Mộ Nhất Hàng biết Triệu Vân Huyên đã điên rồi, nhưng thật không ngờ bà lại điên đến mức này.
Hắn muốn lấy tay bịt miệng Triệu Vân Huyên, nhưng ngược lại làm vậy sẽ khiến mấy người Mộ Khiếu Hổ càng thêm khẳng định lời mẹ hắn nói là thật, không thể làm gì hơn là dùng sức kéo Triệu Vân Huyên đi về phía đoàn xe.
Triệu Vân Huyên vừa giãy ra khỏi Mộ Nhất Hàng, vừa phẫn nộ hét: “Mẹ không nói lung tung, mẹ ở Mộ gia biết bao nhiêu năm, mà cái lão già này đã bao giờ để ý đến mẹ chưa? Đúng, là năm đó mẹ thấy Mộ Duyệt Thành được kế thừa nhiều gia sản như vậy, nên mới lấy ông ta…”
Sắc mặt Mộ Duyệt Thành trở nên hết sức khó coi: “Triệu Vân Huyên, bà đang nói cái gì vậy?”
Mộ Nhất Hàng thầm kêu hỏng bét rồi, vừa tức giận vừa kéo Triệu Vân Huyên đi.
Triệu Vân Huyên không đi, đỏ mắt nhìn về phía Mộ Duyệt Thành: “Tôi nói năm đó vì tôi thấy ông có nhiều tiền nên mới lấy ông, nếu không, ông nghĩ ông thân làm lính, với chút tiền lương kia, tôi sẽ thèm ông chắc?”
“Triệu Vân Huyên, bà…”
Mộ Duyệt Thành tức đến mức muốn tát bà mấy cái, sau đó quay đầu rời đi, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, trông thấy bà điên đến mức này rồi, ông cũng không muốn tính toán với bà nữa.
Mộ Khiếu Hổ hừ lạnh: “Ta đã nói người đàn bà này chẳng có ý tốt gì mà.”
“Năm đó tôi thấy ông có tiền nên mới lấy ông, nhưng chưa từng quên bổn phận, tôi lo toan công việc trong nhà họ Mộ, sinh cho ông một đứa con trai, chỉ có chút chuyện có lỗi với Mộ gia, là do lão già kia cứ ghét bỏ tôi, cũng ôm cái nhìn phiến diện với con trai tôi, khinh thường Nhất Hàng của tôi, bắt thằng bé làm trâu làm ngựa cho Mộ gia, nhưng không muốn chia cho nó cái gì.”
Triệu Vân Huyên cười điên cuồng: “Tôi là một người làm mẹ, sao có thể không thương xót con trai mình, sao có thể không làm gì cho con. Cũng may mà mạt thế tới, Mộ thị không còn nữa, chúng tôi không phải tốn công nghĩ xem làm thế nào để có được cổ phần Mộ thị, không cần phải sống cúi đầu như trước, không thể ngóc đầu lên trước mặt nhà họ Mộ các ông nữa, bởi vì con trai tôi thu mua được rất nhiều vật tư, tất cả người trong Mộ thị đều cần vật tư để sinh tồn.”
Bà chỉ tay về phía Mộ Khiếu Hổ: “Thế nhưng, cái ông lão chết tiệt này, lại muốn chia một nửa số vật tư con trai tôi vất vả mua lại được cho Mộ Nhất Phàm, dựa vào cái gì cơ chứ? Đó là vật tư con trai tôi mua, dựa vào đâu mà phải cho Mộ Nhất Phàm?”
Mộ Khiếu Hổ giận dữ nói: “Mấy người mua vật tư, là dùng tiền của Mộ thị mua, nếu không, mấy người có thể mua được nhiều vật tư như vậy sao?”
Lúc mạt thế tới chưa được bao lâu, ông có đề cập với Mộ Duyệt Thành, đợi Mộ Nhất Phàm tới thành B, sẽ chia cho Mộ Nhất Phàm một ít vật tư để thằng bé xử lý, nhưng lúc đó cũng chỉ thuận miệng nói thôi, chứ chưa thực sự làm vậy, không ngờ Triệu Vân Huyên lại nhớ kỹ những lời ông nói trong lòng.”
“Hừ, đó là tiền con trai tôi vất vả kiếm được để mua, Mộ Nhất Phàm là cái thá gì, dựa vào đâu mà có thể cầm chỗ vật tư này, ông hỏi Mộ Nhất Phàm xem, từ nhỏ tới giờ, nó đã quản chuyện công ty ngày nào chưa? Còn không phải con trai tôi cố gắng kiếm tiền lo cho công ty thì là cái gì. Cái ông lão này, rõ ràng rất bất công, ông muốn giao hết vật tư Mộ Nhất Hàng kiếm được cho Mộ Nhất Phàm, lại còn muốn Mộ Duyệt Thành giao cả doanh địa cho Mộ Nhất Phàm quản lý.”
