Mộ Nhất Phàm quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên cao to, thần sắc anh tuấn, gương mặt có vài phần giống với Chiến Bắc Thiên đang đứng trước cửa nhà để xe.
“Bố.” Chiến Bắc Thiên gật đầu với người đứng trước cửa.
Mộ Nhất Phàm cũng vội cất tiếng: “Cháu chào chú ạ.”
Chiến Lôi Cương nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, khẽ nheo mắt lại, có phần không chắc chắn mà mỉm cười hỏi: “Cậu là Mộ Nhất Phàm, con trai cả của Mộ thượng tướng, có phải không?”
Ông từng gặp qua cái cậu này trong doanh địa bộ đội của con trai, nhưng khi đó Mộ Nhất Phàm có vẻ âm trầm, không giống quân nhân, mà lại giống như đại ca xã hội đen hơn, mang tới một cảm giác hắc ám.
Mà cậu chàng trước mặt này lại rạng rỡ, nụ cười trong trẻo sáng sủa, cũng rất gọn gàng, nếu không phải bề ngoài giống nhau như đúc, ông còn tưởng đây là người khác.
“Vâng ạ.” Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Lôi Cương không có vẻ không hoan nghênh, cũng không có thành kiến với người của Mộ gia, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn.
Chiến Lôi Cương nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, con dẫn khách về nhà dùng bữa, sao không nói một tiếng, để chúng ta kêu chú Thái chuẩn bị nhiều thức ăn hơn.”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Em ấy không phải khách.”
“Cái thằng bé này, sao lại mất lịch sự như thế.” Ông mời Mộ Nhất Phàm vào trong nhà ngồi: “Cậu Mộ…”
“Chú à, chú gọi Nhất Phàm là được rồi.”
Chiến Lôi Cương cười sang sảng: “Ừ, Nhất Phàm, vào trong nhà ngồi đi, phải rồi, tôi nghe nói Mộ Thiên nhận cậu làm ba ba, cậu không biết thì thôi, cái thằng bé này ngày nào cũng nhớ mong cậu, đến cụ của nó còn phải ghen.”
“Thế ạ?” Mộ Nhất Phàm mỉm cười theo Chiến Lôi Cương vào phòng khách.
Chiến Lôi Cương vừa vào phòng khách, liền hô to: “Mộ Thiên, xem ai tới này.”
Mộ Kình Thiên đang ngồi trong lòng Dương Phượng Tình nghe kể chuyện cổ tích ngẩng đầu lên, thấy Mộ Nhất Phàm ngoài cửa, gương mặt nhỏ nhắn liền nở nụ cười đáng yêu rạng rỡ hơn đóa hướng dương: “Ba ba.”
Bé con liền trượt khỏi lòng Dương Phương Tình, đôi chân nhỏ bé chạy nhanh về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm ôm lấy con trai: “Con đang làm gì thế?”
“Đang nghe bà nội kể chuyện ạ.”
Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Dương Phương Tình, lễ phép cất tiếng chào: “Cháu chào cô ạ.”
Dương Phượng Tình nhìn Mộ Nhất Phàm gật đầu, mỉm cười lịch sự bảo Mộ Nhất Phàm ngồi xuống: “Mời ngồi.”
Bởi vì trước đó hiểu lầm người của Mộ gia gây thương tích cho chồng bà, nên bà mới ôm cái nhìn phiến diện với Mộ gia.
Giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, còn bởi vì người nhà Chiến gia gây sự trước, cho nên bà không còn bài xích và không hoan nghênh Mộ gia tới như trước kia.
Mộ Nhất Phàm vừa ôm con ngồi xuống, liền thấy Chiến Quốc Hùng đi xuống tầng.
Anh liền đứng bật dậy: “Cháu chào Chiến lão gia ạ.”
Những người khác cũng đều chào hỏi Chiến Quốc Hùng.
Chiến Quốc Hùng không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của Mộ Nhất Phàm, nhướn mày lên hỏi: “Không kêu ông nội à?”
Lời này giống như ám chỉ điều gì đó, Mộ Nhất Phàm hết sức nhanh trí, liền đổi giọng gọi: “Cháu chào ông nội ạ.”
Chiến Quốc Hùng gật đầu, phân phó với Thái Nguyên: “Mang thức ăn lên được rồi đó.”
Thái Nguyên liền xoay người đi vào phòng bếp, Chiến Lôi Cương liền mời Mộ Nhất Phàm vào nhà ăn dùng cơm.
Mộ Nhất Phàm vừa ngồi xuống, Chiến Quốc Hùng liền nói: “Có gì đợi ăn xong rồi nói.”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng đáp: “Vâng.”
Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương nghi hoặc nhìn nhau, sau đó mỉm cười nói với Mộ Nhất Phàm: “Cậu Mộ, cậu là khách, để cậu ôm bé con ăn như vậy không hay, để tôi đút bé con ăn đi, Mộ Thiên, qua chỗ bà nào.”
Mộ Kình Thiên lắc đầu: “Cháu muốn ba ba cơ.”
Dương Phượng Tình muốn dỗ bé con qua, lại thấy Chiến Quốc Hùng nói: “Chẳng mấy không còn là khách.”
“Sao ạ?” Bà nhìn Chiến Quốc Hùng.
Chiến Quốc Hùng không nhìn con dâu, thấy cơm nước đã được bưng lên, nói: “Ăn cơm đi.”
Trong lúc dùng cơm, mọi người mỗi người nói một câu, Mộ Kình Thiên thì ngoan ngoãn ngồi ăn trên đùi Mộ Nhất Phàm.
Thi thoảng Dương Phượng Tình lại nhìn về phía họ, thấy hai người thân mật như bố con thật, thầm nghĩ, chẳng trách bố mình lại ghen với Mộ Nhất Phàm, đến người làm bà đây cũng phải ghen tị.
Hơn nữa, còn một điều khiến bà thấy kì quái.
Đó là đứa con trai trước đây rất hiếm khi gắp thức ăn cho bà, giờ lại liên tục gắp đồ ăn cho Mộ Nhất Phàm, số lần gắp còn nhiều hơn năm năm gắp cho bà cộng lại.
Trong mắt bà, bà không cảm thấy con trai đang khách sáo với Mộ Nhất Phàm, mà dáng vẻ hai người rất thân thuộc, đặc biệt, còn một hành động thu hút sự chú ý của bà.
Đó là khi con trai bà gắp thịt gà, liền bóc phần da ra ăn, sau đó gắp thịt gà sang cho Mộ Nhất Phàm, đây là một hành động có phần thất lễ với khách.
Nhưng Mộ Nhất Phàm không hề ghét bỏ, cũng chẳng khách khí với con trai bà, liền gắp miếng thịt lên bỏ vào miệng ăn.
Hành động này khiến bà cảm thấy là lạ, cứ như một đôi tình nhân không bằng.
Dương Phượng Tình liếc mắt nhìn chồng, dường như Chiến Lôi Cương cũng chú ý tới điểm này, chau mày lại không lên tiếng.
Bà lại đưa mắt nhìn Chiến Quốc Hùng, Chiến Quốc Hùng như không nhìn thấy hành động của Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm, lặng lẽ dùng cơm.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người ra phòng khách ngồi, ngay cả bé con cũng không được đưa ra ngoài chơi.
Thái Nguyên vẫn hay phụ giúp công việc cho Chiến gia bị kêu về phòng nghỉ ngơi.
Chiến Bắc Thiên nhấp một ngụm trà, nghỉ ngơi một hồi, liền đặt tách trà xuống bàn.
Đang định cất lời, lại nghe thấy Chiến Quốc Hùng hỏi: “Đã nghĩ rõ chưa?”
Ông vừa nhìn đã biết hôm nay cháu trai muốn thẳng thắn với bố mẹ chuyện người bạn đời của nó là ai.
Cho nên ông mới hỏi Chiến Bắc Thiên như vậy.
Mọi người đều nhìn về phía Chiến Quốc Hùng.
Chiến Bắc Thiên nói: “Nghĩ rõ rồi ạ.”
Chiến Quốc Hùng lại hỏi: “Không bao giờ hối hận chứ?”
Chiến gia nhà họ rất nghiêm túc với hôn nhân, một khi đã kết hôn, sẽ không được ly hôn, cũng không được ngoại tình và có tình nhân bên ngoài, phải toàn tâm toàn ý với bạn đời của mình.
Chiến Bắc Thiên nói đầy kiên định: “Sẽ không hối hận.”
Chiến Quốc Hùng thở dài.
Ông đã biết trước cháu trai mình sẽ trả lời như vậy.
Với tính tình cháu trai ông, một khi đã nhận định, sẽ không bao giờ hối hận.
Dương Phượng Tình nhìn hai ông cháu, cười hỏi: “Bố, bố đang nói gì với Bắc Thiên vậy? Sao con với Lôi Cương không hiểu?”
Chiến Quốc Hùng nói: “Con hỏi con trai con đi, nó sẽ nói cho con biết hai ta đang nói gì.”
Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương nhìn về phía Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên đan tay đặt trên đùi, chăm chú nhìn cha mẹ mình nói: “Bố, me, hôm nay con muốn nói với bố mẹ chuyện nửa kia của con.”
Mộ Nhất Phàm nghe hắn sắp nói về chuyện của họ, liền ngồi thẳng người.
Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương thấy hắn muốn nói tới chuyện con dâu tương lai, liền mừng rỡ, vui vẻ nói: “Có phải con muốn đưa mẹ của Mộ Thiên về gặp chúng ta không?”
Trước đó, lúc họ biết mình có cháu trai thì rất vui, liền nghĩ cuối cùng con trai họ cũng thông suốt.
Nhất là Dương Phượng Tình, vui đến cười không khép được miệng, nhưng đến khi biết con dâu là người nhà họ Mộ, bà lại buồn bã.
Khi đó, Chiến gia và Mộ gia đang ầm ĩ với nhau, sau đó lại xảy ra chuyện người của Mộ gia đánh thương chồng bà, hại chồng bà thiếu chút nữa mất mạng, khiến bà càng khó chấp nhận người của Mộ gia.
Cũng may mà Chiến gia và Mộ gia đã giải quyết rõ mọi hiểu lầm, bà không cần phải lo con dâu mình không thể tới, khiến con trai khó xử.
Thế nhưng, sau khi giải quyết xong hiểu lầm, bà vẫn không thấy con trai nhắc tới chuyện con dâu, điều này khiến bà hết sức sốt ruột, bà không muốn cháu trai ở Chiến gia vài ngày, lại bị đón về Mộ gia.
Hơn nữa, bà cũng mong con trai có thể tìm được hạnh phúc, có người nó yêu giúp đỡ bên cạnh.
Chiến Bắc Thiên khẽ đáp: “Trước khi nói về người ấy, có một chuyện con cần nói rõ.”
“Chuyện gì?”
“Con trai con là do bạn đời của con sinh ra, chuyện này, con mong mọi người ghi nhớ trong lòng.”
Chiến Lôi Cương tức giận nói: “Cái thằng này, nói gì mà thừa? Không phải bạn đời con sinh, thì là do ai sinh? Dù thằng bé do người khác sinh, thì người con cưới về vẫn là mẹ thằng bé.”
Dương Phượng Tình lườm ông một cái: “Ông đang nói bậy nói bạ cái gì trước mặt trẻ con thế?”
Bà nhìn Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, con nói thằng ra đi, mẹ Mộ Thiên là ai, chúng ta sẽ chuẩn bị đồ cưới cho con đi cầu hôn.”
Chiến Bắc Thiên khoác tay lên lưng Mộ Nhất Phàm: “Bố, mẹ, Nhất Phàm chính là bạn đời tương lai của con.”
Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương ngẩn ra.
Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng e thẹn nhìn họ cười: “Cháu chào cô chú.”
Chiến Quốc Hùng trông thấy bộ dạng ngớ ra của con trai và con dâu, bình tĩnh cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Một lúc sau, Dương Phượng Tình thì thào nói: “Bắc Thiên, con đang đùa chúng ta phải không?”
Nhưng mà, con trai bà từ trước tới giờ không thích nói đùa, nhất là trước mặt phụ huynh, càng nghiêm túc tới không thể nghiêm túc hơn.
“Không phải.”
Chiến Lôi Cương lấy lại tinh thần, đứng dậy giận dữ nói: “Anh nói lại lần nữa cho tôi nghe.”
Chiến Bắc Thiên không sợ hãi: “Bố, Nhất Phàm là bạn đời tương lai của con.”
Chiến Lôi Cương tức tới giận run: “Mẹ nó, Chiến Bắc Thiên, anh có biết hắn là đàn ông không? Một người đàn ông sao có thể là bạn đời của anh được?”
Chiến Bắc Thiên hỏi ngược lại: “Đàn ông thì sao? Sao lại không thể trở thành bạn đời của con?”
“Cái thằng ranh này, anh muốn làm tôi với mẹ anh, và cả ông nội anh tức chết sao?”
Chiến Lôi Cương không nghe thấy Chiến Quốc Hùng nói gì, lo ông đã tức đến ngất xỉu, lập tức nhìn về phía Chiến Quốc Hùng, ai ngờ, ông lại đang ung dung uống trà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT