Rất nhanh, món ăn dân dã tỏa mùi thơm sực nức, mỡ nóng chảy xuống ngọn lửa, nghe tiếng lép bép cùng đốm lóe li ti, màu sắc thật thích mắt, nhìn đã muốn thèm ứa nước miếng, Hồng Y lật lật xiên cá nướng trong tay, thấy da cá đã vàng rộm, giòn giòn thơm phức, cậy lớp da giòn ra, thịt cá bên trong tươi óng, vừa vặn chín tới.

Mặc kệ gà gô và thịt thỏ còn chưa nướng chín, Hồng Y đã nhón một miếng cá, bóc thịt bên trong ra, chìa tới bên miệng Đường Tử Ngạo.

Nhìn Đường Tử Ngạo ăn rồi hắn mới bắt đầu tự bóc thịt cá ăn, xuất môn đã nhiều ngày, đây cũng là lần đầu tiên được ăn bên ngoài, cảm giác mới mẻ cùng hiếu kỳ tràn trề, con cá nướng này đúng là rất thơm, nhưng cũng chỉ là món ăn đơn giản, so với những thức quay, nướng công phu trong tửu lâu thực ra vẫn không sánh được, có điều Hồng Y vẫn ăn thật thích thú, đợi đến khi hắn ăn xong con cá nhỏ nhất, mấy xiên thịt kia cũng vừa chín tới.

Đường Tử Ngạo lấy một con cá, nửa con gà rừng, nửa con thỏ, phần còn lại đều để hai người tùy tùng ăn, thêm cả nước sạch mang theo trên xe ngựa, bốn người nhân lúc món ăn còn nóng cùng ngồi xuống dùng luôn.

Hồng Y ăn xong một con cá rồi thì đùi gà và mấy miếng thịt thỏ xé nhỏ đều ăn không vô nữa. Đường Tử Ngạo ăn nốt phần còn lại cho hắn rồi, để hai người kia ở lại canh lửa, hắn dẫn Hồng Y vào rừng đi dạo mấy vòng, đi hết nửa canh giờ, Hồng Y đã mệt nhoài dựa dẫm vào Đường Tử Ngạo quay về xe ngựa, Đường Tử Ngạo nhanh chóng trải chăn nệm trong xe rồi ôm Hồng Y vào, đặt hắn nằm xuống rồi lại đi ra.

Hắn không ở bên người, Hồng Y ngủ mơ mơ màng màng, không thật yên ổn, một lát sau, Đường Tử Ngạo quay vào, quỳ xuống kéo Hồng Y ngồi dậy dựa vào người hắn, bưng một bát thuốc nóng hổi kề tới miệng hắn.

Hồng Y hé hé mắt, nhìn nước thuốc đen sóng sánh, vẫn cái mùi khó ưa như vậy, hắn nhăn mặt, bất mãn lầm bầm mấy câu.

“Không ngày nào được bỏ cả.” Đường Tử Ngạo nghiêm khắc đặt bát bên miệng hắn, bắt hắn há miệng ra.

Hồng Y lại xùm xụp uống mấy ngụm cho hết, thừa dịp Đường Tử Ngạo đặt bát xuống mà quệt quệt miệng lên tay áo hắn, để nước thuốc dây bên khóe miệng đều thấm hết cả, nhìn vải áo màu nhàn nhạt bắt đầu loang loang vệt nước đen thẫm, cười hỏi: “Làm sao sắc được a?” Mấy ngày trước nghỉ lại khách *** đều nhờ tiểu nhị sắc giùm, hôm nay ở ngoài, Hồng Y đã tưởng sẽ tránh được một bữa, ai biết đâu vẫn phải uống.

“Trước khi đi ta đã bảo người làm thành dược hoàn, cứ để nguyên mà nuốt cũng được, nhưng hiệu quả không bằng nghiền ra rồi đun lại với nước.”

Hồng Y ậm ừ vài tiếng, con mắt đã díp lại.

“Ngủ đi.” Đường Tử Ngạo kéo chăn lên.

“Ngươi cũng vào ngủ.” Hồng Y mơ mơ màng màng vẫn không quên nắm vạt áo hắn.

“Ta đi uống miếng nước, sẽ quay lại ngay.”

Một đoàn bốn người, chốc đi chốc dừng, vì Hồng Y lần đầu xuất môn, trên đường có cảnh gì đẹp hay ngày lễ hội của địa phương Đường Tử Ngạo đều cho dừng lại, đưa Hồng Y đi xem, thấy Hồng Y lâu lâu lại kinh ngạc trầm trồ mấy câu, đôi con ngươi tràn ngập hiếu kỳ ngó trái ngó phải, đến cả dân thường đi qua hắn cũng hứng thú dõi mắt nhìn cả nửa ngày, trong lòng Đường Tử Ngạo tự nhiên có chút không đành, cuộc sống quá mức bình thường này, vậy mà với hắn cũng thành thứ mới mẻ.

“Cha, xem chỗ kia~”, trước mặt người ngoài, Hồng Y gọi “cha” càng lúc càng trôi chảy.

“Cái gì?” Đường Tử Ngạo nhìn theo hướng mắt hắn.

Nguyên lai là lái buôn nước ngoài vào Trung Nguyên buôn bán, người mắt nâu, da ngăm đen, mũi lại cao gồ, tóc xoăn thành lọn, còn mặc những y phục và đeo trang sức rất lạ lùng, người lái buôn nọ bày bán mấy món trang sức cho nữ nhân, đang không ngừng hô lớn chào hàng. Hồng Y rõ ràng chưa từng gặp qua ai có tướng mạo kiểu này, dĩ nhiên cảm thấy rất hứng thú, vội vàng kéo tay Đường Tử Ngạo xuống xe ngựa, chạy tới trước mặt ông ta.

Người nọ tưởng hắn muốn mua đồ, liền nhiệt tình giới thiệu, một hồi như cũng phát hiện hài tử xinh đẹp này từ đầu tới cuối chỉ mở tròn cặp mắt sáng rực nhìn hắn, hắn thử cúi xuống nhìn lại mình, lại xoa xoa trên đầu, thắc mắc không hiểu bộ dạng mình có chỗ nào kỳ quái?

Đường Tử Ngạo nắm tay Hồng Y, cầm đại một chuỗi vòng mã não trên sạp hàng rồi ném lại cho người lái buôn một thỏi bạc, đoạn kéo Hồng Y quay về xe ngựa.

Đã sắp tới nơi, đi thêm một ngày nữa, phỏng chừng xẩm tối là đến. Đường Tử Ngạo phân phó hai thị vệ đi nhanh hơn, còn hắn ngồi trong xe ngựa cùng Hồng Y, để tránh cho thân thể hắn vì chịu không nổi xe xóc nảy mà đau nhức, dọc đường đi Đường Tử Ngạo đều ôm hắn ngồi trong lòng mình.

Sắc trời bắt đầu tối thì xe ngựa vào đến thành Duyên Chí phồn hoa, Hồng Y đã ngủ cả ngày, giờ tinh thần cũng tỉnh táo, hắn vén rèm cửa nhìn ra ngoài, thấy hàng quán ven đường đều đang chuẩn bị dọn hàng, còn tửu lâu, tửu *** lại bắt đầu treo đèn sáng rỡ, hắn nhỏ giọng hỏi: “Đường Đường, sắp tới chưa?”

“Tới ngay đây.”

“Là ai chiếu cố Lưu Ly na? Nếu hắn ở không được thoải mái, chúng ta đưa hắn về có được không?” Hồng Y ngủ nhiều đến ê ẩm cả người, uể oải lười biếng dựa trước ngực Đường Tử Ngạo, ngửa đầu lên nhìn hắn.

“Không cần, có người chiếu cố hắn, ngươi yên tâm.” Đường Tử Ngạo nhìn ra dãy nhà phía trước.

Hồng Y ngọ nguậy thân mình, dụi dụi vào ngực Đường Tử Ngạo, lại thò tay sờ sờ yết hầu hắn, Đường Tử Ngạo hạ mắt nhìn hắn một cái, cũng không phản ứng gì, kệ cho hắn tiếp tục nghịch ngợm, bàn tay Hồng Y mềm mềm xoa nắn, hắn rướn cả đầu lên, chăm chú nghiên cứu cục nhỏ nhỏ trồi ra: “Đường Đường, sao ta không có?”

“Còn chưa tới tuổi, một hai năm nữa tự khắc có.” Đường Tử Ngạo vỗ vỗ lưng hắn.

“Xấu chết đi.”

“…”

Hồng Y vươn ngón trỏ, nhấn mạnh tay một cái, Đường Tử Ngạo bất giác há miệng, hớp hớp không khí mấy bận, vội chụp lấy tay hắn, nhẹ giọng nạt: “Đừng quấy!”

Hồng Y gật đầu, rụt tay lại, chưa được bao lâu năm ngón tay không sợ chết đã lại mon men mò lên cổ hắn, Đường Tử Ngạo liếc mắt, xốc mành xe lên, nói với người cưỡi ngựa bên ngoài: “Ngay phía trước rồi, ngươi phi nhanh đến thông báo một tiếng.”

Người nọ lĩnh mệnh rồi, thúc ngựa phi vượt lên phía trước, Đường Tử Ngạo lại buông mành xuống, đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa vung tay hất văng Hồng Y ra… Giữa cổ hắn bất ngờ có cảm giác tê dại mà ấm nóng, dĩ nhiên lại là Hồng Y đang thè lưỡi liếm láp ngay yết hầu hắn, khiến hắn giật thót mình. Lần này Đường Tử Ngạo tức giận thực sự, nắm chặt hai vai hắn: “Hài tử này, ngươi hồ đồ gì hả?!”

Hồng Y cúi đầu, không chịu nói, Đường Tử Ngạo gắng gượng hít sâu mấy lần, đè nén cơn kích động đột ngột rồi đẩy hắn ngồi xuống bên cạnh mình: “Tới nơi ngay bây giờ rồi, đừng lộn xộn.”

Hồng Y vẫn cúi gằm đầu, kỳ thực trên mặt nào có một chút tỉnh ngộ hay ủy khuất vì vừa bị quát nạt, hai con mắt giảo hoạt nhìn chằm chằm giữa hai chân Đường Tử Ngạo, trong bụng thầm bực bội, quả nhiên~ kích thích chừng ấy vẫn chưa ăn nhằm gì~

Hắn ấm ức so vai ngồi một chỗ, bộ dạng khiến Đường Tử Ngạo trông mà nhầm tưởng hắn vì phản ứng nóng giận của mình vừa xong mà sợ hãi, trong lòng lại dâng đầy áy náy, thoáng chốc đã quên bẵng vừa xong hắn làm ra hành động lớn mật gì, lại vươn tay ra kéo hắn vào lòng: “Không được lộn xộn, nghe chưa?”

Hồng Y không đáp, cái đầu nhỏ cúi sâu chỉ hận không dụi được cả vào bụng, im lặng giãy ra, sống chết không chịu ngồi gần Đường Tử Ngạo.

“Tới nơi rồi!” Người ngồi trước đánh xe lớn tiếng.

Hồng Y nhân lúc này vội mở rộng cửa xe, nhảy tót xuống đường, thoáng cái đã chạy xa một quãng.

Vì sớm có người đến trước thông báo, nên đại môn đã mở rộng, có mấy người đứng chờ bên ngoài, thấy xe ngựa chạy đến nơi, một người trung niên đứng trên tiến đến, đang định mở cửa xe thì cửa đã bật mở, một hài tử đâu hơn mười tuổi nhảy tót xuống, chạy nhào về phía đại môn. Người nọ đứng ngây người, nửa ngày còn chưa tỉnh trí, trong khi ấy, Đường Tử Ngạo đã xuống xe: “Đưa xe đi…”

“Lưu Ly!” Hồng Y phấn khởi gọi toáng lên, chạy đến trước mặt Lưu Ly đang đứng cạnh một nam nhân cao lớn, thoáng cái đã ôm chầm lấy hắn, Lưu Ly cười khẽ, cũng dang tay ôm lại hắn, còn cúi đầu hít hít trên cổ hắn: “Trên người ngươi cũng có mùi thuốc giống ta nhé.”

“Ừa, đắng chết đi.” Hồng Y nắm tay hắn rồi nghênh đầu nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh đang nhìn Lưu Ly chăm chú, hắn cúi xuống kéo kéo Lưu Ly qua một bên, thì thào hỏi: “Ai vậy a?”

“Là người cứu ta về, lúc đầu dự định đưa ta đến thẳng nhà ngươi, kết quả lúc đó hắn có việc, nên đành mang ta theo.” Lưu Ly quay đầu lại nhẹ nhàng mỉm cười với người nọ rồi tiếp tục nói chuyện với Hồng Y.

“Na~ vì sao ngươi không tới nhà ta? Ở đây bộ tốt lắm hử? Ai chiếu cố ngươi na?”

“Đi, mình vừa đi vừa nói, các ngươi đi suốt dọc đường cũng mệt lắm rồi, vào ăn chút gì đã.” Đường Tử Ngạo cùng Sở Hy đi trước, hai hài tử cũng theo sau, Lưu Ly nắm tay Hồng Y, nhỏ giọng nói với hắn: “Từ khi ta đến đây, đều là hắn chiếu cố ta, hắn lúc đó có việc phải ra ngoài, sợ ta đợi ở đây một mình phiền muộn, nên cho phép ta tùy ý ra vào, hôm bữa ta vô tình đi vào phòng dược thảo, cũng chẳng có gì làm nên giúp bọn họ phơi, cất thảo dược, làm cả bào nghiền nữa, dần dần vị sư phó ở chỗ ấy thấy ta làm theo cũng nhanh nhẹn, nên hắn cho ta theo học nhận biết thảo dược. Đến khi Sở Hy làm xong việc trở lại đây ta cũng nghĩ nhiều, rốt cuộc thấy mình ở đây thật tốt, ta cũng muốn học y dược, dù học không thành nghề, nhưng ít nhất hiểu được cơ bản, biết phân biệt thảo dược, lựa chọn dược liệu là tốt rồi. Bởi vậy, ta mới không đến tìm ngươi.”

“Ừa, không sao, có việc làm cũng tốt, chờ sau này ngươi có lúc rảnh rỗi, nhớ phải tới chơi với ta na.”

“Hảo, ngươi yên tâm.”

Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, lúc sau vì Hồng Y đi mệt nhọc cả ngày, hắn còn đang dùng dằng chưa muốn đi đã bị Lưu Ly đẩy vào phòng nghỉ, cuối cùng hắn chào Đường Tử Ngạo một câu rồi cũng trở về gian phòng nhỏ của mình.

Leo lên giường rồi, Hồng Y rốt cuộc cũng được ngủ ngon, giường trải nệm dày, chăn bông sạch sẽ êm ái, bên người lại là thân thể ấm áp, khả dĩ không cần nằm cuộn tròn như trên xe ngựa, hắn lại phát huy tư thế bạch tuộc quắp riết lấy Đường Tử Ngạo, vô cùng hưởng thụ cọ qua cọ lại trên lớp tiết y vải bông, hấp thu nhiệt khí tản mát từ thân thể Đường Tử Ngạo, Hồng Y dụi dụi cả mặt vào ngực hắn, trong bụng nghĩ thật ấm ấm mềm mềm, thoải mái vô cùng, khiến hắn chỉ hận không thể cứ thế này hòa hợp cùng một chỗ.

Trong khi hắn mất trật tự cựa quậy tới lui như vậy, Đường Tử Ngạo lại cảm giác như đang bị rang trên chảo lửa, từ lúc chiều bị Hồng Y bất ngờ liếm liếm trên yết hầu, không dưng trong người dấy lên một luồng nhiệt nóng, mà dần dà càng lúc càng không ngừng cuộn trào, giờ Hồng Y càng nhúc nhắc cựa quậy, chỉ càng khiến hắn thêm bối rối.

Đã đẩy ra mấy lần, nhưng hài tử kia rõ ràng đang hiu hiu ngủ, còn lầm bầm nói mớ, mà một hồi vẫn tự giác lăn lại phía hắn, bám dính trong lòng hắn, cuộn tròn người lại, bàn tay vẫn không quên nhéo chặt lớp tiết y mỏng của hắn, tựa như một con thú nhỏ đang chiếm giữ lãnh địa, bất luận thế nào cũng không chịu rời ra.

Đường Tử Ngạo phẩy tay tắt nến, bất đắc dĩ thở dài, lại tận lực thả lỏng tinh thần, nén xuống xúc cảm khao khát quái dị kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play