“Miêu nhi, không chừng cô ta cũng là người của Đường Môn đấy!”
Cô gái kia cười rộ lên, cười đến run rẩy cả người.
“Quả thật tiểu nữ mang họ Đường, và cũng là người trong Đường Môn!”
Bạch Ngọc Đường cũng cười “Nếu cô nương là người của Đường Môn, và đạ rõ thân phận của chúng ta như thế, ắt hẳn cũng biết chúng ta đến đây với mục đích gì chứ nhỉ?”
Đường Hân ngừng cười, không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Bạch Ngọc Đường tiến về phía trước vài bước, hỏi tiếp:
“Như vậy, việc chúng ta bị lạc trong địa đạo này không phải là ngẫu nhiên, thế nhưng ta có chút không hiểu, vừa rồi cô nương có rất nhiều cơ hội để ra tay, vì sao lại bỏ lỡ chứ?”
“Đúng vậy, giết các ngươi là mệnh lệnh của môn chủ, mà ta…. Lại muốn cùng các ngươi làm một cuộc giao dịch.”
Triển Chiêu đột nhiên nói:
“Không ngờ cô nương lại dễ dàng mở lời như thế, vậy chắc cuộc giao dịch này chúng ta phải có lời chứ?”
Đường Hân cười“Ta nói không sai mà, Triển đại nhân quả là một người thông minh, giao dịch với một người thông,minh, quả thật là một chuyện rất thú vị a!”
Triển Chiêu nói tiếp:
“Thế nhưng, Triển mỗ lại không muốn làm giao dịch với…
“Ai… Miêu Nhi, chúng ta bị nhốt ở đây không thể thoát thân, cô nương này muốn làm một cuộc giao dịch với chúng ta, quả thật đã cho chúng ta một chút mặt mũi, thế sao chúng ta còn dám chối từ chứ?”
Triển Chêu mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường, nói:
“Triển mỗ lại nghĩ, nói là giao dịch, không bằng nói đây là một điều kiện không thể không nhận a!”
Bạch Ngọc Đường vòng qua người Triển Chiêu đến trước mặt cô gái kia, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó mở miệng nói:
“Cô nương không ngại nói thử nghe một chút chứ?”
Đường Hân đem cái liềm đang đeo trên hông cởi xuống cầm trên tay, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nói: “Ta giúp các ngươi thoát ra khỏi đây, các ngươi giúp ta … Giết chết môn chủ!”
Hai người sửng sốt, tuy đã tưởng tượng ra rất nhiều loại tình huống, thế nhưng lời đề nghị này, bọn họ có nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua a!
Bạch Ngọc Đường xoa cằm, nói: “Ngươi không sợ sau khi chúng ta ra ngoài liền đổi ý sao?”
Ánh mắt của Đường Hân khẽ chuyển, cô nhìn Triển Chiêu, cười nói:
“Bạch Ngũ Gia và Triển đại nhân đây đều là những đại hiệp lấy chữ tín làm đầu, ắt hẳn… Sẽ không bắt nạt một tiểu cô nương yếu nhược như ta chứ?”
Triển Chiêu mỉm cười tiếp lời: “Như vậy… Phiền cô nương có thể nói qua một chút về môn chủ”
Đường Hân đáp: “Triển đại nhân, ngài đã quên mất quy củ rồi sao? Nói nhiều tất sẽ nói hớ, trước khi môn chủ chết ta nào dám đắc tội với ả, manh mỗi có thể cung cấp cho các ngươi, không phải ả thì còn ai vào đây?”
Bạch Ngọc Đường đi qua một bên, hỏi:
”Thế hôm nay ngươi thả hai người bọn ta đi, chẳng lẽ không sợ môn chủ trách cứ sao?”
Đường Hân chu miệng, bộ dáng thập phần ngây thơ nói
”Ai biểu đối thủ của ta lại là hai vị danh chấn giang hồ… Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đây cơ chứ?”
“Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi giết người, thế nhưng chúng ta phải tự thân truy tìm kẻ đó… Miêu Nhi à, sao ta cảm thấy… Cuộc giao dịch này, chúng ta có phần lỗ nhỉ?”
Triển Chiêu lạnh nhạt nói:
“Triển mỗ đã nói rồi, đây không phải là một cuộc giao dịch, mà là đàm điều kiện, Đường cô nương đây nếu dám một mình gặp gỡ chúng ta, ắt hẳn đã có chuẩn bị trước, Bạch huynh, nếu vừa rồi ngươi đồng ý giao dịch, chắc chắn nửa ngày sau là cùng môn chủ kia đồng quy vu tận rồi.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chặc lưỡi:
“Miêu Nhi à, sau này mà có muốn lấy vợ thì cũng nên xem kĩ một chút, vạn nhất chọn phải cái loại này, sớm muộn gì cũng bị người ta dắt mũi đi.” ( Anh Chiêu có thể lấy vợ được hả Ngũ Gia)
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, mỉa mai nói:
“ Bạch huynh phong lưu đa tình, quả thật cũng cần cẩn thận một chút!”
Bạch Ngọc Đường chọt chọt eoTriển Chiêu, Triển Chiêu cả kinh
“Mèo thối! Ngươi làm như Bạch gia ta là hái hoa tặc vậy!”
Triển Chiêu thản nhiên nói:
“Triển mỗ không hề có ý đó, Bạch huynh chột dạ cái gì a?”
“Ngươi…!”
“Câm miệng!” Đường Hân nổi giận: “ Các ngươi thì biết cái gì chứ? Ta thích người kia…. Đã thích mười mấy năm rồi, chỉ là….Cũng bởi vì ả ta, A Văn hắn… A Văn hắn không thèm liếc tới ta một cái! Ta hận ả! Nếu như ả chết, A Văn sẽ là của ta!”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói:
“ Bạch gia ta quả thật không thể hiểu cái loại nhàm chán đó, bất quá nếu đổi lại là Bạch gia gia ta, chỉ cần nhìn cái bản mặt xấu xí lúc này của ngươi, chắc cũng chả thích nổi!”
Đường Hân giận quá hóa cười:
“ Nói như vậy, nghĩa là các ngươi không đồng ý?”
Bạch Ngọc Đường khoanh tay lại, thản nhiên đáp:
”Trên đời này có hai loại giao dịch mà Bạch gia ta không tiếp nhận, thứ nhất, đó là loại giao dịch không mang lại lợi ích, thứ hai….”
Bạch Ngọc Đường chỉ tay vào Đường Hân, nói tiếp:
”…Đó là loại người vô sỉ làm giao dịch.”
Triển Chiêu không nói gì. Anh biết, Bạch Ngọc Đường đang cố ý trêu chọc Đường Hân, mặc dù không hiểu hắn ta làm vậy là có mục đích gì, nhưng anh chắc chắn, Bạch Ngọc Đường làm gì cũng đều có mục đích cả, cho nên anh âm thầm vận lực, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Cũng không phải là không có thu hoạch, ít ra… Cũng biết được môn chủ của Đường Môn là một nữ tử
Đường Hân chợt cười lớn, cô hừ lạnh:
” Bạch Ngọc Đường! Ngươi muốn chết?”
Bạch Ngọc Đường cười to:
”Bạch gia hiện tại cái gì cũng biết, chỉ là không biết… Khi mình chết đi thì sẽ có bộ dáng như thế nào thôi!”
Bốn phía đột nhiên tối sầm lại, do Đường Hân đã tắt đuốc, bốn phía nguyên bản đang sáng ngời đột nhiên trở nên tối hẳn đi.
Triển Chiêu nắm chặt trường kiếm trong tay, đột nhiên bên tai truyền đến một cảm giác ấm áp, muốn né đi, vai bị kéo lại, chỉ nghe Bạch Ngọc Đường nói
“Chú ý lắng nghe!”
Nhắm mắt lại, Triển Chiêu đã hiểu dụng ý của Bạch Ngọc Đường, không khỏi thầm mắng hắn là đồ đần!
Cái tên Bạch Ngọc Đường này, còn tưởng có chủ ý gì cao siêu lắm, thì ra…
Thật ra Bạch Ngọc Đường cũng biết, Đường Hân sẽ không dễ dàng gì thả hai người bọn họ ra, chẳng bằng mình cố ý chọc giận cô ta, nếu như giao đấu, tất nhiên cô ta sẽ thua, định rằng khi cô ta chạy đi thì bám theo, Trước mắt tối đen như thế, tất nhiên sẽ nghe thấy!
Tuy nhiên, Bạch Ngọc Đường lại quên mất một điều, võ công nhập môn của Đường Môn chính là giấu tức công, cho nên Đường Hân chắc chắn phải biết. Giờ thì hay rồi, địch trong tối ta ngoài sáng, tình thế vô cùng bất lợi, Triển Chiêu nhắm nghiền hai mắt, nín thở ngưng thần.
Một tiếng xé gió rất nhỏ truyền đến, Triển Chiêu tung kiếm ra chắn, một tiếng động nhỏ thanh thúy vang lên, một vật gì đó rơi xuống, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy bên cạnh, Bạch Ngọc Đương rên lên một tiếng đau đớn, hình như đã bị trúng đao rồi.
“Bạch huynh!” Trước ngực cảm thấy có cái gì lạnh lẽo đang lướt qua, sau đó là một cảm giác nóng ẩm truyền đến, rồi lại không cảm giác được gì nữa, xem ra cái liềm kia tẩm độc.
Thấy Bạch Ngọc Đường im lặng, trong lòng Triển Chiêu căng thẳng, bên tai truyền đến thanh âm của Đường Hân.
“Bạch Ngũ Gia hảo hảo hưởng thụ âm dương hòa hợp tán đi, rồi sau đó sẽ biết khi bản thân mình chết sẽ có bộ dáng khó coi như thế nào!”
Âm dương hòa hợp tán….?
Trước mắt thấy Đường Hân đang chạy thoát, Triển Chiêu định đuổi theo để đòi thuốc giải, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của cô làm cho khựng lại.
“Loại độc này không có thuốc giải. Triển đại nhân thay vì phí sức đuổi theo ta, không bằng nhanh chóng tìm người giao hoan với hắn đi, nếu không, qua một canh giờ sau, sợ rằng Bạch Ngũ Gia đây sẽ bị khí huyết công tâm mà chết!”Thanh âm thanh thúy của cô không một chút nào phù hợp với lời nói lúc này:” Ai, thật đáng tiếc, Bạch Ngũ Gia cả đời phong lưu thiên hạ, thế mà lại không tìm được người nào để phát tiết, đành phải chết một xó trong địa đạo này, ha ha ha ha!”
Một lát sau không còn tiếng động nào, Triển Chiêu vội vàng đốt lửa, nương theo ánh sáng mờ nhạt, anh thấy Bạch Ngọc Đường đang nhíu mày, hai mắt nửa khép nửa mở.
“Mèo… Thối, ngươi nghĩ gia là người… Lỗ mãng vậy sao…”
Không còn khí lực để mở miệng, cố gắng di động ngón tay chỉ về một hướng. Triển Chiêu hiểu ý, anh nâng Bạch Ngọc Đường dậy, đi theo hướng hắn vừa chỉ.
Đường đi quanh co, Triển Chiêu lo lắng cho thương thế của Bạch Ngọc Đường, lâu lâu thì gọi hắn, Bạch Ngọc Đường chỉ hàm hồ đáp lời.
Không biết đã đi bao lâu, đã đi quanh quẩn bao nhiêu vòng, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, Triển Chiêu hai mắt sáng ngời…
“Bạch huynh, tìm được rồi!”
Men theo tiếng nước chảy, cuối cùng bọn họ cũng thoát ra khỏi thạch động, đánh giá chung quanh một chút, chỉ thấy bốn bề toàn là cây cối, có lẽ là một nơi thâm sơn nào đó.
Không biết là giờ nào, ngước mắt nhìn trời, chỉ thấy một mảnh hôn ám, Triển Chiêu cảm thấy có chút nóng lòng, mình thì không sao rồi, còn thương thế của Bạch huynh… Không biết có còn trụ nổi nữa không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT