CHƯƠNG 10
Bốn ngày cứ thế yên ổn trôi qua, Phượng Lăng cùng Lý Toàn cuối cùng cũng được triệu kiến, quân vương ngồi trên long ỷ, tuy có chút suy yếu, thế nhưng vẫn rất uy nghiêm, không có gì thay đổi.
Phượng Lăng có nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng Phượng Vũ lại chỉ thản nhiên trả lời: “Việc này chờ đại hoàng huynh của ngươi đánh trận trở về rồi nói.”
Ủy khuất nhất thời dấy lên trong lòng Phượng Lăng, phụ hoàng của y từ trước đến nay lúc nào cũng thiên vị như thế, cứ mỗi khi hoàng huynh của y phạm sai lầm nghiêm trọng, phụ hoàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu rồi cho qua luôn, người có nghĩ tới cảm nhận của y hay không chứ? Y đầu tiên là bị nhốt, rồi vất vả lắm mới trốn được, mãi đến lúc trở về hoàng cung, vô duyên vô cớ lại chịu thêm ủy khuất, kết quả lại chẳng có ai làm chủ cho y, hỏi y làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này đây?
Trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng Phượng Lăng vẫn quỳ gối trước long tọa, mím môi không nói gì.
Thình lình, một bàn tay có chút lạnh lẽo chạm lên gò má của y, y giật mình ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn người vừa nghiêm khắc lại vừa từ ái đang đứng trước mặt mình.
“Lăng nhi, con gầy đi nhiều quá.”
Một câu nói, một câu nói thôi đã khiến tất cả ủy khuất trong lòng y nhất loạt điều biến mất, nói cho cùng, y cũng chỉ là một thiếu niên hy vọng được phụ thân mình sủng ái mà thôi.
“Phụ hoàng, chỉ cần người bình yên vô sự, Lăng nhi có vất vả như thế nào cũng không sao.”
Phượng Vũ thản nhiên cười không nói gì, ánh mắt chuyển sang người Lý Toàn, “Lần này cũng may nhờ có ngươi.”
Lý Toàn ôm quyền trả lời: “Đây là chức trách của thần.”
“Qua mấy ngày nữa, trẫm sẽ luận công ban thưởng cho ngươi.”
Lý Toàn do dự một chút, “Vi thần xin được dẫn binh hỗ trợ cho đại hoàng tử.”
Phượng Lăng vừa nghe, trong lòng kinh ngạc cùng tức giận trộn lẫn thành một khối, âm thầm mắng Lý Toàn đến tối tăm mặt mũi.
Cái tên Lý Toàn chết tiệt này rốt cuộc là đứng về phía mình hay là đại hoàng huynh? Rõ ràng một đằng chiếu cố mình cẩn thận, vì sao khi hồi cung lại khẩn cấp muốn đi đến chỗ hoàng huynh?
Nếu không phải đang đứng trước mặt phụ hoàng, chỉ sợ Phượng Lăng đã sớm nhảy dựng lên mà mắng chửi hắn một phen rồi.
Cùng lúc đó, Phượng Vũ cũng có chút ngoài ý muốn nghe thấy thỉnh cầu của Lý Toàn, nhưng mà hắn cũng không quan tâm về lời thỉnh cầu này, liền nói thẳng, “Không được, hiện tại ngươi tạm thời lưu lại bên cạnh trẫm.”
“Thần tuân chỉ.” Tuy rằng khó tránh khỏi thất vọng, nhưng Lý Toàn biết hoàng thượng an bài chắn chắc là có dụng ý riêng, hắn chỉ là thần tử, cứ ngoan ngoãn mà nghe lệnh thôi.
Phượng Vũ niệm tình hắn có công, liền khai ân cho hắn về nhà một chuyến, Lý Toàn lòng vô cùng cảm kích, liền dập đầu tạ ơn.
“Lý Toàn, ngươi đứng lại đó cho ta.”
Lý Toàn vừa đi được vài bước, Phượng Lăng đã hùng hùng hổ hổ đuổi theo.
“Tam hoàng tử.” Lý Toàn dừng lại, chậm rãi nghiêng người hành lễ.
“Qua đây.” Phượng Lăng không để ý đến lời nói của Lý Toàn, chỉ chăm chăm kéo áo hắn mà lôi đi.
Lý Toàn chẳng hiểu gì, đành nhanh chóng đuổi theo y.
Khi hai người đi đến ngự hoa viên, lúc này Phượng Lăng mới buông tay ra, hất hàm một cái, tung ra một bộ dạng như chuẩn bị thăng đường xử án.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi vừa rồi nghĩ cái gì trong đầu? Muốn đi hỗ trợ? Ngươi điên rồi phải không?”
“Chiến sự trước mặt, thần là một võ tướng, đương nhiên muốn xả thân vì nước.” Lý Toàn thành thật trả lời.
“Thiếu gì lúc xả thân vì nước, ngươi cần gì chọn ngay lúc này? Còn phải đi theo hoàng huynh ta nữa.” Phượng Lăng nghiến răng hỏi.
“Thần thật không có ý tứ gì khác.”
“Ta thấy ngươi chắc chắn là có, đừng cho rằng ta không biết, ngươi rất sùng bái hoàng huynh của ta, đúng không?” Điểm này, Lý Toàn thật vô pháp phủ nhận, đành yên lặng không lên tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lăng thoáng chốc hiện lên một sự lo lắng mơ hồ, lại thêm cảm giác tức giận cuồn cuộn thiêu đốt không cách nào áp chế được.
Ngày trước khi Lý Toàn cứ tìm cách bào chữa tội danh cho hoàng huynh, thì y đã không vừa lòng rồi, gần đây mới bình tĩnh lại được một chút, vậy mà Lý Toàn lại làm cho sự việc trầm trọng hơn nữa.
Hoàng huynh y đến tột cùng là có cái gì tốt, tại sao mọi người điều dốc sức phù trợ hắn? Phụ hoàng như thế, ngay cả Lý Toàn cũng đồng dạng như vậy, trong mắt bọn họ, rốt cuộc là có y hay không?
So với Phượng Quân, lẽ nào Phượng Lăng y thật sự thua kém tới mức không thể chịu nổi một kích sao?
Khoảng thời gian ở chung vừa qua, lúc đầu y vốn không hề có chút hảo cảm nào đối với Lý Toàn, nhưng cho tới bây giờ người kia đã trở thành tâm phúc của y, y cho rằng bản thân thay đổi thì Lý Toàn sẽ thay đổi, y cho rằng tâm của Lý Toàn hướng về y rồi, thế nhưng y không ngờ bản thân mình lại sai lầm lớn như thế, cái gọi là tâm phúc, cái gọi là đồng tâm, hóa ra đều chỉ là một mình y tự suy tự nghĩ, trong mắt Lý Toàn vốn chỉ có một người là Phượng Quân mà thôi.
Hành vi này không chỉ làm cho y phi thường tức giận, mà đó là phản bội.
Phượng Lăng cắn môi dưới, cảm giác cơn đau đớn mơ hồ đang truyền đến từ trong ***g ngực khiến y vô cùng khó chịu, có lẽ cơn giận trong lòng y đã đến cực hạn. Y vừa khó hiểu vừa bất giác cảm thấy buồn cười, trước đây cho dù phụ hoàng khen ngợi hoàng huynh trước mặt y, y cũng không kích động tới mức như thế này, bây giờ chẳng qua chỉ là một tên Lý Toàn nho nhỏ, thế mà y lại có thể giận dữ như vậy?
Cố gắng bình ổn lại tâm trạng, Phượng Lăng lạnh lùng châm biếm nói với Lý Toàn, “Ngươi theo bên cạnh ta lâu như vậy, hóa ra người ở Tào, mà lòng lại ở Hán.”
Lý Toàn cảm thấy bản thân oan uổng vô cùng, vẻ mặt lộ ra vẻ khuất nhục, “Thần không có, thần đối với hoàng thượng, đối với đại hoàng tử, và đối với ngài, đều trung thành như nhau.”
“Ngươi nói dễ nghe như vậy, nhưng rốt cuộc ta đã minh bạch rồi, trong lòng ngươi có hoàng thượng, có đại hoàng tử, chỉ có một mình tam hoàng tử này không xứng cho ngươi để vào mắt thôi.” Phượng Lăng tỉnh táo lại, nghĩ đến mình đang tranh cãi với một tên nô tài, dù là nô tài chăm chỉ tận tâm, bất quá cũng vẫn chỉ là một tên nô tài, không có người này, còn sợ không tìm thấy kẻ thay thế hắn sao?
“Thần thực sự không có……”
“Thôi đi, ngươi không cần nhiều lời, ta cũng không muốn nghe nữa.” Phượng Lăng bình tĩnh ngắt lời, “Lúc trước ngươi đã chiếu cố ta, nếu sau này ngươi xem hoàng huynh là chủ tử, vậy thì chúng ta hai phía đối lập, đến lúc đó đừng trách ta không nể mặt ngươi.”
Lý Toàn kinh ngạc nhìn thiếu niên tôn quý đang đứng trước mặt mình, thật sự khó tin là thiếu niên này có thể nói những lời như vậy.
Lời nói của Phượng Lăng như muốn phân rõ giới hạn của bọn họ, thế nhưng hắn hoàn toàn không có ý định đối nghịch với Phượng Lăng, tuy rằng hắn kính trọng đại hoàng tử, thế nhưng điều đó cũng không cản trở cho ý muốn bảo vệ Phượng Lăng của hắn.
Đúng rồi, từ lúc cùng nhau chạy trốn truy binh đến lúc trở về hoàng cung, hắn đã quyết định sẽ dùng cả đời để bảo vệ Phượng Lăng, cho dù Phượng Lăng có thể không trở thành quân vương của quốc gia này, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện bảo hộ Phượng Lăng cả đời.
Thế nhưng, hiện tại Phượng Lăng lại đang nghi ngờ hắn, thậm chí còn nói không cần hắn nữa. Lý Toàn thật sự không thể nào tiếp nhận chuyện này.
“Tam hoàng tử, nếu thần có làm gì sai, ngài có thể trách phạt thần, nhưng thỉnh cầu ngài đừng nói ra những lời như vậy.”
“Ngươi không phải người của ta, ta còn trách phạt ngươi làm gì? Ta cũng không phải kẻ nhàn rỗi không có việc gì để làm.” Phượng Lăng lạnh lùng phất tay, chuẩn bị rời đi.
“Tam hoàng tử!” Lý Toàn vội vàng đuổi theo.
“Không được đi theo ta!” Phượng Lăng đột ngột dừng lại, lấy đồ vật gì đó trong tay áo ném vào người Lý Toàn rồi nói, “Cái này cũng trả lại cho ngươi, thứ xấu xí như thế ta không thèm.”
Lý Toàn theo phản xạ bắt lấy đồ vật đó, khi cúi xuống nhìn, hóa ra là chiếc trâm cài tóc mà hắn tặng Phượng Lăng lúc trước, hắn còn tưởng Phượng Lăng đã sớm ném nó đi rồi, không ngờ người kia vẫn còn giữ bên người.
Lý Toàn vừa định thần lại, ngẩng đầu lên đã không còn thấy thân ảnh Phượng Lăng đâu.
Hắn nắm chặt cây trâm, trên mặt kéo theo một mạt cười khổ.
Nếu như người kia đang nổi giận, hắn đành về thăm nhà một chút vậy, chờ người kia hết giận rồi quay lại thỉnh tội sau…
Không ngờ tới khi về nhà, hắn lại không cách nào rời đi, trước mặt người nhà, hắn không đề cập đến chuyện của đại hoàng tử làm phản, chuyện hắn trốn về kinh thành, chỉ nói hoàng thượng triệu về kinh vì có công việc khẩn cấp, mẫu thân thấy hắn không cần phải ở lại chiến trường thì vô cùng vui vẻ, nàng muốn hắn ở nhà bầu bạn với nàng, hắn thật không đành lòng cự tuyệt, thế là rất lâu sau vẫn chưa tiến cung gặp Phượng Lăng.
Một ngày nọ, Phượng Lăng phái người mang lễ vật đến quý phủ của hắn, nói là thọ lễ tặng cho mẫu thân hắn.
Tiễn người đưa lễ vật ra về, Lý phu nhân trong lòng ngạc nhiên vô cùng: “Tam hoàng tử sao lại biết sinh thần của ta vừa qua nhỉ?”
Xưa nay Lý phủ vốn chưa từng qua lại với tam hoàng tử, làm sao tam hoàng tử có thể nhớ đến sinh thần của một mệnh phụ nhỏ bé như nàng được chứ?
Nàng hỏi Lý Toàn, Lý Toàn cũng chỉ cười cười không đáp.
“Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.” Lý phu nhân vừa nhìn vừa nghi hoặc thì thào một mình.
“Mẹ, mẹ chỉ cần vui vẻ nhận thọ lễ này là được rồi, ngay mai hài nhi sẽ tiến cung diện kiến tam hoàng tử.”