“Thình thịch”, nhất thời tim Mộ Nhất Phàm đập loạn lên, lo lắng người đàn ông vận đồ trắng này nhìn ra điều gì đó.

Thế nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, có lẽ là người đàn ông vận đồ trắng này biết Mộ Nhất Phàm trước kia, hoặc là phát hiện anh không giống với Mộ Nhất Phàm trước kia, có cho đối phương nghĩ thế nào cũng không ra, thân thể này đã đổi chủ từ lâu.

Chỉ là trong thân thể này, quả thật không hề quen biết người đàn ông kia, thế nhưng sao đối phương lại dùng giọng điệu, thái độ vô cùng quen thuộc mà nói chuyện với anh chứ, anh cũng cảm thấy người đàn ông này hết sức quen thuộc, giống như đã quen nhau từ lâu rồi.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, rút bàn tay mình về, quyết định nghe theo ký ức trong đầu mà nói: “Anh này, hình như chúng ta không quen nhau mà? Sao anh biết tôi không giống với trước kia?”

“Không quen..” Người đàn ông vận đồ trắng không giận mà cười: “Quả thật chúng ta không quen biết.”

Đột nhiên anh ta nhìn thấy cái gì đó, nụ cười trên môi đột nhiên cứng đờ, đáy mắt hiện lên sự hoài nghi và tàn ác, chợt túm lấy cổ áo Mộ Nhất Phàm, giận dữ nói: “Bụng cậu bị làm sao vậy? Không phải là mập ra đấy chứ? Sao cậu lại mập ra được?!”

Mộ Nhất Phàm nghĩ cái người đàn ông này đúng là một tên thần kinh, một giây trước còn cười đến là như mộc xuân phong, một giây sau đã cuồng nộ như kẻ điên.

Anh dùng sức gạt tay người đàn ông này, đẩy anh ta ra bực bội nói: “Ai nói tôi mập ra? Có anh mới mập con bà nó ra ấy, tôi đây là đầy hơi, là đầy hơi có hiểu hay không hả. Không hiểu thì tới bệnh viện mà hỏi bác sĩ, tiện thể bảo người ta thông não anh ra!!!”

“Đầy hơi?” Người đàn ông không mấy tin tưởng mà nhìn cái bụng tròn vo của anh.

Mộ Nhất Phàm tức giận: “Anh, đúng là cái đồ quái gở, dù tôi có mập ra thì cũng liên quan cái cóc khô gì tới anh?”

“Sao lại không..” Đột nhiên người đàn ông vận đồ trắng ngưng lại, day day mi tâm, đoạn nén lại cơn giận, bất đắc dĩ mà nói: “Không nói chuyện này nữa. Lần này tôi tới thành G là để đặc biệt thăm cậu một chút, nhưng biến hóa của cậu lại ngoài dự liệu của tôi, sự tình cũng phát triển lệch quỹ đạo, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có điều này tôi phải nhắc nhở cậu, đến khi móng tay cậu hoàn toàn đổi sang màu đen, nhất định cậu phải giữ vững thần trí, sau đó có chuyện gì thì tới thành B tìm tôi.”

Nói xong, đúng lúc này có một chiếc taxi lái tới.

Anh ta vẫy vẫy tay, kêu xe taxi dừng lại.

Mộ Nhất Phàm vội vã hỏi: “Anh là ai?”

“Đến khi cậu tới thành B rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Người đàn ông vận đồ trắng mỉm cười, khôi phục lại vẻ tao nhã ban đầu, xoay người mở cửa xe taxi ra.

“Khoan đã.”

Người đàn ông vận đồ trắng nghĩ rằng Mộ Nhất Phàm còn điều gì muốn hỏi, dừng bước chân lại nhìn anh.

Mộ Nhất Phàm vội vàng chạy tới, giống như một con khỉ lanh lợi, nhanh chân chui vào cửa xe mà người đàn ông kia mở ra, dùng giọng điệu vô tội mà nói với người bên ngoài: “Cái xe taxi này là tôi gọi tới, nếu anh muốn ngồi xe thì tự gọi xe khác đi.”

Khóe miệng người đàn ông vận đồ trắng giật giật.

Mộ Nhất Phàm không thèm nhìn gương mặt đen lại của anh ta, nhanh chóng đóng cửa xe, nói: “Tài xế, lái xe đi.”

Tài xế lập tức đạp chân ga, lái xe rời đi.

Mộ Nhất Phàm quay đầu lại, từ cửa sổ sau nhìn về phía người đàn ông vẫn đang đứng tại chỗ kia, thở phào một hơi, ngay sau đó trái tim lại đập mạnh.

Trong tiểu thuyết anh viết, khi móng tay hoàn toàn chuyển sang sắc đen, vẫn giữ được ý thức, còn có thể khống chế ăn thịt người, ít nhất là phải trên cấp bảy, cũng không biết đẳng cấp người đàn ông này cao tới đâu, trên người có dị năng hay không.

Quan trọng nhất là, còn chưa tới tận thế, sao đã có một tang thi cao cấp xuất hiện, hơn nữa, trong tiểu thuyết của anh không tồn tại một người như vậy, không biết người đàn ông kia chui lên từ cái xó nào?

Anh ta, rốt cuộc là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play