Hồng Y cắm cổ chạy về phía trước, từ ngày tới đây đến giờ, hầu hết thời gian hắn đều chỉ dạo quanh trong phủ, ra ngoài được hai lần, đều do Đường Tử Ngạo đưa hắn đi, giờ dù cố tình chạy ra đại môn, khốn nỗi không sao tìm được đúng hướng, bội kiếm ôm trong lòng tuy không lớn, nhưng sức nặng đối với hắn cũng rất đáng kể, lại thêm tiếng Tiết Uyển Nghi chạy theo sau lo lắng khóc nức nở, rốt cuộc hắn dần dần ngừng bước chạy…

Tiết Uyển Nghi cố chạy thêm mấy bước tới trước mặt hắn, một tay ôm gọn hắn vào lòng, khẽ vuốt sau lưng hắn, cố nén nước mắt, tận lực giữ thanh âm thật ôn nhu: “Tiểu Gia ngoan, nghe lời nương, chúng ta về trước đã, rồi ta bảo người đuổi theo cha ngươi được không? Bảo hắn mau chóng trở về? Nhé?”

Tiết Uyển Nghi nâng gương mặt hắn lên, nhìn hai con mắt đỏ hồng, mỉm cười trấn an: “Tiểu Gia, có được không?”

Hồng Y không đáp, nhưng cũng không phản kháng nữa, chỉ ôm chặt bội kiếm, cụp mi mắt xuống, chẳng biết đang nghĩ gì. Tiết Uyển Nghi thấy vậy liền kéo hắn quay lại, Hồng Y dần dần nhúc nhắc lê bước theo nàng. Tiết Uyển Nghi thấy hắn không phản đối, bước chân cũng bắt đầu vội vã hơn, cứ như vậy đi thẳng trở về, cho đến khi đi qua hành lang, Hồng Y đột nhiên mở miệng: “Ngươi đừng bảo người đuổi theo hắn, ta ở đây đợi hắn.”

“Hảo, hảo.” Tiết Uyển Nghi không dẫn hắn về phòng, kéo hắn vào một tiểu đình trong viện, ngồi xuống ghế đá, tránh cho hắn trở về một mình trong phòng càng cảm thấy cô đơn, nàng rút khăn tay ra, cẩn cẩn dực dực lau ngấn lệ trên má Hồng Y, thấy hắn cũng không có ý khóc nữa, mới cầm bàn tay hắn nắm trong tay mình: “Tiểu Gia ngoan lắm, cha đi ra ngoài công chuyện, rất mau sẽ trở về, hắn không phải mặc kệ ngươi đâu. Ngươi đừng sợ.” Tiết Uyển Nghi vừa nói vừa tinh tế vuốt ve mu bàn tay hắn.

Bàn tay nàng cũng rất nhỏ, ngón thanh dài như bạch thông, lòng bàn tay đổ mồ hôi hơi ươn ướt, vì lo lắng cùng hoảng hốt mà khẽ run run, nàng như chợt nghĩ đến điều gì, hai con mắt thoáng phủ mờ sương: “Ta biết, là cha đưa Tiểu Gia trở về, Tiểu Gia không thấy hắn tự nhiên trong lòng sợ hãi không yên, thế nhưng Tiểu Gia còn có nương a, nương cũng sẽ bảo vệ ngươi.” Nước mắt Tiết Uyển Nghi dần ứa ra không ngừng, nàng nghĩ, hài tử này được Đường Tử Ngạo cứu ra từ hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy, sao có thể tránh khỏi đối với hắn có chút ỷ lại hơn người khác, huống chi, hắn mới mười hai tuổi, nói sao cũng vẫn là một hài tử cần được nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu, nghĩ đến đây… Tiết Uyển Nghi chợt cảm thấy hổ thẹn khi trước kia mình sinh lòng đố kị với Đường Tử Ngạo bởi hài tử thân thiết với hắn, dựa dẫm vào hắn nhiều hơn.

Hồng Y vì cha hắn không ở bên cạnh mà sinh ra sợ hãi bất an, điều ấy đến tột cùng chỉ vì hắn còn chưa thực sự cảm thấy an toàn, giờ nàng ngoài việc tận lực xoa dịu hắn, vỗ về hắn, cũng đâu thể trách cứ hài tử dựa dẫm vào ai hơn ai?

