E rằng, ngay cả Văn Diễn Vũ cũng không phát hiện, lúc đó Lục Nguyên tiến lại gần, động tác giảng diễn thoạt nhìn có bao nhiêu thân mật.

Trong trường quay có bao nhiêu con mắt, ai có thể thấy rõ?

Qua trình quay phim kế tiếp vẫn không thuận lợi như trước, nói cách khác chính là Văn Diễn vẫn  thể chưa tiến vào trạng thái của nhân vật được.

Văn Diễn Vũ dựa vào quầy bar, khóe miệng khẽ nhếch, gõ gõ bàn, nâng ly rượu vang đỏ lên, tầm mắt thỉnh thoảng chuyển dời từ trong ly chất lỏng, nhìn đến Lăng Lập Dương: “Tiên sinh, có hứng thú tâm sự không?”

Lăng Lập Dương hờ hững trả lời: “Xin lỗi, không có hứng thú.”

Văn Diễn Vũ ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng kéo cổ áo, dưới ánh đèn mờ tối khẽ cười: “Tiên sinh, đừng quyết định nhanh như thế mà…”



“Cắt! Cắt!”

Lục Nguyên thống khổ xoa trán, âm thanh rít gào đến mức gần như khàn khàn, “Mê hoặc! Khiêu khích! Câu dẫn! Đừng làm như kiểu người ta đang cưỡng ép cậu có được hay không? Tiếng Trung gọi là gì, bức lương vi xướng (*) sao?”

(*): Cưỡng ép người lương thiện làm kỹ

Tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều cười vang.

Văn Diễn Vũ yên lặng nói xin lỗi, một lần nữa trở lại.

Hắn tận lực cố gắng nhớ lại cái gọi là ánh mắt câu dẫn người khác, thế nhưng, rất miễn cưỡng.

Nói một cách công bằng, Lăng Lập Dương cũng coi như là một nam nhân rất có tiền vốn, tuy rằng không thể sánh được với Tiết Tầm, nhưng khuôn mặt anh tuấn, đường nét thâm thúy, ánh mắt luôn chứa đựng một vệt u buồn, tướng mạo này nếu ở ngoài đời cũng coi như có thể hấp dẫn không ít thiếu nữ.

Nhưng, Văn Diễn Vũ vẫn cứ không làm được.

Sinh lý thì không đến nỗi nào, chính là tâm lý, hắn không thể khắc phục chướng ngại kia.

NG cả một buổi chiều.

Bị Lục Nguyên mắng không biết bao nhiêu lần, ngay cả Lăng Lập DƯơng cũng có chút thiếu kiên nhẫn, thời điểm trang điểm lại, mơ hồ nghe thấy câu được vài câu như có như không của mấy chuyên gia trang điểm, họ đang trào phúng cười trộm.

“… Còn nói sẽ không đi câu dẫn người khác, không thì làm sao có thể thành diễn viên…”

“… Lee, nói không chừng chỉ là không dám đứng trước mặt chúng ta câu dẫn người khác mà thôi nha…”

***

Sau năm lần NG liên tiếp.

Vạn bất đắc dĩ, trực tiếp thay đổi cảnh quay, toàn bộ tiến trình quay đều bị ảnh hưởng.

Văn Diễn Vũ rất xin lỗi, nhưng cũng không làm gì được.

Những cảnh quay đó vẫn như cũ là của hắn, là cảnh hắn cùng nữ chính Tiết Nhan ở trong một tiệm cà phê.

Đầu tiên, hắn cần phải làm bộ thâm tình, sau đó khi đối phương không chịu thoái nhượng thì mở miệng phun lời độc ác, cuối cùng chính là dùng ngôn ngữ cực kỳ khắc bạc vô liêm sỉ, bị vai nữ chính giội một mặt cà phê.

Không có ai ôm hy vọng với hắn, thậm chí khi quay phim đều chuẩn bị sẽ quay lại lần nữa.

Nhưng mà, lần này lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người, kể cả chính bản thân Văn Diễn Vũ.

“Tôi biết cô là hôn thê của anh ấy, thế nhưng, tôi vẫn phải nói tôi rất yêu anh ấy, là thật sự  yêu…”

Biểu tình Văn Diễn Vũ vô cùng thâm tình, mỗi một lời chậm rãi thốt ra đều cực kỳ cảm động, giọng điệu lên xuống chính xác, khiến mọi người hầu như rất xúc động.

Chỉ là, ống kính chậm rãi đẩy mạnh tới, quay cận cảnh, trong đôi mắt Văn Diễn Vũ thế nhưng vẫn chỉ có thanh lãnh, vô tình, phảng phất giống như tảng băng, lạnh lẽo mà sắc nhọn.

Cảm giác kia thật giống như một linh *** bị xé bung ra làm hai mảnh, quả thực —

Kinh diễm.

Ống kính camera bất động thật lâu, cơ hồ quên mất chuyển động.

“OK, qua! Tiếp theo!”

Lục Nguyên mặt không thay đổi, gật đầu, khóe mắt khi cúi xuống lại lộ rõ vẻ sung sướng.

… Quá trình quay phim vẫn còn tiếp tục…

Tiết Nhan kiên quyết lắc đầu, trong mắt cũng đã rươm rướm: “Không, tôi sẽ không bỏ qua. Anh ấy là chồng của tôi, tôi… Cũng yêu anh ấy.”

“Yêu?” Văn Diễn Vũ ngữ điệu quái dị, âm điệu sau đó bỗng nhiên trở nên cao vút, “Vậy thì nói cho tôi biết đi, các người đã bao lâu rồi chưa làm qua …”

“Anh, vô liêm sỉ…” Tiết Nhan vừa tức giận vừa xấu hổ, sắc mặt biến đổi liên tục.

Văn Diễn Vũ nhếch nhếch khóe môi, trên sườn mặt tuấn tú tràn ra độ cong dữ tợn, ánh mắt lại vẫn như cũ, buốt lạnh đến tận tâm can: “Tôi là kẻ vô liêm sỉ a, thế nhưng chồng cô so với tôi có thể khá hơn chút nào không? Cô có biết chồng cô buổi tối nằm ở trên giường của tôi…”

“Rào…”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, ly cà phê vốn dĩ đã bị bỏ quên ở trên mặt bàn giội thẳng đến trên mặt Văn Diễn Vũ, dòng chất lỏng màu đen nương theo gò má chảy xuôi xuống chiếc áo sơ mi thượng hạng trắng như tuyết, in thành những vệt mực vô cùng khó coi.

Không ít những kẻ tò mò từ xung quanh ló đầu lại xem.

Tiết Nhan cầm ví lên, bỏ lại tiền cà phê, xoay người rời đi.

Văn Diễn Vũ ngồi trên ghế, duỗi lưỡi liếm liếm cà phê còn dính bên môi, trên mặt hiện ra chế nhạo tuyệt đối, mang theo điên cuồng cùng tham lam bất chấp tất cả, thế nhưng trong đôi mắt kia, trong đôi mắt kia…

Là bi thương sao?

Cơ hồ không thể nhận ra, không thể cảm thấy.

Không cách nào tưởng tượng.

“Hoàn mỹ.”

Lục Nguyên đẩy máy quay phim ra, kích động chạy tới ôm chầm lấy Văn Diễn Vũ, “Chính là cái này, tôi muốn chính là cái này, tôi đương nhiên biết cậu có thể mà!”

Toàn thân Văn Diễn Vũ cứng đờ, biểu tình ngây người, cảm giác vừa nãy đều hoàn toàn biến mất, đột nhiên đẩy ra Lục Nguyên.

Lục Nguyên không cho là đúng vuốt vuốt tóc mái, hướng về phía toàn bộ nhân viên đoàn phim rống to: “Tốt, hôm nay dừng dừng ở đây. Buổi tối tất cả đến Thịnh Thần ăn khuya, muốn ăn bao nhiêu tôi đều đãi hết!”

Lập tức, trong phim trường hoan hô náo nhiệt một trận.

Lục Nguyên lại vào lúc này, cúi người xuống, nhỏ giọng thì thầm với Văn Diễn Vũ: “Diễn Vũ, nếu như cậu vẫn không thể tìm được cảm giác, tối nay tôi dẫn cậu đi một nơi, thế nào?”

***

Phản ứng đầu tiên của Văn Diễn Vũ đương nhiên là muốn từ chối, thế nhưng, hình ảnh  nhiều lần NG kia lại giống như gai nhọn nghẹn lại giữa cổ họng, không có cách nào không xấu hổ.

Hắn làm sao không có khả năng diễn xuất được, hắn chỉ là…

Tiếp nhận khăn mặt nhân viên công tác đưa tới, lau đi cà phê, Văn Diễn Vũ hạ thấp giọng trả lời: “Vậy làm phiền, chờ tôi đi thay quần áo.”

Lục Nguyên hưng phấn đứng thẳng lên, cười đến mức không ngừng lại được: “Diễn Vũ, đừng khách khí như thế, đợi lát nữa tôi đứng ở cửa chờ cậu.”

Nói xong, lập trước về xem lại xem cảnh quay vừa rồi.

Văn Diễn Vũ đến phòng lớn chuyên dụng trong phim trường, đơn giản tắm rửa, thời điểm thay quần áo sạch đi ra, Lục Nguyên đã lái xe dừng ở trước cửa rồi.

Sắc trời chìm tối dần, đèn đường màu quýt thắp sáng trong bóng đêm, thân xe màu trắng trở nên đặc biệt thu hút.

Gió đêm lạnh lẽo thổi tới, Văn Diễn Vũ còn chưa kịp lau khô những sợi tóc ướt nhẹp, khiến hắn từng trận rùng mình.

Đem quần áo vừa thay ra ném vào cốp sau, tiến vào trong xe.

Bên trong xe đèn sáng, lại vô cùng ấm áp, hiển nhiên đã đợi một hồi rồi.

Văn Diễn Vũ có chút áy náy: “Đã đợi lâu.”

Lục Nguyên tắt đèn khởi động xe, có chút giảo hoạt cười cười: “Không sao, có biết tôi muốn dẫn cậu đi nơi nào không?”

Văn Diễn Vũ lắc đầu.

Lục Nguyên cười, bày ra bộ dáng thần bí, chớp mắt nhìn Văn Diễn Vũ: “Là đi GAY Bar. Chắc chắn cậu chưa từng đến đó bao giờ đúng không? Trước đây tôi chỉ từng đi ở nước ngoài, không ngờ bây giờ quốc nội cũng đã có… Bên trong có chút loạn, cậu cũng đừng bị giật mình nha.”

Văn Diễn Vũ sửng sốt một chút, không biết là bởi vì bất ngờ hay là vì chuyện khác, sau đó yên lặng gật đầu: “Ồ.”

Lục Nguyên nghe thấy Văn Diễn Vũ hơi hơi trầm mặc trả lời, khá bất ngờ.

Dừng một chút mới mở miệng: “Diễn Vũ, cậu cảm thấy Lê Khâm là loại người như thế nào?”

Văn Diễn Vũ không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi về chuyện này, cân nhắc một chút, chậm rãi đáp: “Dối trá, tham lam, hơn nữa thật đáng thương.”

“Chỉ có như vậy?”

Không chờ Văn Diễn Vũ trả lời, Lục Nguyên đã tự mình nói tiếp: “Thật ra, nhân vật này vốn dĩ có thật ngoài đời. Cũng là một học sinh trong nước đi du học, tôi và hắn không quen nhau, bất quá người kia rất nổi tiếng, nhưng lại nổi tiếng về sự các loại tính cách xấu xa.”

Âm thanh anh đột nhiên trở nên trịnh trọng: “Nói thật, vào lúc ấy, tôi cũng rất xem thường hắn, cảm thấy hắn làm xấu mặt người Trung quốc. Thế nhưng…”

Ngữ điệu Lục Nguyên càng thêm trầm thấp, “Sau đó, khi hắn tự sát rồi, tôi mới biết có một số việc không thể chỉ nhìn bên ngoài…”

“… Cho nên mới có nhân vật Lê Khâm này, kỳ thực, tôi không muốn đắp nặn một vai phản diện, nhưng kịch bản là do Từ thúc sửa đổi…”

Văn Diễn Vũ yên lặng lắng nghe, không hề trả lời, nhưng có chút rõ ràng tại sao lại để Từ đạo đến chỉ đạo Lục Nguyên.

Từ đạo trong giới giải trí không phải là một đạo diễn hàng đầu, chỉ có thể nói là đứng thứ hai, cũng không phải nói ông ta không nổi danh, chỉ vì phim điện ảnh của ông ta từ trước đến giờ chỉ gọi là được, chứ không thể coi là tốt.

Nhân vật theo mô típ vẻ mặt hóa, thiện ác rõ ràng, tình tiết cẩu huyết, kết thúc vui vẻ đoàn viên, là loại hình thương mại thuần túy, hàng năm vào kỳ nghỉ hè hoặc các ngày lễ, phòng vé đều cháy sạch, tuy rằng, hầu như chưa từng đem về chiếc cúp nào.

Lê Khâm là nhân vật nhất định phải bị nói xấu, bị “lầm đường”, nếu như từ góc độ tình cảm mà suy xét, vai nữ chính Uông Đình đại biểu cho cái thiện, Lê Khâm là bên ác, không thể nghi ngờ.

Đèn đỏ dừng xe, Lục Nguyên quay đầu nhìn về phía Văn Diễn Vũ, thần sắc nghiêm túc, “Diễn Vũ, cậu hiểu chứ?”

Văn Diễn Vũ cười cười, thanh âm ôn hòa: “Tôi sẽ cố gắng diễn tốt.”

Lục Nguyên giật mình ngẩn ngơ, đèn xanh, mất tự nhiên quay đầu trở lại, “Ngày hôm nay, cảnh cuối cùng kia cậu diễn rất tuyệt, không hiểu sao tôi lại có cảm giác hình như mình bị ảo giác, tại sao tôi luôn cảm thấy cậu ‘Diễn’ quá tốt a?”

Dù sao thì cũng chỉ là diễn xuất mà thôi.

Văn Diễn Vũ nghiêng đầu, từng mảnh từng mảnh bóng tối loang lổ tùy ý lướt trên gương mặt của hắn.

Trải qua cùng lúc ba bốn cảnh quay, mỗi ngày đều bôn ba ở phim trường, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng nhập vai rồi thuần túy diễn cũng sẽ không trở nên quá khó khăn.

Chỉ là, như vậy thì còn nói gì tới kỹ năng diễn xuất nữa, nếu như không phải vì buổi chiều quá mức hổ thẹn, có lẽ cuối cùng căn bản sẽ không có cái đoạn vượt xa tưởng tượng kia.

Màn đêm che giấu sự thật của thành phố ban đêm, những âm thanh, những hình ảnh mập mờ huyên náo dần dần hiện rõ, âm thanh ánh sáng hòa lẫn vào nhau.

Xe đỗ vào ga ra, Lục Nguyên khinh xa thục lộ (quen việc dễ làm) mang theo Văn Diễn Vũ tìm một chỗ tốt ngồi xuống.

Quán bar rất lớn, chia thành một số khu vực.

Phong cách âu hóa, lấy đỏ sẫm làm màu chủ đạo, phần lớn còn lại đều  dùng sắc điệu thâm trầm ấm áp, kết hợp với những tia sáng trang trí lấp lánh, không thể không nói là bố trí rất có đầu tư sáng tạo.

Cho dù chỉ là giao dịch thân thể, ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng nhuộm ra một loại kiều diễm mông lung.

Lục Nguyên chọt chọt Văn Diễn Vũ, như một đứa nhỏ đang nóng lòng khoe khoang, mang theo hưng phấn hỏi hắn: “Có một chút cảm giác nào hay không?”

Văn Diễn Vũ nâng cốc, đè xuống khó chịu đang mãnh liệt càn quấy trong lòng, cúi đầu uống rượu.

“Khụ khục…”

Chất lỏng thoạt nhìn trong suốt nhưng hơi có màu hổ phách kia, thế nhưng lại cay đến không thể nào tưởng tượng được, Văn Diễn Vũ chỉ uống một hớp liền sặc đến mức hai má đỏ bừng.

Lục Nguyên vỗ vỗ lưng hắn tươi cười: “Tửu rượu của cậu cũng kém quá đi, lúc tôi và A Tầm uống rượu, mỗi người đều uống hơn sáu, bảy ly.”

Sáu, bảy ly?

Văn Diễn Vũ yên lặng.

Đổi nước trái cây liên tục uống, trong quán bar, từng nhóm từng nhóm người lui tới, xa hoa truỵ lạc, diễn lại từng cảnh trao đổi dục vọng.

Văn Diễn Vũ không hiểu sao cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Lục Nguyên thì ngược lại, vẫn luôn tràn đầy phấn khởi, hắn không muốn làm người khác mất hứng, cố gắng tiếp tục chống đỡ.

“… Thời điểm còn ở nước ngoài, tôi và A Tầm có lần đi quán bar mà quên mang tiền, kết quả là bà chủ kia… Ôi chao, Diễn Vũ…”

Thời điểm Lục Nguyên nhìn lại, Văn Diễn Vũ đã nằm úp sấp ở trên quầy bar ngủ, gò má nhu hòa dưới ánh đèn liên tục thay đổi trở nên càng nổi bật hơn, lại có vẻ phi thường yên tĩnh.

Lục Nguyên ngạc nhiên nhìn chằm chằm Văn Diễn Vũ, hắn cư nhiên vào tình thế như vậy, có thể ngủ!

Đợi một hồi, Văn Diễn Vũ vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, Lục Nguyên cũng không có hứng thú tiếp tục ngây người,  không thể làm gì khác hơn là lôi kéo Văn Diễn Vũ đi ra.

Bên ngoài quán bar Beery lạnh buốt, gió đêm thổi tới, Văn Diễn Vũ bị đông cứng tỉnh lại.

Chớp mắt mãi, đến tận khi thấy rõ Lục Nguyên đang đỡ lấy chính mình, Văn Diễn Vũ mới phản ứng được bản thân vừa nãy đã làm ra chuyện gì, gấp rút nói một tràng lời xin lỗi.

Lục Nguyên vẫn là trước sau như một, vô cùng tốt tính, gãi đầu nói không sao.

Văn Diễn Vũ kiên trì không muốn Lục Nguyên đưa về nhà, Lục Nguyên không ép được, hai người dứt khoát mỗi người một ngả.

Chỉ là không ai chú ý tới sau chiếc BMW màu trắng, một chiếc ống kính dài chậm rãi được thu hồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play