Ông thấy tâm lý bà có vấn đề, nên mới có thể suy nghĩ lung tung như vậy.
Về phần Mộ thị, đó là công ty mẹ Nhất Phàm để lại, ông muốn giúp Nhất Phàm bảo vệ Mộ thị thì có lỗi gì.
Ừ!
Đúng là mỗi lần năm hết tết đến, ông đều ngầm nhắc nhở Triệu Vân Huyên rằng Mộ thị là của Nhất Phàm, bởi vì ông nhận ra người đàn bà này có dã tâm lớn, muốn thâu tóm hết cổ phần trong Mộ thị về danh nghĩa con trai, cho nên ông mới nhắc đi nhắc lại bà không được làm loạn.
Thế nhưng, ông không hề bất công như Triệu Vân Huyên nói, Nhất Hàng cố gắng thế nào, ông đều nhìn thấy rõ, ông biết Nhất Hàng xử lý chuyện của công ty cho Nhất Phàm rất tốt.
Cho nên, ông từng nghĩ, đợi đến khi ông qua đời, sẽ giao cổ phần của ông ở Mộ thị cho Mộ Nhất Hàng, ông cũng sẽ thuyết phục Duyệt Thành giao cổ phần của mình về danh nghĩa Nhất Hàng, tuy số cổ phần hai người có cộng lại không bằng Mộ Nhất Nhàm, nhưng cũng được 25% cổ phần trong công ty.
Như vậy, Mộ gia họ cũng không bạc đãi Nhất Hàng.
“Ông chưa từng nghĩ như vậy sao?” Triệu Vân Huyên cười mỉa nhìn Mộ Khiếu Hổ: “Ông đã giao vật tư cho Mộ Nhất Phàm rồi, doanh địa trong tay Mộ Duyệt Thành sớm muộn gì cũng về tay nó thôi.”
Nói đến đây, gương mặt bà trở nên hết sức dữ tợn: “Cho nên, tôi sẽ không để ông được toại nguyện, tôi sẽ không cho ông giao tất cả những thứ thuộc về Nhất Hàng cho Mộ Nhất Phàm, chỉ cần ông, cái lão già chết tiệt này chết, tất cả mọi thứ sẽ về tay con trai tôi.”
Mộ Nhất Hàng cả kinh, nổi giận quát lên: “Mẹ, mẹ đã điên đủ chưa?”
Mộ Khiếu Hổ chợt chau mày lại: “Cô nói vậy nghĩa là sao?”
Ông có chút liên tưởng tới chuyện trước đây mình bị bệnh có liên quan tới người con dâu này.
“Có ý gì ư?” Triệu Vân Huyên cười nhạt: “Ông còn nhớ chuyện mấy tháng trước ông bị bệnh liệt giường chứ?”
Mọi người ngẩn ra.
Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.
Mộ Nhất Hàng biết mình không thể ngăn cản Triệu Vân Huyên nói hết, bèn không cản bà nữa, bắt chước những người khác mà nhìn Triệu Vân Huyên bằng vẻ mặt hồ nghi.
Mộ Khiếu Hổ trầm mặt nhìn bà: “Nhớ, thì sao?”
“Ha ha ha, chuyện kia là do tôi tìm người làm, ha ha.” Triệu Vân Huyên nói tới đây, điên cuồng cười to: “Tôi muốn ông sống không bằng chết đấy.”
Lời vừa nói ra, “Bộp” một tiếng, Mộ Duyệt Thành tát mạnh vào mặt Triệu Vân Huyên, ánh mắt rét lạnh, nhìn Triệu Vân Huyên thể như nhìn người đáng phải chết.
Trước đó nghe Mộ Nhất Hàng nói Triệu Vân Huyên đã điên rồi, ông còn thương hại bà, thậm chí còn nghĩ không biết trước đó mình có quá tuyệt tình không, làm chuyện ra nông nỗi này, khiến cả gia đình tan nát, ngay cả người vợ từng kết tóc se duyên cũng đã phát điên.
Nhưng giờ với Triệu Vân Huyên, ông không còn chút thương hại nào, đến suy nghĩ muốn giết bà cũng có, thật sự hận không thể băm bà ra làm trăm ngàn mảnh.
Sắc mặt người nhà họ Triệu tái nhợt.
Họ không ngờ Triệu Vân Huyên lại nói ra chuyện khủng khiếp như vậy, sau này, đừng nói là sinh tồn ở Mộ thị, ngay cả muốn ở lại Mộ thị cũng khó khăn.
Người nhà họ Mộ không thể tin nhìn Triệu Vân Huyên.
“Mẹ.” Mộ Nhất Hàng lo lắng đỡ Triệu Vân Huyên bị đánh ngã xuống đất dậy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“TRIỆU – VÂN – HUYÊN!”
Ba chữ này Mộ Duyệt Thành như gằn từng chữ ra: “Tôi thật sự không ngờ bà lại ác độc tới như vậy, đến một ông cụ tám mươi tuổi bà cũng không tha, bà còn có phải là người hay không?”
Triệu Vân Huyên được con trai đỡ dậy, nửa gương mặt sưng lên, hơn nữa, khóe miệng rỉ máu, thế nhưng, bà vẫn điên cuồng cười ha hả, khiến người ta vừa nhìn đã biết bà hoàn toàn điên rồi.
Mộ Duyệt Thành lạnh lùng nhìn về phía Mộ Nhất Hàng: “Chuyện mẹ con làm, con có tham gia vào không?”
Lần đầu tiên Mộ Nhất Hàng thấy cha nhìn mình bằng ánh mắt rét lạnh như vậy.
Hắn làm vẻ mặt mờ mịt mà lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết cái gì.
Mộ Duyệt Thành nhìn chòng chọc Mộ Nhất Hàng mấy giây, độ tin tưởng với đứa con trai này đã xuống không.
Ông lạnh lùng nói: “Ta thu hồi lại những lời ta vừa nói, rút toàn bộ người phái đi bảo vệ hai người về, chỉ cho hai người một xe vật tư nhỏ, sau này, hai người tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Mộ Duyệt Thành xoay người, lạnh lùng rời đi.
Mộ Khiếu Hổ nhìn người đàn bà đã phát điên, vừa tức giận, lại vừa chán nản mà lắc đầu thở dài, thầm nghĩ không biết có phải trước đó mình đã quá đáng quá không, nên bức người đàn bà này điên tới vậy.
Lý Thái Ngọc nói: “Bố, con đỡ bố về.”
Mộ Khiếu Hổ nhìn Mộ Nhất Hàng, không có ý định nói thêm gì với người cháu này, ông để Lý Thái Ngọc đỡ, quay trở về xe.
Những người khác trong Mộ gia vốn còn muốn nói dăm đôi câu với họ, nhưng nghe Triệu Vân Huyên nói vậy xong, trong mắt đều toát lên sự phẫn nộ, nếu không phải Mộ Khiếu Hổ kêu họ lên xe, họ đã muốn xông lên đánh cho bà một trận.
Người nhà của Triệu Vân Huyên tiến lên, chị gái Triệu Vân Huyên tức giận nói: “Triệu Vân Huyên, em phát điên cái gì, em có biết chuyện em vừa nói đã hại chết mọi người rồi không.”
Sắc mặt Mộ Nhất Hàng tối xuống, giận dữ nói: “Mẹ cháu hại mọi người thế nào, sau khi mạt thế, nếu không có mẹ cháu cho mọi người vào Mộ thị, mọi người có thể sống tốt được như vậy không? Nếu không có mẹ cháu, mọi người đã chết bên ngoài từ lâu rồi.”
Mọi người bị chặn họng không phản bác được, thấy đoàn xe sắp rời đi, liền đỏ mặt lên xe.
Mộ Nhất Hàng tức giận nhìn chòng chọc đám người lên xe kia, mãi đến khi không thấy bóng họ, mới đưa mắt nhìn về phía binh lính đang khiêng hết vật tư trên xe tải lớn xuống, bỏ vào một chiếc xe nhỏ, mãi đến khi không bỏ được nữa mới lái xe rời đi.
Hắn đứng yên tại chỗ hồi lâu, mới dẫn theo Triệu Vân Huyên lên xe, giờ hắn rất cần số vật tư này, bởi vì hắn còn phải tiếp tục sống, cho nên hắn không được hành động theo cảm tính, cũng không thể vì sĩ diện, hoặc là vì hận cha mà để bị chết dọc đường, như vậy sẽ không có gì bù đắp được những thứ đã mất.
Lúc này, Triệu Vân Huyên ngồi ở ghế phụ đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộ Nhất Hàng: “Nhất Hàng, đây là đâu vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT