Văn Diễn Vũ mở to hai mắt, đến nửa ngày mới dám thử thăm dò hỏi: “Tiết Tầm?”
Người kia ngẩng đầu, tôi mắt trong suốt thâm quần có chút ươn ướt, gương mặt tuấn mỹ cóng đến ửng đỏ khiến người ta giận sôi, biểu tình mang theo chút ủy khuất, không phải Tiết Tầm thì là ai?
Thả xuống đồ vật, Văn Diễn Vũ cấp tốc mở cửa, đem người kéo vào.
Phả mặt vào túi ấm, Tiết Tầm có chút không thích ứng hắt hơi một cái, âm thanh mang theo giọng mũi, khàn khàn tràn đầy mê hoặc: “Anh cảm thấy anh đúng là một kẻ ngốc.”
“Tại sao?”
Tiết Tầm ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cởi ra áo gió đầy phong độ nhưng thực tế không giữ ấm được bao nhiêu, xoa bóp cái trán, tràn đầy ủ rũ: “Đừng hỏi…”
Văn Diễn Vũ đem đồ vật lấy ra, sau khi sắp xếp tốt, liền đem Bạch Lục thả lại ổ mèo.
Lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy ảnh đế bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, âm thanh không hiểu sao nhuộm lên tầng tầng ý cười trên sự đau khổ của người khác: “Tiết Tầm, tại sao bây giờ anh lại ở chỗ này? Anh không phải…”
Tiết Tầm vừa định thẳng thắn kể rõ y và Amy vừa ký kết một loạt điều khoản bất bình đẳng, lại nhìn thấy biểu tình cố gắng kiềm nén nụ cười của Văn Diễn Vũ.
Tâm tình hoạt động luân phiên, từ phiền muộn đến mừng rỡ, sau đó lại càng thêm phiền muộn…
Lặng lẽ thở dài, bước về phía trước hai bước, Tiết Tầm ôm chặt lấy Văn Diễn Vũ, không đỏ mặt chút nào nói thật.
“Anh muốn em, cho nên muốn cùng em đón giáng sinh.”
Hơi lạnh xuyên thấu qua từng lớp quần áo, lan truyền vào thân thể, cũng trong lúc đó cảm giác ấm cũng chậm rãi lan truyền.
Ban đầu, Văn Diễn Vũ vốn chút chút sợ hãi, hắn nên đẩy Tiết Tầm ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ đứng bất động, một lúc lâu, thân thể đã không còn bài xích như trước nữa.
Từng hình ảnh Tiết Tầm phong trần mệt mỏi, Tiết Tầm dụng tâm đều hiện ngay trước mắt, trước đây đều có thể lạnh lùng không để ý tới, nhưng từ sau khi lựa chọn tin tưởng, cảm động dường như trong nháy mắt khuếch đại gấp bội, từng chút từng chút, thu vào trong mắt.
Ôm ấp yên tĩnh mà chân thành, đến nhịp tim đập cũng có thể nghe thấy rõ ràng, khoảng cách đã rút ngắn như vậy.
Không biết qua bao lâu, Văn Diễn Vũ thấp giọng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Tiết Tầm chậm rãi thả ra Văn Diễn Vũ, cười lắc đầu.
“Trong nhà không còn gì khác, vậy em nấu chút mì, anh không chê…”
Nụ cười Tiết Tầm càng phóng to bên môi: “Không sao, cái gì anh cũng thích ăn.”
Bỏ mì vào nồi, bỏ thêm ít cải xanh và nấm, rưới lên dầu, nêm gia vị…
Chỉ cần nhìn thân ảnh Văn Diễn Vũ thuần thục bận rộn ở nhà cũng vô cùng ấm áp.
E rằng, đến tận lúc này, Tiết Tầm mới thật sự rõ ràng vì sao mình lại yêu thích Văn Diễn Vũ, ban đầu khi còn chưa quen nhau, Văn Diễn Vũ lạnh lùng xa cách, nhưng một khi hiểu rõ, sẽ phát hiện đây thật ra là người so với ai khác đều thiện lương hơn, so với ai khác đều nhẹ dạ hơn, so với ai khác đều chân tình hơn, vốn là một tiểu gia hỏa chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Sự tin tưởng của hắn, tình cảm của hắn, so với bất kỳ thứ gì trên thế giới này đều quý giá hơn.
Thức ăn dọn lên bàn, Tiết Tầm thực sự rất đói bụng, cầm lấy chén đũa ăn liền ba chén.
Không phải là sơn hào mỹ vị gì, Tiết Tầm lại ăn đến một giọt nước cũng không còn.
Văn Diễn Vũ ngồi một bên nhìn, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Tiết Tầm buông xuống bát đũa, từ trong hành lý lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Văn Diễn Vũ.
“Đây là?”
“Mở ra xem đi.”
Trong hộp là một chiếc đồng hồ bằng bạc dành cho nam, đơn giản nhưng đậm chất mạnh mẽ.
“Tặng em?”
Tiết Tầm lấy ra đồng hồ đeo tay, cúi đầu đeo vào cổ tay Văn Diễn Vũ, không lớn không nhỏ vừa vặn thích hợp.
“Quà giáng sinh, thích không?”
Vừa nói vừa kéo lên cổ tay áo của chính mình, một chiếc đồng hồ giống hệt như cái của Văn Diễn Vũ lóng lánh trên cổ tay, tinh xảo như vật trang sức.
Văn Diễn Vũ nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa, ngẩng đầu nhìn Tiết Tầm, vô cùng nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
“Không phải vật quý trọng gì, chỉ là lúc ở sân bay nhìn thấy liền không nhịn được mua về.” Suy nghĩ một chút, liền bổ sung, “Anh mua hai cái, bất quá, nếu giấu ở trong ống tay áo thì sẽ không bị ai nhận ra.”
Văn Diễn Vũ sững sờ, mỉm cười: “Em rất thích, sẽ đeo.”
Hơi thở thưa thớt dần dần tỏa ra, Giáng sinh yên bình ấm áp, ánh đèn điện rực rỡ thắp sáng khắp một vùng trời thành phố, hóa thành tinh quang rực rỡ.
Tiếng chúc tụng vui mừng xa xa thoáng vọng lại.
Đôi mắt màu hổ phách của Văn Diễn Vũ vẫn trong suốt như nước, lông mi dày đặc nhẹ nhàng run rẩy, mỹ lệ mà nhu hòa.
Gần ngay trước mắt, đưa tay là có thể chạm tới.
Có thể vì bầu không khí quá mức tươi đẹp, có thề vì cảm giác ấm áp sinh ra dục vọng, cũng có thể đã muốn làm điều này từ rất lâu, Tiết Tầm chậm rãi phủ lên thân thể, hôn lên môi Văn Diễn Vũ.
Đó là một nụ hôn vô cùng chậm rãi dịu dàng, có thể dàng dàng đẩy ra, thế những Văn Diễn Vũ không hề trách né.
Tiết Tầm cọ xát đôicmôi Văn Diễn Vũ trong vài dây, sau đó nâng lên đầu Văn Diễn Vũ, mạnh mẽ hôn xuống…
Môi lưỡi dây dưa, hô hấp dần dần trở nên rối loạn gấp gáp.
Trong nháy mắt, dường như cả thời gian và không gian đều dừng lạ, trong nụ hôn sâu đậm điên cuồng của Tiết Tầm, Văn Diễn Vũ thử thăm dò đáp lại, mà chỉ cần một chút như vậy thôi, lập tức bị đôi môi nóng rực của Tiết Tầm nuốt chửng.
Thời điểm lấy lại được lý trí, Tiết Tầm đã đem Văn Diễn Vũ áp đảo trên chiếc giường màu xanh đậm.
Tất cả tựa hồ thuận lý thành chương ( chuyện rõ ràng hiển nhiên).
Ban đầu, Văn Diễn Vũ còn hơi chống cự, nhưng một khi thả xuống chút ít sợ sệt còn sót lại, ngay sau đó sẽ từ từ sụp đổ.
Tình cảm cũng vậy, thân thể cũng vậy.
Bất quá, hai người ở phương diện này cũng không tính là có kinh nghiệm, chỉ theo bản năng tìm tòi.
Ngày hôm sau khi Tiết Tầm tỉnh lại, nhìn thấy trên giường nhiễm đầy vết tích màu đỏ, vô cùng ảo não, cho dù cố gắng cẩn thận dịu dàng như thế nào thì thời điểm động tình cũng không cách nào ức chế, rốt cùng vẫn làm đối phương tổn thương.
Còn phải nhanh chóng lên máy bay trở lại Paris, Tiết Tầm rón rén dọn dẹp ra trải giường, cuối cùng cũng thay xong quần áo, không muốn xa rời giúp Văn Diễn Vũ vẫn còn say ngủ bọc kín trong chăn, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, lúc này mới kiềm nén lại tình cảm cơ hồ tràn đầy đến mức không thể chịu đựng được, lưu lại giấy rồi rời đi.
Mà Tiết Tầm có lẽ không thể nào đoán ra được, sau cuộc chia ly lần này sẽ phải đối mặt với trắc trở khó khăn lớn như thế nào.
Đến tầm 12 giờ, Văn Diễn Vũ mới tỉnh lại, thời điểm đứng dậy, dưới thân đột nhiên dâng lên cảm giác bủn rủn vô lực khó có thể giải thích được.
Ngồi lại trên giường hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng nhớ lại toàn bộ chuyện đã xảy ra đêm qua.
Dường như có hơi nhanh, nhưng cũng không hối hận.
Có một số việc không phải quá khó chấp nhận như mình vẫn nghĩ.
Khôi phục chút thể lực, đến phóng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau khi thay quần áo xong mới nhìn thấy tờ giấy Tiết Tầm để lại.
Chờ anh trở về. Tiết Tầm
Vẫn là nét chữ trầm ổn xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy an tâm.
Lười ra khỏi nhà, ngồi ngốc một lúc lâu, cho Bạch Lục ăn no, Văn Diễn Vũ mới trở về phòng ngủ.
Từ trong tủ lấy ra một chiếc valy cũ, nơi đó chứa đầy di vật của cha, bởi vì rất nhiều năm chưa từng được mở ra, có lẽ, bây giờ mở ra cũng đã không sao nữa rồi.
***
Cho dù đã xảy ra chuyện gì, Tiết Tầm và Văn Diễn Vũ nhìn chung sinh hoạt vẫn không có gì thay đổi.
Văn Diễn Vũ vẫn cứ một người một mèo sống qua ngày, lâu lâu nhận một vài chương trình quảng cáo và phỏng vấn, những tác phẩm Amy đưa cho hắn lựa chọn hắn không đặc biệt hứng thú với cái nào, cũng may cửa ải cuối năm sắp tới, Amy cũng không vội vã muốn hắn quyết định.
( lạc đường) ở quốc nội vẫn cứ như cũ, nhận lấy danh hiệu kịch bản điện ảnh tốt nhất trong năm, bất quá Lục Nguyên hiển nhiên cũng không thèm để ý đến, hứng thú của anh ta rất nhanh liền tập trung vào phim điện ảnh mới, cũng bởi vì ngày tết vẫn luôn túc trực ở nhà chính, chỉ có thể không cam tâm, một mình nằm úp sấp trên giường sửa lại kịch bản, mỗi ngày đều nhắn tin oán hận liên tục.
Đồng thời, kẻ mỗi ngày oán giận không ngừng còn có Tiết Tầm.
Nhờ phim ( hành trình nguy hiểm) y được đề cử trong danh sách diễn viên nam xuất sắc nhất, mà quốc nội cũng đã mua về ( hành trình nguy hiểm), không ngừng quảng cáo, bắt đầu chiếu phim, lịch trình y bận rộn đến không cách nào tưởng tượng được.
Vì vậy, Văn Diễn Vũ vẫn thường thường nhận được các loại tin nhắn mà Tiết Tầm tận dụng vài giây ngắn ngủi gửi tới, có lúc chỉ có một hai chữ, nhưng mà, chỉ cần như vậy là đã đủ rồi.
Những tin nhắn này khiến Văn Diễn Vũ cảm thấy dường như Tiết Tầm luôn ở bên cạnh mình..
Có lẽ, so với mỗi lần đối mặt mặt tiếp xúc, tin nhắn càng có thể khiến người ta thẳng thắng nói ra suy nghĩ.
Bận rộn gần một tháng trời, những nhiệm vụ vô cùng vất vả xem như đã đi đến hồi kết.
Tiết Tầm đã sớm định ra ngày về, năm nay giao thừa phá lệ chậm trễ, cho nên Tiết Tầm nghĩ nếu như y trở về kịp là có thể cùng Văn Diễn Vũ đón lễ tình nhân, rồi sau đó về nhà ăn tết.
Có lẽ, y thậm chí còn có thể dẫn theo Văn Diễn Vũ về nhà ăn tết?
Vui mừng của Tiết Tầm cảm hoá đến Văn Diễn Vũ, đến ngày ước định, hắn chuẩn bị cẩn thận, làm xong cơm nước ngồi ở nhà chờ, Văn Diễn Vũ đương nhiên cảm thấy có chút thấp thỏm.
Càng ngày càng tiếp xúc thân mật hơn, dường như đã trở thành người yêu.
Thậm chí kể cả khi Tiết Tầm nói “Văn Diễn Vũ, anh nhớ em” cũng sẽ do dự từ từ đáp lại.
Mặc dù chỉ có thể liên lạc với nhau thông qua điện thoại, nhưng không thể phủ nhận, trạng thái giữa bọn họ càng lúc càng tiến đến giai đoạn:
Yêu đương.
Văn Diễn Vũ không nhịn được cười.
Tính ra, bọn họ mới gặp nhau chưa đến một năm, thực sự là khó có thể tin nổi.
Nếu như quay lại thời điểm một năm về trước, hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng bản thân mình lại biến thành bộ dạng này.
Kim đồng hồ từng giây từng phút lướt qua, càng lúc càng đến thời gian đáp máy bay của Tiết Tầm.
Văn Diễn Vũ vừa ôm Bạch Lục vừa nhìn đồng hồ.
Chuông điện thoại vang lên, Văn Diễn Vũ nhận lấy điện thoại: “Alo, Tiết Tầm?”
Thế những bên kia đầu dây lại là giọng của một cô gái trẻ tuổi.
“A, không phải, em là Trần Minh, là trợ lý của Tiết Tầm.”
Văn Diễn Vũ có chút lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi cứ tưởng…”
Trần Minh lại không chờ Văn Diễn Vũ nói xong, ngay sau đó lập tức mở miệng: “Là Tầm ca nhờ em gọi, bệnh tim của mẹ anh tái phát, anh ấy đêm nay không thể trở về …”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT