Nhóm Chiến Lôi Cương và Chiến Lôi Bình chờ đợi cơn đau, ngẩn người nhìn về nơi phát ra tiếng động, ngay lập tức, dị năng tinh thần hết tác dụng với họ, cơn đau ở đầu nguôi dần, không còn thấy đau đớn nữa.
Diệp Thụ bị Hạ Đông Hải đưa đi phát hiện dị năng bị cắt đứt, tự đáy lòng thấy kinh hãi, vội quét xung quanh một vòng, đôi môi đỏ mọng hé ra, cất tiếng nói: “Có dị thường.”
Hạ Đông Hải nheo mắt lại, cũng nhận thấy có điều bất ổn, phong nhận của hắn thế mà lại không đánh vào người đám Chiến Lôi Cương, đồng thời tự nhiên biến mất vô cớ trước mắt họ.
Hắn không thể tin mà lại một lần nữa phóng dị năng ra, dùng chiêu “Bát phong long quyển” mạnh nhất tấn công về phía Chiến Lôi Cương, thế nhưng vẫn thế, phong nhận đánh tới trước mặt mấy người Chiến Lôi Cương thì phát tiếng nổ, không mảy may động tới mấy người Chiến Lôi Cương.
Lưu Tinh cũng vậy, dị hỏa của cô ta không thể chạm vào người bọn họ.
Gương mặt cô sửng sốt: “Anh Hải, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa dứt lời, đột nhiên, một luồng sáng trắng như thiên lôi mà đánh từ trên đầu họ xuống, ầm một tiếng, phát ra tiếng nổ đinh tai.
Nơi đám Hạ Đông Hải đứng, lập tức bị nổ thành một cái hố có bán kính mười lăm mét, những gian nhà ở gần đó bị chấn rung làm lung lay sụp xuống, từng cây từng cây đại thụ bật gốc, thể như trận động đất cấp tám, cảnh tượng hết sức kinh sợ.
Hơn nữa, đám tang thi bị ánh sáng trắng bắn tới, chợt biến mất không dấu, đến cả tro cũng không còn.
Nhóm dị năng giả và con người sợ hãi nhìn cái hố lớn, bịt lỗ tai ong lên vì chấn rung, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, trong lòng họ biết rõ, họ đã được cứu.
Ngay sau đó, một ánh sáng trắng như sao băng vụt qua, từ đằng xa lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mấy người Chiến Lôi Cương.
Mọi người lại một lần nữa sửng sốt: “Mộ… Mộ đại thiếu gia, là đại thiếu gia nhà họ Mộ!”
Mọi người vừa mừng vừa sợ, cứ thế mà quên mất họ từng nghi ngờ chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi.
Mộ Nhất An lấy lại tinh thần đầu tiên, hết sức vui mừng: “Anh Phàm, là anh sao, là anh thật rồi, mấy ngày rồi anh đi đâu vậy, anh có biết bác ba không tìm được anh, lo lắng thế nào không.”
Những dị năng giả khác thấy Mộ Nhất Phàm xuất hiện, liền thở phào một hơi, nhoẻn cười thật tươi.
Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn Mộ Nhất An, thấp giọng nói: “Mọi người rời khỏi đây trước đi, để anh đi đối phó với bọn chúng.”
May quá, anh về vẫn chưa quá muộn.
Chiến Lôi Cương thu vẻ ngạc nhiên lại, liếc mắt nhìn Chiến Lôi Bình, không chắc chắn hỏi: “Cậu có làm được không?”
Mộ Nhất Phàm không nhiều lời, đôi mắt đanh lại nhìn ba tang thi Hạ Đông Hải, Lưu Tinh và Diệp Thụ, cơ thể lóe lên đi tới trước mặt họ, cản đường họ đi.
Lưu Tinh nhìn thấy Mộ Nhất Phàm, gương mặt liền tràn đầy phẫn nộ, cắn răng nói: “Mộ – Nhất – Phàm!”
Món nợ lần trước bị hủy dung, cũng đã đến lúc tính lại rồi.
Lúc đó, nếu không có lão đại dùng hết dị năng để khôi phục dung mạo cho cô, chỉ e đến giờ gương mặt cô vẫn còn cháy xém, từ nay về sau không dám soi gương nữa.
