Khi đám đông chạy tới nơi đang phát ra ánh kiếm loang loáng, tất cả bọn họ đều kinh hoàng chôn chân tại chỗ, không dám thở mạnh.

Trên mặt đất la liệt thi thể hơn mười thị vệ, đầu người nào cũng bị làm méo mó dị dạng, đứt lìa khỏi cổ.

Địch nhân chỉ có ba người mặc y phục dạ hành, mặt bịt vải đen, thân hình cao tráng, hơi thở điều hòa. Trong đám khách nhân đứng quanh đó, những người có chút công phu đều có vẻ kính nể tới xuất thần, bởi họ đều nhận ra ba người kia công lực đã đạt tới thượng thừa. Đường Tử Ngạo tuy tuổi trẻ tài cao nhưng đối mặt với ba cao thủ cùng lúc giáp công như vậy cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế; huống chi, trong tay một trong ba người còn đang ôm chính đứa nhỏ cách đó mấy khắc còn ngồi trong sảnh chơi trò chọn vật đoán tương lai.

“Gia Gia…” Một tiếng kêu thê thiết vang lên.

Tiết Uyển Nghi, đường đường công chúa của vương triều Vạn Duyên, nhi tức phụ* của Võ lâm minh chủ, đang quỳ sụp trên mặt đất, hướng về phía ba kẻ kia mà liên tục dập đầu.

Búi tóc búi đơn giản đã bung ra, quần áo xô lệch, một bên vạt áo nàng đã ngấm tuyết ướt sũng, hạnh nhãn* rưng rưng, toàn thân nàng run lẩy bẩy, quỳ phục xuống, tư thế thập phần hèn mọn:

“Van cầu các ngươi, van cầu các ngươi… đừng thương tổn nó… lấy ta thay nó cũng được… van cầu các ngươi, các ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng, van cầu các ngươi…”

Tiếng van khóc đau đớn đến tan nát ruột gan, khiến người ta nghe mà không sao đành lòng.

Đường Tử Ngạo liếc nhìn thê tử đang quỳ dưới đất, hắn vươn tay kéo nàng dậy, trầm giọng hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

Nhìn cách ba kẻ kia ôm hài tử trong tay nhưng không có vẻ muốn đoạt tính mệnh nó, rõ ràng chúng có ý đồ khác. Đường Tử Ngạo trầm ngâm ngưng thở, ánh mắt sắc như dao.

Kẻ đang ôm hài tử trong tay ném cho hai tên còn lại một cái liếc mắt ám hiệu, rồi hắn chợt lùi hai bước, Đường Tử Ngạo cũng dợm lùi chân lấy đà, nhưng ngay khi tên kia chạy vọt đi, hai kẻ còn lại lập tức nhào ra cản đường; kiếm khí loang loáng tóe lửa, quá trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại.

Tay áo phất tung, tứ chi linh hoạt, mình Đường Tử Ngạo địch lại hai người, tuy có miễn cưỡng nhưng cũng không quá chật vật.

Đằng sau đã bắt đầu có người ồn ào muốn xông lên hỗ trợ nhưng đều bị mấy người đứng trên cản lại, cao thủ so chiêu tuyệt không nên quấy rối, tùy tiện can thiệp vào chỉ khiến người trong cuộc nhiễu loạn tâm thần.

Tiết Uyển Nghi hai tay bịt miệng, nước mắt lã chã như ngọc châu lăn trên má, nàng hướng ánh mắt thê lương nhìn về phía sau, nơi hắc y nhân ôm hài tử đang giao đấu với công công* Đường Minh Tường. Dường như không tự chủ được nữa, Uyển Nghi thất thần lê bước về phía họ.

“Thiếu phu nhân, đừng tiến tới, nguy hiểm lắm!”

Đường Minh Tường tuy trước đó ít ngày mới bị địch nhân phục kích, trúng độc, thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục; bất quá hắn thân là Võ lâm minh chủ, công lực thâm hậu, kinh nghiệm lão luyện nên giằng co chiến đấu với người nọ không hề thua sút chút nào.

“Oa oa…!!!” Hắc y nhân bị Đường Minh Tường công kích liên tục nên hài tử trong tay hắn cũng không ngừng bị xốc nẩy lên xuống, có lẽ bị hoảng sợ mà nó bắt đầu òa lên khóc.

