Thiên Gia thoáng cái mở tròn hai mắt, Thiên Tường cũng vô cùng kinh ngạc há miệng: “Vậy…”

“Phải, là gia tộc chúng ta.” Tiết Uyển Nghi nắm tay bọn hắn, tiếp tục nói: “Đường gia rất nhiều năm trước đã ở địa vị đầu lĩnh không thể thay thế trong giang hồ, tuy rằng quốc gia phân liệt, tranh đấu loạn lạc, nhưng giới giang hồ dưới sự thống lĩnh của họ Đường vẫn kết thành một khối cường đại. Tục truyền rằng người của Đường gia có được một pho kiếm phổ đời xưa truyền lại, kiếm phổ này chỉ cần tu luyện thành công, trong võ lâm tuyệt đối không kẻ nào có thể đánh bại được, nghiễm nhiên trở thành thiên hạ đệ nhất. Cho đến giờ không mấy ai còn biết về chuyện này, chỉ có từ Hoàng gia hay hậu nhân Đường gia truyền miệng thuật lại, kể cả chính sử cũng không hề có ghi chép nào.

Kiếm phổ kia so với kiếm pháp thông thường có nhiều điểm bất đồng, đại khái nhờ vào kết hợp cả chiêu số, nội lực và tu chân của người luyện mới thành.”

“Cha cũng biết na?” Thiên Gia hưng phấn hỏi.

Đường Tử Ngạo lắc đầu: “Đã bị hủy đi từ lâu rồi, bản kiếm phổ ấy.”

“Vì sao a?”

“Tạo thành quá nhiều thù hận.”

Cái gọi là thiên hạ đệ nhất, bất quá cũng là đối mặt với mười người, trăm người, thậm chí ngàn người mà thành đệ nhất, nhưng giá thử đứng trước đội quân mười mấy vạn của một quốc gia, thoát làm sao được lúc sức cùng lực kiệt, khí huyết lưu tẫn.

Tiết Uyển Nghi nhận ra được một tia bất đắc dĩ trong lời nói của Đường Tử Ngạo, liền kéo tay Thiên Gia, hỏi hắn: “Còn muốn nghe tiếp không?”

“Có nghe.”

“Ừm, về phần kiếm phổ kia chuyện kể lại hư thực ra sao không ai biết, bất quá công phu của người Đường gia đích xác không có kẻ nào so bì được.

Ngày đó khi Đường gia thần phục Hoàng tộc, liền dần dần tiêu thất trên giang hồ, tất cả mọi thế lực đều lui vào trong bóng tối.

Sau khi đệ nhất Hoàng đế vương triều Vạn Khải băng hà, truyền ngôi cho Thái tử rồi cũng giao phó cho hắn rất nhiều chuyện tình, đương nhiên, việc Đường gia cũng có nhắc tới.

Khi ấy vì một nguyên nhân ngẫu nhiên, Đường gia tựa hồ thiếu nợ Hoàng tộc một nguyện vọng, mà với một thế lực cường đại như vậy, bề trên tự nhiên sẽ muốn họ cống hiến toàn lực cho mình, bởi vậy liền yêu cầu đời đời Đường gia phải trung thành với người kế thừa Hoàng gia, thề sống chết thần phục. Vạn nhất có một ngày không thể tiếp tục khống chế hay người Đường gia quyết tâm thoái ẩn, khi ấy Hoàng gia sẽ không từ thủ đoạn hủy diệt gia tộc này.

Năm đó thiên hạ mới định, Thái tử kế vị Hoàng đế, tự nhiên có rất nhiều phương diện cần tới Đường gia âm thầm giải quyết. Dựa vào chiến tranh để thống nhất thiên hạ thành một quốc gia đã khó, nhưng muốn thu phục nhân tâm về một mối còn gian nan hơn nhiều. Nếu muốn từng bước từng bước khiến mỗi người dân, mỗi thành trấn, mỗi quan viên đều từ đáy lòng thừa nhận một quốc gia, hẳn nhiên cần một thời gian rất dài. Bởi vậy, mỗi đời Hoàng đế thoái vị lại truyền lại quyền lực với Đường gia cho Thái tử kế ngôi, cứ như vậy bao nhiêu đời, Đường gia thủy chung đều cẩn tôn* di ngôn của tổ tiên, thủ vệ cho Hoàng tộc, vì thiên hạ, vì Hoàng thượng cống hiến đến hơi thở cuối cùng.

