Hôm nay là mùng tám tháng sáu âm lịch, hai mươi tám tháng bảy dương lịch, tiết trời nóng bức, thời tiết nóng đến khó chịu. Lúc mới bước ra khỏi cổng lớn của trại giam Mạc Hám Sinh bỗng cảm thấy hoa mắt, cô vô thức nhắm mắt lại, mở mắt lần nữa vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho choáng váng, cô hay bị tụt huyết áp nhưng không nặng lắm, những lúc nhiệt độ lên cao thế này vẫn luôn khiến cô cảm thấy chóng mặt.

Trước mặt là con đường nhựa thẳng tắp, đêm qua có một trận mưa, mặt đường rất sạch sẽ, đây là chốn thôn quê hoang vu, những cây cải cúc dại ở hai bên đường mọc tươi tốt, cao đến nửa người, hơi nước từ mặt đường bốc lên trong không khí, nhìn bằng mắt thường sẽ thấy những tia sáng khúc xạ qua hơi nước, hôm nay không phải ngày thăm hỏi phạm nhân, xung quanh trống trải và yên tĩnh. Cánh cửa sắt phía sau “Két” một tiếng rồi đóng lại cũng là lúc Hám Sinh bắt đầu bước đi.

Hám Sinh là một cô gái, năm nay cô hai bảy tuổi, bị giam ở trại giam của huyện Hà Bắc ở phía sau lưng này đã năm năm, hôm nay là ngày cô mãn hạn tù.

Hám Sinh là một cô gái rất cao, trước khi bị vào tù cô vốn hơi béo. Năm năm trước, khi cô bị cảnh sát đưa đi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay và một chiếc váy, ở thời điểm ấy thì đó là mốt được tầng lớp phụ nữ trí thức rất ưa chuộng. Trong thời gian năm năm cô ở tù chưa từng có ai đến thăm, hôm nay ra tù chỉ có thể mặc bộ quần áo từ năm năm trước, có điều hôm nay mặc lại bộ quần áo này lại thấy nó rõ ràng rộng ra, áo thì có còn đỡ, chứ váy thì chỉ chực tuột xuống. Lúc đầu cô cứ đi hai bước lại phải kéo lên, cuối cùng thấy cạp váy có tuột cũng chỉ đến ngang hông nên cô đành mặc kệ.

Đi trên còn đường nhỏ này thêm ba trăm dặm[1] sẽ thông đến đường quốc lộ, nhưng trước sau không thấy một bóng xe hay người nào cả, thời tiết thì nóng bức, Hám Sinh day day hai bên thái dương, cúi đầu đi về phía trước. Con đường này chạy thẳng đến quốc lộ, đến được quốc lộ có thể có xe khách, xe khách sẽ đưa cô đến nội thành, sau đó chuyển một lần xe, thêm hai đồng là có thể về nhà. Suy nghĩ của Hám Sinh rất đơn giản, trong lúc cúi đầu đi cô cũng chỉ nghĩ đến chuyện này.

Trong tầm nhìn từ đây đến đường chân trời, lờ mờ xuất hiện hai chấm đen, nhìn qua ánh sáng mờ ảo trong hơi nước vẫn bốc lên lại thấy như không có gì. Cho đến lúc bước đến đó mới nhìn ra, thì ra là một người một xe dừng ở ven đường.

Là loại xe xịn, Porsche Cayenne, người cũng như chiếc xe, xa xỉ như vậy khiến người ta chói mắt.

Hám Sinh đi đến phía trước, ngẩng đầu nhìn người đứng trước đầu xe. Đông Dạ Huy này lúc còn thanh niên dáng người cao gầy như một cây sáo trúc, gầy đến mức cắt trên người ra chắc cũng chẳng được hai lạng thịt, nhưng anh ta lại có gương mặt đẹp trai, mắt sáng mày kiếm, mũi cao, làn da trắng nõn, duy chỉ có một thứ không tốt đó là đôi môi mỏng trời sinh, một đôi môi bạc tình. So với năm năm trước anh ta béo hơn rất nhiều, ngũ quan trên mặt cũng sáng sủa hơn, vai rộng, bụng nhỏ hông hẹp, cơ bắp khoẻ khoắn ẩn hiện dưới làn áo sơ mi trắng, anh ta thật sự đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, Hám Sinh nghĩ vậy.

Anh ta đứng bên chiếc xe dừng ven đường, hai tay chống nạnh như đang chờ Hám Sinh đến gần, vóc người anh ta rất cao, đứng một mình ở đó vô cùng có khí chất.

Nhìn Hám Sinh đang đi đến trước mặt, hai người nhìn nhau vài giây, ngũ quan trên khuôn mặt người đàn ông kia chuyển động một chút nở một nụ cười tươi “Hám Sinh.”

Hám Sinh không hiểu tại sao anh ta có thể cười nhàn nhã như vậy, từ đáy lòng cuồn cuộn dâng lên luồng máu tanh nhớp nháp, cô nhếch môi, nhìn người đàn ông kia không nói câu nào.

Sau đó Hám Sinh nghĩ: “Nếu mình là đàn ông, nhất định cô và người đàn ông này sẽ có mối thù truyền kiếp khắc cốt ghi tâm. Nhưng cô lại là phụ nữ, là người phụ nữ vướng mắc với một người đàn ông trong sự mơ hồ giữa yêu và hận, mà tình yêu lại như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm vào da thịt khiến cô đau đớn nói không nên lời”.

Lúc Hám Sinh chín tuổi đã quen biết Đông Dạ Huy, bọn họ trải qua thời niên thiếu và tuổi thanh xuân bên nhau. Trong thời gian quen biết nhau hơn hai mươi năm đó, toàn bộ tâm tư tình cảm của Hám Sinh đều dành cho anh ta, toàn bộ đều đặt vào con người này, trong những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời cô, dù chuyện có thể hay không thể cô đều đã làm cho anh ta.

Hám Sinh cảm thấy mình rất đáng khinh, như hoàn cảnh cô tình cờ gặp anh ta lúc này, nếu như không nói ra được câu nào ác ý thì cũng nên đi đường vòng tránh mặt. Nhưng năm năm ở trong tù vẫn nghĩ đến người đàn ông này, lúc này bỏ đi cô thực sự không nỡ, nhưng cô phải nói gì với anh ta, có mở miệng thì cô cũng như người bị câm rồi.

Đúng lúc Hám Sinh đang nhìn người trước mắt, Đông Dạ Huy đi từng bước về phía trước, vẻ mặt tươi cười thoải mái, mở miệng nói “Hám Sinh, tôi tới đón em, chúng ta lên xe trước đã.”

Hám Sinh thật sự đã muốn nhìn người này thật kỹ, đã năm năm cô không nhìn thấy anh ta, hình ảnh trong trí nhớ của cô khác hoàn toàn so với tướng mạo của người đứng trước mặt, nhiều hình ảnh lần lượt hiện lên trong ký ức, cô như đắm chìm vào miền cảm xúc xưa cũ. Nhưng người đàn ông kia bỗng nhiên bước đến từng bước phá tan suy nghĩ của cô, gương mặt anh ta bỗng nhiên xuất hiện trước mắt kéo tâm trí cô trở về với hiện tại, trong giây phút hoảng hốt thoáng qua, cô thong thả nghiêng người vòng qua người Đông Dạ Huy rồi đi tiếp.

Từ lúc gặp đến giờ Đông Dạ Huy đã cẩn thận quan sát Hám Sinh, anh ta đã chuẩn bị đến để trả nợ cô bằng cách tốt nhất. Giây phút anh ta quyết định trả món nợ kia, cũng là lúc anh ta bắt đầu tượng tượng đến lần gặp lại của bọn họ. Từng có một khoảng thời gian dài, anh ta tự hỏi bản thân mình, tự tưởng tượng ra, tình huống nào anh ta cũng đã luyện trước. Tình huống này cũng không nằm ngoài dự đoán, anh ta đưa tay nắm lấy cánh tay vừa lướt qua bên người, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi như cũ, giọng điệu không kiêu ngạo cũng chẳng sủng nịnh hay ấm áp “Hám Sinh, đường rất xa, để tôi đưa em về.”

Hám Sinh gồng mình đi về phía trước, Đông Dạ Huy càng giữ chặt không buông tay. Mấy năm nay Hám Sinh không hề nói chuyện, cô ra sức giãy dụa, gào thét điên cuồng, thoáng nhìn thấy viên gạch ở lề đường, cô không kịp suy nghĩ đã xoay người với tay nhặt lên.

Cầm viên gạch trong tay, Hám Sinh xoay người nhìn Đông Dạ Huy, mới vừa rồi cô vẫn giữ gương mặt cứng ngắc, mới xoay người lại trong nháy mắt khuôn mặt đã lập tức thay đổi, trong mắt cô tràn đầy nước mắt, ngũ quan nhăn lại, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Đông Dạ Huy không ngăn cản Hám Sinh quay lại nhặt viên gạch kia, anh ta cho rằng Hám Sinh nhặt viên gạch đó để ném anh ta, anh ta bình tĩnh đứng yên ở đó, không có ý định buông tay, chuẩn bị chịu hình phạt. Nhưng lúc Hám Sinh quay đầu lại, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt cô khiến trái tim trong lồng ngực anh ta run lên, còn chưa kịp phản ứng, Hám Sinh nắm viên gạch trong tay tự nện xuống đầu cô “Bịch” một tiếng.

Nước mắt và máu từ khoé mắt chảy xuống cằm, cuối cùng ngưng đọng thành từng giọt rơi lên mặt đường sạch sẽ. Máu khiến tầm nhìn bên trái của cô chìm trong màu đỏ, trong mắt Hám Sinh lúc này chỉ có thù hận, cô hận chính bản thân mình, vốn lúc cô với tay nhặt viên gạch kia, cô ý định sẽ ném thẳng vào đầu Đông Dạ Huy, nhưng đến giây phút quyết định cuối cùng, cô vẫn không ra tay được, cô không ra tay được nên chỉ có thể chuyển sang làm bản thân bị thương, cô thấy mình quá hèn nhát, cô hận chính mình.

Một nam một nữ đứng bên nhau, không gian xung quanh họ dường như ngưng lại tại thời điểm ấy. Đông Dạ Huy quá khiếp sợ, nhưng trên mặt anh ta vẫn không có chút biểu cảm nào. Hám Sinh cũng chẳng còn nước mắt mà khóc nữa, sau khi hai hàng nước mắt tuôn rơi, viền mắt cô trở nên khô khốc. Cô thấy người đàn ông này vẫn không buông tay, cúi đầu nhìn xuống viên gạch trong bàn tay trái, không đợi cô hành động, bàn tay đang giữ chặt tay phải của cô liền buông ra. Cô không do dự, ném viên gạch trong tay xuống đất rồi xoay người bước đi.

Trên con đường hoang vắng, hai người một người đi trước, một người đi sau. Hám Sinh cúi đầu, đi một cách không được thoải mái, mắt nhìn chăm chú xuống mặt đường, mọi sự chú ý của cô đều đặt việc đi đường, vẻ mặt vô cùng tập trung. Máu trên trán ngừng chảy rất nhanh, chỉ còn một chút rơm rớm ngoài miệng vết thương mà thôi. Có thể là do thở sâu, cô không cảm thấy choáng váng mà chỉ cảm thấy miệng vết thương đau nhức từng cơn. Thật ra mấy năm nay cơ thể cô đã gầy hơn trước, như vậy cũng có thể giữ được một chút tôn nghiêm mà đi tiếp con đường của mình, cô cảm thấy mình rất có tương lai.

Đông Dạ Huy không dám đi gần quá, đi cách Hám Sinh một khoảng chừng hai thước. Cục diện lúc này đã vượt qua tầm kiểm soát của anh ta, anh ta không thể đi trước, cũng chẳng thể lại gần cô. Anh ta cảm thấy đây là điều Hám Sinh muốn, cho nên anh ta cũng phối hợp với cô, là anh ta nợ cô, mặc kệ cô có ép buộc anh ta thế nào anh ta cũng chỉ có thể làm theo cô.

Lúc đi đến đường quốc lộ, vạt áo trước ngực của Hám Sinh đã nhuốm máu, máu trên trán đã khô, máu trên mặt cô cũng dùng tay áo lau bớt, nhưng bộ dạng cô lúc này vẫn có thể doạ cho người khác sợ.

Ở đầu ngã rẽ có một quán nhỏ dưới chiếc ô che nắng của người dân, bên dưới chiếc ô đã phai màu vì phơi nắng là một chiếc tủ lạnh, bán đồ uống, nước khoáng, đồ ăn và vài thứ đồ tạp hoá khác. Hám Sinh đi đến đó, lấy chiếc túi plastic màu đen từ bên hông ra, mở lấy mười đồng tiền đưa cho người phụ nữ trung niên đang bán hàng để mua hai chai nước khoáng và hai túi giấy ăn.

Đại khái là vì con đường này chạy đến trại giam, người phụ nữ bán hàng này cũng biết điều đó, nên lúc nhận tiền từ tay cô còn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt.

Hám Sinh nhận nước và giấy ăn, quay người đi cách đó xa xa, cô ngồi xổm xuống, quay lưng về phía mặt đường, mở nắp chai nước khoáng bắt đầu rửa miệng vết thương. Đông Dạ Huy vẫn đi theo sau cô từng bước không rời, trước mắt anh ta là bóng dáng khổ sở của cô, cánh tay không ngừng lau rửa, nhìn hình ảnh mỏng manh đáng thương của Hám Sinh lúc này, trong lòng anh ta có chút đau xót.

Trong giây phút hoảng hốt ấy, phản ứng của Đông Dạ Huy cũng trở nên chậm chạp, Hám Sinh rửa vết thương sạch sẽ rồi đứng lên, lúc cô đi qua người anh ta, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào vị trị cô vừa ngồi, cứ thế nhìn thẳng đến chỗ ấy.

Trên mặt đất đọng lại một vũng nước nhỏ, mấy mẩu giấy ăn dính máu vương vãi, có lẽ cũng chẳng có ai quan tâm đến chúng, nhưng dù sao cũng từng sạch sẽ, trên mẩu giấy trắng như tuyết lại có vết máu đỏ tươi nổi bật như đập vào mắt, bây giờ nằm yên ở đó, trở thành đồ bỏ đi. Không hiểu vì sao Đông Dạ Huy lại liên tưởng đến Hám Sinh, bởi tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô đã bị anh ta phá huỷ. Anh ta ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng nhìn nghiêng của Hám Sinh, dáng người mỏng manh, bóng lưng khổ sở, quần áo rộng thùng thình, bên người chẳng có gì ngoài chiếc túi plastic, toàn thân đều mang dấu hiệu tinh thần sa sút, chẳng quan tâm đến bản thân xấu hay đẹp, đó là một người đã đi chệch hướng trong cuộc đời, đã đến cái nơi gọi là ranh giới, Đông Dạ Huy bỗng nhiên cảm thấy khó thở, muốn mở miệng nhưng dường như nghẹn lại.

Từ huyện đến nội thành ngồi xe khách mất hai tiếng đồng hồ, lại phải bắt hai chuyến xe buýt, thời tiết vẫn oi bức không chịu nổi, Đông Dạ Huy đã lâu rồi không đi mấy phương tiện công cộng như này, lên lên xuống xuống mấy lần, caravat đã lỏng, mái tóc trở nên ẩm ướt, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, hình tượng xấu đi không ít.

So với đi cùng thì Hám Sinh lúc này lại vô cùng thong thả, mỗi lần lên xe xuống xe, mặc dù chật chội nóng bức nhưng trên mặt cô không hề có nét khó chịu. Mặc dù cả người đầy vết máu thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn trộm nhưng vẫn chỉ không để ý, cũng không hề xấu hổ. Đông Dạ Huy một mực bảo vệ cô, tuy cũng có lúc va chạm, nhưng Hám Sinh không cần sự giúp đỡ của anh ta, những lúc vô tình đứng sát nhau cô không trốn tránh cũng chẳng tỏ ra khó chịu, vẻ mặt không hề thay đổi như những người xa lạ bình thường khác.

Chật vật đến tận lúc chiều tối, bọn họ cũng về đến được khu phố cổ nhỏ trong nội thành. Những căn nhà trong khu phố nhỏ này đều có từ rất lâu rồi, đều là kiểu nhà hộp năm tầng hệt cổ kính như nhau, đối với Đông Dạ Huy thì nơi đây rất quen thuộc, hai người bọn họ đều lớn lên ở đây.

Hai người một trước một sau bước vào khu phố, mấy người già đang ngồi hóng mát trước cửa nhà, trẻ con tụ tập thành nhóm chạy nhảy chơi đùa gào thét chói tai, đây là lúc khu phố đông vui náo nhiệt nhất.

Sự xuất hiện của Hám Sinh khiến những người già đang ngồi nói chuyện phiếm dừng hết lại, bọn họ há hốc mồm ra, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng sửng sốt, vài người đi ngang qua bọn họ cùng thì thầm to nhỏ.

Đông Dạ Huy biết những người sau lưng đang nói chuyện gì, Hám Sinh lớn lên ở đây, nhưng cái nhìn của mọi người về cô không tốt, khi còn nhỏ cô bị coi là đứa trẻ ngốc nghếch, vốn chẳng được ai ưa, khi cô trưởng thành lại trộm tiền dưỡng lão của mẹ mang cho một người đàn ông, cô bỏ nhà đi bao nhiêu năm cuối cùng lại rơi vào cảnh ngục tù, những chuyện này bọn họ đã biết nhưng những chuyện đó vốn không phải tất cả đều là sự thật, chỉ là Hám Sinh từ trước tới giờ đều ngốc cho nên tất cả những điều tiếng không hay đều đổ lên đầu cô.

Từ lúc vào khu phố nhỏ này Hám Sinh không dám ngẩng mặt lên, Đông Dạ Huy đi phía sau dường như lại thấy cô cúi đầu thấp hơn chút nữa.

Đi dọc theo con đường vào sâu bên trong khu phố, Hám Sinh dừng lại trước căn nhà có một cửa hàng tạp hoá, bên ngoài cửa hàng có một cái sạp đơn giản bày vài loại rau dưa củ quả, cô thấp giọng gọi với vào bên trong “Cho tôi một chục trứng gà, hai gói mì sợi.”

Bên trong vọng ra một giọng đáp lại “Chờ một chút, tôi mang ra cho cô.”

Một lát sau một người phụ nữ béo mập mang trứng gà và mì ra, nhìn thấy hai người ở cửa thì vẻ mặt bất ngờ rõ rệt, cô ta nhận ra hai người bọn họ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, Hám Sinh cúi đầu, dường như ngại ngùng, cô nói “Cho tôi thêm vài quả cà chua.”

Sắc mặt người phụ nữ trầm xuống, nhặt vài quả cả chua rồi cầm lấy tiền hàng, Hám Sinh cúi đầu nhận túi đồ, yên lặng quay người bước đi. Đông Dạ Huy đứng ở phía sau, như một người khách bình thường, anh ta yên lặng đứng nhìn, cố kiềm chế không vươn tay ra.

Hiên nhà bụi bặm u ám, trên tường dán đầy các loại giấy quảng cáo tiếp thị cùng với dấu chân trên hiên, lan can cũng chẳng còn chỗ nào sạch sẽ mà chống tay nữa, chỉ vừa đặt tay xuống đã dính đầy bụi. Đi lên tầng bốn, Hám Sinh dừng ở trước cửa bên trái, cô vẫn thong thả mở chiếc túi plastic bên hông, lục tìm bên trong lấy ra hai chiếc chìa khoá mở cửa vào nhà.

Đông Dạ Huy sợ Hám Sinh đóng cửa nhốt anh ta ở ngoài, nhìn thấy cô vừa mở cửa đã vội chạy lên hai bước, không ngờ Hám Sinh đi vào nhà cũng chẳng buồn đóng cửa, anh ta ngập ngừng một lát rồi cùng bước vào trong.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết cuốn tiểu thuyết mới, ban đầu vốn muốn viết một truyện cổ đại, nhưng lại phát hiện trình độ của mình có hạn, những tư liệu có về hoàn cảnh lịch sử quá ít so với công trình lịch sử đồ sộ, cho nên quyết định viết truyện hiện đại, câu chuyện về quá khứ của cô có thể đau lòng, xin mọi người vui lòng đón nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play