Sáng sớm khí trong gió mát, Đường Thiên Gia vẫn luôn ưa ngủ trưa gần đây mỗi ngày cũng dậy thực sớm, mấy con gà nuôi trong viện mới gáy một tiếng, hắn đã mặc y phục chỉnh tề, xoa xoa hai con mắt ngái ngủ rồi chạy tới trù phòng.

Buổi tối Trịnh Viễn Kính không ngủ lại đây, tựa hồ hắn có việc phải làm, bởi vậy, để cha tỉnh dậy có nước ấm rửa mặt, rồi uống một chén trà nóng mới pha, Đường Thiên Gia tự nhiên sẽ không ham nằm mãi trong chăn ấm.

Hắn múc đầy nước vào trong cái nồi lớn, nhen củi lửa rồi ngồi chống má nhìn sắc trời đang dần dần sáng rỡ bên ngoài, đợi nước sôi.

Đường Tử Ngạo từ phòng ngủ đi ra, vẫy tay với hắn, Thiên Gia vội chạy ra khỏi trù phòng, ôm chầm lấy hắn, ngẩng đầu hỏi: “Sao ngươi dậy sớm vậy, nằm thêm một lát đi.”

“Không, ta đã khỏi hắn rồi, hôm nay ta tính đi xem tình hình bên ngoài thế nào, ta cũng lo lắng nương ngươi.”

“Ngươi không cần đi đâu, ta có hỏi Trịnh thúc thúc rồi, hắn cái gì cũng biết a, chờ hắn tới ngươi hỏi hắn cũng được.”

Đường Tử Ngạo đối với nam nhân kia thực tình không có mấy hảo cảm, hắn không biết phải nói tại sao, nhưng mỗi lần nghe Thiên Gia thân mật gọi là hắn Trịnh thúc thúc, hoặc không nề hà lôi kéo y phục hắn, hay những khi người nọ dùng ánh mắt cùng những cử chỉ thân mật đối đãi với Đường Thiên Gia… nói chung, hắn không phải quá ưa nam nhân đó, hơn nữa tuy rằng đã cứu bọn họ, nhưng hắn cũng chưa hề để lộ thân phận và động cơ của mình, tất cả đều có chỗ đáng ngờ, bởi vậy, cho tới giờ hắn hầu như không hề trò chuyện với nam nhân kia.

“Ta tự đi xem.”

“Ngươi yên tâm, cha, Trịnh thúc thúc còn quan tâm nương hơn cả ngươi na, căn bản không cần ngươi đi mà~”

“Là ý gì?”

Đường Thiên Gia xem bộ đã nhận ra mình nói lộ câu gì, vội lè lưỡi: “Ta đi coi nước sôi chưa a~”, rồi thoắt cái đã chạy tọt vào trù phòng, lờ tịt đi câu hỏi của Đường Tử Ngạo.

Rửa mặt xong xuôi, Đường Tử Ngạo tự tay làm ít mì sợi, hai người cùng ăn sáng rồi, dưới sự giám thị của Đường Thiên Gia, hắn kê một chiếc ghế ra sân nằm, hít thở bầu không khí mát lạnh trong rừng, ôm lấy hài tử vừa cọ cọ trèo lên ngực hắn, Đường Tử Ngạo trong một thoáng tựa hồ đã quên mất ý định ra ngoài.

Hai người nằm thực lâu, đám chim nhỏ cũng bạo dạn nhảy nhảy tới gần, mổ những thức ăn vương vãi dưới đất. Đột nhiên một con bồ câu từ đâu vỗ cánh bay tới, đậu xuống thành ghế họ đang nằm, gù gù kêu.

Đường Tử Ngạo cũng không để tâm, chỉ nghĩ là một con bồ câu dạn người, chợt Đường Thiên Gia khẽ kêu lên: “Chân nó cột gì đó kìa!”

Thiên Gia ôm lấy con chim, cẩn thận gỡ cái ống mảnh cột trên chân nó đưa cho Đường Tử Ngạo rồi chạy vào trù phòng lấy một bát gạo ra vãi xuống đất cho con bồ câu.

“Cha, thư viết cái gì a?”

“Thư của Thái tử ca ca ngươi, hắn nói chúng ta tạm thời không nên ra ngoài, tiếp tục ở lại đây, chuyện trong cung hắn đã sắp đặt cả, sẽ mau chóng giải quyết ổn thỏa.”

“Thực a?”

“Ừm.”

“Vậy sao ngươi còn không vui?”

Đường Tử Ngạo không đáp, vò mẩu giấy lại, ném đi.

Những ngày tiếp theo, thân thể Đường Tử Ngạo đã hoàn toàn bình phục, hai người mới bắt đầu đi dạo vào sâu trong rừng.

Có lẽ vì nơi này rất hiếm người lui tới, bởi vậy thi thoảng gặp những con vật nhỏ, chúng cũng chẳng biết bỏ chạy, trái lại còn tiến tới gần bọn họ, thành ra Thiên Gia mấy bận ồn ào đòi mang về nuôi.

Vào sâu trong rừng, cây nhiều tán rộng, có một vài gốc cổ thụ xem chừng đã rất lâu năm, thân cây đồ sộ hai người vòng tay ôm còn chưa hết, tán lá che kín mặt trời, một vùng hầu như không nhìn được ánh nắng, Đường Thiên Gia mỗi lần đều thích chạy vào những chỗ ấy chơi, nhưng đều bị Đường Tử Ngạo bắt được, kéo hắn quay về những nơi thưa cây, trong lành thoáng khí hơn.

Chỗ này kỳ thực không phải rất an toàn, nơi nơi đều khả dĩ có dã thú hay những cạm bẫy của thiên nhiên ẩn núp, Đường Tử Ngạo không sợ, nhưng Đường Thiên Gia không biết công phu, tính tình lại ưa nghịch ngợm, hắn chỉ e ngộ nhỡ có sự gì xảy ra.

Đường Tử Ngạo ôm Đường Thiên Gia nhảy vọt lên một thân cây khá chắc chắn, đứng trên cành cây chưa thôi lay động, Thiên Gia vòng tay ôm hắn, hưng phấn phóng mắt nhìn ra xa, trước mặt chỉ thấy thung lũng dài bất tận, điểm điểm mấy khóm hoa nho nhỏ, chập chờn theo gió, bầu trời phía xa lác đác vài cụm mây, ung dung phiêu tán, thi thoảng lại thấy đôi chim nhỏ sải cánh liệng qua, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng tịch mịch.

Đứng ở chỗ cao, luồng không khí hít vào trong ngực đều lạnh lạnh, trong vắt, Thiên Gia cứ như vậy dõi mắt nhìn bốn phương, tuyệt không cảm thấy sợ hãi, đôi con mắt hấp háy xoay chuyển, vòng tay ôm ngang thắt lưng Đường Tử Ngạo lâu lâu lại khẽ nhúc nhích, hễ hơi tụt xuống một chút liền cố sức nhún mình nhảy lên.

Cành cây yếu ớt không chịu được áp lực lên xuống hoài như vậy, rắc một tiếng đã gãy lìa, hai người thoáng cái rơi thẳng xuống đất, Đường Thiên Gia vừa cười vừa hét toáng lên, Đường Tử Ngạo ôm chặt lấy hắn, hai chân đạp mạnh thân cây bên cạnh, mượn lực tung mình nhảy lên một cành cây khác, cành này rõ ràng chắc chắn hơn nhiều, hai người nhảy lên rồi cũng không lắc lư mấy.

Hắn vỗ vỗ đỉnh đầu Đường Thiên Gia: “Không sợ sao?”

“Ừa, không sợ, có cha ở đây, đời nào để ta bị thương chứ~” Đường Thiên Gia đáp chắc chắn cực kỳ, giọng nói tràn đầy tin tưởng khiến Đường Tử Ngạo kìm không được khẽ mỉm cười.

“Cha, đã trưa rồi, chắc Trịnh thúc thúc sắp tới, mình về thôi.”

“Ừm, hảo, ôm chặt ta.”

Đường Tử Ngạo đưa mắt nhìn căn nhà gỗ nhỏ phía xa, phảng phất toát ra vẻ điềm đạm thanh tĩnh như trong mộng, hắn vòng tay ôm Đường Thiên Gia, điểm chân nhảy vọt theo những ngọn cây, trở về tiểu viện.

Tới cửa, Trịnh Viễn Kính đã bày sẵn cơm nước trong phòng, vừa vặn thấy hai người bọn họ trở về.

“Đã về rồi, mau vào ăn cho nóng.” Trịnh Viễn Kính nói.

“Trịnh thúc thúc!” Đường Thiên Gia gọi, đang chuẩn bị thả tay chạy tới, thoáng cái đã bị Đường Tử Ngạo ôm lại, kéo sát vào mình, không chừa một khe hở.

Trịnh Viễn Kính ngây người, một hồi mới vội vã dời mắt đi: “Ừm, Tiểu Gia, vào ăn cơm đi, à nữa, dược liệu cho ngươi ta đã mang thêm tới rồi đây.”

“Na, hảo a, Trịnh thúc thúc, nương ta sao rồi, ngươi có tới thăm nàng không? Không phải ngươi nói chừng nào rảnh sẽ tới thăm nàng giùm ta mà? Chừng nào mới đi a, ta có cái này muốn nhờ ngươi chuyển cho nương~”

“À… mấy ngày nay ta có chút chuyện, đợi hai ba bữa nữa được không?”

Đường Thiên Gia tỏ ý không vui: “Ngươi nói sớm sớm sẽ đi mà, ta nhớ nương ta lắm, ngươi không đi vậy ta tự mình đi tìm nương.”

“Ngươi đừng ra ngoài… được rồi, ngươi có gì muốn đưa cho nàng, ta mang đi giúp ngươi.” Trịnh Viễn Kính có chút ngập ngừng.

“Na, vậy được~” Đường Thiên Gia móc một cái bọc trong áo ra, chìa cho hắn.

Trịnh Viễn Kính vừa đưa tay ra, hắn lại rụt lại một chút: “Trịnh thúc thúc, cái này của ta là phi thường quan trọng na, ngươi nhất định nhất định nhất định phải tự tay trao cho nương ta na, nghìn vạn lần không được nhờ người khác chuyển giùm đâu đó.”

Đường Thiên Gia ngẩng đầu nhìn Trịnh Viễn Kính chằm chằm, mỗi một câu giao phó càng khiến hắn thêm bối rối.

“Làm sao vậy? Trịnh thúc thúc, ngươi không muốn đi sao?”

“Không phải, đưa đây, ta giúp ngươi đem đi.” Trịnh Viễn Kính nhận lấy cái bọc, bỏ vào trong áo.

“Đường huynh, sắp tới có thể ta không tới mỗi ngày được, ta đã mua sẵn nhiều rau củ và mấy loại thịt khô, nếu ta không tới được phiền ngươi làm cơm vậy.”

Đường Tử Ngạo gật đầu: “Trịnh huynh khách khí rồi, hài tử của ta ta đương nhiên sẽ chăm sóc tốt.” miệng nói, bàn tay đặt trên eo Thiên Gia càng siết chặt hơn.

Trịnh Viễn Kính nhìn nơi hắn đặt tay, tia nghi hoặc trong ánh mắt từ lúc bắt gặp mấy ngày trước đã bắt đầu nhen nhóm, giờ càng lúc càng tăng thêm, hắn há miệng, tựa hồ muốn nói câu gì, nhưng ngập ngừng một hồi lại thôi, rốt cuộc chỉ ôm quyền tạm biệt rồi đi.

Trịnh Viễn Kính chuẩn bị vật phẩm quả thực rất đầy đủ, từ ngày đầu tiên đưa Đường Thiên Gia về, hắn đã chuẩn bị sẵn những dược liệu thường ngày Thiên Gia vẫn dùng, hắn không biết phối dược, nhưng Thiên Gia học y lâu như vậy đương nhiên đã nhớ kĩ đơn thuốc, bởi vậy sắp đặt cho Thiên Gia cẩn thận rồi, việc đầu tiên hắn làm là đi mua thêm dược liệu, thế nên xa nhà lâu như vậy, việc dùng thuốc của Đường Thiên Gia thực tế vẫn chưa hề bị gián đoạn.

Mấy ngày này, dược liệu chuẩn bị từ lúc đó đã dùng gần hết, hắn lại mua thêm rất nhiều để sẵn.

Nguyên bản mọi ngày đều là hắn sắc giúp, nhưng giờ hắn không ở, Đường Tử Ngạo lo lắng Đường Thiên Gia phải làm một mình, liền tới trù phòng sắc thuốc cho hắn.

Bưng bát thuốc mới sắc lên, Đường Thiên Gia đột nhiên đặt lại xuống bàn, một tay nâng má, vẻ vui cười mấy ngày gần đây biến đâu mất, hắn trịnh trọng hỏi Đường Tử Ngạo: “Đường Đường, ta không uống thuốc nữa có được không?”

“Không được.” Đường Tử Ngạo không chút do dự đáp.

“Nhưng ta thực sự không muốn uống.”

Đường Tử Ngạo ngước mắt nhìn hắn, nhận ra hắn hoàn toàn không phải đang nói giỡn, sắc mắt thoáng chốc đanh lại, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”

Thiên Gia tuyệt không e sợ thái độ băng lãnh dọa người của hắn, chỉ ngần ngừ tiến lại bên cạnh Đường Tử Ngạo, ngồi xuống đùi hắn, ôm cổ hắn, cúi đầu dụi vào hõm vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi lớn hơn ta.”

“Ừm?” Đường Tử Ngạo nghe được, bất quá vẫn nghe không hiểu hắn nói gì.

“Ngươi lớn hơn ta, sẽ ly khai thế gian sớm hơn ta, nếu thân thể ta thực khỏe rồi… vậy không thể đi cùng ngươi được. Bởi vậy, ta không uống thuốc nữa, có được không? Chừng nào già rồi, chúng ta cùng nhau đi.”

Hắn nói một phen thương cảm tội nghiệp như vậy, bất quá ánh mắt vẫn phi thường kiên định. Là thứ kiên định đơn thuần đến cố chấp, từ đôi con ngươi đen láy như đá hắc diệu lấp lánh rạng rỡ, chỉ tuyền một vẻ chân thành nồng nhiệt, không hề gợi một tia hồ nghi. Đường Tử Ngạo ngây người nhìn hắn, đột nhiên cảm giác lòng quặn lại, đau đớn tựa như bị một bàn tay hung hăng giày vò, cào cấu.

Nỗi đau quá mức rõ ràng, quá mức cường liệt, hầu như khiến hắn không thở nổi, thân thể khẽ run lên, hắn muốn nói, muốn bác đi sự tùy hứng, sự cố chấp làm người ta không thể cự tuyệt của hài tử này… nhưng hắn nói không được, miệng vừa hé ra đã cứng đờ tại chỗ.

Hài tử này là hài tử của hắn, chảy huyết mạch của hắn, lớn lên với gương mặt tương tự mà tinh xảo hơn hắn gấp nhiều lần, là nhi tử của hắn, dù rằng ngày đêm ở bên nhau khiến hắn sớm đã chìm đắm, dù rằng hắn có thể mặc kệ tất thảy luân lý lẽ thường, nhưng hài tử này niên linh đã được bao nhiêu… tương lai của hắn còn rất dài, còn rất tươi đẹp, hắn không thể vì một nhận thức lầm lỗi trong nhất thời mà buông thả, để tới ngày mọi sự phỉ báng nhục mạ của thế nhân xúc phạm tới hắn, tổn thương tới hắn.

Hắn không đành lòng, càng không thể.

Không phải không thương, không phải không cam nguyện… mà là không đủ can đảm.

E sợ một ngày nào đó hài tử này trưởng thành, cười yếu ớt nói với hắn: cha, ta khi ấy còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu… còn sợ bị người đời biết được, để những lời thóa mạ chỉ trích hủy đi hài tử này, khiến hắn từ nay về sau vô phương tự do tự tại.

Đến tột cùng phải làm sao mới có thể cho hắn được hạnh phúc, mới có thể để hắn vui sướng hài lòng, cuộc đời Đường Tử Ngạo chưa từng có thời khắc nào hắn cảm thấy mê mờ như vậy, ngày ngày trốn tránh đã khiến hắn muốn tan vỡ, sợi dây lý trí cũng đã sớm căng thẳng cực điểm, tựa hồ chỉ cần một ngón tay khẽ khàng gảy nhẹ, sẽ lập tức đứt đoạn. Hắn nắm chặt bàn tay mềm mại kia, cổ họng gầm lên một tiếng, đột ngột lôi kéo thân thể kia vào lòng, ôm siết lấy hắn, chỉ hận không thể đem hắn dung nhập vào trong cơ thể, hóa thành cốt nhục, từ nay về sau mãi mãi không phải chia lìa, không cần lo lắng tất thảy những thứ bên ngoài kia nữa…

Chỉ có hai người, chỉ cần hai người mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play