Mộ Nhất Phàm đi tới phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành, thấy Mộ Duyệt Thành đang ngồi ở bàn phía trước cửa sổ, nghiêng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Trên bàn bày mấy đĩa điểm tâm, còn có một chai rượu, dường như ông muốn chuẩn bị hàn huyên tâm sự thật lâu với người con trai là anh đây.

“Bố.”

Mộ Duyệt Thành quay đầu lại, khóe môi không kiềm chế được mà tạo thành nụ cười, vẫy tay về phía con trai: “Tới đây ngồi đi.”

Ánh mắt Mộ Nhất Phàm lướt qua trên gương mặt Mộ Duyệt Thành, để ý gương mặt Mộ Duyệt Thành có vẻ tiều tụy, tóc mai xuề xòa bên tai.

Anh ngồi xuống đối diện Mộ Duyệt Thành: “Bố à, nhìn bố trông mệt mỏi thế, bố phải chú ý nghỉ ngơi mới được.”

Mộ Duyệt Thành thấy con trai quan tâm tới mình như vậy, vui vẻ cười: “Đã lâu rồi hai cha con ta không ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa.”

Mộ Nhất Phàm rót rượu cho hai người, cười nói: “Hôm nay sẽ uống một trận thỏa ga với bố, không say không về, được không?”

Mộ Duyệt Thành cầm chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ: “Uống say? Con không cần phải chăm thằng bé con à? Không phải bố đã nói, Kình Thiên là con trai con, con đừng cứ quăng cho mấy thím chăm, nếu không thằng bé sẽ càng ngày càng xa cách con.”

Giống như ông quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, con trai càng xa cách ông, cũng bởi vì ông không dạy con cho tốt, nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Mộ Nhất Phàm thành thật nói: “Con vừa đưa con nó tới Chiến gia, để thằng bé chơi với ông cụ rồi.”

Mộ Duyệt Thành dừng động tác lại: “Chiến lão gia, ông ấy..”

Câu tiếp theo, ông không nói gì hết, nhưng Mộ Nhất Phàm biết ông muốn nói gì: “Giờ Chiến lão gia đang từ từ chấp nhận con, còn có, bố mẹ Bắc Thiên cũng đã biết chuyện của bọn con rồi, thế nhưng, họ vẫn chưa đồng ý cho chúng con bên nhau. Con biết, chuyện này mọi người rất khó chấp nhận, nên chúng con sẽ từ từ đợi mọi người gật đầu đồng ý.”

Mộ Duyệt Thành hỏi: “Nếu như, cả đời này chúng ta không đồng ý thì sao?”

“Con tin sớm muộn gì mọi người cũng sẽ đồng ý, bởi vì con biết bố đã mềm lòng với con.”

Mộ Duyệt Thành hừ lạnh, nâng chén lên uống cạn rượu.

Mộ Nhất Phàm liền rót thêm chén nữa cho Mộ Duyệt Thành, lại gắp đồ nhắm cho Mộ Duyệt Thành ăn.

Mộ Duyệt Thành không gắp đồ, lại nâng một chén rượu lên miệng uống, dường như thật sự muốn chuốc say mình.

Mộ Nhất Phàm không ngăn cản Mộ Duyệt Thành, lại rót đầy ly rượu.

Anh nghĩ Mộ Duyệt Thành cần dùng rượu giải sầu, để giải tỏa hết những ưu tư tích trữ trong lòng.

Mộ Duyệt Thành uống liền sáu, bảy chén rượu, cuối cùng đầu óc cũng trở nên mơ màng, bắt đầu nhiều lời hơn: “Nhất Phàm, con nói thật cho ta biết đi, đã khi nào con trách ta chưa?”

Mộ Nhất Phàm lại rót cho ông thêm chén nữa: “Bố, giờ bố không tỉnh táo, con sợ con nói xong, mai bố lại quên đi.”

Mộ Duyệt Thành không cầm chén rượu trên bàn lên nữa: “Giờ ta không say, sao có thể quên lời con nói được, con cứ nói thật đi, con có từng trách ta chưa?”

