Văn Diễn Vũ khép lại hai mắt, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ông cứ sống từng ngày thống khổ đi thôi, sẽ không có người tha thứ cho ông.”
Nói xong, không chút do dự quay người rời đi.
Người đầu tiên phản ứng chính là Tiết Tầm, vỗ vai Lục Nguyên dặn dò: “Cậu đi xem chú Xuyên thế nào đi, tôi đi xem tiểu Vũ.”
Cuối cùng, cũng đuổi kịp Văn Diễn Vũ.
Tiết Tầm theo sát phía sau Văn Diễn Vũ, ven đường không có người nào, bóng lưng Văn Diễn Vũ lẻ loi ôm mèo đặc biệt cô quạnh.
Bên ngoài cổng tiểu khu này là một hồ nước nhân tạo, ánh trăng chiếu rọi xuống, từng gợn xóng lấp loáng màu cam nhạt.
Hơi lạnh thi thoảng lướt qua, Văn Diễn Vũ cúi đầu hắt hơi một cái, đứng trên thành hồ.
Bên bờ, hàng liễu rũ xuống, nương theo gió đêm nhẹ nhàng đung đưa, từng sợi tung bay, mặc kệ bóng tối cô quạnh nhạt nhẽo.
Tiết Tấm đến bên lan can rồi dừng lại, nhìn Văn Diễn Vũ cách đó không xa.
Văn Diễn Vũ ôm chặc mèo, A Khôi nằm trong lồng ngực hắn an tĩnh tự chơi đuôi mình.
Sau đó, Văn Diễn Vũ chậm rãi cúi người xuống, vòng tay ôm mèo từ từ buông lỏng ra.
Tiết Tầm cho rằng Văn Diễn Vũ muốn khóc, đợi một hồi lâu sau, phát hiện Văn Diễn Vũ lại ngẩng mặt lên, hai bên má không chút vết tích ẩm ướt, nghiêng mặt nhìn y nói: “Vừa nãy là do tôi quá kích động, bất quá tôi sẽ không nói xin lỗi.”
Thần sắc Văn Diễn Vũ kém vô cùng, Tiết Tầm đến gần: “Tôi không biết chú Xuyên là người đó, xin lỗi, lại để em nhìn thấy người không muốn gặp.”
Văn Diễn Vũ nhếch miệng: “Không có gì, không phải là tôi không muốn thấy ông ấy, chỉ là… Không ngờ sẽ gặp được ông ấy.”
Biểu tĩnh rõ ràng như chỉ cần một giây sau sẽ lập tức khóc rống lên, nhưng vẫn một mực bày ra bộ dáng không quan tâm.
Là vì y sao?
Tiết Tầm không tiến lại gần thêm nữa, chỉ đứng ở một nơi xa xa: “Tôi chỉ muốn nói với em một chuyện.”
“… Vừa nãy, ánh sáng không tốt, có lẽ em đã nhìn không được rõ, tóc của chú Xuyên đã bạc trắng. Ba năm trước tôi ở New York gặp chú Xuyên, lúc ấy ông ấy đang tham gia một buổi tiệc HIV làm từ thiện, khi đó tóc của ông ấy vẫn chỉ hơi hoa râm một chút. Ông ấy đã sắp năm mươi rồi, không có kết hôn, thậm chí ngay cả cái người giúp việc cũng không có, vẫn luôn sống như thế, tự lo cho cuộc đời của chính mình, tôi tin tưởng những năm này, ông ấy thật sự rất thống khổ.”
“Tại sao muốn nói chuyện này cho tôi?”
Tiết Tầm mỉm cười: “Tôi chỉ muốn thuyết phục em tin tưởng rằng, bất luận là nam nữ, hay nam nam, thì tình yêu vẫn luôn tồn tại.”
“Văn Diễn Vũ, nếu như chỉ bởi vì chuyện của cha em, mà em không thể tin tưởng được tình yêu tình yêu giữa hai người đàn ông, thì đối với tôi, quá mức bất công rồi. Chú Xuyên thực sự có lỗi với cha em, nhưng tôi không phải chú Xuyên, em cũng không phải là cha của em. Vậy tạo sao em không chịu tin tưởng tôi?”
“… Tin tưởng tôi sẽ đối xử tốt với em, tin tưởng tôi sẽ vẫn luôn bênh cạnh em?”
Tiết Tầm nhìn Văn Diễn Vũ đưa tay ra, ánh sao vụn vặt soi chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của Tiết Tầm, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên nụ cười ấm áp mà tự tin, dụ dỗ đối phương nắm tay giao phó.
Văn Diễn Vũ ngơ ngác nhìn Tiết Tầm.
Thanh âm ôn nhu trầm thấp của Tiết Tầm ở bên tai không ngừng vang vọng, rõ ràng như vậy, cũng huyền ảo như vậy.
Tựa hồ một khi đặt tay lên đó, mình có thể có được hết thảy ấm áp của người này.
Văn Diễn Vũ từ lan can leo xuống, chỉ cần khoảng cách một cánh tay là đủ để đến đối diện với vòng tay dày rộng kia, trong đôi mắt Tiết Tầm dường như chứa đừng đầy ôm nhu và yêu mến.
Quá ôn nhu, ôn nhu hết mức một khi vỡ vụn trong lòng sẽ không cách nào chịu đựng nỗi.
Cho dù vừa mới nhìn thấy bi kịch của cha hắn xong, lẽ nào Tiết Tầm cũng sẽ không sợ?
“Tiết Tầm, trong xương tủy tôi chứa đầy khí huyết của cha tôi, có thể cũng sẽ cực đoan giống như cha tôi vậy, kết cục của người kia anh cũng thấy rồi, anh không sợ?”
Vẫn là nụ cười ấy, Tiết Tầm như chặt đinh chém sắt khẳng định: “Tôi sẽ không để cho sự tình đi đến bước kia, tôi sẽ không để cho người tôi yêu phải chịu oan ức, cho dù một chút nhỏ.”
Tất cả lời Tiết Tầm nói là như vậy, tự tin đến tự phụ, nhưng lại cho người ta cảm thấy hết thảy đều chuyện hiển nhiên.
Tại sao mỗi lần tôi yếu ớt nhất anh đều ở bên cạnh tôi?
Như vậy tôi sẽ sinh ra ỷ lại.
Gặp phải khó khăn sẽ muốn cầu xin giúp đỡ, một mình sinh bệnh sẽ muốn có người bên cạnh bầu bạn, một mình sinh hoạt sẽ cảm thấy cô đơn.
Những lời ấm áp như vậy, cho dù là giả, cũng muốn tiếp tục lắng nghe.
Nếu như có thể đem hết thảy mọi chuyện đều quên hết, không cần gánh vác bất kỳ cái gì, tin tưởng người trước mắt này, có thể có được hạnh phúc hay không?
Chỉ trong ngáy mắt, Văn Diễn Vũ thật sự muốn bỏ mặc chính mình, tiến đến bắt tay.
Nhưng cũng trong nháy mắt ấy, Văn Diễn Vũ cắn phá môi dưới, mùi vị tanh nồng lan tràn khắp khoang miệng, gọi hồi hắn tỉnh táo trở lại.
“Cám ơn tình yêu của anh, Tiết Tầm.”
Nhìn bàn tay Tiết Tầm lơ lững giữa không khung chậm rãi buông xuống, Văn Diễn Vũ thở phào nhẹ nhõm xong, chẳng biết vì sao dâng lên một trận thất lạc không dễ nhận ra.
“Không sao, tôi không muốn cưỡng ép em.” Tiết Tầm cười cười, “Không phải em nói muốn trở về trường quay sao? Tôi đưa em trở lại.”
Văn Diễn Vũ lắc đầu một cái: “Không cần, tôi còn phải đem mèo trở vê, anh cứ đi trước đi..”
“Vậy em đi đường cẩn thận…”
“Tôi biết rồi.”
Văn Diễn Vũ hướng bên trong tiểu khu đi, vừa vặn ngược lại với phương hướng của Tiết Tầm.
Không đợi đi qúa xa, Văn Diễn Vũ nghe thấy thanh âm Tiết Tầm truyền đến: “Đừng quên, sinh nhật của tôi, là trong tuần này..”
Ngày mùng 5 tháng 8, khí trời vẫn vô cùng nóng bức, cũng giống trước kia, hàng ngàn fan hâm mô vây quanh chật ních ở quảng trường trung tâm.
Tiết Tầm từ chiều đến lúc đó, đứng trên sân khấu quảng trường liên tục đón tiếp hàng ngàn ánh đèn, lightstisk bảng hiểu từ đầu đến cuối nhuộm thành một vùng biển xanh.
Mấy chục nhà báo phóng viên không ngừng lập loè ống kính.
Kế tiếp là hát vài bài tặng fan hâm mộ để cảm ơn.
Những nghệ sĩ quen biết cùng nhau đến chúc mừng, đàn anh đàn chị cũng đến không ít.
Tiết Tầm nhìn những cánh tay điên cuồng vẫy điên cuồng rít gào dưới khán đài, không nhịn được nhếch miệng, bất quá cũng chỉ là một hồi lẫn lộn.
Sinh nhật của mình, kỳ thực, cũng chỉ muốn cùng một người trải qua.
Phía sau sân khấu, Tiết Nhan tiến lại gần, bất động thanh sắc nói với y: “Ca, hôm nay là sinh nhật anh, anh không vui sao? Đúng rồi, mẹ gửi quà này, anh muốn xem không?”
Tiết Tầm sờ đầu em gái, mỉm cười: “Thôi để sau đi. Quà vật đem trở về cho anh là được, thay anh cảm ơn mẹ.”
“Còn có, ca, mẹ nói anh nhanh tìm bạn gái đi, mẹ nói muốn ôm cháu rồi..”
Yên lặng trong nháy mắt, Tiết Tầm ẩn nhẫn cười trả lời: “Được, anh sẽ cố gắng, em cũng phải cố gắng… Anh ra sân đây.”
Thời điểm Tiết Nhan hoàn hồn Tiết Tầm đã đứng trên vũ đài, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Đến màn bế mạc, trên những ly rượu xếp chồng lên sau tạo thành một cái tháp được công ty chuẩn bị, dòng suối champagne màu đỏ thẩm từ trên đỉnh rơi xuống, màu trắng của bọt biển cũng chậm rãi tràn ra.
Trên sân khấu, từng nhóm nghệ sĩ tùy ý lấy ly cụng nhau, ca hát chúc rượu.
Từng ly từng ly rót vào bụng, cho dù tửu lượng khá tốt, Tiết Tầm cũng có chút say.
Thời điểm buổi lễ kết thúc, công ty đưa tới 30 cuốn album yêu cầu kí tên, rồi phân phát gẫu nhiên.
Tiết Tầm ngồi ở phòng nghỉ ngơi, khuỷu tay chống trên mặt bàn nhanh chóng kí tên.
Khi chỉ còn lại 5 cuốn, liền nghe thấy một thanh âm ngả ngớn châm biếm: “Anh ký không đẹp chút nào..”
Giương mắt, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp mà phách lối, Tiết Tầm đau đầu: “Bỏ Album xuống, lập tức cút. Hay là muốn nói cánh tay lần trước vẫn không đủ đau…”
Sắc mặt Lăng Thiên Mạch chợt biến đổi, nhưng rất nhanh liền ép xuống, “Tiết tiền bối, mọi người đều nói anh luôn chăm sóc tốt đàn em sao, tại sao thái độ ủa anh đối với em lại kém như vậy?”
Tiết Tầm cấp tốc ký xong phần còn dư lại, buông ra bút chống đỡ trán nói: “Vậy cậu có từng nghe qua chưa, trong giới giải trí này, tuyệt đối không thể đắc tội tiền bối.”
Lăng Thiên Mạch hơi ngưng lại, cười nhún vai: “Lần trước là lỗi của em, anh cũng có chút say rồi phải không, em đưa anh về để chuộc lỗi nha?”
“Không cần.” Tiết Tầm đứng dậy, đến cửa phòng nghỉ ngơi, đưa album cho nhân viên công tác, mắt nhìn thẳng.
Lăng Thiên Mạch cười đến giảo hoạt: “Có lẽ vừa nãy trợ lý của anh đã lái xe rời đi rồi..”
“Cái gì?”
“Em với nói với chị Trần Minh em là fan của anh, ở nước ngoài cũng rất thích bài hát của anh, nhờ cô ấy cho em cơ hội tiếp cận thần tượng. Đưa anh về nhà.”
Tiết Tầm đỡ trán, mỹ thiếu niên bề ngoài xinh đẹp đối phó với tiểu nữ sinh mới làm việc chưa được bao lâu, thật sự vô cùng hữu hiệu.
Khẽ lắc đầu buộc bản thân phải tỉnh táo chút, Tiết Tầm cười nhạt: “Hết lần này đến lần khác muốn tiếp cận tôi, Lăng Thiên Mạch, lẽ nào cậu thật sự là fan của tôi? Hay là, cậu mới là người yêu đàn ông?”
“Em…” Vừa định giải thích, tầm mắt đảo qua ánh mắt mang theo khinh bỉ nhàn nhạt của Tiết Tầm, Lăng Thiên Mạch rất nhanh phản ứng lại, “Không sai, em thật sự đối với anh có hứng thú.”
“Đáng tiếc tôi đối với cậu một chút hứng thú cũng không có.” Tiết Tầm nhìn một chút, không ngạc nhiên chút nào trả lời: “Không phải cậu muốn đưa tôi trở về sao, vậy hãy nhanh điểm.”
Lăng Thiên Mạch cắn răng mang theo Tiết Tầm lên xe công ty cấp cho mình.
Cậu ta quả thực vô cùng xinh đẹp, nghe nói hát cũng rất hay, thảo nào dám lớn lỗi như vậy.
Tiết Tầm ngồi vào ghế phụ, nói xong địa chỉ liền dựa vào ghế ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần, thanh âm lý sự bên cạnh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Thế nhưng thật sự không phải là loại mình thích.
Mình thích…
“Cám ơn tình yêu của anh, Tiết Tầm.”
Tình yêu đơn phương mình mong muốn, càng lúc càng trở nên buồn cười.
Khó có được một ngày sinh nhật để cùng nhau trải qua, thế nhưng, thậm chí còn không thể xác định được đối phương có đến hay không, ước hẹn đêm đó Văn Diễn Vũ không đáp ứng, ngày đưa mèo đi cũng vẫn không đáp ứng.
Văn Diễn Vũ, tôi thật sự không biết mình còn phải đơn phương em bao lâu nữa, tôi không phải thánh nhân, cho dù tôi không chịu buông tay, tôi cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ cảm thấy bị tổn thương.
Đừng để tôi đợi quá lâu, được chứ?
“Tiết tiền bối, đến rồi.”
“Cảm ơn.”
Tiết Tầm mở mắt ra xuống xe, đóng cửa chuẩn bị rời đi, cánh tay liền bị kéo lại.
Lăng Thiên Mạch thở hồng hộc lôi kéo cánh tay của y, cười có chút ngượng ngạo: “Tiết tiền bối, chẳng lẽ anh không mời em lên nhà ngồi một chút?”
“Xin lỗi, tôi không ý định này.”
“Vậy em cứ như vậy không công đưa anh về?”
Tiết Tầm bật cười: “Là cậu nói muốn đưa tôi về, cậu tự nguyện không liên quan gì tới tôi.”
Cúi đầu nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi ba phút, mình hẹn Văn Diễn Vũ chín giờ, không muốn chậm trễ.
“Tôi về đây, sư đệ, cậu cũng trở về đi…”
Tiết Tầm ngạc nhiên phát hiện đôi môi thiếu niên trước mắt đã dán chặt trên môi của chính mình.
Cảm giác cực kỳ tức giận mang theo hơi rượu xông thẳng lên đại não, tên người mới bị nuông chiều quá mức này quá càn rỡ, thật cho rằng y không dám làm hắn hắn?
Tiết Tầm túm lại gáy Lăng Thiên Mạch, mắt lạnh nhìn thiếu niên trong lồng ngực của mình trầm mê xụi lơ, không chút lưu tình ném xuống ghế, cả người triệt để băng lạnh.
Lăng Thiên Mạch ngồi trên nóc xe, thấp giọng nở nụ cười: “Ha ha… Lúc nãy trước cửa nhà em thấy tên Văn gì đấy, hắn đứng nhìn chúng ta một hồi lâu, bất quá, bây giờ hình như đã đi rồi.”
“Cái gì!?”
“… Tôi nhìn ra được rồi, Tiết Tầm, anh ta không thích anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT