẻ vô dụng, cô cô theo hắn nhiều năm như vậy vẫn vô sự, giờ làm sao đương mạnh khỏe lại có chuyện qua đời trên đường đây? Hắn làm vậy là muốn ta danh chính ngôn thuận công khai việc này, để hai người bọn họ từ nay có được một cuộc đời hoàn toàn mới.”

“Hảo, hảo, giao cả cho ngươi… đều là vì ta ích kỷ, bạc đãi Tiểu Thất, bao nhiêu năm qua chẳng được thỏa lòng, đến lúc này rồi, cứ để nàng được ở bên người trong lòng đi.”

“Dạ, Phụ hoàng.”

***

“Cha, đây là nhà mới của chúng ta na?”

Trước cổng một phủ uyển đồ sộ tại tiểu trấn phía Tây ngoại thành Giang Nam, một đoàn xe ngựa từ từ nối đuôi nhau dừng lại, bất quá nơi này không dày bụi cát như phương Bắc, bùn đất dưới chân cũng có phần quện dính ẩm ướt, bởi vậy ngựa xe chạy qua không cuốn bụi mù mịt, chỉ nghe tiếng lọc cọc đều đều cùng khói sương sáng sớm cuộn cuộn tản mác theo.

Giọng hỏi thanh thúy từ trong xe vang lên thật rõ ràng khiến đám hài tử những nhà quanh đó vội thò đầu ra ngóng nhìn, đại viện lớn như vậy bao nhiêu năm chẳng có người ở, chỉ thấy vài người quản gia, nô bộc chăm nom quét tước, lâu lâu còn gọi đám trẻ bọn chúng sang chơi, giờ chủ nhân bên ấy trở về rồi, nhất định bọn chúng không còn được bén mảng lại gần nữa. Tiểu hài tử vừa sợ sệt vừa hiếu kỳ hé hé cửa nhà nhìn về phía cửa sổ khoang xe ngựa vừa vọng ra tiếng nói, đã thấy một người thiệt là đẹp đang ngồi bên trong, một đứa trong đám nhìn Thiên Gia rồi ngẩn người há hốc miệng, miết một hồi lại cuống tay lục lục trong người cả nửa ngày mới lôi ra được vật gì lem lem bẩn, hắn ngần ngừ dợm bước đến gần rèm cửa xe, mấy thị vệ đi theo nhìn hài tử này cũng nghĩ không có gì đáng ngại nên cứ để mặc hắn, quả nhiên tới bên xe ngựa rồi hắn liền kiễng chân chìa vật nọ vào trong đưa cho Thiên Gia, đoạn khấp khởi nói: “Cái này… cái này là bảo bối ngày hôm qua ta tìm được đó, tặng cho ngươi.”

Thiên Gia thoáng ngây người, đột nhiên cười rộ lên, nhận lấy hòn đá đen bóng, viền một vòng ánh ánh bảy sắc, lại xoa xoa đầu hắn, làn da rám nắng của hài tử kia lập tức đỏ ửng, hắn xoắn xuýt hai bàn tay, vừa chạy theo xe ngựa vừa hỏi: “Ngươi là người nhà này sao?”

“Phải.”

“Vậy từ rày ngươi đi chơi cùng ta nha, từ nhỏ ta lớn lên ở đây, chỗ nào chơi thích nhất ta đều biết nha!” Hài tử nọ vỗ vỗ ngực, vừa thở hổn hển vừa nói.

“Hảo, ngươi đừng chạy nữa, về nhà đi, đợi ta rảnh rỗi sẽ qua tìm các ngươi liền.” Xe ngựa tuy đi không quá nhanh, nhưng hài tử kia muốn theo kịp cũng phải chạy hụt hơi, Thiên Gia cười cười khoát tay bảo hắn trở về.

“Ừa, hảo.” Hài tử nọ cuối cùng cũng đứng lại, nhìn xe ngựa tiếp tục lăn bánh, hai tay hắn nắm chặt mép áo, lớn tiếng hô theo: “Tỷ tỷ, ngươi đã gả chồng chưa?!”

Đám người cưỡi ngựa quá nửa đều nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã té xuống đất, cả đoàn nhất loạt khựng lại, hết thảy quay đầu nhìn hắn, bầu không khí thoáng cái cực kỳ quái dị.

Hài tử kia hoảng hồn lùi lùi mấy bước, nuốt nước bọt: “Sao… làm sao a?”

Khoang xe ngựa đằng trước đột nhiên vọng ra tiếng cười khanh khách, còn lẫn cả giọng trầm trầm nửa trách cứ nửa buồn cười của nam tử thành niên, hài tử nọ đứng đực một chỗ, chẳng hiểu ra sao, ngây ngốc nhìn đoàn người mặt mày giật giật nín cười.

“Chưa có a~” Giọng đáp của tỷ tỷ xinh đẹp trong xe vọng ra, hài tử nọ lập tức hài lòng toe toét cười.

Đoàn xe lục tục đi tiếp, đại môn phía trước đã mở rộng, mắt thấy bọn họ chuẩn bị vào trong đến nơi, hài tử kia vội lấy hết dũng khí nói: “Tỷ tỷ, ngươi phải gả cho người như thế nào mới được?”

Thiên Gia vén rèm xe lên, thò đầu lại nhìn hắn, mỉm cười đáp: “Ta thích người hảo hảo học tập luyện võ, bất luận sau này là văn nhân hay võ quan, đều phải là một người thật chính trực.”

Nói dứt câu, xe đã chạy vào đại môn, những khoang xe và đoàn người đi sau nhanh chóng đan kín tầm nhìn, hài tử kia siết siết nắm tay, quay đầu tính trở về, đã thấy trên phố người xúm đông xúm đỏ, bộ dạng hiếu kỳ chằm chằm nhìn mình.



Trong phủ bày biện rất đơn sơ, hầu như chẳng có vật trang trí rườm rà nào, bất quá cũng may phòng ở đều được quét tước sạch sẽ, Thiên Gia vừa xuống xe đã cười đến dậy không nổi, cứ thế để Đường Tử Ngạo tha tha kéo kéo mới vào được trong phòng, qua cửa rồi hắn lập tức nhào lên giường, ôm bụng cười lăn lóc.

“Giỡn vui lắm hả?” Đường Tử Ngạo hỏi.

“Dạ~ hài tử đó thiệt là… thẳng thắn~~”

“Còn nháo, hài tử đó còn ít tuổi, nếu hắn lớn, coi ngươi làm thế nào?”

“Hắc hắc~ hắn mà lớn, Đường Đường nhất định sẽ không cho hắn tới gần ta na, không phải sao?” Đường Thiên Gia cười đến khuôn mặt đỏ hồng, bừng bừng hớn hở kéo vạt áo Đường Tử Ngạo.

“Phải.”

“Ngươi nói na, nương giờ thế nào rồi? Trịnh thúc thúc ngốc như vậy, ta thiệt rầu thay hắn a~”

“Được rồi, Trịnh thúc thúc ngươi sẽ không để nàng chịu khổ đâu, chờ ít ngày nữa chúng ta tới thăm bọn họ, được không?”

“Hảo.”

“Đói bụng chưa, cơm trưa chắc đã dọn rồi, giờ đi ăn thôi. Phải rồi, đệ đệ ngươi tới đây sớm hơn chúng ta, chừng hơn một tháng rồi, hắn ở tiểu viện kế bên.”

“Vậy ăn chung đi, lâu lắm không được gặp hắn rồi~”

Đến lúc Thiên Gia vào tiền thính ăn cơm, mới thấy ngồi kế bên Đường Thiên Tường là một nữ tử mỹ lệ nhu thuận, bọn họ thấy hai người bước vào liền vội vàng đứng dậy.

“Cha, Tiểu Gia.”

“Cha, ca ca.”

“Gì? Gì?”

“Ngồi đi.”

Thiên Gia miệng gì gì liên hồi, hắn ngồi xuống bàn, liếc liếc đánh giá hai người kia, mặt mũi Tiểu Tường rõ có phần bối rối, còn nữ hài tử kia thì khỏi nói, hai má đỏ ửng, ngượng nghịu cúi thấp đầu, không dám nói tiếng nào.

“Thành thân rồi a? Làm nào ta lại không biết a?” Thiên Gia ngắm nghía một hồi lâu mới bắt đầu cao giọng, còn nhặt một cái đũa, gõ gõ xuống cạnh bát sứ.

“Mới ít ngày.” Nữ hài tử kia lí nhí đáp.

“Thời gian chúng ta lánh trong rừng đã để bọn họ tới đây thành thân luôn, dù sao vẫn an toàn hơn.” Đường Tử Ngạo giải thích.

Thiên Gia liếc nhìn Đường Thiên Tường, miệng cười đầy ý đồ, hắn rót một chén rượu giơ lên trước mặt nữ hài tử: “Đệ muội, ca ca bỏ lỡ hôn lễ của các ngươi, hôm nay kính ngươi một chén~”

Trình Nhu tiếp chén rượu, cũng may hắn rót lưng lưng, nàng uống hết một hơi, Thiên Gia lại lanh lẹ nhận lại chén, rót đầy sóng sánh rồi chìa tiếp ra: “Chén này chúc đệ muội và đệ đệ sớm sinh quý tử~”

Lần này thì Trình Nhu đỏ bừng mặt, tiếp cũng không phải, không tiếp cũng không phải, Đường Thiên Tường hừ một tiếng, nhận thay chén rượu uống cạn một hơi, Thiên Gia đã cười như vừa thực hiện được âm mưu, lại rót thêm một chén đầy tràn nữa: “Đệ đệ a, lúc ngươi thành thân ca ca không ở cạnh a~ giờ đành lấy rượu thay lời chúc phúc muộn~”

Đường Thiên Tường dằn dỗi nhìn hắn, cái gương mặt tuấn tú xinh đẹp như nữ nhân trước mắt thật không khác gì quỷ tinh linh hại hắn ức muốn nghiến răng nghiến lợi, hắn đương miễn cưỡng giơ tay ra nhận chén thì Đường Tử Ngạo đã ngăn lại, thản nhiên liếc mắt nhìn Đường Thiên Gia: “Đừng nháo.”

Tính cách này của Đường Thiên Gia nói cho cùng đều là Đường Tử Ngạo nuông chiều mà thành, thế nhưng hắn lại vô cùng nghe lời Đường Tử Ngạo, mới nghe hắn nói một câu, Thiên gia tuy bụng không vừa ý nhưng vẫn ngồi xuống, chờ người bưng cơm bày lên rồi bắt đầu ngoan ngoãn ăn.

———

*bồi táng: chôn cùng Ò_Ó ~

*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play