Sáu giờ sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người trong doanh địa đều thức dậy đi luyện tập.

Chiến Bắc Thiên mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen khiến rất nhiều người chú ý tới, đương nhiên, thứ mọi người chú ý không phải quần áo của hắn, mà là dấu hôn lộ trên người hắn.

Những dấu hôn kia hết sức rõ ràng, không chỉ ở trên cổ, ở trên cánh tay cũng đều in dấu hôn màu đỏ tím, họ vừa nhìn liền biết tối hôm qua Chiến Bắc Thiên vừa ‘vận động mạnh’ với một người, chỉ là không biết người vận động cùng Chiến Bắc Thiên là ai.

Ánh mắt mờ ám của mọi người đều dán lên người Chiến Bắc Thiên, chỉ có số ít người đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm.

“Có phải tối qua rất tính phúc với Chiến thiếu tướng không?” Trịnh Quốc Tông nhỏ giọng trêu chọc Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm trợn trắng mắt, buồn bực nói: “Đừng nói nữa.”

Rơi vào tình cảnh chỉ nhìn được chứ không ăn được khỏi nói khổ biết bao nhiêu, cho nên nếu không hôn chùn chụt lên người Chiến Bắc Thiên mấy cái thì đúng là tự phụ lòng mình.

Cho nên lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều gì, cũng không định show ân ái trước mặt người khác, sáng nay thấy nhiều người nhìn Chiến Bắc Thiên như vậy, anh mới nhận ra tối qua mình hơi thái quá.

Giờ trời không lạnh, quần áo trên người không che được giấu hôn anh để lại.

“Mộ Nhất Phàm, chuyện anh với lão đại tôi không xen vào, nhưng anh có thể chú ý ảnh hưởng một chút không?” Hướng Quốc tiến lên trước tức giận nói.

Vốn Mộ Nhất Phàm đã rất rầu rĩ, bị Hướng Quốc nói vậy thì lại càng rầu rĩ tới cực điểm: “Chú ý ảnh hưởng cái gì cơ? Có phải nếu đổi sang cô khác để lại dấu hôn trên người lão đại cậu, cậu sẽ cảm thấy lão đại cậu hết sức hùng dũng?!”

Mịa nó!

Đã khó chịu trong lòng rồi thì chớ!

Lại còn tới gây sự với anh!

Hướng Quốc bị chặn họng nhất thời không trả lời được.

Mộ Nhất Phàm không có khẩu vị đâu để mà ăn, đoạn nói với Trịnh Quốc Tông: “Cháu có việc phải lo, không ăn sáng đâu, chú chuyển lời với Bắc Thiên hộ cháu một tiếng.”

“Thế bao giờ mới tới nữa?” Trịnh Quốc Tông vội hỏi.

Mộ Nhất Phàm biết ông không có người thân bên cạnh rất cô đơn, vỗ vỗ vai ông: “Hôm nay cháu phải rời thành B một chuyến, mấy bữa nữa sẽ lại tới thăm chú, nếu cháu gặp Trịnh Gia Minh sẽ khuyên cậu ấy quay về tìm chú.”

“Ừ.”

Trịnh Quốc Tông nhìn bóng Mộ Nhất Phàm đi, đi tới trước mặt Chiến Bắc Thiên đang thảo luận với Mao Vũ, nói: “Mộc Mộc nói nó có việc phải đi trước, không ở lại ăn sáng.”

Chiến Bắc Thiên chợt chau mày lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nếu Mộ Nhất Phàm muốn đi, nhất định sẽ nói với hắn một tiếng, hắn không tin đến thời gian để nói anh cũng không có, giờ không nói gì đã bỏ đi, nhất định đã xảy ra vấn đề.

Trịnh Quốc Tông cũng không giấu giếm, đưa mắt nhìn Hướng Quốc, sau đó đi tới nhà ăn ăn sáng.

Ánh mắt lạnh nhạt của Chiến Bắc Thiên dừng trên người Hướng Quốc, sau đó lại dời đường nhìn đi chỗ khác, tiếp tục thảo luận chuyện trước đó cùng với Mao Vũ.

Hắn biết bảo đám Hướng Quốc chấp nhận Mộ Nhất Phàm luôn rất khó, ngay cả hắn cũng phải trải qua rất nhiều đêm trằn trọc tự hỏi mới có thể từ từ chấp nhận Mộ Nhất Phàm.

Bởi vậy, muốn đám Hướng Quốc chấp nhận Mộ Nhất Phàm, còn cần thêm thời gian mới có thể thay đổi cái nhìn ban đầu.

Hướng Quốc bị Chiến Bắc Thiên nhìn thì hơi lúng túng.

Mỗi lần trông thấy Mộ Nhất Phàm là cậu ta lại không kiềm chế được cái miệng mình, cũng sẽ cảm nhận được một nỗi tức giận vô hình, đây là phản xạ đã được hình thành từ rất nhiều năm trước.

Huống hồ Mộ Nhất Phàm từng đối xử với bọn cậu như vậy, muốn tha thứ cho hành vi trước kia của Mộ Nhất Phàm, thực sự là điều không thể, nếu không phải giờ Mộ Nhất Phàm còn có một tầng quan hệ khác với lão đại thì cậu ta đã động thủ chém người từ lâu rồi.

——

Sau khi Mộ Nhất Phàm rời khỏi địa bàn của Chiến Bắc Thiên, liền lái xe tới một doanh địa công hội khác, đó là nơi những người sống sốt cùng nhau tập trung rồi ra ngoài tìm vật tư.

Chỉ cần là người sống không có đội ngũ cố định, đều có thể tới công hội tìm người để hợp thành đội.

Mộ Nhất Phàm đi tới doanh địa công hội, tìm một chỗ để dừng xe, sau đó tìm một đội ngũ đi tới xưởng quân sự.

Vốn là anh muốn một mình đi tới xưởng quân sự, thế nhưng giờ không có dụng cụ dẫn đường, bản đồ cũng không thể sử dụng được trong rừng rậm, cho nên chỉ có thể tìm người cùng đi tới xưởng quân sự.

Mộ Nhất Phàm tìm trong doanh địa một vòng, nhưng không thấy đội ngũ nào vừa ý.

Đúng lúc này, ngoài cổng doanh địa ầm lên, những người sống sót ở đây đều vui vẻ: “Chiến nhị thiếu gia đã về rồi, Chiến nhị thiếu gia đã về rồi.”

Mộ Nhất Phàm nghe thấy họ nhắc tới họ “Chiến”, mi tâm khẽ chau lại, đoạn hỏi người bên cạnh: “Xin hỏi, Chiến nhị thiếu gia là..”

Người bị hỏi nhìn anh đầy khinh thường: “Anh không biết Chiến nhị thiếu gia á? Là cháu trai của Chiến lão quân ủy, anh biết không? Nếu còn không biết thì tôi khuyên anh đừng ở thành B nữa.”

“Chiến Nam Thiên? Tôi từng nghe nói qua rồi, thế nhưng sao mọi người thấy anh ta thì vui như vậy?”

Người nọ khen: “Chiến nhị thiếu gia tốt lắm, lần nào anh ấy dẫn đội của Chiến gia đi tìm vật tư cũng đều tới doanh địa chọn một số người không có năng lực tự vệ đi tìm vật tư cùng, để những người sống sót chúng tôi không bị chết đói trong thời gian ngắn.”

Mộ Nhất Phàm nhướn mày: “Đúng là một người tốt.”

Tuy Chiến Nam Thiên mà anh miêu tả trong tiểu thuyết đúng là một người ôn hòa lịch sự, nhưng lại chưa từng làm những chuyện như dẫn người khác đi tìm vật tư, cùng lắm chỉ giúp những người gặp khó khăn bên ngoài một tay.

Nhưng Chiến Nam Thiên này so với Chiến Nam Thiên anh miêu tả còn tốt hơn, khiến anh hết sức tò mò.

Mộ Nhất Phàm thấy cổng chính kín người, không thể làm gì hơn là tiến lên xem Chiến Nam Thiên dưới ngòi bút của anh là người thế nào.

Ngoài cổng lớn đông nghịt người chen chúc, trong đó có một bộ phận nhỏ là đi ra cảm ơn Chiến Nam Thiên từng chăm sóc họ, một bộ phận khác đi nịnh nọt Chiến Nam Thiên, còn có một nhóm người mong Chiến Nam Thiên có thể dẫn họ cùng ra ngoài tìm vật tư.

Ánh mắt Mộ Nhất Phàm đảo qua đám đông một vòng, chẳng mấy chốc bị một chàng trai mặc đồ trắng, dáng người cao ngất thu hút sự chú ý.

Nhất là khi người kia như chúng tinh phủng nguyệt, được một đám đông vây lấy, có thể so với khi minh tinh xuất hiện, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, chỉ thiếu điều dân chúng xin ký tên.

Điều đáng tiếc duy nhất là, chàng trai vận đồ trắng kia đưa lưng về phía anh, khiến anh không thể trông rõ tướng mạo chàng trai kia.

Mộ Nhất Phàm chau mày lại, lẩm bẩm nói: “Sao không xoay người lại.”

Anh vừa mới nói xong, đối phương như nghe được lời anh nói, đột nhiên xoay người ngẩng đầu lên, vừa đúng tầm nhìn của anh.

Lúc Mộ Nhất Phàm thấy rõ gương mặt người kia, nhất thời ngẩn cả người.

Mịa nó!

Kia không phải cái người vận đồ trắng, trước lúc mạt thế gặp anh ngoài cổng biệt thự sao?

Đáy mắt Mộ Nhất Phàm ních đầy sợ hãi, không thể tin trợn to mắt nhìn.

Thần linh ơi!

Người đó là Chiến Nam Thiên?

Em họ Chiến Bắc Thiên á?

Đây… rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Anh nhớ rõ người đàn ông mặc đồ trắng này là tang thi, thế nhưng, sao lại là cháu trai thứ của Chiến lão gia được cơ chứ?

Điều này đúng là thật không thể tưởng tượng nổi, cũng vượt ngoài dự liệu của anh.

Khóe môi Chiến Nam Thiên hơi nhếch lên, bảo người bên cạnh nhường đường ra một chút, đi về phía tòa nhà công hội, đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm.

Hắn không nói gì, đầu tiên quan sát Mộ Nhất Phàm từ trên xuống dưới một lượt, sau đó ý cười trên khóe môi càng sâu đậm hơn, đoạn vươn tay ra, tự giới thiệu mình: “Tôi là Chiến Nam Thiên, rất hân hạnh được gặp cậu, Mộ Nhất Phàm.”

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, sau đó cố giữ vẻ bình tĩnh, bắt lấy tay Chiến Nam Thiên, lòng rối bời mà nói một câu: “Thật không ngờ anh lại là Chiến Nam Thiên.”

Chuyện này nên nói cho Chiến Bắc Thiên thế nào đây.

Chiến Nam Thiên nói đầy sâu xa: “Trên đời ngày nào cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, có bao nhiêu chuyện cậu có thể đoán được?”

“Đúng là như vậy thật.” Mộ Nhất Phàm không phủ nhận.

“Mộ Nhất Phàm, tôi đã ở thành B đợi cậu từ rất lâu rồi, có phải cậu tới thành B hơi muộn rồi không.”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Sao anh phải đợi tôi?”

Chiến Nam Thiên không trả lời anh: “Tuy rằng cậu tới hơi muộn thật, nhưng sự biến hóa của cậu lại vượt ngoài tưởng tượng của tôi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn xoáy sâu vào người trước mặt: “Trả lại anh câu anh vừa nói, trên đời ngày nào cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, có bao nhiêu chuyện anh có thể đoán được.”

Chiến Nam Thiên khẽ cười: “Nói không sai, nhưng tôi rất hài lòng với sự biến hóa này, tôi cứ nghĩ chỉ có thể gặp cậu ngoài thành B, không ngờ cậu có thể trà trộn vào trong đây.”

Ngay sau đó, nét mặt hắn nghiêm lại: “Không ai phát hiện ra thân phận của cậu chứ?”

Mộ Nhất Phàm chìa tay ra: “Anh xem tôi thế này, ai phát hiện ra thân phận tôi được.”

Chiến Nam Thiên nheo mắt lại một cái: “Đúng là không nhìn ra, nếu không phải tôi đã sớm biết cậu là tang.. sớm biết thân phận cậu, thì có lẽ ngay cả tôi cũng bị lừa, điều này khiến tôi rất tò mò không biết hai tháng qua cậu đã gặp điều bất ngờ gì.”

“Điều bất ngờ thì nhiều lắm, nhiều đến mức anh không thể tưởng tượng ra.” Mộ Nhất Phàm nhìn Chiến Nam Thiên nói.

Thật ra cũng giống như Chiến Nam Thiên, nếu không phải anh đã sớm biết Chiến Nam Thiên chính là tang thi, có lẽ giờ anh cũng không thể nhận ra đây là đồng loại của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play