Hạ Đông Hải nhìn ra Lưu Tinh muốn ra tay tấn công, vội ngăn cản, hạ giọng nhắc nhở: “Đừng kích động, cô không phải đối thủ của nó đâu.”
Hắn ngước mắt lên nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, lớn tiếng nói: “Mộ Nhất Phàm, mày là đồng loại với chúng ta, thân là một tang thi, mày..”
Câu tiếp theo, hắn nhỏ giọng nói: “Lại đi giúp đỡ con người, mày có nghĩ từ nay về sau, mày không thể đặt chân vào giới tang thi không?”
Mọi người ở xa xa nghe thấy tiếng Hạ Đông Hải nói trước đó, sợ hãi trợn to mắt, thậm chí lộ ra vẻ sợ sệt.
“Mộ đại thiếu gia là tang thi thật?”
“Không biết, nghe nam tang thi kia nói, chắc Mộ đại thiếu gia là tang thi thật.”
“Nhưng, nếu anh ta là tang thi, sao lại cứu chúng ta?”
Chiến Lôi Cương nhìn xoáy sâu vào mắt Mộ Nhất Phàm, quay đầu nói với họ: “Nhân lúc Mộ đại thiếu gia đang níu chân đám tang thi này, mọi người mau rời đi.”
Mọi người vừa nghe vậy, không kịp thảo luận xem Mộ Nhất Phàm có phải tang thi không, vội mang đồ đạc của mình rời đi.
Lưu Tinh để ý đám người kia đang bỏ đi, đôi mắt lóe lên tia tàn nhẫn, dùng tinh thần để sai khiến những tang thi khác đuổi theo con người.
Những người sống thấy tang thi lại một lần nữa điên cuồng đuổi theo, sợ hãi kêu lên: “Tang thi tới rồi, tang thi tới rồi.”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng, đôi mắt nghiêm lại, ra tay đánh về phía Lưu Tinh.
Hạ Đông Hải vội đưa Lưu Tinh và Diệp Thụ rời đi.
Thế nhưng, hắn đâu phải là đối thủ của Mộ Nhất Phàm, còn chưa bay được năm mét, đột nhiên đã bị bắn ngược trở về đầy khó hiểu, nặng nề ngã lăn xuống đất.
Lưu Tinh phẫn nộ đứng lên: “Anh Hải, sao chúng ta phải sợ nó, huống hồ lão đại đã nói, nếu như Mộ Nhất Phàm ra tay với chúng ta, chúng ta không cần phải khách sáo mà phản đòn.”
Không đợi Hạ Đông Hải đáp lời, Lưu Tinh liền ra tay tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm dễ dàng tránh khỏi đòn tấn công bằng lửa của cô, cũng không dây dưa với họ nhiều, liền phóng thiên la địa võng bằng dị năng hệ kim biến dị mà chụp xuống đầu Lưu Tinh.
Lưu Tinh vốn không thấy rõ Mộ Nhất Phàm sử dụng dị năng gì, đã cảm thấy trên đầu đau như muốn nứt toạc, thế như có thứ gì đó lột da đầu mình.
Cô tức giận trợn trừng mắt, không cam lòng nhìn Mộ Nhất Phàm, sau đó không làm gì nữa.
Hạ Đông Hải không biết Mộ Nhất Phàm làm cái gì, nhưng thấy Lưu Tinh hành động dị thường, vội hô lên một tiếng: “Lưu Tinh?”
Dứt lời, cơ thể Lưu Tinh xuất hiện vô số vết nứt, máu đen từ từ chảy ra, ngay sau đó, cơ thể cô giống như đóa hoa, tứ phân ngũ liệt mà bắn xuống đất.
Diệp Thụ nhìn thấy Lưu Tinh chết quá thảm thiết, cơ thể không khỏi run lên, đôi mắt bình tĩnh cuối cùng cũng hiện lên nỗi sợ.
Hạ Đông Hải nhìn mảnh thi thể dưới đất, cũng không nén được nỗi sợ hãi, thế nhưng, hắn mau chóng lấy lại tinh thần, muốn dùng dị năng để chạy khỏi nơi này.
Nhưng bọn họ như bị nhốt trong một chiếc hộp trong suốt, dù hắn dùng dị năng hệ phong thế nào, dù có bay phía nào, cũng không thoát khỏi lồng giam này.
Hạ Đông Hải biết mình và Diệp Thụ chết chắc rồi, tức giận ngẩng đầu lên gào thét, lúc này, phía chân trời vọng lên tiếng gào của hắn, trong tiếng gào mang theo sự không cam tâm, như một lời nhắn với những tang thi khác.
Diệp Thụ nghe thấy gào của hắn, nét mặt ảm đạm, nhưng cô không vì vậy mà bỏ cuộc, cô nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, cố gắng dùng dị năng tinh thần để khống chế Mộ Nhất Phàm.
Không ngờ, dị năng tinh thần lại phản lại, đánh vào tinh hạch trong đầu cô, cô đau đớn rên lên thảm thiết, gục trong lòng Hạ Đông Hải, chẳng biết còn sống hay đã chết.
“Diệp Thụ?” Hạ Đông Hải vội ôm lấy cô, ngay sau đó, hắn nhận ra không gian nơi họ đứng mỗi lúc một hẹp hơn.
Con người nghe thấy tiếng tang thi gào thảm thiết, đều quay đầu lại, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hai tang thi cao cấp không biết bị thứ gì đè ép, cơ thể càng lúc càng bẹp lại, cuối cùng, máu, ruột, nội tạng trong người bị ép ra ngoài, từ từ bị ép mỏng dẹt như miếng bánh, chết một cách hết sức khó coi.
Mọi người không biết Mộ Nhất Phàm làm thế nào, mà chỉ trong thời gian ngắn đã giải quyết xong ba tang thi cao cấp, có thể thấy dị năng của anh rất cao, có lẽ đã ngoài cấp năm, khiến họ vừa cao hứng vừa sợ hãi.
Thế nhưng, họ không có nhiều thời gian để sợ hãi, từ xa xa vọng lại tiếng tang thi gào.
Tiếng gào lần này có lực uy hiếp rất mạnh, ngay cả con người không có dị năng cũng có thể cảm nhận được tiếng kêu tràn đầy sức mạnh.
Tang thi xung quanh cũng đua nhau gào thét, sau đó, đôi mắt đỏ bừng, đẩy nhanh bước chân đi về phía họ.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng gào thét phía xa xa, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, trong đầu anh có một suy nghĩ mãnh liệt đang điều khiển anh đi giết hết những người còn sống.
Anh biết đây là mệnh lệnh của tang thi vương, vội ra sức lắc đầu, đồng thời tạo kết giới để ngăn cản hiệu lệnh tang thi vương truyền tới, tránh cho bản thân mất đi ý thức.
“Tang thi tới rồi, tang thi tới rồi.”
Con người sợ hãi chạy khỏi đây, thậm chí có người đến xe cũng không cần, vội chạy ra khỏi con đường, nhất thời, tình cảnh càng thêm hỗn loạn.
Mấy người Chiến Lôi Cương vừa phóng dị năng mãnh liệt ngăn cản tang thi, vừa lui lại, thế nhưng tang thi giết mãi không xong, hết nhóm này lại tới nhóm khác.
Không bao lâu sau, tiếng gào thét ở đằng xa nhỏ xuống, Mộ Nhất Phàm cũng tham gia vào đội ngũ giết tang thi.
Thế nhưng, con số tang thi vượt xa sức tưởng tượng của họ, với nhóm dị năng giả ít ỏi bọn họ, chỉ có thể ngăn cản tang thi đuổi theo ở một con đường.
Các tang thi khác từ bốn phương tám hướng tràn vào, với năng lực của bọn họ, căn bản không thể giết được nhiều tang thi như vậy.
Chiến Lôi Bình thấy càng ngày càng có nhiều tang thi, giọng đầy nôn nóng: “Anh, cứ đánh như vậy cũng không phải cách, chúng ta mau nghĩ biện pháp chặn đường đi.”
Chiến Lôi Cương thu hồi dị năng suy nghĩ một chút: “Đừng đánh nữa, chúng ta cùng rút lui, sau đó tìm một chỗ thích hợp để ngăn cản chúng.”
“Vâng.”
Những người khác đều thu hồi dị năng lại, theo mọi người chạy về phía doanh địa của Chiến Bắc Thiên, sau đó, họ nghe thấy phía trước phát ra tiếng hét chói tai: “Tang thi, phía trước cũng có tang thi, làm thế nào bây giờ? Chúng ta chết chắc rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT