Chiến Bắc Thiên đảo mắt nhìn lướt qua Chiến Nam Thiên, thản nhiên gật đầu: “Về là tốt rồi.”

Hắn cởi áo choàng ra treo lên móc, đi tới bên cạnh Chiến Nam Thiên ngồi xuống, hỏi: “Về rồi còn định đi nữa không?”

“Không đi.” Chiến Nam Thiên mỉm cười, vươn tay ra đặt lên mu bàn tay Chiến Quốc Hùng: “Sau này cháu sẽ năng ở nhà chơi với ông, không để ông phải bận tâm vì chuyện của cháu nữa.”

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Chiến Quốc Hùng kia, dường như chỉ cần dùng sức một chút, đầu ngón tay đã có thể cào xước mu bàn tay đầy nếp nhăn chảy máu.

Chiến Quốc Hùng gật đầu: “Vậy cũng tốt, cháu ở lại đây chăm ông lão này đi.”

Chiến Lôi Bình cũng đồng ý cho con trai ở lại đây, có thể nhờ cha ông quản lý đứa con trai của mình.

Chiến Bắc Thiên thấy Chiến Nam Thiên vẫn chưa thu tay về, không khỏi nheo mắt lại.

Đột nhiên, một giọng nói non trẻ từ sau lưng hắn vang lên: “Không được động đậy.”

Chiến Nam Thiên đờ người ra.

Chiến Bắc Thiên và mọi người đều quay đầu, thấy Mộ Kình Thiên đang cầm một khẩu súng lục nhắm vào đầu Chiến Nam Thiên.

“Giơ hai tay lên, nếu không ta sẽ nổ súng.” Mộ Kình Thiên ấn chốt bảo hiểm xuống.

Chung Tân hay đi theo Chiến Lôi Bình, nhận ra khẩu súng trong tay bé con là súng thật, mặt biến sắc: “Mộ Thiên, mau bỏ súng xuống, cháu làm vậy sẽ làm thương đến chú.”

Mộ Kình Thiên bĩu môi nói: “Chú ấy giơ tay lên, cháu mới bỏ súng xuống.”

Chung Tân vội giục Chiến Nam Thiên giơ tay lên: “Nam Thiên, còn không mau giơ tay lên.”

Mặt Chiến Nam Thiên đen đi, bèn giơ hai tay lên.

Mộ Kình Thiên đưa còng tay cho Chiến Bắc Thiên: “Bố à, mau còng chú phạm nhân vào đi.”

Chiến Bắc Thiên nhướn mày, nhận lấy chiếc còng tay, liếc mắt nhìn Chiến Nam Thiên, sau đó thật sự còng tay Chiến Nam Thiên lại.

“Bố à, chuyện thẩm vấn phạm nhân, con giao cho bố.”

“Ừ.” Chiến Bắc Thiên liền kéo Chiến Nam Thiên rời khỏi phòng khách.

Chung Tân và Chiến Quốc Hùng ngẩn ra nhìn họ rời đi.

Chiến Lôi Bình cười ha hả: “Mộ Thiên nhà chúng ta càng ngày càng có thiên phú làm cảnh sát.”

Ông vẫy vẫy tay với bé con: “Qua đây, để ông xem cháu lắp súng có đúng không nào.”

Mộ Kình Thiên cười khì khì, chạy tới trước mặt Chiến Lôi Bình, sau đó đưa súng cho ông.

Chiến Lôi Bình nhìn khẩu súng: “Không tồi, không tồi, lắp tốt rồi, hơn nữa, còn không có lỗi, ha ha, Mộ Thiên giỏi quá.”

Chung Tân thấy súng không có đạn, liền thở phào một hơi: “Hóa ra là trong súng không có đạn.”

“Sao tôi có thể đưa súng có đạn cho trẻ con được.”

Chung Tân tức giậm lườm mắt nhìn: “Thằng bé nó còn nhỏ như vậy, ông lại dám đưa nó chơi súng thật.”

“Cái này gọi là bồi dưỡng từ nhỏ, hồi trước không phải tôi cũng dạy Nam Thiên như thế sao.”

Chung Tân hừ lạnh.

Chiến Quốc Hùng ngồi đối diện nhìn hai người họ, sau đó chuyển đường nhìn sang hai người trong sân, đôi mắt duệ trí hiện lên một tia thâm sâu.

Bên ngoài sân, Chiến Bắc Thiên kéo người ra sân sau, liền buông tay ra cảnh cáo: “Mày có chuyện gì thì nhằm về phía tao đây này, đừng hại người thân của tao.”

Chiến Nam Thiên mỉm cười: “Mày sợ à?”

“Tao không sợ, tao chỉ đang cảnh cáo mày.”

Nụ cười trên môi Chiến Nam Thiên không đổi: “Yên tâm, dù thế nào đi nữa họ cũng là người nhà tao, tao sẽ không làm tổn thương họ, tao á, chỉ định biến họ thành đồng loại của tao thôi.”

Đôi mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên tia tàn nhẫn.

“Mày đừng nhìn tao như thế, tao sợ lắm, phải rồi, sao mày không hỏi tao xem, giờ Dung Nhan thế nào?”

Chiến Bắc Thiên chau mày lại.

Nếu không nhắc tới chuyện này, hắn đã suýt quên cái người tên Dung Nhan rồi.

Chiến Nam Thiên nhìn hắn chau mày, cảm thấy hết sức hài lòng, nụ cười trên gương mặt cũng kéo dài: “Mày biết không? Cô ấy mang thai, hơn nữa, còn là con của tao.”

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nhìn hắn không nói gì.

“Có phải giờ mày đang rất khó chịu tức giận không?? Có phải hận muốn giết chết tao không?” Trên mặt Chiến Nam Thiên vẫn là nụ cười cũ: “Chiến Bắc Thiên, tao nói, tao sẽ không cho mày sống yên ổn đâu.”

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng hỏi: “Giờ Dung Nhan ở đâu?”

Chiến Nam Thiên cười xùy một tiếng: “Chiến Bắc Thiên, mày si tình thế? Giờ cô ấy đã là người của tao rồi, mày còn quan tâm đến cô ấy làm gì? Hàng đã bị tao dùng rồi, mà mày vẫn muốn lấy về? Muốn nuôi con giúp người khác sao? Được, muốn tao nói cho mày biết cũng được thôi, vẫn câu nói ấy, lấy mạng mày để đổi đi.”

“Mày là tang thi, sao có thể khiến người ta mang thai?”

“Tao tự có cách của tao.” Chiến Nam Thiên cười xùy: “Nếu mày không muốn đổi mình lấy Dung Nhan cũng được thôi, vậy đổi mạng mày lấy sự an toàn của người nhà đi.”

Nói xong, hắn cười cười xoay người đi về phòng khách, nói với Mộ Kình Thiên: “Mộ Thiên, chú đưa cháu ra ngoài chơi có được không?”

“Không được.” Mộ Thiên nhào tới người Chiến Quốc Hùng: “Cháu muốn ở nhà bảo vệ cụ.”

Chiến Lôi Bình cười: “Mộ Thiên còn nhỏ như vậy đã biết bảo vệ cụ à?”

Chiến Quốc Hùng cũng bị câu nói của bé con chọc cười: “Cháu muốn bảo vệ cụ thế nào đây?”

“Cháu có súng, có thể bắn người xấu.”

Chung Tân nghĩ tới khẩu súng không có đạn, bèn không nhịn được cười.

Chiến Nam Thiên cười hỏi: “Cháu có thể bắn chính xác người xấu không?”

“Có thể, cháu bắn súng rất lợi hại.” Mộ Kình Thiên kiêu ngạo nói.

Mọi người cười ha hả, cũng không tin lời bé con nói là thật.

Lúc này, Thái Nguyên mỉm cười đi ra: “Lão gia, ăn được rồi.”

Chiến Quốc Hùng nhìn đồng hồ trên tường: “Bảy giờ rồi cơ à, sao mấy đứa Lôi Cương vẫn chưa về.”

Chiến Lôi Bình nói: “Tuyết rơi mất mấy tháng, vất vả lắm mới ngừng, mọi người nhân lúc đường thông, tranh thủ tới doanh địa xử lý chuyện tồn đọng mấy tháng này, cho nên, dăm bữa nửa tháng nữa, chắc vẫn chưa về đâu.”

Chiến Quốc Hùng đứng lên: “Vậy chúng ta đi ăn đi.”

Sau khi ăn xong, Chiến Bắc Thiên bèn đi vào góc phòng khách gọi điện cho Mộ Nhất Phàm.

“Nam Thiên đã về rồi.”

Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Hắn ta về rồi? Sao hắn ta lại về? Hắn ta về có mục đích gì?”

Thế nhưng, bất kể Chiến Nam Thiên có mục đích gì, dám về đây như này, nói rõ hắn nắm chắc phần thắng với Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Chắc là nó muốn Chiến gia rơi vào cảnh hỗn loạn, hoặc là muốn biến hết người nhà anh thành tang thi.”

Mộ Nhất Phàm sốt ruột: “Nếu quả thật là như vậy, vậy anh định làm gì?”

Người nhà Chiến gia vẫn chưa biết Chiến Nam Thiên là tang thi, không chút phòng bị nào với hắn, như vậy, Chiến Nam Thiên có thể dễ dàng biến người nhà họ thành tang thi.

“Anh phải suy nghĩ thật kỹ, phải rồi, mai nó sẽ tới Mộ thị tìm Mộ thượng tướng, anh lo nó sẽ gây bất lợi cho em, cho nên em phải cẩn thận một chút.”

“Được.”

Chiến Bắc Thiên cúp máy, nheo mắt nhìn Chiến Nam Thiên đang nói chuyện với Chiến Lôi Bình trong phòng khách.

Chiến Lôi Bình thấp giọng hỏi: “Sau khi trốn khỏi cao ốc Mộ thị con đi đâu? Sao đến Tết cũng không chịu gọi điện về báo bình an?”

“Lúc đó rời khỏi thành B xong, con trốn trong rừng sâu để cố gắng thăng cấp dị năng của mình, không gọi điện thoại cho mọi người, là bởi vì điện thoại hết pin.”

Chung Tân hỏi: “Giờ cơ thể đã khá hơn chút nào chưa?”

“Rồi ạ.”

Chiến Lôi Bình nói: “Giờ ở nhà cho tốt, không được đi đâu cả, biết chưa?”

“Biết rồi ạ.” Chiến Nam Thiên đứng lên: “Bố, con hơi mệt một chút, muốn về phòng tắm rồi nghỉ ngơi.”

Chiến Lôi Bình khẽ ừ một tiếng.

Không bao lâu sau khi Chiến Nam Thiên lên tầng, Chiến Bắc Thiên do dự trong thoáng chốc, cũng đứng dậy quay về phòng mình, lại một lần nữa cầm máy lên bấm số gọi cho Chiến Quốc Hùng.

Chiến Quốc Hùng bắt máy, liền cất tiếng: “Ta biết đêm nay nếu cháu không tới thư phòng ta thì cũng sẽ gọi điện cho ta, nói đi, có chuyện gì?”

Chiến Bắc Thiên không nói gì.

Chiến Quốc Hùng lại hỏi: “Có phải muốn nói chuyện liên quan tới Nam Thiên hay không?”

“Vâng.”

Chiến Quốc Hùng hỏi: “Nam Thiên làm sao?”

Chiến Bắc Thiên vẫn đang không biết nói về chuyện của Chiến Nam Thiên thế nào, hắn sợ Chiến Quốc Hùng không tiếp thu được chuyện này.

“Cháu không nói gì, có phải chuyện rất nghiêm trọng không? Sợ ta không tiếp thu được?”

“Vâng ạ.”

Chiến Quốc Hùng hít sâu một hơi: “Cháu không cần phải lo cho ta, giờ thân thể ta có thể chịu đựng bất cứ chuyện gì, nếu cháu không nói, ngược lại ta càng thắc mắc, hoặc sẽ suy nghĩ lung tung.”

Chiến Bắc Thiên do dự trong thoáng chốc, mới nghĩ ra từ để nói chuyện này: “Ông à, ông còn nhớ đoạn video Mộ gia phát cảnh Nam Thiên muốn giết Mộ Nhất Hàng không?”

“Nhớ.”

“Thế ông còn nhớ trong đó có đoạn Nam Thiên biến thành luồng sáng đi tới sau lưng Mộ Nhất Hàng trong nháy mắt không?”

“Nhớ.”

Chiến Bắc Thiên lại hỏi: “Vậy ông có nhớ chuyện lần trước bố cháu bị đả thương không?”

“Đương nhiên còn nhớ rồi.”

“Thế ông có nhớ, những người đó nói bố cháu bị thứ gì đả thương không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play