Mộ Nhất Phàm không có ý kiến gì với Mộ Duyệt Thành, không thể làm gì hơn là chăm chú hồi tưởng lại xem Mộ Nhất Phàm nguyên chủ nghĩ sao về Mộ Duyệt Thành: “Nếu không trách bố, đó là điều không thể, năm đó con còn nhỏ như vậy, bố đã giao con cho Triệu Vân Huyên chăm sóc, tuy rằng bà ấy lấy bố, là vợ của bố, nhưng bố có từng nghĩ, với con mà nói bà ấy chỉ là một người xa lạ, bố giao con cho một người xa lạ, người xa lạ kia có thể đối xử tốt với con sao? Cho nên, bố là một người cha vô trách nhiệm.”

Mộ Duyệt Thành chau mày lại, khó khăn cất tiếng hỏi: “Triệu Vân Huyên đối xử không tốt với con, sao con không nói cho ta?”

“Nói thế nào bây giờ? Chỉ những khi Tết đến bố mới về nhà, sau đó ở nhà một đêm, ngày hôm sau đã có việc quay lại bộ đội tiếp tục công việc, có đôi khi hai ba năm mới về nhà một lần, nhưng ở nhà còn chưa được bao lâu, đã có người gọi điện, còn chưa kịp nói gì, nếu không nói có việc, thì cũng nói có nhiệm vụ, sau đó vội vã bỏ đi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Duyệt Thành: “Bố, không phải con không nói với bố, mà là bố không cho con cơ hội nói.”

Thật sự mà nói, người cha ở ngoài hiện thực cũng không chăm sóc anh, đều là giao cho anh trai cả chăm sóc dạy dỗ, thế nhưng bởi vì anh là con trai út, nên bố vẫn rất thương anh.

Bố đã nghiêm khắc hết phần với anh trai và chị gái, còn anh chỉ việc hưởng thụ sự yêu chiều, trong nhà có chuyện giao cho anh trai anh xử lý là được rồi, anh chỉ việc sống thoải mái.

So với người cha ở trước mặt anh đây thì tốt hơn nhiều.

Đương nhiên, cũng bởi vì tính chất công việc hai người khác nhau, nên Mộ Duyệt Thành mới có thể quên mất con trai, với một người quân nhân như ông, chuyện này cũng khó có thể trách.

Đây cũng là một trong những lý do vì sao nguyên chủ Mộ Nhất Phàm không oán hận cha mình, nguyên chủ Mộ Nhất Phàm từng nhập ngũ, có thể hiểu người làm quân nhân có rất nhiều chuyện không tự chủ được, chuyện nước hay chuyện nhà đều rất quan trọng.

Mộ Duyệt Thành trầm mặc.

Nhớ lại chuyện ngày trước, quả đúng là ông đã để con trai cả phải chịu rất nhiều thua thiệt.

Mộ Nhất Phàm không nói thêm nữa.

Thật ra, anh biết Mộ Duyệt Thành vẫn còn rất yêu thương người con trai cả này, trong lòng cũng hướng về con trai cả hơn, không chỉ vì đứa con trai cả này giống ông, mà còn vì đứa con trai này đã mất mẹ từ sớm, một người làm cha, trong lòng khó tránh khỏi yêu thương đứa con trai từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương của mẹ.

“Triệu Vân Huyên, bà ấy…” Mộ Duyệt Thành do do dự dự, mới tiếp tục hỏi: “Triệu Vân Huyên, trước đây bà ấy có ngược đãi con không?”

Nói xong, ông mím chặt môi nhìn Mộ Nhất Phàm, thể như nếu anh trả lời là có, ông sẽ phóng đi tìm Triệu Vân Huyên tính sổ.

“Không ạ.” Mộ Nhất Phàm nghĩ tới nguyên nhân Triệu Vân Huyên không ra tay với Mộ Nhất Phàm khi còn bé, nhếch môi cười: “Hẳn là phải cảm ơn mẹ con đã tính trước.”

Trước khi mẹ Mộ Nhất Phàm qua đời có lập di chúc, nói là đến khi Mộ Nhất Phàm hai mươi lăm tuổi mới có thể chính thức thừa hưởng cổ phần cùng di sản bà để lại.

Nếu như trước năm hai mươi lăm tuổi anh không may qua đời, khi đó toàn bộ số tài sản bà để lại sẽ được mang đi từ thiện.

Đến năm hai mươi lăm tuổi, cổ phần trong công ty sẽ chia làm ba, trong đó 11% dành cho Mộ Khiếu Hổ, 10% cho Mộ Duyệt Thành, còn 40% để lại cho con trai bà.

Sở dĩ bà không giao 11% số cổ phần kia cho con trai, là bởi vì bà tin tưởng Mộ Khiếu Hổ, đồng thời, cũng mong nếu con trai mình có xảy ra chuyện gì, thì gia trưởng nhà họ Mộ sẽ đứng ra giúp đỡ Mộ Nhất Phàm, cổ phần hai người trong công ty cộng lại sẽ thành đại cổ đông, những người khác không thể làm lung lay địa vị con trai bà.

Bà làm vậy là để lấy lòng người nhà họ Mộ, dù sao thì sau khi bà đi, cũng chỉ còn người nhà họ Mộ là người thân của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Duyệt Thành nhớ tới mẹ Mộ Nhất Phàm, mỉm cười: “Mẹ con đúng là một người phụ nữ thông minh.”

Tiếc là bà đi quá sớm, bằng không, giờ chắc chắn Mộ thị còn lớn mạnh hơn, nhưng nghĩ tới cách làm của mẹ Mộ Nhất Phàm, nụ cười trên môi ông nhanh chóng biến mất.

“Hẳn mẹ con đã đoán được ta sẽ tái giá, sợ con bị bắt nạt, nên mới tạo di chúc như vậy.” Mộ Duyệt Thành cười tự giễu: “Ta là một người sống sờ sờ, thế mà không thể chăm sóc cho con tốt bằng một người đã khuất.”

“Ngày đó con còn nhỏ như vậy, đương nhiên mẹ lo cho con rồi, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo vệ con.”

Mộ Duyệt Thành cầm chén rượu trên bàn lên, lại một lần nữa uống cạn sạch, sau đó rót cho mình liền tù tì ba chén, lúc này mới ngừng lại.

“Nhất Phàm, là ta đã quên con.” Ông lại uống một chén nữa, đoạn nói: “Con cũng biết ta là quân nhân, trong lúc thi hành nhiệm vụ có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, không thể thường xuyên về nhà với con, chăm lo cho con, bởi vậy nên ta đã cưới một người về để chăm sóc con, lo toan cho sinh hoạt của con, nhưng ta lại không quan tâm tới cảm nhận của con, cũng chưa từng hỏi con có chấp nhận hay không, để một người xa lạ chen chân vào cuộc sống của con, bây giờ ta xin lỗi con.”

Chẳng trách con trai ông từ nhỏ đã bài xích Triệu Vân Huyên, số lần gọi Triệu Vân Huyên là “dì” chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau đó, Triệu Vân Huyên sinh cho ông một đứa con trai, tình cảm lại chia ra một nửa dành cho con trai bé, càng không chăm lo đứa con cả.

Lúc này, đôi mắt Mộ Duyệt Thành tràn đầy áy náy.

Khi đó cũng bởi vì vội cưới vợ về, nên mới không trông thấy rõ bộ mặt thật của Triệu Vân Huyên.

Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Duyệt Thành đã ngà ngà say, không lên tiếng.

Bởi vì anh không phải Mộ Nhất Phàm thật sự, không biết nên tiếp tục nói gì với Mộ Duyệt Thành, cho nên lúc Mộ Duyệt Thành nói xin lỗi anh, trong lòng anh cũng rất thấp thỏm.

Bởi vì Mộ Duyệt Thành uống say, nên ông nói với Mộ Nhất Phàm rất nhiều câu xin lỗi, cuối cùng say xỉn mà ngã xuống ghế.

Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là đỡ ông về phòng, đến khi đi ra thì gọi cho Chiến Bắc Thiên một cuộc, báo cho hắn biết anh đã đưa bé con tới chỗ Chiến Quốc Hùng, tối không thể vào trong không gian.

Sau đó hai người chuyện trò đôi câu, rồi cúp máy.

Mộ Nhất Phàm quay về phòng, nhìn gian phòng trống trải, nhất thời không ngủ được, sau đó, không rõ anh nghĩ tới cái gì, khóe môi cong lên, mặc quần áo chỉnh tề, xoay người rời khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play