Cho đến chừng trăm năm trước, khi đó kinh qua thời gian dài nỗ lực bình định, thiên hạ đã thịnh vượng, quốc thái dân an. Chính trị, thông thương, kể cả văn hóa cũng đều đạt được đỉnh cao thành tựu. Tác dụng của Đường gia tự nhiên sẽ không còn rõ ràng như trước, nhưng các Hoàng đế vẫn giữ họ bên người theo lệ cũ… cho đến một đời Hoàng đế kế vị, hắn tuổi còn trẻ, khí thịnh, tâm tính có phần hấp tấp nóng nảy. Vì một lần muốn đơn độc đi thăm thú bên ngoài nhưng bị người đứng đầu Đường gia khi ấy ngăn cản, nhân lúc giận dữ mà trục xuất Đường gia, còn buông lời nói sẽ vĩnh viễn không dùng đến gia tộc này nữa.

Hắn nhớ đến di ngôn của tiên hoàng, liền hạ lệnh tận diệt Đường gia, đến cuối cùng chỉ còn lại người đứng đầu và đại hài tử của hắn ta. Hài tử kia mới chừng bảy, tám tuổi, còn rất nhỏ, chủ nhân Đường gia khi ấy tự vẫn trước mặt Hoàng đế, chỉ cầu cho nhi tử của hắn được giữ lại một mạng. Hoàng đế trông hài tử kia khóc thực thảm thiết, lại cả thi thể của phụ thân hắn huyết tuôn như suối bên cạnh, rốt cuộc thả cho hài tử kia đi.

Hài tử của Đường gia từ năm tuổi đã phải tập luyện theo kiếm phổ nọ, mặc dù qua một phen đại hỏa* bản kiếm phổ đã thất tung theo, nhưng tất cả hắn đều ghi nhớ trong đầu, sau này chỉ cần nỗ lực theo đó tập luyện tất có thể thành công. Nhưng mắt thấy các bậc trưởng bối cùng thân nhân chết thảm rồi, hắn quyết định từ bỏ kiếm phổ, tự sáng tạo ra một bộ tân kiếm pháp, lại tự lập một tiểu trang viện ở vùng xa xôi kinh thành, ngày ngày thanh nhàn an hưởng. Cứ như vậy, mãi đến đời tổ phụ các ngươi mới quay về kinh thành, rồi trở thành võ lâm minh chủ.”

“Lúc ấy Hoàng thượng tìm được tổ phụ các ngươi, rồi đưa ra ý nguyện muốn tiếp tục dùng lại tổ chế cũ… Sau đó, ta được gả vào Đường gia.” Tiết Uyển Nghi tựa hồ không muốn nhiều lời về những chuyện năm xưa, chỉ nhắc qua loa vài câu như vậy. Nàng ôm vai Thiên Gia, vuốt tóc hắn: “Đều là chúng ta hại ngươi, Tiểu Gia. Kiếm phổ kia của Đường gia có một điểm thực kỳ quái, chỉ mình nhi tử đầu tiên sinh ra mới có thể luyện thành, có lẽ vì di truyền cốt nhục hoặc nguyên nhân nào khác, chỉ biết cũng từng có nhiều hài tử khác muốn luyện tập nhưng không có kết quả.” Tiết Uyển Nghi khẽ mím môi, nét đau xót trên gương mặt không sao giấu giếm được: “Cũng may Tiểu Gia của chúng ta giờ không cần luyện võ nữa, không cần luyện nữa…”

“Nương, không việc gì, vừa vặn a, ta vốn lười biếng a, không thèm luyện cái kiếm pháp gì gì đó na. Cũng may ngày bé bị bắt đi, bằng không giờ ta mỗi ngày đều như Tiểu Tường, mặt trời chưa lên đã phải bò dậy, nào thì ngồi thiền, luyện kiếm, lại còn đứng tấn nữa a~” Thiên Gia chun mũi, tuyền một bộ dạng không làm sao chịu nổi.

