Mọi người thấy dưới thành đột nhiên có gần một ngàn tang thi có dị năng ào ra, dường như chúng nhờ tang thi dị năng hệ thổ để đào đường hầm trong lòng đất, sau đó từ đường hầm dưới đất chui lên.

Vừa ra khỏi đường hầm, đã dùng dị năng tấn công những người ở trên tường thành, khiến tường thành bị đánh thủng một lỗ lớn.

Những người ở bức tường thành thứ nhất, đại đa số chỉ là người thường, bọn họ chỉ phụ trách bắn pháo tấn công tang thi ở phía xa, chứ không có cách ứng phó với tang thi ở dưới tường thành, bởi vì, bọn họ không thể bắn pháo xuống phía dưới, làm vậy chẳng khác nào tự hủy trận địa.

Người nhà họ Chiến liền lập tức ra lệnh cho đội pháo binh rời khỏi tường thành phòng tuyến thứ nhất, để dị năng giả đối phó với tang thi có dị năng, những tay bắn tỉa ở phòng tuyến thứ hai phụ trách giúp dị năng giả bắn chết tang thi có dị năng.

Năng lực của tang thi có dị năng tương đối mạnh, phải cần đến ba dị năng giả để đối phó với một tang thi có dị năng, chỉ chốc lát, hàng phòng tuyến thứ nhất đã bị đánh nát vụn.

Phía chân trời vọng lại, không phải tiếng dị năng va chạm dị năng, thì cũng là tiếng súng bắn.

Những tay bắn tỉa ở hàng phòng tuyến thứ hai hết sức căng thẳng, nhất là khi tình hình chiến đấu ở hàng phòng tuyến thứ nhất quá đỗi hỗn loạn, muốn bắn trúng đầu tang thi, không phải chuyện dễ dàng gì.

Chưa tới ba phút, trên trán các tay súng đã ướt nhẹp mồ hôi, từng giọt từ trên mặt lăn dài xuống, cả lòng bàn tay cũng không ngừng tiết mồ hôi.

Thế nhưng, họ không có thời gian rảnh để chú ý tới, toàn bộ sức chú ý của họ đều đang dồn về hàng phòng tuyến thứ nhất, không dám có chút sai lầm nào.

Lúc bọn họ bắn trúng đầu tang thi, như trút được gánh nặng mà thở phào, với những tay súng như họ, bắn lệch vị trí chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bắn trúng người mình, sẽ ân hận cả đời.

Bọn họ thở phào xong, lại một lần nữa hít sâu, nhắm họng súng về phía mục tiêu tiếp theo.

Ở xa xa, sau khi đội pháo binh ở hàng phòng tuyến thứ nhất rút lui, tang thi cấp thấp không còn trở ngại gì, chúng không sợ hỏa hoạn, dẫm đạp lên thi thể đồng đội, dẫm lên biển lửa mênh mông mà hướng về thành B.

Ở thành B, càng vào trong thì tường thành càng cao, tựa như một chiếc cầu thang, từng tầng từng tầng nối tiếp, cho nên, những người ở tường thành phía sau đều có thể thấy rõ tình hình chiến đấu ở hàng phòng tuyến thứ nhất và thứ hai.

Nhất là những người cầm ống nhòm, từ xa họ đã trông thấy tang thi vượt biển lửa, đi về phía bọn họ.

“Tang thi tới, tang thi sắp tới nơi rồi.” Có người kinh hãi la to.

Ngay sau đó, có người giận dữ quát: “Sợ cái gì mà sợ, không phải tang thi vẫn chưa tới nơi sao? Cả anh nữa, có biết bộ dạng anh bây giờ chỉ càng gây hỗn loạn, khiến tâm lý những người khác bị ảnh hưởng, mất đi dũng khí đánh tang thi không hả?”

Người nhà họ Chiến dẫn đầu hàng phòng tuyến thứ hai thấy tang thi vượt ra khỏi biển lửa, lại một lần nữa ra lệnh: “Đội pháo cối và súng, đội lựu đạn chuẩn bị.”

Uy lực của hai đội pháo đạn này kém với đại bác, tầm bắn cũng khá gần, cho nên, chỉ khi tang thi sắp tới mới có thể để hai chi đội cầm pháo lên bắn.

Tang thi vừa vượt biển lửa, tiếng pháo lại một lần nữa vang lên, khiến đám tang thi nổ tan.

Thế nhưng, uy lực của pháo sao đủ, chỉ nửa giờ sau, vẫn có không ít tang thi tránh khỏi đạn pháo mà ra khỏi rừng rậm, đi tới đồng cỏ mênh mông không có cây lớn che cản.

Vốn bên ngoài thành B là một khu rừng rậm rạp, khắp nơi cây cối um tùm, cây này nối tiếp cây khác, nhưng qua mấy tháng mùa đông giá rét, những cây đại thụ xung quanh đều bị con người chặt sạch, dùng làm củi nhóm lửa sưởi ấm.

Cho nên, qua mùa đông, ngoài thành trụi lủi, chỉ còn lại một bãi cỏ mênh mông.

Mọi người thấy tang thi đi xuyên qua rừng cây, càng ra sức bắn phá, thế nhưng, tang thi tựa như nổ mãi không hết, chết một đám lại có thêm một đám.

Bải cỏ trống trải chẳng mấy chốc bị thi thể tang thi phủ kín, nơi nơi đều là xác tang thi.

Cứ như vậy, tang thi dẫm đạp lên thi thể đồng bọn mình, bước từng bước về phía tường thành, dùng thân thể của chính mình mà chồng lên làm cầu thang, để đồng bọn phía sau dẫm lên đến chỗ đám người kiêu ngạo, tạo thành bức tường vừa cao vừa dày lại vừa chắc chắn.

Mọi người thấy tang thi bò lên phòng tuyến thứ nhất, đều sởn cả tóc gáy.

Chiến Lôi Cương thấy cảnh này, lập tức hạ lệnh: “Dị năng giả ở phòng tuyến thứ hai và thứ ba nghe lệnh, dồn toàn lực đánh chết tang thi.”

Dị năng giả ở hàng phòng tuyến thứ hai và thứ ba nhận được mệnh lệnh, bất kể họ có muốn ra trận giết tang thi hay không, cũng phải dồn toàn lực để ứng phó, bởi vì nếu bây giờ không cố gắng đánh, thì người chết sẽ là con người.

Chiến Bắc Thiên đứng bên cạnh Chiến Lôi Cương thấy dị năng giả lao về hàng phòng tuyến thứ nhất, lẫn vào trong đám tang thi có dị năng, liền nheo mắt lại.

Cơ thể hắn lóe lên, từ bức tường thành thứ sáu tới hàng phòng tuyến thứ nhất, lập tức phóng ra dị không gian bao vây xung quanh dị năng giả và tang thi có dị năng.

Dị năng giả và tang thi có dị năng bị dị không gian bao quanh cảm thấy xung quanh mình có điều bất thường, dừng động tác lại, nhưng bởi vì không thấy có gì, nên lại tiếp tục chiến đấu bằng dị năng.

Thế nhưng, tang thi phát hiện mình không thể sử dụng dị năng, liền lấy làm kinh hãi.

Nhóm dị năng giả cũng nhận ra điểm này, liền dùng tốc độ nhanh nhất để dùng dị năng đánh vào đầu tang thi, chỉ một phút ngắn ngủi, tang thi có dị năng trong dị không gian đều đã chết dưới tay các dị năng giả.

Dị năng giả thấy tang thi không nhúc nhích nằm trên mặt đất, gương mặt ai nấy đều mừng rỡ, nhất thời, sĩ khí tăng cao, thế nhưng, trong lòng họ rất tò mò, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Những người ở hàng phòng tuyến phía sau lại trông thấy rõ nhất cử nhất động của họ, hiển nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng họ không khỏi khen ngợi và hâm mộ, thầm nghĩ, không hổ là người nhà họ Chiến, vừa ra tay đã không tầm thường.

Chiến Bắc Thiên thu hồi dị không gian, lại một lần nữa xuất thủ với tang thi có dị năng ở chỗ khác.

Những người đứng ở hàng phòng tuyến thứ ba, thấy từng nhóm từng nhóm tang thi có dị năng ngã xuống đất, vừa mừng vừa sợ, mọi người càng ra sức chiến đấu với đám tang thi cấp thấp đã bò lên hàng phòng tuyến thứ nhất.

Đám tang thi có dị năng ở gần đó nhận ra tình huống bất thường, trông thấy đồng bọn của mình một giây trước còn bình thường, một giây sau đã vỡ đầu ngã xuống đất, liền cảm thấy kì lạ, vội hướng lên tường gào thét.

“Tang thi có dị năng làm sao vậy? Chúng nó kêu cái gì?”

Những người sống không nghe hiểu ngôn ngữ của tang thi, chỉ nghe như tiếng dã thú gầm rú, trong lòng cảm thấy sợ hãi, cứ cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Bọn họ cảnh giác nhìn bốn phía, một lát sau, xa xa vọng lại tiếng gầm.

Ngay sau đó, lại có một nhóm tang thi từ dưới đất chui lên.

Nhóm tang thi có dị năng này so với nhóm trước đó thì càng mạnh hơn, tiện tay phất dị năng một cái, đã đánh gục năm, sáu dị năng giả.

Mọi người đều hết sức căng thẳng.

Những người ở hàng phòng tuyến thứ hai và thứ ba đều là dị năng giả cấp ba trở lên, tuy đối phó với tang thi trung cấp có chút khó khăn, nhưng nhờ ngũ hành tương sinh tương khắc, hai, ba người bọn họ vẫn có thể đánh hạ một tang thi có dị năng.

Hiện tại, nhóm dị năng giả đều biết rõ mình không phải đối thủ của tang thi, tang thi có dị năng đối phó với dị năng giả bọn họ, chỉ đơn giản như thái rau trên thớt.

Chiến Lôi Bình quay đầu nói với Chiến Lôi Cương: “Anh cả, rõ ràng đám tang thi có dị năng còn mạnh hơn đám trước, chúng nó là tang thi cao cấp sao?”

Mọi người nghe thấy bốn chữ “tang thi cao cấp” đều hít sâu một hơi.

Chiến Lôi Cương gật đầu, lại một lần nữa hạ lệnh, để dị năng giả cấp bốn, cấp năm xuất trận.

Nhưng dị năng giả cấp bốn rất ít, cấp năm trở lên càng miễn bàn, cho nên chỉ có hơn trăm dị năng giả chạy tới phòng tuyến thứ nhất và thứ hai.

Chiến Bắc Thiên thấy cả đám Phan Nhân Triết và Trang Tử Duyệt đã đi ra, nheo mắt lại, chú ý động tĩnh bốn phía xung quanh, cơ thể lóe lên, đi tới trước mặt đám Phan Nhân Triết.

Đám Phan Nhân Triết trông thấy Chiến Bắc Thiên, đều dừng động tác lại, nhìn hắn đầy cảnh giác.

Bọn họ tự biết thân mình, biết mình không phải đối thủ của Chiến Bắc Thiên, chúng đưa mắt nhìn nhau, nghĩ nên tiến lên hay lùi bước.

“Chiến – Bắc – Thiên!” Một giọng nói hung dữ từ trong đám tang thi cao cấp vang lên.

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy Dung Tuyết thế mà lại đứng giữa bầy tang thi, trong mắt lóe lên tia rét lạnh.

Dung Tuyết thấy đôi mắt hắn lạnh tanh, gương mặt sợ hãi lui vài bước, nhưng nghĩ giờ cô đang đứng giữa bầy tang thi cao cấp, chẳng có gì phải sợ Chiến Bắc Thiên kia, liền khí thế trở lại.

Cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, giận dữ nói: “Chiến Bắc Thiên, hôm nay chúng ta tính lại món nợ trước đó đi.”

Giờ bộ dạng cô người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này đều là do Chiến Bắc Thiên hại, còn có, chuyện trước đó Chiến Bắc Thiên đâm rách cổ họng của cô, cũng nên tính toán lại, nếu không nhờ Chiến Nam Thiên dùng dị năng chữa thương cho cô, chỉ e giờ cô không thể nói chuyện được nữa.

Chiến Bắc Thiên chưa bao giờ là người thích nhiều lời, liền đánh ra một lưỡi chém không gian.

Tất cả đám tang thi cao cấp đều biến sắc, có thể núp thì liền núp, không núp được thì cũng cố gắng chạy sang bên cạnh.

Mắt thấy lưỡi chém sắp đánh về phía bọn chúng, đột nhiên, một thân ảnh màu trắng như sao băng vụt qua, xuất hiện trước mặt đám tang thi cao cấp và Chiến Bắc Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play