“A…” Tiết Uyển Nghi nghe tiếng con khóc lập tức lòng đau đớn tột cùng, chống đỡ không nổi, ngã sụp xuống đất.

Hắc y nhân đang ôm hài tử liếc thấy liền chớp nhoáng xoay người, nhảy tới bên Tiết Uyển Nghi, cổ tay hắn chớp động, một thanh tiểu đao mỏng như lá liễu nhắm cổ nàng xoạt tới. Máu tươi lập tức phun tóe ra, hắc y nhân khi đó mới ra cước tung một cú đá về phía Đường Minh Tường vừa đuổi tới sau lưng hắn.

“Đi.” Hắn thấp giọng hô một tiếng, hai kẻ đang giao đấu cùng Đường Tử Ngạo lập tức rút từ tay áo ra một thanh liễu diệp đao*.

“Cứu, cứu cứu hài tử, cứu Gia Gia… cứu…” Tiết Uyển Nghi vẫn ú ớ kêu khóc cho tới khi vết thương đang tuôn máu như suối bị Đường Minh Tường đè lại; dù nàng đã được gả vào nhà võ lâm nhưng công chúa vẫn là công chúa, trăm triệu lần không thể để nàng chết tại đây được.

Một người tới bên cạnh đưa tay xé bỏ tiết y trên người nàng, nghe loáng thoáng tiếng nói: “Lúc này đừng câu nệ, phải cầm máu đã.”

Tiết Uyển Nghi mắt thấy bóng đen đã tẩu tán xa khuất rồi mà Đường Minh Tường vẫn coi như không nghe lời cầu cứu của nàng, lòng dạ nóng bỏng như lửa đốt, nàng lại gượng quay về phía Đường Tử Ngạo: “Cứu, cứu…”

Dụng hết tàn lực mà thanh âm phát ra vẫn chỉ yếu ớt như tiếng muỗi bay, chưa kịp thành câu đã bị nuốt gọn dưới những tiếng chân huyên náo, tiếng vạt áo soạt bay… và cả những bông tuyết lạnh buốt.

Đôi mắt tuyệt vọng, không cam tâm nhưng không còn sức chống đỡ, đã từ từ sụp xuống, nhưng vừa lúc bắt được ánh nhìn của Đường Tử Ngạo, lòng Uyển Nghi mới dịu đi đôi chút. Hai mắt đã nhắm, khóe miệng Tiết Uyển Nghi mới bắt đầu thôi mím chặt, hơi cong thành một nụ cười yếu ớt.

‘Cầu ngươi cứu con chúng ta. Như vậy, ta có thể an tâm nhắm mắt.’

Bật tung thân mình, Đường Tử Ngạo lao qua kẽ hở giữa hai địch nhân trước mặt, hắn dừng một khắc quan sát chung quanh, nhận thấy một làn gió lạnh buốt mang theo mùi sữa nhàn nhạt của hài tử thổi tới, hắn lập tức theo ngược hướng gió mà phóng đi.

Trong chớp mắt, bốn thân ảnh đã cùng tiêu thất.

Khinh công của Đường Tử Ngạo rất cao cường, trong giang hồ gần như không có đối thủ; hắn cứ thế vun vút lao đi thoáng chốc đã tiếp cận bóng lưng người nọ, lại đạp tường lấy đà, lực tụ cước hạ, nhắm thẳng cổ đối thủ tung chân.

Địch nhân phía trước đã vô phương tránh thoát, nhưng phía sau lại nghe tiếng gió vù vù, hiển nhiên hai kẻ còn lại đã đuổi tới nơi, một tả một hữu xông tới giáp công. Đường Tử Ngạo thu hồi mũi chân, xoay mình vọt lên như diều hâu, chớp mắt đã vững vàng như núi đứng trước mặt ba kẻ kia.

“Thả nó ra, kẻ nào thuê mướn các ngươi bao nhiêu, ta trả gấp đôi.” Đường Tử Ngạo siết chặt nắm tay, gằn giọng.

Ba kẻ kia quay mặt nhìn nhau, tên đang ôm hài tử đứng giữa lắc lắc đầu, lập tức hai tên còn lại không chút do dự, tay nắm liễu diệp đao, xông về phía Đường Tử Ngạo.

