Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên, đặng lấy lại tinh thần: “Chúng ta kết hôn sao?”

“Đúng vậy.” Chiến Bắc Thiên đặt tay anh lên môi khẽ hôn: “Có vui không?”

Mộ Nhất Phàm thì thào nói: “Thật không thể tin được, đột ngột quá, em cứ thấy như mọi người đang đùa em ấy.”

Chiến Bắc Thiên ngồi trên lưng thú biến dị đang quỳ gối xuống, vươn tay về phía Mộ Nhất Phàm, mỉm cười hỏi: “Nếu như mọi người đùa em thật, vậy em có muốn theo anh không, cho em ba giây, nếu em không đi, anh đi một mình.”

Thú biến dị nghe thấy chữ đi, hai chân trước liền đứng lên, vỗ vỗ cánh.

“Ơ, đợi em cái đã!” Mộ Nhất Phàm thấy dị thú muốn bay, vội lấy lại tinh thần, dường như sợ Chiến Bắc Thiên thật sự không cần anh nữa không bằng, lo lắng nhảy lên trên người Chiến Bắc Thiên, làm mọi người lại được một trận cười ha hả.

Chiến Bắc Thiên đã đoán trước anh sẽ như vậy, vững vàng đỡ anh ngồi trong lòng, cười hỏi: “Giờ đã tin chúng ta sẽ kết hôn chưa?”

“Tin rồi, tin rồi.” Mộ Nhất Phàm mừng rỡ hôn lên môi hắn mấy cái: “Chỉ là em không ngờ nhanh như vậy đã được cưới anh, em vui, vui lắm luôn ấy, chỉ là sao anh không bàn bạc với em chuyện kết hôn một chút nào chứ?”

“Anh chưa bàn bạc gì với em sao?”

“Có chắc?”

Chiến Bắc Thiên sờ sờ lưng thú biến dị: “Nếu như chưa bàn, vậy ai nói muốn cưỡi dị thú đi du ngoạn khắp thành?”

Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn dị thú: “Con này là anh bắt tới à?”

“Ừ.”

Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Dạo trước anh không tới viện nghiên cứu thăm em, có phải vì đi bắt dị thú không?”

“Cũng gần gần như thế, thật ra bắt nó rất dễ, nhưng huấn luyện nó nghe lời mình thì cần thời gian, ngoài ra, còn phải chuẩn bị đồ cưới khác, cho nên, sau đó ông với mọi người cũng vì bận lo cho hôn sự của chúng ta mà tới thăm em ít đi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn bạn bè thân thiết trong sân, nhỏ giọng hỏi: “Bố với mẹ đồng ý cho hôn sự của chúng ta rồi hả?”

Chiến Bắc Thiên thấy anh tự giác sửa xưng hô như vậy, ý cười trong mắt lại càng thêm nồng đậm: “Ừ, hôn lễ chúng ta có rất nhiều chuyện là họ đích thân hỗ trợ chuẩn bị đấy.”

Nụ cười trên môi Mộ Nhất Phàm lại càng rạng rỡ hơn.

Lúc này, có người hô: “Bắc Thiên, Nhất Phàm, hai người đừng để trễ giờ, muốn tâm sự thì tối vào động phòng rồi từ từ mà tâm sự.”

Những người khác nghe xong cười ha ha.

Chiến Bắc Thiên cười cười, khẽ vỗ lưng dị thú, dị thú lập tức giương cánh, bay lên không trung.

Mọi người trong sân thấy họ đi, cũng nói: “Chúng ta đi tới lễ đường đợi họ trước.”

Chiến Lôi Cương thân là gia trưởng của Chiến Bắc Thiên, hiển nhiên phụ trách sắp xếp cho mọi người lên xe đi tới lễ đường.

Đợi đến khi mọi người đi rồi, Chiến Lôi Bình từ từ đi ra, cảm thán nói: “Thời gian trôi nhanh quá, bất tri bất giác, chúng ta đã kết hôn sinh con được mấy chục năm rồi, giờ tới lượt tụi nhỏ kết hôn.”

Chiến Lôi Cương vỗ vỗ vai em trai: “Chẳng mấy mà tới lượt Nam Thiên thôi.”

Chiến Lôi Bình lắc đầu: “Giờ mọi người trong Thủy thành đều biết Nam Thiên là tang thi, có mấy ai dám gả cho nó.”

“Nếu thật lòng thích Nam Thiên, thì sẽ không sợ thân phận của thằng bé, giống như Bắc Thiên ấy, dù Nhất Phàm có là tang thi thì vẫn toàn tâm toàn ý yêu thương thằng bé, trông chừng nó, chỉ có những người giống như Bắc Thiên nhà chúng ta, mới đáng để Nam Thiên thích.”

Chiến Lôi Bình cười: “Anh, sao lại chuyển qua khen Bắc Thiên rồi?”

“Ai khen nó chứ, cơ mà nói tới Bắc Thiên, làm anh nghĩ tới chuyện tối hôm qua Bắc Thiên nói với anh.” Chiến Lôi Cương lấy trong túi ra một tập ảnh chụp đưa cho Chiến Lôi Bình: “Em xem chút đi.”

Chiến Lôi Bình nhận lấy ảnh chụp, thấy bên trong ảnh chụp là một đứa bé dễ thương đang nằm trong chiếc cũi nhỏ, thắc mắc hỏi: “Anh đưa ảnh Nam Thiên lúc còn bé cho em xem làm cái gì?”

Thế nhưng, trong trí nhớ của ông, nhà ông trước kia không có chiếc cũi nào như vậy, cũng chưa từng thấy Nam Thiên mặc đồ nào như vậy, hơn nữa, lúc Nam Thiên sinh ra, vốn không có chiếc cũi cách tân và quần áo đẹp như thế.

Chiến Lôi Cương cười nói: “Em chắc là Nam Thiên chứ?”

“Không phải Nam Thiên thì còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ đến con trai mình em cũng không nhận ra sao? Dù đã vài chục năm rồi, em cũng vẫn nhớ lúc còn bé bộ dạng nó thế nào.”

“Nhưng mà, nó không phải là Nam Thiên.”

Chiến Lôi Bình sửng sốt: “Không phải là Nam Thiên? Anh, anh không đùa em đấy chứ? Thằng bé này không phải Nam Thiên thì là ai? Sao giống hệt Nam Thiên lúc còn bé vậy?”

Chiến Lôi Cương nói: “Nó là con của Dung Nhan.”

“Dung Nhan?” Chiến Lôi Bình suy nghĩ một chút: “Anh nói cái cô gái trước đó từng ở trong doanh địa của Bắc Thiên, sau đó lại bị Chiến… bị cái tên súc sinh kia bắt đi sao?”

“Đúng vậy.”

Chiến Lôi Bình nhìn chòng chọc ảnh chụp một hồi, lập tức nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: “Thằng bé này không phải là con của Dung Nhan với cái tên.. súc sinh kia đấy chứ?”

Chiến Lôi Cương gật đầu.

Chiến Lôi Bình kinh hãi: “Trời ơi, sao lại có chuyện như vậy, lại nói, thằng bé này là con cháu nhà họ Chiến chúng ta, chuyện này…”

Thế nhưng, là người khác dùng cơ thể con trai ông để có con với người khác, điều này khiến ông nhất thời không biết nên vui hay không, dù sao thì cũng đột nhiên xuất hiện một đứa cháu trai.

“Anh, sao giờ anh mới nói cho em biết, nhìn thằng bé này ít nhất cũng phải ba tháng rồi.”

Chiến Lôi Cương thở dài: “Anh cũng mới nghe Bắc Thiên nói lúc đêm qua, nó vẫn biết tới sự tồn tại của đứa trẻ này, nhưng vì Dung Nhan không muốn để người khác biết, sợ người nhà chúng ta sẽ cướp đứa bé đi, cho nên vẫn giấu. Phải rồi, Dung Nhan không tự nguyện mà mang bầu đứa bé này, hơn nữa, cô bé cũng không biết Nam Thiên đó không phải Nam Thiên trước kia.”

Ông đưa ảnh chụp Dung Nhan bế con cho Chiến Lôi Bình.

Chiến Lôi Bình vừa xem, chợt chau mày lại: “Tội nghiệp cô bé Dung Nhan này, phải rồi, đứa… đứa bé này tên là gì?”

“Tên là Dung Ký, biệt danh là Mạt Mạt.”

“Mạt Mạt?” Chiến Lôi Bình nhìn đứa trẻ trong ảnh, đột nhiên trở nên kích động: “Anh, anh nói xem em có nên đón đứa bé này về không.”

Chiến Lôi Cương thở dài một hơi: “Tạm thời không, giờ nói cho em biết, cũng là muốn em với Chung Tân được vui vẻ.”

“Nhưng mà, nếu không đón đứa bé này về, đứa bé sẽ lớn lên mà không biết đến nhà em.”

Sắc mặt Chiến Lôi Cương hơi thay đổi, lộ ra vẻ chần chừ: “Cái này…”

Lúc này, Thiên Nam lái xe tới: “Bố, bác cả, chúng ta đi được rồi.”

Chiến Lôi Bình nghe thấy tiếng Thiên Nam, theo phản xạ giấu bức ảnh vào trong túi: “Chuyện này đừng cho Nam Thiên biết, tránh cho nó lại đồng cảm, chạy đi tìm Dung Nhan, khiến Dung Nhan khó xử.”

Chiến Lôi Cương gật đầu: “Giờ A Tân và Nam Thiên thế nào rồi?”

“Thói quen sinh hoạt và các chuyện khác đều giống hệt Nam Thiên, hơn nữa, Thiên Nam còn biết những bí mật riêng giữa hai mẹ con, cho nên, A Tân đã tin Thiên Nam chính là Nam Thiên, nếu như A Tân biết đột nhiên có thêm đứa cháu trai, nhất định sẽ rất vui.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Hai người đi về phía xe.

Thiên Nam xuống xe mở cửa cho hai người.

Chiến Lôi Cương lên xe ngồi trước.

Chiến Lôi Bình hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”

“Mẹ với bác gái và các bác khác đi tới lễ đường trước rồi.”

Chiến Lôi Bình lên xe ngồi, chợt nghe thấy Thiên Nam nói: “Bố, bố rơi đồ này.”

Ông quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Nam đang khom lưng nhặt bức hình dưới đất lên, rồi ngạc nhiên nhìn người trong ảnh, ông ngẩn người, không biết Thiên Nam có nhìn ra cái gì không.

Thiên Nam lấy lại tinh thần, trả ảnh lại cho Chiến Lôi Bình, không nói gì, giúp ông đóng cửa xe, sau đó quay về ghế tài xế.

Chiến Lôi Bình vội vàng cất bức ảnh đi.

Đợi đến khi lái ra khỏi khu biệt thự, Thiên Nam mới do do dự dự hỏi: “Bố, cô gái trong bức ảnh là ai vậy?”

Chiến Lôi Bình và Chiến Lôi Cương liếc mắt nhìn nhau, thành thật nói: “Cô ấy là Dung Nhan.”

Thiên Nam lẩm bẩm: “Hóa ra cô ấy tên Dung Nhan? Đúng là một cái tên hay.”

Chiến Lôi Bình thử thăm dò: “Nam Thiên, con biết cô ấy à?”

“Từng gặp vài lần ạ.”

Chiến Lôi Cương ngồi ở ghế sau cẩn thận chú ý vẻ mặt Thiên Nam khi nhắc tới Dung Nhan, có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng, giống như đứa trẻ có mối tình đầu.

Ánh mắt ông lóe lên, giả bộ đùa nói: “Nam Thiên, không phải cháu thích cô ấy chứ?”

Chiến Lôi Bình thắc mắc nhìn Chiến Lôi Cương, không hiểu vì sao đột nhiên anh trai mình lại hỏi Thiên Nam như vậy.

“Bác, bác nói cái gì thế.”

Chiến Lôi Bình nhanh chóng nhận ra sự ngượng ngùng trong lời nói của Thiên Nam, ông vội dịch về phía Chiến Lôi Cương mà nhìn về phía trước, trông thấy gương mặt con trai mình thế mà hiện lên vẻ xấu hổ.

Ông hiểu rõ mà thu người về, ngón tay chỉ chỉ con trai mình, sau đó lại chỉ chỉ Dung Nhan trong bức ảnh, nói không tiếng động với Chiến Lôi Cương: “Thích.”

Chiến Lôi Cương gật đầu, cũng trả lời không tiếng động: “Có hy vọng.”

Hai người cười không tiếng động, nhất là Chiến Lôi Bình, trong lòng hết sức vui vẻ, nếu như Thiên Nam có thể đến với Dung Nhan, âu cũng là một kết quả không tồi.

Lúc ba người họ trên đường tới đi tới lễ đường, Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm cưỡi dị thú bay một vòng trên bầu trời Thủy thành, sau đó đi tới trung tâm thành phố, lúc này dị thú thu cánh về đáp xuống đất, chuyển sang đi bằng bốn chân.

Mọi người ở trung tâm thành phố hôm qua đã nhận được tin sáng nay Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên kết hôn, cho nên mới sáng sớm đã ra ngoài đường đứng chờ, đến khi thấy Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm đi tới, lập tức reo hò chúc mừng, náo nhiệt hệt như chủ tịch tới thăm Thủy thành vậy, hết sức vui vẻ, còn có người nổ pháo chúc mừng, phun thuốc màu, cả con đường đầy ắp những tiếng chúc.

Mộ Nhất Phàm ngồi trên lưng dị thú, hưng phấn vẫy vẫy tay với mọi người, vô cùng thỏa mãn.

Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm vui vẻ như vậy, nụ cười trên môi chưa từng dứt.

Dị thú đi rất chậm, phải mất chừng mấy tiếng mới đi hết con đường trung tâm thành phố.

Chiến Bắc Thiên nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, thấy sắp tới giờ lành, liền ra lệnh cho dị thú đưa họ tới lễ đường.

Lúc này, nhóm bạn bè thân thích đã ra ngoài đường ngóng từ lâu, thấy đôi Chiến Bắc Thiên đi tới, mừng rỡ nói: “Bắc Thiên và Nhất Phàm tới rồi, chúng ta mau vào ngồi đi.”

Chiến Lôi Cương, Dương Phượng Tình và Mộ Duyệt Thành lại đi về phía đôi Chiến Bắc Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play