“Như vậy cũng được, nếu như những người đó từng là người của các đại môn phái, như thế chúng ta đã có thêm một manh mối để tra án.”

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, không nói gì.

Triển Chiêu đứng nghiêm, biết hắn lâu như vậy, ngay cả lúc hắn bị thương vẫn hiên ngang bất khuất, dường như không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn cúi đầu khuất phục cả.

“Đại nhân, thảo dân nguyện giúp một tay.”

Triển Chiêu trợn to hai mắt

“Bạch Ngọc Đường!”

“Không lẽ Triển đại nhân không tin thảo dân sao?”

“Không, nhưng đây là…”

“Nếu không có gì trở ngại, vậy xin Bao đại nhân mau ân chuẩn!”

“Vậy thì làm phiền Bạch thiếu hiệp rồi.”

Trong lòng Bao Chửng cũng không đành lòng để cho Triển Chiêu đi một mình, tnếu Bạch Ngọc Đường đã ngỏ lời muốn giúp, ông không chút nghĩ ngợi gì đồng ý nhay.

Việc đã đến nước này, Triển Chiêu có nói gì cũng vô dụng thôi, đành trợn mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, xoay người ra cửa, Bạch Ngọc Đường mau chóng đuổi theo.

“Miêu Nhi?”

Nhìn người phía trước hình như không có ý định dừng lại, nghe tiếng gọi đằng sau, càng bước nhanh hơn.

“Miêu Nhi, ta có chuyệnnày muốn nói với ngươi.”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bả vai anh, vậy mà Triển Chiêu đột nhiên gây khó dễ, tay phải bấm mạnh vào mạch môn của hắn,,Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Sao tay của Miêu Nhi lại lạnh thế này….

Bạch Ngọc Đường nhìn bàn tay bị nắm lấy của mình, ngay cả đầu ngón tay cũng bầm tím một cách trầm trọng.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cũng không có ý đùa giỡn, từ từ buông tay hắn ra, thở dài nói.

“Bạch huynh hà cớ gì mà phải làm khổ mình..”

Bạch Ngọc Đường cố nén dục vọng muốn tiến lên nắm lấy bàn tay kia, chậm rãi nói.

“Triển Chiêu, nếu chỉ mình ngươi, chỉ sợ không thể bảo hộ mảnh thanh thiên này…”

“Người trong thiên hạ chính là sinh mạng, chẳng lẽ mạng của Triển Chiêu ngươi không phải sao?”

“Chỉ cần Triển mỗ không thẹn với lương tâm…”

“Ngươi nghĩ ngươi là thần tiên chắc, đặt mảnh thanh thiên lên đầu, sao ngươi không nghĩ cho bản thân một chút, nghĩ cho ta  một chút chứ?”

Triển Chiêu choáng váng, đưa tay chống đỡ thân thể của mình

Bạch Ngọc Đường…… Nói cái gì?

Khiếp sợ, khó tin, nhưng nhiều hơn chính là…… Vui mừng?

Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện lời nói của bản thân có chút không ổn, thấy Triển Chiêu đừng không vững, không suy nghĩ nhiều đưa tay đỡ anh.

“Đứng mà cũng không vững, hại Bạch gia gia phải đỡ.”

Cảm giác đau bụng đã lâu không thấy đột nhiên truyền tới, Triển Chiêu cắn răng đẩy Bạch Ngọc Đường ra, vọt nhanh vào phòng, đóng mạnh cửa lại.

Dựa lưng vào cửa, thân thể từ từ trợt xuống, ôm bụng, cắn răng không dám lên tiếng.

Không thể phát ra âm thanh…… Nếu như Bạch Ngọc Đường nghe được, thể nào cũng xông vào đây, lúc đó sẽ thấy bộ dạng này của mình….

…… Ngọc đường.

Cơn đau từ từ biến mất, Triển Chiêu từ từ đứng dậy đi đến cửa sổ, chán nản ngồi xuống.

Đẩy cửa sổ ra, bóng dáng màu trắng kia đã không còn ở trong viện nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn.

Ngẩng đầu đang nhìn mây trắng trên trời, lẩm bẩm,

“Bạch Ngọc Đường, ngươi vốn nên tiêu sái trên giang hồ, khoái ý ân cừu, tại sao phải làm khổ mình như thế…”

“…… Tại sao ngươi không thể suy nghĩ một chút cho bản thân, suy nghĩ một chút cho ta……”

Bên môi vô thức vẽ nên một nụ cười, đủ rồi, Ngọc Đường, thế này là đủ rồi…

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc đứng ở một góc sân, trong đầu tràn ngập nụ cười của Triển Chiêu.

Hắn chưa đi, đang do dự nhìn vào phòng Triển Chiêu, lúc nãy sắc mặt Triển Chiêu biến đổi, nhất định là bệnh cũ tái phát.

Tay đặt trước cửa sổ, làm thế nào cũng không đẩy ra được, lúc nãy bị Triển Chiêu quấy nhiễu tâm trí, nếu lỗ mãng xông vào, thế nào cũng chọc giận hắn cho xem, trong lúc do dự bỗng nhiên truyền tới tiếng mở cửa, vội vàng núp sau cây cột.

Trong lòng khó hiểu, vì cái gì mà mình giống như làm chuyện gì đó trái với lương tâm nên phải trốn tránh thế này!

Giận dử nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy Triển Chiêu đang cười.

Bạch Ngọc Đường ngây dại.

Quen biết Triển Chiêu đã nhiều năm, không phải chưa từng thấy anh cười, nhưng nụ cười của Triển Chiêu luôn luôn văn nhã hoặc bất đắc dĩ, chứ chưa bao giờ cười to, mỗi lần chẳng qua môi chỉ khẽ nhếch lên, nụ cười như có như không. Ngoài trừ cái lần  ở khách điếm ra, bản thân ngã trên mặt đất, lúc đó mới thấy được nụ cười bướng bỉnh mang theo vẻ giảo hoạt kia.

Nhưng triển Chiêu trước mắt, vẫn là môi khẽ nhếch, nhưng nụ cười lại mang theo sự đau thương, thần sắc buồn bã,  nụ cười tuy dịu dàng, nhưng bất giác khiến mình ngây dại.

“ Bạch thiếu hiệp?”

Hoảng hồn, là Công Tôn Sách.

“ Bạch thiếu hiệp đây là……”

Nhìn Triển Chiêu đã đóng cửa sổ lại, Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại.

“Đừng nói với Triển Chiêu là ngươi đã gặp ta ở đây, đừng nói a!”

Không đợi y đáp ứng, vội vàng nhảy lên tường, để lại một Công Tôn Sách đang buồn bực, đột nhiên thấy Bạch Ngọc Đường vòng lại nói vào lỗ tai mình vài câu, sau đó chạy đi.

Công Tôn Sách sửng sốt, tại sao Bạch ngọc Đường phải làm như thế chứ?

Dọc dường đi, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, thế nhưng không biết là tại sao.

“Mèo thối …… Ngươi cười vui vẻ như thế,không lẽ muốn bản thân mệt chết mới vừa lòng sao?”

Quả nhiên bề ngoài nghiêm chỉnh, cứng đầu tận xương tủy!

“Triển hộ vệ.”

Công Tôn Sách đẩy cửa, phát hiện cửa bị khóa,  không khỏi nhìn chỗ lúc nãy Bạch Ngọc Đường biến mất, lúc nãy Bạch Ngọc Đường trở lại có nói với y vài câu… Rốt cuộc là có ý gì?

Trong lúc còn khó hiểu, cửa mở, Công Tôn Sách bước vào, thấy sắc mặt của Triển Chiêu trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội đỡ anh đến giường ngồi xuống.

“Đau sao?”

Triển Chiêu tựa vào đầu giường, vô lực gật đầu,

“Lúc nãy…. Động rất nhiều…. Không lẽ…”Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Công Tôn Sách, trong đôi mắt chứa đầy hoảng sợ.

Công Tôn Sách cau mày chẩn mạch, sau đó xoa xoa bụng anh, mới nói,

“Triển hộ vệ đừng hoảng sợ, không có sớm đến mức đó đâu, chẳng qua… Sau này ngươi đừng kích động quá.”

Triển Chiêu cúi đầu xuống, thấp giọng nói,

“Ta không có kích động.”

Công Tôn Sách thở dài, tâm tư của Triển Chiêu người khác có thể không biết, y sao không thể không biết chứ? Kể từ sau sự kiện kia, quan hệ giữa anh và Bạch Ngọc Đường cũng trở nên kì lạ hơn, tuy Bạch Ngọc Đường được xưng là phong lưu thiên hạ, nhưng khi động tâm, tất cả mọi việc cũng trở nên nhẹ nhàng cẩn trọng hơn, cũng khiến cho một người từ trước đến nay vốn tự phụ về tình cảm nay cũng không rõ vì sao bản thân lại hay chần chờ, Triển Chiêu đã sớm đem tâm tư của mình đặt trên người của Bạch Ngọc Đường, nhưng anh thà gánh chịu tất cả, chứ không để thứ tình cảm đó khiến Bạch Ngọc Đường bị thế tục chê cười, cả hai đều có tình có nghĩa, nhưng bởi những điều đó, đã khiến cho cả hai tựa như xa tận chân trời…

“Tiển hộ vệ, ngươi hiểu rõ Bạch Ngọc Đường sẽ…. Tại sao ngươi lại tự làm khổ mình?”

Triển Chiêu nghe vậy ngẩng đầu, buồn bã cười một tiếng.

“Bởi vì, ta hiểu rõ hắn, cho nên mới không muốn trói buộc hắn… Hắn vốn không nên bị trói buộc, cho dù như thế nào, hắn cũng chỉ có thể là một Bạch Ngọc Đường ngạo tiếu giang hồ.”

Mũi của Công Tôn Sách hơi ê ẩm, ngửa mặt lên trời.

Yêu, nhưng muốn buông tay, chỉ có thể thuyết phục lòng mình lặng lẽ thừa nhận…

Công Tôn Sách ngồi trước mặt Triển Chiêu, sau khi ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói,

“Những ngày sau Triển hộ vệ lại phải bôn ba cực nhọc, không cẩn thận có thể động tới thai khí, học trò sẽ giúp ngươi điều chỉnh kinh mạch, có thể giúp ngươi đỡ mệt mỏi hơn.”

Triển Chiêu nở một nụ cười.

“Làm phiền Công Tôn tiên sinh.”

Công Tôn Sách lấy ngân châm ra, nhắm mắt, châm vào huyệt Phong Trì của Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường, học trò  cũng chỉ có thể giúp ngươi những việc này thôi.

Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy cả người tê rần, trong đầu hỗn độn không rõ, cố gắng mở mắt nhìn Công Tôn Sách.

“Công Tôn tiên sinh…… Ngài……”

Công Tôn Sách đỡ Triển Chiêu nằm xuống, đắp chăn cho anh.

Việc còn lại chỉ có thể trông chờ vào các người…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play