Mộ Nhất Phàm nâng mắt lên, nhìn chiếc xe việt dã kia có chút quen mắt.

Thế nhưng, anh cảm thấy quen mắt cũng không kì lạ, giờ đâu đâu người ta cũng lái xe này.

Bởi mạt thế, những chiếc xe đắt giá không cần dùng tiền để mua, chỉ cần là xe không chủ là có thể lái đi.

“Đó là xe của chú Nam Thiên.” Bé con trong lòng anh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Chiến Nam Thiên?”

Mộ Nhất Phàm nhíu mi.

Chiến Nam Thiên tới tìm anh làm gì?

Không phải khuyên anh chia tay Chiến Bắc Thiên đấy chứ?

Mộ Nhất Phàm cảm thấy người này không dễ ứng phó, tính cách có chút âm trầm bất định.

Một giây trước còn có thể nói chuyện ôn hòa với bạn, một giây sau đã trở mặt, thật sự rất khó nắm bắt, chẳng giống Chiến Nam Thiên mà anh miêu tả chút nào.

Hơn nữa, cấp bậc Chiến Nam Thiên cao hơn anh, nếu như đột nhiên tâm tình Chiến Nam Thiên không tốt, chuyển sang khống chế anh, như vậy thì nguy mất.

Thế nhưng, anh lại không thể không đi gặp Chiến Nam Thiên, dù sao Chiến Nam Thiên cũng là người nhà Chiến gia, là em họ của Bắc Thiên, gì thì gì cũng phải nể mặt Bắc Thiên.

Mộ Nhất Phàm giao bé con trong tay cho binh lính: “Giúp tôi đưa bé tới chỗ thím ba hoặc thím hai.”

“Vâng.” Binh lính đón lấy bé con.

Mộ Nhất Phàm rời khỏi tòa cao ốc, đi tới trước xe Chiến Nam Thiên, khẽ gõ cửa xe.

Cửa sổ xe nhanh chóng hạ xuống, gương mặt tuấn tú nhã nhặn của Chiến Nam Thiên cũng hiện ra theo.

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Xin hỏi nhị thiếu gia nhà họ Chiến tìm tôi có việc gì?”

“Lên xe đi?”

Chiến Nam Thiên nói bằng giọng điệu ôn hòa, nhưng trong lời nói lại ẩn sự ra lệnh.

Mộ Nhất Phàm nhìn ghế bên cạnh: “Có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi, tôi còn phải đi về chăm sóc bé con nữa.”

Chiến Nam Thiên chợt nheo mắt lại, nghĩ đến cảnh Mộ Nhất Phàm vừa bế bé con vào trong cao ốc, trong mắt lóe lên tia hung tàn: “Chiến Mộ Thiên, là do cậu sinh thật sao?”

“Đúng vậy.”

Chiến lão gia đã biết chuyện rồi, Mộ Nhất Phàm cũng không sợ thừa nhận nữa.

Chiến Nam Thiên cố đè nén cơn tức trong lòng, thấp giọng nói: “Hoang đường, một người đàn ông không có tử cung thì sinh thế nào được?”

Hôm qua lúc hắn nghe Chiến Bắc Thiên nói Mộ Nhất Phàm là “mẹ” bé con đã khiếp sợ tới nhường nào, đây cũng là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ, hắn thất thố như vậy.

Nhưng ngẫm lại, một người đàn ông thì sao có thể sinh con, chắc chắn là họ đang đùa mình.

“Đàn ông không có tử cung có thể sinh con đúng là hoang đường thật, nhưng con người có dị năng thì không hoang đường sao?”

Chiến Nam Thiên nói: “Con người có dị năng có nguyên nhân của nó, có liên quan đến chuyện các nhà khảo cổ học khai quật mộ đế vương, còn cậu? Cậu là vì nguyên nhân gì? Đàn ông đàn ang sinh con thì hay ho lắm sao? Đúng là mất mặt đàn ông!”

Mộ Nhất Phàm nheo mắt lại: “Sao anh biết con người có dị năng là liên quan tới mộ đế vương? Anh lấy tin này từ đâu?”

Chuyện này ở cuối tiểu thuyết mới có người tra ra được nguyên nhân con người có dị năng, bởi đế vương trong mộ đế vương từng là một tu chân giả.

Trong giới tu chân, chỉ cần cố gắng tu luyện trăm năm là sẽ nhanh chóng thăng thiên, thế nhưng tiếc là vị đế vương này lại ham phú quý chốn nhân gian, không bỏ được thế giới phồn hoa, bèn chuồn xuống nhân gian, làm đế vương hô phong hoán vũ.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, vị đế vương này chỉ biết hưởng thụ vui vẻ chốn nhân gian, chứ không biết cách trị vì quốc gia, không bao lâu sau dân chúng bắt đầu kêu than.

Khi có đó một nhân sĩ tu chân vừa mới xuống nhân gian trải nghiệm nghe được tin này, lập tức hội báo lên phía trên, sau đó chuyện này truyền tới thiên giới.

Thượng đế thiên giới cho rằng vì vị đế vương kia gây nhiễu loạn nhân gian, bèn phái người đi bắt vị đế vương kia về, trong lúc đế vương phản kháng, bị người của thiên giới dùng thiên lôi đánh hạ.

Con trai đế vương chôn đế vương vào trong rừng sâu núi thẳm, dùng phù chú dành cho thiên giới để phong ấn quan tài, ghi chép sách sử về đế vương lúc sinh thời, cất sách sử trong phần mộ, đây cũng là lý do vì sao người đời sau biết vị đế vương này là một tu chân giả.

Còn có, hắc khí mà Trịnh Gia Minh và đồng nghiệp hít phải, thật ra chính là oán khí của đế vương, oán khi mang theo lời nguyền và pháp lực của ông, cho nên mới có thể khiến người trần có dị năng giả.

“Tôi tự có nguồn tin của mình.” Chiến Nam Thiên kéo áo Mộ Nhất Phàm, kéo về phía hắn: “Cậu với Chiến.. anh trai tôi đã xảy ra chuyện gì? Có phải chỉ là đùa hay không?”

Mộ Nhất Phàm kéo áo mình lại: “Tôi nói, không phải anh quản quá nhiều rồi đấy chứ? Dù anh có là em trai của Bắc Thiên, thế nhưng cũng không được quản chuyện anh mình, cùng lắm cũng chỉ có thể khuyên bảo anh mình mà thôi.”

“Cậu nói tôi quản quá nhiều?” Chiến Nam Thiên hít sâu: “Cậu có biết tôi là….”

Nói đến đây, đột nhiên hắn dừng lại.

Mộ Nhất Phàm nhìn hắn đăm đăm: “Biết anh là cái gì?”

Chiến Nam Thiên lạnh lùng nhìn Mộ Nhất Phàm: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, nếu hôm qua cậu chỉ đùa giỡn với tôi thì thôi, tôi sẽ không để ý nữa, nhưng nếu hai người là thật…”

Bàn tay cầm vô lăng của hắn siết chặt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Cậu tự mình giải quyết cho tốt, chưa nói tới Chiến gia có chấp nhận một người con dâu là đàn ông hay không, chỉ với thân phận tang thi của cậu, cũng đủ để họ lọc thịt róc xương cậu rồi, tự cậu nghĩ cho rõ đi.”

Nói đoạn, Chiến Nam Thiên nhanh chóng lái xe rời đi.

Mộ Nhất Phàm sững người đứng tại chỗ.

Phải rồi!

Anh là tang thi mà!

Trải qua khoảng thời gian cùng đám Trần Hạo đi tìm vật tư, suýt chút nữa anh quên mất chuyện mình là tang thi.

Giờ dù Chiến gia và Mộ gia có đồng ý anh ở bên Chiến Bắc Thiên, thế nhưng chuyện anh là tang thi vẫn sẽ là quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Anh vẫn phải bứt rứt không yên, từng giây từng phút đều phải lo sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận của mình.

Hơn nữa, qua một thời gian nữa, thành B sẽ đưa máy kiểm trắc tang thi đi vào sử dụng, nếu anh không thể tránh được máy kiểm trắc này, sau này sẽ không thể tiếp tục ở lại thành B nữa.

“Nhất Phàm! Nhất Phàm!”

Mộ Duyệt Thành dẫn một đội ngũ từ tòa cao ốc chạy ra, hỏi Mộ Nhất Phàm đang đứng xuất thần: “Nhất Phàm, con không sao chứ?”

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, ủ rũ nói: “Không sao ạ.”

“Mới có binh sĩ báo cáo, nói Chiến Nam Thiên tới tìm con, có thật như vậy không? Nó có đả thương con không?”

Mộ Duyệt Thành nhìn Mộ Nhất Phàm từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh không thương tích gì, lúc này mới thở phào.

“Không sao.”

Mộ Nhất Phàm nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộ Duyệt Thành, rầu rĩ nói: “Bố, nếu sau này con không thể ở bên cạnh bố, bố phải tự chăm sóc mình đấy.”

Mộ Duyệt Thành sửng sốt, quát to: “Con nói lung tung cái gì đấy? Có phải con lo ta không cho con cưới vợ về, nên mới cố ý nói mấy lời này khiến ta phải khổ sở không?”

Ông cho rằng con trai đang lo chuyện bị ung thư xương: “Con đừng suy nghĩ lung tung, trước đó ta đã nói rồi, chỉ cần người con thích nhân phẩm tốt, ta sẽ chấp nhận cô ấy, sau này có cô ấy chăm lo cho cuộc sống của con, ta cũng an tâm hơn nhiều, còn có, chú con đang tận lực phái người đi tìm bác sĩ giỏi nhất khám bệnh cho con, nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh ung thư xương của con.”

Mộ Nhất Phàm: “…………….”

Anh nhận ra dường như Mộ Duyệt Thành hiểu lầm ý anh.

Thế nhưng, lời của bố đã nhắc nhở anh một chuyện, sau này, nếu bố anh không đồng ý cho anh ở bên Chiến Bắc Thiên, anh có thể lấy chuyện mình bị ung thư xương không sống được bao lâu nữa ra để ép ông đồng ý cho anh ở cùng với Chiến Bắc Thiên.

Ha ha!

Anh thất đức quá đi!

Haiiizzzzzz!

Việc này chỉ nghĩ vậy thôi, chứ bảo anh làm, anh thật sự không làm được!

“Này này, sao con không chịu nói gì thế!”

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần: “Con muốn chấn chỉnh lại cao ốc Mộ thị.”

Mộ Duyệt Thành sửng sốt, sao chuyển đề tài gì mà nhanh thế?

“Con muốn chấn chỉnh lại thế nào?”

“Trước mắt không nói cho bố, bố nói đi có đồng ý không?”

Mộ Duyệt Thành chau mày: “Tùy con, chỉ cần không khiến toàn bộ người trong tòa nhà phàn nàn, con muốn làm cái gì thì làm cái đấy!”

“Được, vậy con về trước.”

Mộ Duyệt Thành gật đầu: “Ta phải tới doanh địa, có chuyện gì thì gọi cho ta.”

“Vâng.”

Mộ Nhất Phàm quay trở lại phòng của mình trong tòa cao ốc, lập tức gọi điện cho Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, chuyện lần trước anh muốn thành lập tổ nghiên cứu chữa trị virus tang thi đến đâu rồi?”

Chiến Bắc Thiên chưa đi tới doanh địa, vẫn còn đang ngồi trên xe nghe thấy Mộ Nhất Phàm hỏi câu này, chỉ biết nhất định cậu chàng đã gặp chuyện gì, nếu không giọng nói đã không sốt ruột như vậy.

“Khâm Dương đã đồng ý giúp anh quản lý tổ nghiên cứu này, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu nghiên cứu, sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”

Mộ Nhất Phàm nằm vật xuống giường: “Anh vừa đi thì Nam Thiên tới tìm em.”

Chiến Bắc Thiên chau mày lại, lập tức đoán ra được đã xảy ra chuyện gì: “Có phải nó nhắc tới chuyện em là tang thi không?”

“Ừ, cơ mà có một số cái anh ta nói rất có lý, dù Chiến gia và Mộ gia có chấp nhận chuyện chúng ta, thế nhưng một khi phát hiện thân phận tang thi của em, nhất định họ sẽ phản đối, chắc chắn sẽ không cho anh ở bên em.”

Chân mày Chiến Bắc Thiên càng chau chặt hơn.

Đây đúng là một vấn đề lớn.

“Đừng lo, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, em cũng đừng suy nghĩ lung tung, nếu bọn họ không chấp nhận em, đến lúc đó anh sẽ rời thành B cùng em.”

Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, nhưng cũng đủ khiến Mộ Nhất Phàm ném những chuyện không vui trong lòng ra xa vạn dặm, cả người như được ngâm trong hũ mật ngọt, ngọt chết anh luôn.

“Anh tốt cực kỳ luôn ấy!” Anh quay về phía di động phát ra tiếng hôn “chụt chụt” to ơi là to, hôn chùn chụt như vậy mấy chục cái liền, vô cùng hưng phấn nhiệt tình, khiến khóe miệng Chiến Bắc Thiên cong tít lên, họa thành một đường cung hoàn mỹ.

Cậu chàng này cũng dễ dụ thật đấy, chỉ nói một câu thôi đã đủ để khôi phục sức sống rồi, nhưng sau khi nghe giọng nói tràn đầy tinh thần của anh xong, trái tim hắn mới bình tĩnh đáp xuống vị trí cũ.

“Anh còn bận việc, em không quấy rầy anh nữa.” Mộ Nhất Phàm khôi phục tinh thần, lập tức cúp máy.

Trong lòng anh cảm thấy, chỉ cần có Chiến Bắc Thiên ở bên cạnh, sẽ không phải lo lắng gì nữa.

Chiến Bắc Thiên nghe anh cúp máy, lập tức gọi điện cho Thẩm Khâm Dương, bảo cậu ta mau chóng bắt tay vào hạng mục nghiên cứu chữa trị virus tang thi.

Sau đó, hắn lại gọi điện cho Lục Lâm, để cậu ta đi điều tra tung tích của Dung Tuyết, tìm được cô ta, không cần phải hồi báo, có thể đánh chết luôn.

Không ngờ Lục Lâm lại nhỏ giọng nói: “Lão đại, em đang ở chỗ Chiến lão quân ủy.”

Chiến Bắc Thiên hỏi thẳng: “Ông tìm mấy cậu tới, là để hỏi chuyện của tôi với Nhất Phàm, có đúng không?”

“Không biết ạ, giờ bọn em mới tới Chiến gia, còn chưa gặp Chiến lão quân ủy. Mới đầu bọn em còn tưởng anh cho gọi bọn em tới, nhưng tới rồi mới biết là không phải.”

“Nếu họ hỏi chuyện của tôi với Nhất Phàm, cậu có thể nói thẳng.”

Lục Lâm hết sức lo lắng: “Nhưng mà, thân thể Chiến lão gia…”

“Giờ sức khỏe ông rất tốt, không cần phải lo lắng.”

“Vâng, em không nói nhiều nữa, đợi bọn em xong chuyện ở đây, sẽ đi tìm Dung Tuyết luôn.”

Chiến Bắc Thiên cúp máy xong, bắt đầu suy nghĩ xem sau này nên làm thế nào.

——

Mộ Nhất Phàm gọi điện cho Chiến Bắc Thiên xong, liền đi xuống tầng bảy mươi chín, lập tức cho triệu tập người trong Mộ gia, cùng với những người có quan hệ thân thích với Mộ gia lên tầng bảy mươi chín để họp hội nghị.

Chỉ cần là người ở tòa cao ốc Mộ thị, sẽ đều bị gọi lên tầng bảy mươi chín.

Mộ Nhất Phàm đợi mọi người tới đông đủ rồi, lập tức tuyên bố một chuyện: “Từ nay về sau, binh lính trong tòa nhà với người trong nhà ăn sẽ không phải bưng cơm lên nữa, mọi người muốn ăn thì xuống căn tin ăn, còn có, không được ngồi tụm lại một bàn ăn, phải tách ra dùng cơm.”

Những lời này khiến rất nhiều người lớn tiếng dị nghị.

Mộ Duyệt Hiên hỏi: “Nhất Phàm, cháu làm vậy có lý do gì đặc biệt không?”

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía bác mình: “Muốn Mộ thị có thể hùng mạnh, nên tương hỗ với người dưới nhiều hơn, kéo gần quan hệ đôi bên, như thế họ mới nguyện ý tiếp tục theo bên cạnh chúng ta, nỗ lực tìm vật tư cùng Mộ thị. Còn nếu cứ như trước, nếu cứ bắt người ta bưng thức ăn lên, như vậy khoảng cách sẽ càng ngày càng xa, họ sẽ nghĩ chúng ta cao cao tại thượng, không thể leo tới, không thể thân cận, họ sẽ không có bất cứ cảm tình gì với chúng ta, nếu có người lấy lợi ích ra mê hoặc sẽ có thể phản bội chúng ta bất cứ lúc nào.”

Mọi người đều theo chủ nghĩa dân chủ, cũng tự nhiên hiểu đạo lý này, những ý kiến phản đối dần lắng xuống.

“Còn có….”

Mộ Nhất Phàm lấy thẻ thân phận từ trong túi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play