Nàng đứng dậy, ôm Hồng Y đang ngồi trên ghế đá vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Hồng Y nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể dựa vào lòng nàng, gương mặt áp vào, không phải phần tơ lụa trơn nhuyễn mà là vải sợi mềm mại, đượm hương nhang đèn, thanh nhã đạm khiết, tâm trạng căng thẳng cùng nhịp thở gấp gáp của hắn từng chút từng chút một yên ổn lại… nghiêng đầu mở mắt ra, đã thấy trước mặt là gian phòng hắn ở cùng Đường Tử Ngạo, gạch ngói màu tro xám, cột gỗ đỏ sậm, hắn đổi một tay cầm kiếm rồi vươn hai cánh tay ôm lấy Tiết Uyển Nghi, mắt nhìn phía trước: “Nương, ta không sao rồi.”

“Không sao rồi?” Tiết Uyển Nghi nâng gương mặt hắn lên, tuy rằng hai mắt vì vừa rơi lệ mà còn đỏ hồng, bất quá hơi nước bên trong cũng đã tiêu tán, khóe miệng hắn còn bặm thành một ý kiên định, mạnh mẽ gật đầu với nàng, rồi nhẹ nhàng xoa xoa má nàng: “Nương yên tâm, ngươi trở lại niệm kinh đi, ngày mai còn phải sắc thuốc cho ta uống na.”

Tiết Uyển Nghi thấy hắn thoáng cái đã khôi phục như cũ, lo lắng nhìn kĩ một hồi lâu vẫn không thấy có gì bất ổn, nhưng cứ trông dáng Hồng Y tay ôm kiếm, vẻ mặt bình thản không khóc không cười, nàng thật không sao nói được chỗ nào không đúng.

“Nương, ta muốn đi ăn, ta ngủ dậy vẫn còn chưa ăn gì a. Ngươi trở về đi, ngươi xem, có người đưa cơm tới cho ta rồi.” Hồng Y chỉ chỉ về phía một nha hoàn đang cầm thực hạp tiến đến chỗ họ.

Nha hoàn đi tới nơi, cúi đầu hành lễ với hai người rồi bưng thực hạp vào phòng theo lời Tiết Uyển Nghi.

Nàng vẫn lo lắng Hồng Y ở một mình, lại ngồi bên chờ hắn ăn cơm xong rồi leo lên giường, chuẩn bị ngủ trưa. Đợi đến khi Hồng Y nhắm mắt lại, hơi thở đều đều nhịp nhàng, Tiết Uyển Nghi mới đứng dậy rời đi.

Tiết Uyển Nghi vừa đi chưa bao lâu, Hồng Y lập tức mở mắt, xốc chăn dậy, hai tay ôm kiếm ra khỏi phòng. Lần này hắn không khóc không nháo, an tĩnh đi, trên đường có gặp mấy người, hắn hỏi bọn họ lối ra đại môn, rồi cứ thế nhằm hướng ấy mà đi.

Đi tới đại môn, tất nhiên có thị vệ đứng canh giữ, lại vừa vặn có người mới ra ngoài, cửa còn chưa đóng lại, Hồng Y cũng không nhân cơ hội chạy ra ngoài, hắn nhìn xung quanh một lượt, tìm một tảng đá dưới chỗ râm mát rồi ngồi xuống, bình tĩnh nhìn ra cửa.

Đến khi đại môn đóng lại, hai thị vệ mới để ý đến Hồng Y, trong phủ những người từng gặp Hồng Y không nhiều, bọn họ hỏi han mấy câu, hắn lại chỉ lắc đầu, gì cũng không chịu nói, may hai thị vệ nhìn cách ăn mặc của Hồng Y cùng với thanh kiếm hắn ôm trong lòng thì đại khái đoán được hắn là tiểu thiếu gia mới tìm được về, họ khuyên nhủ mãi không được, đành sai người vào báo tin.

Thường Văn đã ra ngoài cùng Đường Tử ngạo, trong phủ chỉ còn Tiết Uyển Nghi, tiểu viện của nàng bình thường người khác không được phép vào, cũng may nàng trong bụng không yên, vừa đi ra ngoài thì gặp thị vệ vào báo tin, liền vội vàng chạy ra đại môn.