Thấy thương thuyết đã vô vọng, Đường Tử Ngạo ngưng thần tĩnh khí, tụ lực hạ bàn, vững vàng tiến về phía đối thủ; so với phụ thân Đường Minh Tường của hắn khổ luyện mới thành được công phu, hắn lại có được thiên phú kỳ tài, nên đã sớm đạt được thành tựu khiến người người ngưỡng mộ.

Gió lạnh tấp qua da mặt, thiếu niên mười bốn tuổi tả xung hữu đột, vài sợi tóc nhiễu tung trong gió, đôi con ngươi sâu thẳm thâm trầm giờ ngùn ngụt nộ khí. Một hồi giao chiến chênh lệch lực lượng, hai bên vô thanh vô tức, không có một ánh kiếm lóe lên nhưng vẫn đủ khiến người trong cuộc kinh tâm đọng phách.

Thấy hai đồng bọn đã dần kiệt lực, hắc y nhân ôm hài tử thủ thế đằng sau nhăn tít lông mày, cuối cùng hắn lên tiếng ra lệnh: “Ta đi trước, các ngươi xử lý xong hắn rồi theo sau.”

Lời còn rớt lại, hắn đã vọt đi khuất.

Nghĩ tới hài tử mới vừa ở trong vòng tay mình bập bẹ nhay nhay, khóe miệng nhễu nước miếng; Đường Tử Ngạo thấy lòng thắt lại, chân khí bạo trướng, mười ngón tay co quắp.

Ba thân ảnh đen tuyền lao vào nhau hỗn chiến, lại bật tách ra, lại giáp chiến.

Hai âm thanh vang lên cùng lúc, là tiếng dị vật thọc sâu vào xương thịt sùn sụt, mặt đất phủ tuyết trắng xóa phút chốc bị nhuộm đỏ thẫm dưới những tia máu đỏ tươi đang phun trào.

Tay phải Đường Tử Ngạo đã sục sâu vào ngực trái một tên, bóp nát trái tim hắn, móc ra khỏi ***g ngực. Ngược lại, thanh liễu diệp đao trong tay đối thủ đã hướng thẳng tới trên mi mắt phải Đường Tử Ngạo, sượt vào mái tóc tạo thành một vệt máu thật dài trên trán hắn. Thoạt nhìn đã muốn kinh người, nhưng lực đâm vì bàn tay Đường Tử Ngạo thọc sâu trên ngực hắn mà suy giảm rất nhiều.

Tên còn lại đã vứt tiểu đao xuống tuyết, tập trung nội lực vào chưởng lực, nhắm ngực Đường Tử Ngạo mà đánh tới. Không tạo thành một dấu vết ngoại thương nào nhưng đã trúng nơi trí mạng, Đường Tử Ngạo ụa ra một búng máu, lảo đảo bước lùi hai bước rồi kiệt sức ngã xuống.

Địch nhân thở hồng hộc, cúi nhìn hai mắt Đường Tử Ngạo rừng rực lửa giận, hắn không khỏi chột dạ giật thót, lập tức thu liễm điểm khí lực cuối cùng, nhanh chóng tiêu thất trong bóng đêm.

“Khụ khụ… khụ…” Đường Tử Ngạo ói ra một búng máu nữa, trong đầu lại mơ hồ thấy khuôn mặt hài tử non nớt bầu bĩnh, hắn lại gắng gượng chống tay đứng lên nhưng trước mắt lập tức tối sầm, chỉ nghe bên tai bắt đầu ầm ĩ những tiếng la hét, tiếng chân đạp tuyết mà chạy về phía hắn.



Ba hắc y nhân, một tên chết, một tên bị thương, còn độc nhất tên bế theo hài tử còn lành lặn.

Hai tên chọn những nhánh đường âm u hẻo lánh mà hành tẩu, hơn nửa canh giờ sau, nghe ngóng thấy bốn phía không có người truy đuổi, chúng mới bắt đầu thẳng hướng Bắc mà đi.

Vùng này dân chúng hầu hết đều là tầng lớp bình dân, chủ yếu dựa vào nghề thủ công hoặc thi thoảng chợ búa buôn bán nhỏ để sinh nhai. Nhà cửa cũng đều là những gian nho nhỏ, thấp bé dựng san sát cạnh nhau.

Trong đêm tối như mực, con chó giữ nhà chợt vểnh tai ngóc đầu dậy nghe ngóng, một hồi không thấy động tĩnh gì, nó lại nằm phục xuống, rúc vào đống cỏ khô mà ngủ tiếp.

Lúc ấy một cánh cửa nhà mới khe khẽ hé mở, vừa đủ một kẽ hở cho một người lách vào.

“Bắt được chưa?” Lão hán trong nhà hai mắt mờ đục, cất giọng khàn khàn hỏi, rồi hắn vươn đôi tay khô quắt tiếp nhận hài tử từ tay hắc y nhân.

“Đêm nay lập tức rời thành.” Hắc y nhân đã thụ thương lên tiếng dưới lớp khăn bịt mặt rồi lại phì phò thở dốc.

“Đi được không? Thẳng tay giết quách đi đã sao, làm gì phải tốn sức thế này chứ?!” Lão hán nhe ra hàm răng thưa thớt, vàng khè; quăng hài tử xuống giường.

“Hỗn trướng! Bảo ngươi làm thì ngươi liệu mà làm, cấm nhiều lời.” Hắc y nhân lập tức vọt tới bên giường, ôm lấy hài tử đang lăn lóc sắp va vào tấm ván gỗ, lại mạnh tay giáng cho lão hán một cái tát.

“Khụ khụ… khụ khụ khụ…” Lão hán thân thể gầy nhỏ, bị té nhào xuống đất, vừa ho sù sụ vừa gượng dậy.

“Hai người chúng ta dễ bị nhận diện, ngươi trước tiên cứ nghỉ lại đây đã. Ta đưa bọn họ ra khỏi thành rồi quay lại tìm ngươi.” Hắc y nhân ôm hài tử quay lại dặn tên bị thương.

Tuyết lớn đã ngưng bớt, nhưng mặt đường tuyết đọng dày cả tấc, di chuyển vẫn rất khó khăn.

Hắc y nhân thay y phục khác rồi quấn hài tử vào chăn bông, đưa cho lão hán bế; xong xuôi hắn thu nhặt y phục vừa thay, điểm nhẹ mũi chân, tiêu thất trong đêm.

Cửa thành lúc này đã đóng, muốn rời thành bằng đường chính quy cũng không được nữa. Bên ngoài cũng không phải phố không người, trên con đường lớn có thể thấy vài ngọn đèn mờ mờ chiếu sáng, cho thấy quanh đây còn mấy khách *** nhỏ và vài nhà dân còn thức.

Hắc y nhân nhón chân tiến về phía Tây Bắc, cảnh giác nhìn một vòng xung quanh, thấy một đội khoảng chừng hai mươi người cảnh vệ mặc áo giáp trắng, tay cầm trường thương, hàng ngũ chỉnh tề đi tuần qua.

Tiếng bước chân vừa mới rời xa, hắn lại tập trung nghe ngóng, quả nhiên từ xa truyền tới âm thanh cho thấy còn một đội cảnh vệ nữa sắp tới. Hắn nhẩm tính toán, giờ nếu muốn thoát khỏi thành, ngoại trừ bản thân phải có khinh công cực tốt, còn phải biết khoảng cách giữa hai đội lính tuần, rồi nhắm đúng thời điểm không có lính tuần qua để vượt tường thành.

Đội lính thứ nhất đã đi xa, đội thứ hai đang lục tục tới gần.

Hắc y nhân hít một hơi thật sâu, kéo tay áo lão hán chạy nhanh tới gần tường thành. Không thể một lần mà phi qua được, tường thành xem ra cao phi thường, ngộ nhỡ lên tới nửa chừng không còn khí lực thì nguy. Hắn điểm nhẹ mũi chân, nhắm hướng gờ đá nhô ra trên tường thành mà phi thân lên, đạp vào đó mà lấy đà lần nữa, thuận lợi bay ra ngoài thành.

Từ bên trong thành, vừa hay nghe thấy tiếng đội cảnh vệ đi tới.

Còn đợi sẵn tiếp ứng bên ngoài thành, đã có một cặp nam nữ, ước chừng hơn hai mươi tuổi.



Khi đoàn người tới được khách *** gần nhất đã qua hai canh giờ, hài tử mặc dù được quấn trong chăn nhưng khuôn mặt bé nhỏ hé ra bên ngoài vẫn tím tái, thiếu phụ đang bế nó liền quay về phía hai người kia, gật gật đầu rồi kéo nam nhân đi cạnh nàng ta vào một phòng.

Sắc trời hơi hửng lên, lão hán và hắc y nhân cũng tách ra rồi rời đi.