Hắn căn bản chỉ muốn chọc Tiết Uyển Nghi vui vẻ, không dè nàng chẳng những không cười một tiếng, trái lại thoáng cái nước mắt đã lưng tròng, chỉ mãi cầm khăn tay lau lệ: “Nhưng ngươi bị bắt đi rồi phải chịu chừng nào khổ cực…”

“Nương…” Thiên Gia dài giọng trách cứ: “Ngươi đừng khóc mà, ngươi còn khóc, ta và Tiểu Tường cũng muốn khóc theo…”

Thiên Tường lạnh lùng liếc hắn một cái, khẽ xùy một tiếng qua kẽ răng, bất quá cũng không mở miệng cự lại, chỉ nắm tay áo Tiết Uyển Nghi: “Đại nương, ngươi đừng khóc nữa.”

“Na, na, không việc gì mà.” Thiên Gia cầm lấy khăn tay trong tay nàng, cẩn cẩn dực dực lau nước mắt cho Tiết Uyển Nghi.

Cứ như vậy tới khi xe ngựa về tận đại môn Đường phủ, Đường Tử Ngạo vẫn nhắm mắt im lặng suốt dọc đường mới mở mắt đứng dậy.

Hắn nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống, đứng bên dưới, ôm Thiên Gia xuống, Tiết Uyển Nghi chuẩn bị xuống sau, Thiên Gia vội vàng ngăn trước mặt Đường Tử Ngạo, một tay cầm tay nàng, đỡ nàng xuống xe: “Cha, ngươi đỡ bên kia nương.”

Đường Tử Ngạo đã chực bỏ đi, nghe Thiên Gia nói rồi mới quay lưng lại, hắn còn chưa vươn tay ra, Tiết Uyển Nghi đã khẽ nghiêng mình tránh đi: “Không cần, Tiểu Gia được rồi.” Nàng cầm tay Thiên Gia, tay kia vịn vào thành xe để bước xuống.

Đường Thiên Tường ngồi phía trong, cũng là người xuống cuối cùng.

Đêm đã về khuya, phỏng chừng đã qua giờ Tý.

Ngọn đèn cầy thắp thâu đêm phía xa lập lòe trong gió đêm, hắt ánh vàng mờ ảo lên gương mặt bốn người.

Đường Tử Ngạo cất giọng trầm trầm: “Trở về nghỉ ngơi thôi. Thiên Tường ngày mai có thể ngủ thêm nửa canh giờ.”

Thiên Gia vừa há miệng toan cự nự sao chỉ có nửa canh giờ, bất quá nhìn sang Tiểu Tường thấy hắn chẳng hề tỏ chút ủy khuất nào, rốt cuộc đành tự dẹp ý đồ “bênh vực kẻ yếu”, nắm tay Đường Tử Ngạo bước một bước một đi trong đêm tối. Tới ngã rẽ về tiểu viện, Tiết Uyển Nghi cũng chia tay bọn hắn.

Thiên Gia nắm tay Đường Tử Ngạo, hôm nay nghe được bao nhiêu điều, không phải thứ gì hắn cũng minh bạch, rất nhiều chỗ hắn thấy thực mờ mịt, có điều hắn biết, năm xưa cha cùng nương vì những nguyên nhân bất đắc dĩ mới thành thân rồi sinh ra hắn. Không chừng chính là muốn giáo dục hắn thành chủ nhân kế thừa Đường gia. Nghĩ tới đây, trong đầu Thiên Gia đột nhiên xuất hiện hình ảnh cái nơi hắn cho tới giờ chưa từng muốn nhớ lại, mà thoáng chốc lại nhận ra nơi ấy không đáng chán ghét như hắn vẫn tưởng, giá thử không có những ngày đó, không chừng giờ hắn cũng giống như Tiểu Tường, mỗi ngày đều cung cung kính kính với cha, hay chỉ biết chăm chăm luyện kiếm tập võ, chờ tới lúc thành thân cùng một nữ hài, rồi sinh hài tử. Thiên Gia nghĩ tới đây, cả người nhịn không được khẽ run run.

Đường Tử Ngạo lập tức cúi xuống, hỏi: “Lạnh hả?”

“Dạ, vừa lạnh vừa mệt.” Thiên Gia vội vàng xua đi những tưởng tượng trong đầu, bắt đầu làm nũng.

“Đi nhanh một chút, trở về phòng tắm nước nóng là được.” Đường Tử Ngạo nắm chặt tay hắn.

“Đường Đường?”

“Ừm?”

“Cha?”

“Ừm.”

Thiên Gia liếc mắt nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi ngồi thụp xuống, không đi nữa.

“Làm sao thế?” Đường Tử Ngạo quay lại nhìn hắn.

“Ngươi ngồi xuống, ta nói cho ngươi.” Thiên Gia ngồi xổm một chỗ, ngẩng đầu, hai con mắt long lanh nước mở to nhìn hắn, giống như con chó con tràn trề mong đợi.

“Nói đi?” Đường Tử Ngạo đành ngồi xuống theo, nhích tới gần hắn, lo lắng hỏi.

“Hắc hắc~” Thiên Gia bật cười, nhoài lại hôn chụt một cái lên môi Đường Tử Ngạo, trong đêm khuya vắng vẻ âm thanh phát ra nghe đến rõ ràng.

Đường Tử Ngạo khẽ nhíu mày: “Nháo được chưa, xong rồi thì về phòng ngủ.”

Thiên Gia thấy hắn tuy rằng nhíu mày nhưng giọng điệu không hề tức giận, hơn nữa vẻ cô độc chán chường cùng cảm giác bất lực không thể gọi thành lời sau một hồi bị Thiên Gia ồn ào rồi cũng dần tan đi không ít, đã từ từ khôi phục thần thái băng lãnh nhưng kỳ thực rất ấm áp quen thuộc.

Hắn đứng dậy, cúi đầu chìa tay về phía Thiên Gia, khóe môi khẽ câu thành một nụ cười thản nhiên.

Thiên Gia dúi tay vào lòng bàn tay hắn, để Đường Tử Ngạo nắm rồi, chỉ chờ hắn khẽ lôi kéo, Thiên Gia lập tức thừa cơ nương theo nhào vào lòng hắn, vội vàng vòng tay ôm chặt thắt lưng Đường Tử Ngạo, sợ bị hắn đẩy ra. Dụi dụi một hồi, hai chân bắt đầu bám víu muốn leo lên, còn chìa môi lầm bầm: “Ta mỏi, đi không được.”

Đường Tử Ngạo đương nhiên hiểu rõ, hài tử này là cố ý bám hắn, lại nhìn bộ dạng vờ vịt tội nghiệp kia, bao nhiêu phiền muộn cùng áp lực trong lòng hắn sau một hồi ồn ào vô lối của hài tử này, đã sớm tan biến vào màn đêm thanh lương an tĩnh, phảng phất tâm trí chỉ còn cảm giác kiên định từ thân thể ấm áp này truyền sang. Hắn mỉm cười bất đắc dĩ, vòng tay xốc nách Thiên Gia, bế bổng hắn lên, để hắn ngồi trên cánh tay mình: “Đi thôi.”

“Na, cha thật tốt.” Thiên Gia thấy âm mưu thành công, miệng cười toe toét, dụi đầu xuống cổ Đường Tử Ngạo, hai con mắt sáng long lanh, khúc khích không thôi.

“Yên nào!” Đường Tử Ngạo vỗ vỗ lưng hắn, Thiên Gia vẫn mất trật tự dụi tới dụi lui, bộ dạng hưng phấn in như chó con giành được miếng ngon.

“Đứng xuống đi.” Về tới phòng, Đường Tử Ngạo mới thả Thiên Gia xuống, đi vào châm nến.

Tiểu viện bọn họ ở có một trù phòng nhỏ, bên trong củi lửa còn đang âm ỉ cháy, phỏng chừng trước khi đi ngủ nha hoàn còn thêm củi đủ đốt tới giờ này. Đường Tử Ngạo trước khi xuất môn đã dặn dò nha hoàn không cần chờ cửa, giờ hắn mở cái nồi lớn trên bếp, thấy nước đun bên trong vẫn còn rất nóng.

Hắn múc nước ra, bê về phòng đổ vào bồn gỗ.

Tới lui mấy bận, chừng nước đầy quá nửa người rồi, Đường Tử Ngạo mới kéo Thiên Gia đang mơ màng nằm lăn trên giường dậy: “Dậy tắm rửa rồi ngủ tiếp.”

———-

*cẩn tôn: nghiêm túc tuân theo.

*đại hỏa: nghĩa đen là cháy lớn, nghĩa bóng là tai họa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play