Lần này, vô luận nàng khuyên bảo thế nào, Hồng Y nhất định không chịu cùng nàng quay về, hắn chỉ ôm chặt thanh bội kiếm trong lòng, coi như ấy là thứ duy nhất để hắn bấu víu, hy vọng.

Quá nửa ngày, hắn mới ngẩng đầu nói, thanh âm bình tĩnh: “Nương, ta không sao, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không lén chạy ra ngoài đâu, ta chỉ muốn ngồi ở đây đợi hắn về. Ngươi để ta đợi, có được không? Xin ngươi…”

Tiết Uyển Nghi há miệng, ngập ngừng mấy lần, lại nhìn vẻ van vỉ đầy thương cảm của Hồng Y, rốt cuộc lời gì cũng nói không nên, trong lòng nàng như có một cơn sóng trào cường liệt, nàng gần như tựa người vào gốc cây bên cạnh, tay ôm ngực, gắng gượng gật đầu.

Phân phó đám nha hoàn và thị vệ xung quanh trở về làm việc, Tiết Uyển Nghi khàn khàn giọng hỏi: “Tiểu Gia, ngươi nói cho nương nghe được không, vì sao ngươi phải ở đây đợi cha?”

Đợi một hồi lâu, đã tưởng sẽ không được đáp lời, Hồng Y chợt cúi đầu, thanh âm rầu rĩ cất lên: “Nương, ta sợ…”, lời tiếp theo nói cũng không thành tiếng, chỉ thoáng nghe được hắn nghẹn ngào, nhưng nước mắt vẫn còn cố nhịn không chịu rớt xuống. Hắn không ngừng nấc lên ủy khuất, thân thể run run từng hồi.

“Đừng sợ, đừng sợ, cứ ngồi ở đây, chờ cha ngươi trở về. Chúng ta cùng ngồi.” Tiết Uyển Nghi ngồi xuống bên cạnh hắn, vỗ vỗ lưng cho hắn điều hòa hơi thở, sợ hắn nghẹn quá mà ngất đi.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, nắm một bàn tay Hồng Y… có lẽ tổn thương, tàn tích trên cơ thể bọn họ có thể nhờ thuốc thang chữa trị, nhưng cảm giác bất an, hoảng hốt ăn sâu trong nội tâm hài tử này chỉ có thể bù đắp bằng cách tận lực bảo hộ hắn, khiến hắn đến một ngày nhận ra mình đã thực sự an toàn, nhận ra hắn không chỉ có một mình, nhận ra hắn không còn phải ngày ngày sống trong nỗi khủng hoảng như trước.

Tiết Uyển Nghi đã sớm phân phó thị vệ thúc ngựa đuổi theo báo tin cho Đường Tử Ngạo, nhưng phỏng chừng đoàn người đã đi xa mất rồi, dù nhận được tin lập tức trở về cũng phải qua đến ngày hôm sau. Tiết Uyển Nghi cùng ngồi đợi với Hồng Y tới lúc trời tối muộn, thấy sắc mặt Hồng Y vẫn trắng bệch, không hề có ý muốn đứng dậy, nàng đành ngồi thụp xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Trời đã tối đen rồi, Tiểu Gia vào ăn một chút rồi đi ngủ có được không? Có khi đến khi ngươi ngủ dậy, cha ngươi đã trở về rồi a.”

“A… trời tối đen rồi…”, mất một hồi lâu Hồng Y mới có phản ứng, đôi con ngươi thất thần thoáng ánh ánh lên.

“Ừ, nghe lời nương, vào thôi.”

Hồng Y gật đầu, chống tay xuống tảng đá đứng lên, ngồi cả một buổi chiều, không uống lấy một hớp nước, vừa nhỏm dậy đã thấy có chút choáng váng, hắn lảo đảo khom người tựa vào tảng đá, trù trừ thêm một hồi nữa mới lại đứng được dậy: “Nương, ngươi trở về đi, ăn cơm rồi nghỉ ngơi, ta hứa trở về ăn xong sẽ đi ngủ, buổi tối sẽ không lén chạy ra ngoài đâu.”

Tiết Uyển Nghi vẫn chưa yên tâm, nhưng Hồng Y không để nàng ngủ cùng hắn, cuối cùng nàng đành dặn hai thị vệ canh trước cửa phòng hắn, ban đêm không để hắn đi ra ngoài rồi trở về tiểu viện của mình.



Hồng Y không thắp nến, dưới ánh trăng trong trẻo, bóng hai người bên ngoài hắt rõ mồn một trên cửa, xuyên thấu qua lần giấy dán mỏng, Hồng Y ngồi lui sát vào góc giường, không dám cởi y phục, chỉ kéo chăn lên trùm quanh người, tay ôm đầu gối, ngủ mơ hồ một đêm.

Sáng hôm sau, sắc trời vừa hửng, Hồng Y đã tỉnh lại, dùng thau nước sạch đêm qua để lại rửa mặt, ăn chút điểm tâm, lại mở cửa ra ngoài: “Trời sáng rồi.”

Hai thị vệ liếc nhìn nhau, hiểu rõ ý tứ của hắn, trời sáng rồi, không cần canh nữa.

Hồng Y ôm kiếm, quen đường đi ra đại môn, ngồi xuống phiến đá hôm qua, thị vệ canh cửa đã đổi ca, đều không phải hai người hôm qua nữa, Hồng Y chống má, an tĩnh ngồi nhìn chăm chăm vào cánh cửa gỗ đỏ sậm.

Sắc trời sáng rỡ, ngày đã lên.

Làn da Hồng Y dưới ánh nắng mặt trời như càng trắng hơn, trắng đến hầu như yếu ớt. Hắn ngồi bất động, cũng không nói gì, thỉnh thoảng như vì ngồi lâu mỏi mà xoa xoa hai chân, nhưng vô luận thế nào tay cũng không rời thanh kiếm.

Hắn ngồi được một hồi thì Tiết Uyển Nghi ra tới, nàng cũng không làm gì khác, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn, chờ cùng hắn, coi như chỉ để cho hắn cảm thấy thư thái hơn một chút, cho hắn biết hắn không phải chỉ có một mình… cũng đủ rồi.

Vài nha hoàn đưa chút điểm tâm và bình trà tới, Hồng Y quay mặt đi, gì cũng không ăn.

Mặt trời lên tới đỉnh đầu, đại khái đã qua giờ Tỵ, Tiết Uyển Nghi mới xua tay bảo mấy người đứng chờ hầu hạ bên cạnh lui đi, đột nhiên lại thấy Hồng Y đứng bật dậy.

“Làm sao thế?”

Hồng Y kích động quay lại nhìn nàng, hai con mắt mừng rỡ sáng lấp lánh, rồi vội vàng xoay người chạy ra cửa lớn: “Mở cửa, mở cửa ra!”

Hai thị vệ thoáng ngây người, đến lúc này mới láng máng nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền lại, chớp mắt đã tiến tới ngoài cửa, tựa hồ gấp gáp vô cùng…

Hai người lật đật đẩy mở cửa, chưa kịp định thần đã thấy hắn chạy vụt ra ngoài.

“Quay lại, bị ngựa đá trúng mất!” Một trong hai thị vệ hoảng hồn nhảy ra ngăn hắn lại, mắt đã thấy ba, bốn con ngựa lừng lững phi đến ngay trước mặt Hồng Y, lại bị chủ nhân đang cưỡi ghìm chặt dây cương, con ngựa bị đau bật tung hai vó trước, hí váng lên.

Hồng Y đờ người đứng chôn chân tại chỗ, mặt trắng bệch, không sao nhúc nhích nổi.

Sắc mặt Đường Tử Ngạo cũng không tốt hơn hắn chút nào, cuống cuồng nhảy xuống ngựa, vừa ném dây cương định chạy về phía hắn thì thân ảnh nhỏ bé kia đã lao tới, cố sức dụi sát vào lòng hắn.

Lửa giận và nỗi hốt hoảng đang dâng trào, thoáng chốc đã bị hài tử đang run rẩy không ngừng cùng cánh tay bé bỏng đầy bất an gắt gao ôm ghì lấy hắn làm tiêu tan tất thảy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play