Mộ Nhất Phàm thấy đám Chiến Bắc Thiên không đuổi theo, thở phào một hơi.

Kể cũng kì, theo lý thuyết Chiến Bắc Thiên không nên dẫn nhóm của mình xuất hiện trong siêu thị mới phải.

Không nói tới nơi này cách khá xa trung tâm thành phố, mà siêu thị này cũng nhỏ hơn siêu thị ở trung tâm, hơn nữa, còn cách khu biệt thự nhà anh rất xa, sao hắn lại chạy tới khu siêu thị ở ngoại ô này tìm vật tư?

“Không phải hai đứa nên nói cho bố biết đang xảy ra chuyện gì sao?” Đột nhiên Trịnh Quốc Tông nói.

Sau một chuyến tới siêu thị, ông phát hiện đám người ăn thịt người kia nghe lời cậu Mộc, với con trai ông thì có vẻ sợ hãi, không dám tùy tiện tới gần.

Nếu nói cậu Mộc và con trai ông không có chút liên quan gì tới đám người ăn thịt người kia, làm thế nào ông cũng không tin được.

Nghe vậy, Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn Trịnh Gia Minh đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, khẽ gật đầu, để Trịnh Gia Minh nói rõ ràng với Trịnh Quốc Tông.

Giờ thành G đã trở nên như vậy, giấu giếm nữa cũng không có lợi, ngược lại sẽ khiến Trịnh Quốc Tông trở nên không có chút kiến thức nào, không rõ phương thức sinh tồn trong buổi mạt thế, cũng không hiểu rõ vị trí của mình.

Trịnh Gia Minh kể chuyện virus và chuyện cậu cùng đồng sự bị nhiễm virus ra, giờ thành G thành ra nông nỗi này, không khỏi có liên quan tới cậu: “Bố, mấy người ăn thịt người mà bố thấy chính là tang thi, không khác với tang thi trong phim ảnh là bao, chỉ cần bị chúng cào hoặc bị cắn, qua vài giờ hoặc qua vài ngày, sẽ biến thành tang thi, mà con với anh Mộc cũng là một trong số đó.”

Trịnh Quốc Tông không tin con trai mình giống với tang thi trong siêu thị: “Nhưng mà, rõ ràng hai đứa bây giờ không giống với bọn chúng, không những có tư tưởng và ý thức, mà còn có thể nói chuyện, hơn nữa bây giờ có thể khắc chế không ăn thịt người, không khác gì người thường lắm, sao có thể nói hai đứa là tang thi được.”

Mộ Nhất Phàm giải thích: “Bọn cháu không giống với tang thi trong siêu thị, là bởi bọn cháu đã trải qua quá trình chuyển hóa tang thi, dựa vào ý chí mạnh mẽ để giữ tỉnh táo tới cùng, cho nên mới có thể trở thành tang thi có ý thức. Sở dĩ bọn cháu không khác gì người thường, là bởi bọn cháu chưa từng thụ thương, nhưng nếu một khi chúng cháu bị thương, vết thương không những không khép miệng, còn có thể tăng nhanh tốc độ hoại tử, sẽ giống như những tang thi trong siêu thị, bị thối rữa.”

“Cái.. cái này..” Trịnh Quốc Tông có vẻ giật mình.

Mộ Nhất Phàm vội nói: “Lang băm, chú cũng đừng lo, đợi cơ thể bọn cháu lên tới cấp độ nào đó, sẽ giống như nhân loại có khả năng khép miệng vết thương.”

Đến lúc đó, tốc độ khép miệng vết thương nhanh kinh người, nhất là tang thi cấp vương, đến khi đó tốc độ tính bằng giây, nhưng đương nhiên, anh không thể nói cho họ biết nhiều chuyện chưa xảy ra.

Trịnh Quốc Tông vẫn có chút không thể chấp nhận việc con mình bị gọi là “Thi”: “Sao hai đứa có thể xua đuổi đám tang… tang thi?” (Thi: thi trong thi thể, còn gọi là xác)

“Cháu chỉ có thể nói trong tang thi phân cấp bậc giống như quân đội, tang thi cấp cao có thể khống chế tang thi cấp thấp hơn.”

Trịnh Quốc Tông vừa hiếu kỳ vừa căng thẳng nói: “Vậy hai đứa đang ở cấp bậc gì? Có thể bị tang thi khác khống chế không?”

“Giờ cố lắm mới chỉ được xem như là trung cấp, đợi…”

Mộ Nhất Phàm nói tới đây thì dừng lại.

Vốn là anh muốn nói, đợi bọn họ có dị năng, mới tính là trung cấp thật sự, nhưng câu này không thể nói với bọn họ, không thể làm gì hơn là đổi giọng nói rằng: “Nếu bọn cháu gặp phải tang thi cấp cao hơn, nếu nhưng tang thi cấp cao muốn khống chế bọn cháu, cơ thể bọn cháu sẽ không thể tự mình điều khiển được, sẽ bị tang thi cấp cao hơn thao túng.”

Vẻ mặt Trịnh Quốc Tông lo lắng: “Sao có thể như vậy được?”

“Mộc tiên sinh, tôi cảm thấy anh biết rất nhiều chuyện, anh có thể nói cho chúng tôi biết thân phận thật của anh không, cứ tiếp tục giấu giếm, đều không có lợi cho cả hai bên.” Trịnh Gia Minh nói như vậy.

Đương nhiên Mộ Nhất Phàm biết việc này, chỉ là, anh cũng không thể nói thật lý do vì sao mình biết chuyện này, đành phải đổ hết chuyện lên người Mộ Duyệt Thành.

“Bố tôi là thượng tướng, bởi vậy nên biết tương đối nhiều, hơn nữa, mọi người có biết tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộ thị không? Đó là công ty của tôi, tôi là Mộ Nhất Phàm, sau này mọi người có thể gọi tôi là Nhất Phàm hoặc là Mộc Mộc, cứ kêu “Mộc tiên sinh” mãi, nghe xa lạ lắm.”

Trịnh Quốc Tông và Trịnh Gia Minh nghe thấy thân phận hiển hách của anh, đều rất giật mình, chẳng trách lại biết được nhiều như vậy.

Lúc này, Mộ Nhất Phàm thấy ven đường có một cửa hàng ngọc thạch đang mở rộng, vội vã dừng xe lại: “Mọi người ở trong xe đợi tôi một lúc.”

Đã một tuần rồi Kình Thiên Châu không được hấp thu năng lượng ngọc thạch, cho nên hai hôm nay, cứ đến tối là lại ầm ĩ cả lên, anh biết nếu giờ không nhanh chóng tẩm bổ mấy miếng ngọc thạch cho nó, chỉ e mấy hôm sau anh không sống yên ổn được.

Mộ Nhất Phàm tìm cái túi trong cửa hàng ngọc, bỏ mấy miếng ngọc nhỏ chất lượng cao vào trong túi, sau đó mới bê mấy tảng ngọc to xịn lên xe.

Kình Thiên Châu trong bụng rất đỗi vui vẻ, Mộ Nhất Phàm thu ngọc, nó thì hút năng lượng ngọc.

Trên xe, Trịnh Quốc Tông và Trịnh Gia Minh nhìn Mộ Nhất Phàm bê hết tảng ngọc này đến tảng ngọc khác đặt lên ghế phụ, khóe mắt giật giật mấy cái: “Chẳng lẽ cậu nhân lúc thế giới rối ren, muốn tranh thủ kiếm chác?”

Mộ Nhất Phàm giải thích: “Không phải, tôi có việc khác cần dùng.”

Hắn thấy ghế phụ không chất thêm ngọc được nữa, mới lái xe rời đi.

Trịnh Gia Minh sờ sờ ngọc thạch: “Bây giờ, hẳn thực vật đáng quý hơn phải không?”

“Đương nhiên rồi, phải rồi, nhà hai người ở đâu?”

Trịnh Quốc Tông liền nói ra địa chỉ chỗ ở của họ.

Mộ Nhất Phàm liền đạp chân ga lái tới tiểu khu cha con nhà họ Trịnh ở, trong sân đã sớm trở thành địa bàn của tang thi.

Một bầy tang thi lớn lắc lư đi qua đi lại trong sân, chợt ngửi thấy mùi người sống, nhanh chóng vây tới, nhưng lại sợ đám Mộ Nhất Phàm, không thể làm gì hơn là cách xa xe.

Trịnh Quốc Tông thấy gương mặt tang thi trong sân đều vô cùng quen thuộc, rầu rĩ trong lòng: “Bây giờ trên đời này, còn có mấy người sống.”

Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn ông qua gương chiếu hậu.

Anh nhớ ở cuối tiểu thuyết của mình, sau khi toàn bộ tang thi bị diệt vong, cả thế giới còn chưa tới 1/10 nhân khẩu.

Anh dừng xe lại trước nhà D: “Gia Minh, chúng ta đưa bố cậu lên nhà trước, sau đó bê đồ lên sau.

Trịnh Gia Minh gật đầu.

Cậu thấy Mộ Nhất Phàm rất chu đáo, bất cứ chuyện gì cũng đặt an toàn của cha mình lên đầu, trong lòng cảm thấy rất biết ơn.

Nhà Trịnh Quốc Tông ở tầng ba, Mộ Nhất Phàm và Trịnh Gia Minh đưa ông lên phòng, sau khi xác định không có tang thi rồi, mới xuống dưới nhà khuân đồ lên.

Đợi bê hết đồ lên rồi, Mộ Nhất Phàm mới lên tiếng: “Sau này cháu ở lại nhà hai người, có được không?”

Anh giúp cha con nhà họ Trịnh nhiều như vậy, đương nhiên cha con nhà họ Trịnh sẽ không để ý tới, hơn nữa, Mộ Nhất Phàm ở lại, hai bên cũng có thể chăm sóc bảo vệ lẫn nhau.

Trịnh Gia Minh nói: “Tuy nhà tôi có ba phòng, nhưng trong đó có một phòng là thư phòng, vậy đi, Nhất Phàm, buổi tối anh ngủ với tôi đi.”

“Không được.” Trịnh Quốc Tông chợt đứng lên phản đối, hơn nữa, phản ứng cũng rất mạnh mẽ.

Trịnh Gia Minh nghi hoặc: “Sao lại không được?”

Trịnh Quốc Tông nghẹn hồi lâu, mới nói: “Nam nam thụ thụ bất thân.”

Nhỡ Mộ Nhất Phàm “làm” con trai ông thì làm sao bây giờ?

Ông cảm thấy mình không thể chấp nhận được, cho nên, tuyệt đối không thể để họ ngủ chung.

Trịnh Gia Minh: “………”

Cậu phát hiện dạo gần đây không thể theo kịp được tư duy bố mình.

Mộ Nhất Phàm cũng không biết Trịnh Quốc Tông đang nghĩ gì, chỉ biết là anh cũng không thể ở chung một phòng với Trịnh Gia Minh, bởi lúc Kình Thiên Châu hấp thu ngọc thạch, không được để cho người khác thấy.

“Cháu trải chăn ngủ ở thư phòng là được rồi, có chỗ để ngủ là được, không sao cả.”

Cha con nhà họ Trịnh đâu thể không biết xấu hổ mà để khách trải chăn ngủ ở thư phòng, cuối cùng, quyết định để Trịnh Gia Minh trải chăn ngủ ở thư phòng, để Mộ Nhất Phàm ngủ trong phòng Trịnh Gia Minh.

Mộ Nhất Phàm cũng không tranh cãi với họ, sau khi nhắc nhở không được sử dụng nước máy xong, liền trốn vào trong phòng, cho tiểu tổ tông trong bụng anh ăn no.

Đến sáng hôm sau, anh mới đi ra khỏi phòng.

Đầu tiên anh vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc đi ra thì trông thấy Trịnh Quốc Tông đang nấu mì trong bếp.

“Lang băm, chào buổi sáng.”

Trịnh Quốc Tông quay đầu nhìn anh một cái, cười nói: “Mộc Mộc, chào buổi sáng.”

Mộ Nhất Phàm ngồi xuống ghế cầm một tờ báo lên đọc một chút.

Trịnh Quốc Tông nấu bữa sáng xong đi ra hỏi: “Mộc Mộc, tôi muốn hỏi cậu, giờ không còn người tặng sashimi cho hai đứa nữa, hơn nữa, giờ chúng ta cũng không có cá sống để làm sashimi, cứ thế này, liệu Trịnh Gia Minh có kiềm chế ham muốn cắn người lại được không?”

Mộ Nhất Phàm thành thật nói: “Tạm thời giờ cậu ấy sẽ không cảm thấy đói bụng, chắc sẽ không muốn cắn người, nếu đói bụng, cố chịu đựng là được rồi, chỉ cần cậu ấy chịu qua được tháng này, sau này sẽ không cảm thấy đói nữa.”

Đợi Trịnh Gia Minh có dị năng, thăng lên làm tang thi cao cấp, là có thể hoàn toàn giống như người thường rồi.

Trịnh Quốc Tông thở phào: “Vậy là tốt rồi.”

Mộ Nhất Phàm buông tờ báo xuống: “Lang băm, lát nữa cháu phải ra ngoài một chuyến, muốn tìm bạn cháu một chút, có lẽ tối mới về.”

Trịnh Quốc Tông hỏi: “Đi tìm Trang tiên sinh sao?”

Mộ Nhất Phàm gật đầu.

Trịnh Quốc Tông cười nói: “Cậu nhóc này đối xử với bạn không tồi nhỉ.”

Mộ Nhất Phàm cười hề hề, đoạn đứng lên, duỗi tay ra đấm đấm cái eo ê mỏi, cái áo theo động tác của anh mà co lên, ngay lập tức, lộ ra cái bụng tròn vo.

Trịnh Quốc Tông đang ăn mì trông thấy bụng của anh, lập tức trợn to mắt, chiếc đũa rơi xuống bàn mà cũng không biết.

Đột nhiên ông nhảy dựng lên, chỉ vào bụng Mộ Nhất Phàm, hết sức kinh hãi mà nói: “Mộc Mộc, cái bụng cậu bị sao thế kia?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play