Thiếu phụ ôm hài tử, nam nhân tay cầm một bao quần áo màu đen, cao giọng gọi tiểu nhị tới tính tiền rồi hai người rời khỏi khách điểm.

Hai người toàn thân là quần áo vải bông màu đen, đôi chỗ mép áo còn đính mấy mụn vá, cùng đứng ở ven đường ngóng xung quanh. Không lâu sau, một chiếc xe ngựa từ hướng thành trấn thong thả chạy tới, hán tử cầm cương trông thấy bọn họ liền ghìm ngựa lại.

“Đại ca, có còn chỗ không?” Thiếu phụ ôm hài tử hỏi.

“Còn, mau lên đi. Bữa nay đường trơn, nhiều xe nghỉ lắm, may ra có mỗi xe ta còn chạy thôi.” Hán tử xốc màn vải bố lên cho hai người nhìn vào trong.

“Bao nhiêu tiền?” Nam nhân móc hầu bao ra.

“Hai người, cho hai mươi đồng.”

Trong xe đã có ba người ngồi, phu thê hai người leo vào khoang xe, ngồi vào trong góc, cúi đầu ôm hài tử vào giữa, nép vào nhau mà ngồi.

“Bọn lính ban nãy đúng là không khác gì thổ phỉ. Quần áo dày như thế này mà bắt người ta cởi tiệt, đứng trong cái phòng ấy mà ta đến chết cóng.” Trong xe, một hán tử vóc người vạm vỡ chợt cao giọng oán giận.

“Ừ, không hiểu có đại sự gì xảy ra rồi. Đó, mấy người các ngươi lên xe ở ngoài thành là hay lắm, chứ nếu từ trong thành mà ôm theo hài tử là không cho ra đâu.” Lão nhân đứng tuổi có vẻ nông thôn ngồi một bên tiện miệng tiếp chuyện, lại nhắm ngay đôi phu thê mới lên xe mà nói.

Nam tử kia liền lễ độ gật đầu, nữ tử ôm đứa nhỏ thì không nói câu nào, tỏ vẻ xa cách.

Lão nông vừa định làm thân bắt chuyện lại thấy bọn họ phản ứng lãnh đạm như vậy cũng không đả động thêm, quay sang tán gẫu với hai người còn lại trong xe.

Tới một trấn nhỏ, hai người xuống xe, lại tất tả đi tiếp, rẽ vào một cái hẻm nhỏ, trao hài tử cho một phụ nhân* mập mạp tầm ngoài ba mươi tuổi.

Không trao đổi gì thêm, đôi nam nữ quay lưng bỏ đi luôn. Còn lại một mình trong con hẻm lạnh lẽo, không người qua lại, phụ nhân mập mạp cẩn trọng nhìn xung quanh một lượt rồi mới ôm hài tử đi vào một căn nhà.

Đợi tới khi phố đã treo đèn, phụ nhân mập mạp mới ôm hài tử ra, đi qua hết mấy phố chợ tới một khu có vẻ nhốn nháo, hương khí thơm nức bốn phía.

Một đám nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ đứng ở mỗi hiên nhà, mặc kệ khí trời lạnh lẽo, tay cầm thủ quyên, ánh mắt lúng liếng, môi cười nụ, nhỏ tiếng mời gọi những nam tử đi ngang qua.

Phụ nhân vẫn ôm chặt hài tử, chăm chú đi tiếp.

Qua hết con phố toàn những cảnh tựa cửa bán rẻ tiếng cười, lại tới một nơi lầu gác tương tự, nhưng hoàn toàn không có những cảnh tượng như vừa xong. Không khí nơi này không bị nhiễm mùi hương phấn nồng sực, cũng không có treo bày thứ gì biểu lộ sự câu dẫn dục tình lộ liễu. Phụ nhân dừng lại trước một trang viện, đẩy cửa hông bước vào. Trong viện bài trí rất lịch sự, tao nhã: có hòn giả sơn; có đình đài, lầu các; hồ nước quanh năm gợn sóng đã đóng thành băng, tự nhiên lại thành tô điểm thêm chút phong tình của xứ lạnh Tây Bắc; vài gốc hàn mai, cành đã khô già, cứng cỏi trong gió lạnh. Không gian trong dãy lầu các cũng chỉ trang trí thanh nhã, thắp nến sáng mờ, thấp thoáng thấy bóng người, lại vảng vất như có tiếng thở dốc, tiếng đùa cợt, phảng phất cả tiếng đàn, thanh thanh đan quyện.

So với những nơi vừa đi qua, nơi này rõ ràng đẳng cấp cao hơn một bậc, lịch lãm tao nhã hơn rất nhiều.

Đi qua một dãy hành lang có tay vịn bằng gỗ, tới tận sau viện, phụ nhân mập mạp lại vào một gian phòng nhỏ.

“Ây, đã tới rồi.” Nam tử đang ngồi cắn hạt dưa bên cái bàn gỗ dày ngước mắt lên.

Xốc lại y phục trễ tràng lộ ra cả một khoảng ngực trắng như tuyết, đầu mày khóe mắt nam tử đều phiếm ánh xuân tình, khóe miệng cong lên, theo cử động cúi đầu của hắn, suốt tóc đen mướt đổ xuống bên vai, che khuất cái cổ, hắn vươn hai tay, cẩn thận nhận lấy hài tử từ tay phụ nhân.

“Xem cái mặt bé tí muốn đông cứng rồi này, sao nó vẫn còn ngủ a~” Nam tử uể oải cất giọng khàn khàn, thanh âm lồ lộ dư vị của một trận giao hoan.

“Nãy giờ sợ nó quấy khóc nên còn chưa giải thụy huyệt*.” Phụ nhân trả lời.

“Ừm.” Vì trong phòng đã đốt lô hỏa nên nam tử thản nhiên gỡ bỏ hết chăn, áo trên người hài tử, tới lúc nó chỉ còn một cái yếm đỏ buộc trên cổ hắn mới lật qua lật lại thân hình nhỏ bé, mượn ánh nến để tỉ mỉ quan sát từng tấc da thịt.

“Ừm, cũng không tệ. Không chút tỳ vết, nuôi lớn chắc cũng không sứt sẹo gì nhiều đâu. Để xem cái mặt bé nhỏ nào.”

Nâng ót hài tử lên, nam tử nheo mắt, khẽ vuốt làn mi nó rồi đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía cửa mà gọi: “Ai có võ công vào đây, giải huyệt.”

Lập tức một thị vệ đẩy cửa bước vào, giải huyệt cho hài tử.

“Oa… A…” Hài tử bị giật mình, có lẽ vì lạnh, đói bụng, hoặc bị hoảng sợ mà vừa tỉnh lại nó đã òa lên khóc; nước mắt trong suốt như trân châu trào ra từ đôi mắt to tròn rồi không ngừng lăn dài trên má.

“Hảo! Cặp mắt tuyệt vời. Con ngươi đen thẳm hơn hài tử tầm thường nhiều, chưa mở mắt đã là một mỹ nhân, mở ra rồi quả nhiên kinh động lòng người. Ha ha, hài tử này thật đúng là bảo vật, chờ không nổi tới lúc được nhìn dáng vẻ trưởng thành của nó, không biết sẽ khiến bao nhiêu nam nhân bị mê hoặc tới thất hồn lạc phách.”

Bế bổng hài tử đang oa oa khóc lớn, nam tử rộ lên một tràng cười, chân mày giương cong như mảnh trăng khuyết, hắn vươn đầu lại, hôn khuôn mặt mềm mại của hài tử một cái rồi ôn ôn nhu nhu thì thầm:

“Ngoan, không khóc. Cha sẽ tự tay dạy dỗ ngươi, bảo đảm sẽ cho ngươi có thể khiến tất cả nam nhân trên thế gian điên đảo… Ngươi phải nghe lời, hảo hảo lớn lên, thành một mỹ nhân cho ta~ Không được hư, không được xấu xí, ngươi nghe chưa?”

Nghe hài tử khóc đến muốn tắc hơi thở, nam tử nhếch một nụ cười nhạt, tựa như mẫu đơn ướt át hé nở, vừa sống động vừa mê người.

Ngọn nến duy nhất trong phòng, trong giây lát đã vụt tắt.

———–

*nhi tức phụ: con dâu.

*hạnh nhãn: cặp mắt có đường nét hình quả hạnh *v* ~

*công công: cha chồng ( =)) hêm fải ‘nội thị’ đâu nha =)) )~

*liễu diệp đao: đao có lưỡi mỏng như lá liễu.

*phụ nhân: người phụ nữ, người đàn bà.

*thủ quyên: khăn tay

*thụy huyệt: huyệt ngủ.



*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play