Trước khi Tôn Tử Hào đi ngủ, cậu biết Mộ Nhất Phàm xuống phòng khách xem tivi, bởi lo Mộ Nhất Phàm có chuyện tìm mình, cho nên lúc ngủ cậu mở cửa phòng, cả đêm nghe thấy tiếng TV, không có bất cứ tiếng động dị thường nào, cứ như vậy ngủ một giấc tới sáng.

Đến khi tỉnh dậy thì, tivi ngoài phòng khách vẫn để đó, cậu tắt tivi đi, chuẩn bị ra ngoài tập thể dục buổi sáng, thế nhưng, cánh cửa rõ ràng bị khóa trái lại không khóa.

Tôn Tử Hào nghĩ rất có thể là sáng sớm Mộc Mộc đi ra ngoài, cho nên khóa bảo vệ mới bị mở ra.

Thế nhưng, để cho chắc chắn, cậu vẫn đi tới phòng của Mộ Nhất Phàm, xem có người hay không, gõ vài tiếng, không nghe thấy người đáp lại, xác định người đi thật, lúc này mới ra ngoài tập thể dục.

Đến khi tập thể dục xong, tiện thể mua bữa sáng về.

Dọn bát đũa xong, Tôn Tử Hào lại đi lên phòng Mộc Mộc gõ cửa, vẫn không có tiếng đáp lại.

Cậu chợt nhớ tới Mộc Mộc có bệnh trong người, liền lo lắng không biết có phải người trong phòng gặp chuyện gì hay không, vội vã mở cửa xông vào, bên trong lại không có bóng ai, chăn gối trên giường cũng được gấp gọn gàng.

Tôn Tử Hào nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Đi ra ngoài mà sao không nói một tiếng.”

Ngay sau đó, cậu chú ý tới một bức thư trên bàn.

Tôn Tử Hào tiến lên trước nhìn, phát hiện là thư gửi lão đại.

Cậu thấy hơi buồn cười, thời buổi này rồi mà còn viết thư, cũng đâu phải ở trong quân đội đâu mà cần liên lạc qua thư.

Vốn Tôn Tử Hào không định nhìn, nhưng lại thấy trong bức thư có rất nhiều chữ “Đi”, lúc này cũng không cố kỵ chuyện đọc thư riêng nữa, cầm lên xem, sau đó, mặt biến sắc.

Cậu vội vã chạy ra khỏi nhà, chạy tới phòng bảo vệ hỏi: “Xin hỏi, anh có thấy Mộc tiên sinh ở biệt thự A-101 đi ra không?”

Hai gã bảo vệ trong đó lắc đầu, một bảo vệ khác nói: “Tối hôm qua tôi thấy anh ấy đi, cũng không biết đã quay về hay chưa.”

Tôn Tử Hào nhìn anh bảo vệ gầy còm kia: “Anh ấy đi khi nào?”

“12 giờ đêm qua.”

Tôn Tử Hào lại hỏi: “Anh ấy lái xe, hay là đi bộ?”

Bảo vệ không trả lời ngay, như đang suy nghĩ gì đó, qua mấy giây mới nói: “Đi bộ.”

“Anh thấy anh ấy ra ngoài, có thấy anh ấy bắt xe không?”

Bảo vệ lắc đầu.

Tôn Tử Hào phiền não gãi đầu một cái.

Cậu không biết số di động của Mộc Mộc, lại không tiện liên lạc với lão đại đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng không biết tướng mạo Mộc Mộc ra sao, trong biển người mênh mông mù mịt, cậu biết tìm người như thế nào đây?

Tôn Tử Hào nghĩ ra cái gì đó, vội vã hỏi: “Chỗ các anh có camera giám sát không, tôi muốn..”

Cậu muốn nhìn xem gương mặt Mộc Mộc khi tháo băng, thế nhưng, không đợi cậu nói xong, một bảo vệ khác cắt ngang lời cậu: “Thiết bị giám sát an ninh chỗ chúng tôi bị hỏng, các băng ghi hình trước đó cũng bị mất sạch, cậu xem, còn đang sửa kia kìa.”

Tôn Tử Hào nhìn về phía nhân viên sửa chữa đang bận rộn, phiền muộn nhíu chặt chân mày, thiết bị giám sát hỏng lúc nào không hỏng, lại cứ nhằm đúng vào lúc này, đúng là khéo quá đi.

Giờ không thể làm gì hơn là nhờ bộ phận giám sát đường phố giúp đỡ, nhưng bộ phận giám sát đường phố không lắp camera trong khu biệt thự, mặc dù xung quanh biệt thự có camera, nhưng không thấy ai băng mặt kín mít.

Tôn Tử Hào đoán là Mộc Mộc gỡ băng xuống rồi mới rời đi, không thể làm gì hơn là tìm bảo vệ thấy Mộ Nhất Phàm rời đi xem xem trong video có Mộc Mộc hay không, thế nhưng, vẫn không tìm được người.

Điều này khiến Tôn Tử Hào vội đến sốt cả ruột, đợi lão đại về, biết ăn nói thế nào với lão đại chuyện này đây.

Sau đó, cậu cho rất nhiều người đi tìm, nhưng vẫn không có tin tức gì.

Năm ngày trôi qua trong chớp mắt, trong khi cậu đang bận rộn tìm người, đám Chiến Bắc Thiên làm nhiệm vụ xong đã quay về.

Tôn Tử Hào đang ngồi trong phòng khách gọi điện tăng số người truy tìm tung tích Mộ Nhất Phàm, ánh nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất, thấy mấy chiếc xe việt dã đỗ bên ngoài, di động trong tay suýt chút nữa không cầm chắc mà rơi xuống đất.

Người đang bước xuống xe kia rõ ràng là Chiến Bắc Thiên và Hướng Quốc, Lục Lâm, Mao Vũ..

Tôn Tử Hào vội vã cúp máy, mở cửa cho đám Chiến Bắc Thiên đi vào.

Chiến Bắc Thiên vừa vào nhà đã nhìn quanh tìm bóng dáng Mộ Nhất Phàm, sau khi không thấy người, ánh mắt tối xuống, không khỏi cảm thấy mất mát.

Đám Hướng Quốc trông thấy đôi mắt Tôn Tử Hào đỏ tơ máu, sửng sốt một chút, buồn cười nói: “Tử Hào, mấy ngày hôm nay cậu ở nhà được ăn được ngủ, sao trông còn chật vật hơn đám chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ thế? Nhìn cậu như mấy ngày không ngủ ấy.”

Lúc này Chiến Bắc Thiên mới chú ý tới điểm này, chân mày hơi chau lại.

Tôn Tử Hào không có tâm trí đâu để nói đùa với bọn họ, tránh sang một bên, nói: “Vào đi rồi nói.”

Đám Hướng Quốc vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, liền duỗi người ra: “Mệt chết tôi mà.”

Tôn Tử Hào nhìn sắc mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên, sờ sờ bức thư trong túi quần, do dự một chút mới áy náy đưa thư ra cho Chiến Bắc Thiên: “Lão đại, em xin lỗi, em đã không chăm sóc Mộc Mộc cẩn thận, đây là thư Mộc Mộc để lại cho anh.”

Nhất thời Chiến Bắc Thiên có dự cảm xấu, hắn nhận lấy bức thư, mở ra nhìn.

Bắc Thiên:

Lúc anh đọc được bức thư này, thời gian hồi quang phản chiếu của tôi đã kết thúc, cơ thể cũng không thể chống đỡ đến ngày anh trở về được nữa.

Dù có thể chờ tới ngày đó, tôi cũng không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng bệnh tật chật vật của mình, cũng không muốn thấy anh khổ sở vì mình, cho nên, tôi đi.

Mà anh cũng không cần phải đau lòng vì tôi đâu, cứ coi như tôi đi du lịch vòng quanh thế giới đi, có lẽ bây giờ tôi đang rất vui vẻ ở một quốc gia nào đó, nói không chừng một ngày, tôi sẽ xuất hiện trước mặt anh, kể cho anh nghe chuyện mình đi du lịch khắp thế giới, hì hì.

Phải rồi, tôi không biết lấy hạt châu trong người mình ra thế nào để trả lại cho anh, không thể làm gì hơn là mang nó đi cùng, cũng bởi vậy mà tôi rất áy náy, thế nhưng, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ trả lại cho anh.

Cứ như vậy nhé, Bắc Thiên, hẹn gặp lại.

Chiến Bắc Thiên đọc đến ba chữ cuối cùng, đồng tử mắt co rút lại, nắm chặt bức thư không buông.

Tôn Tử Hào ở bên cạnh thiếu chút nữa đội gai chờ trừng phạt, khổ sở nói: “Lão đại, em cũng không biết Mộc Mộc bị bệnh nghiêm trọng như vậy, chỉ nghĩ là anh ấy bị bệnh bình thường mà thôi, lúc đó còn nghĩ anh ấy đúng là một đại thiếu gia, có thể đi được cử động được, sao còn cần người chăm sóc. Nhưng giờ ngẫm lại, anh ấy bị bệnh đến cái thìa còn không cầm chắc, ngay cả bước đi cũng phải dùng hết sức, không nhanh nhẹn, chẳng trách lúc đang ăn cái thìa rơi xuống liên tục, từ tầng một lên tầng hai cũng phải mất ba phút.”

Nếu như lúc này Mộ Nhất Phàm ở đây, chắc chắn sẽ bị mấy lời này làm cho cười sằng sặc.

Rõ ràng anh bị thi hóa, thế mà lại bị người ta nói thành bệnh nặng, thế nhưng, như vậy cũng nâng cao được độ tin tưởng trong thư anh.

Mao Vũ nhíu mày: “Bệnh nghiêm trọng như vậy? Thế sao chú không phát hiện ra anh ấy bất thường?”

“Tôi có chứ, lúc đó tôi thấy anh ấy đi chậm như vậy, còn hỏi có phải anh ấy khó chịu trong người không, nhưng anh ấy lại lừa tôi là đang vận động bước chậm.”

Mao Vũ: “………..”

Bất chợt, Chiến Bắc Thiên ngước đôi mắt phủ kín tơ máu lên, khàn giọng hỏi: “Chuyện từ khi nào?”

Tôn Tử Hào nói: “Chính là hôm mọi người đi.”

Chiến Bắc Thiên nhớ lại tình huống ngày hôm đó, chợt siết chặt bức thư.

Chẳng trách một người thích nói chuyện, lúc hắn rời đi lại không nói gì.

Còn cả một hôm trước đó, Mộc Mộc không ngủ thì cũng chỉ ăn, chẳng nói được mấy câu.

Lúc đó hắn đã cảm thấy có chút kì quái, nhưng sau đó, bởi vì cho là có liên quan tới Kình Thiên Châu, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Giờ nhớ lại, hóa ra khi đó Mộc Mộc cũng đã phát hiện cơ thể mình bất ổn, nhưng lại sợ bị lộ trước mặt hắn, cho nên vẫn luôn giả bộ ngủ.

Hướng Quốc vội hỏi: “Ông có phái người đi tìm anh ấy không?”

Tôn Tử Hào vội giải thích: “Đương nhiên tôi có phái người đi tìm, tôi không biết số di động Mộc Mộc, cũng không biết anh ấy thế nào, nên phải đi tới bộ phận giám sát xem camera, cũng không thấy ai băng kín mặt, tôi không biết có phải anh ấy tháo băng rời đi không, không thể làm gì hơn là tìm một bảo vệ đi xem, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh ấy, giống như bốc hơi khỏi trần gian vậy.”

Lục Lâm suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao ông không đi xem camera giám sát ở biệt thự?”

Nói đến đây Tôn Tử Hào lại tức giận: “Việc đầu tiên tôi nghĩ ra là đi xem camera giám sát ở khu biệt thự đấy chứ, nhưng thiết bị giám sát lại trùng hợp hỏng vào đúng cái lúc này.”

Ba người Mao Vũ, Hướng Quốc, Lục Lâm đều im lặng.

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên chợt lóe lên: “Rất có thể cậu ấy vẫn còn ở trong khu biệt thự này.”

“Còn ở trong khu biệt thự? Thế nhưng bảo vệ nói tận mắt trông thấy anh ấy đi mà.” Tôn Tử Hào không thể tin trợn to mắt.

Cậu vất vất vả vả tìm kiếm ròng rã năm ngày nay, mà người vẫn ở trong khu biệt thự? Sao có thể?

Mao Vũ giễu cợt nói: “Bảo vệ nói thì chắc chắn là thật sao? Với lại camera hỏng đúng lúc này, có phải quá trùng hợp hay không?”

Mặt Tôn Tử Hào biến sắc: “Ông nói là… rất có thể Mộc Mộc đã sớm thông đồng với bảo vệ?”

Đột nhiên cậu nhớ tới chuyện hôm đó mua pizza, Mộc Mộc tự mình ra mở cửa cho bảo vệ đưa vào, lẽ nào đã móc nối với nhau từ khi đó?

Phải rồi, người bảo vệ nói thấy Mộc Mộc rời đi, và người cùng cậu tới xem camera giám sát đường phố đều là cùng một người, giờ nghĩ lại, cái người bảo vệ kia cũng quá phối hợp với mình.

“Mợ nó, tôi phải đi tìm tên bảo vệ kia hỏi cho rõ ràng.” Tôn Tử Hào xông ra biệt thự.

Chiến Bắc Thiên nhìn chăm chú bức thư trong tay, qua nét chữ, có thể thấy người viết mất rất nhiều khí lực mới viết xong bức thư này.

Bờ môi hắn mím thật chặt lại, hầu kết chật vật cuộn lên cuộn xuống, đôi mắt đỏ quạch nhắm lại, giơ tay lên xoa mí mắt để mọi người không nhìn thấy nỗi ưu tư trong đôi mắt hắn, thế nhưng, đám Mao Vũ có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng lão đại đang hết sức khó chịu.

Gương mặt Lục Lâm do dự, khẽ hỏi: “Lão đại, Mộc Mộc bị bệnh gì vậy?”

Nghe thấy tiếng, Chiến Bắc Thiên từ từ mở mắt ra, giọng khàn khàn: “Ung thư xương giai đoạn cuối.”

Ba người ngẩn ra.

Sao có thể ngờ được người tối hôm đó trò chuyện đến là vui vẻ với bọn họ, thế mà lại bị bệnh nặng tới như vậy?

Bầu không khí trong phòng khách nhất thời rơi vào trong nỗi bi thương nhàn nhạt, tất cả mọi người đều yên lặng, khiến cho phòng khách vô cùng an tĩnh.

Đột nhiên, một luồng sóng động thu hút sự chú ý của Chiến Bắc Thiên.

Hắn biến sắc, đột nhiên đứng bật dậy, bước nhanh về cửa sổ phía bên phải, nhìn chòng chọc ngôi biệt thự ở bên cạnh.
Hồi quang phản chiếu: Chỉ trường hợp những người trước giây phút đối mặt với cái chết lại trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play