Tiết Tầm một lời tức dừng, không nói thêm nữa.

Ra khỏi quán ăn, Tiết Tầm mang theo Văn Diễn Vũ đạp xe đến dưới lầu nhà Văn Diễn Vũ.

Đường không quá dài, nhưng vẫn không ai nói gì.

Canh ngon khiến dạ dày êm dịu ấm áp, khoang ngực tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Văn Diễn Vũ có chút ngượng ngùng, đối phương đã cố ý hạ mình, dẫn mình đi ăn mì ngon, mà mình lại chỉ vì câu nói kia của y mà đột nhiên sinh ra xa cách, mình cũng quá mức làm kiêu rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như,  từ trước đến nay cũng là do mình quá mức bài xích Tiết Tầm.

Ban đầu là chán ghét thái độ tùy tiện của Tiết Tầm, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là phương thức sinh tồn trong giới giải trí của đối phương, chính mình cần gì phải quá mức tính toán.

Vả lại, trong ánh mắt của người khác, bản thân mình không phải cũng là một kẻ lạnh nhạt ngạo mạn sao?

Dừng xe đạp ở dưới lầu, Tiết Tầm cùng Văn Diễn Vũ lên lầu.

Dù sao đây cũng vẫn là lần đầu tiên Tiết Tầm bước vào nhà của Văn Diễn Vũ, cho dù trước đây có tới nhiều lần đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể bồi hồi đứng đợi dưới lầu, chưa từng tiến vào căn nhà cũ này.

Văn Diễn Vũ lấy ra chìa khóa mở cửa, Tiết Tầm trong lúc đó cũng đánh giá bốn phía, xuyên thấu qua hàng hiên, nơi hành lang ngay trước cửa sổ có thể nhìn thấy từng hàng cây tùng to lớn từ bên ngoài, ánh trăng mờ nhạt từ trên cao xuyên thấu qua từng kẽ lá.

Qua ô cửa sổ, phong cảnh chung quanh cũng không tệ lắm, nhưng phòng ở thì thực sự quá cũ kỹ.

Sàn nhà lót gạch màu đỏ không tráng men, cây trường sinh cũng bám theo bức tường từ tầng dưới leo qua hàng hiên, trên mặt trường màu trắng xám dán đầy loại giấy quảng cáo lớn nhỏ, lung tung, hỗn độn.

Văn Diễn Vũ đẩy cửa mở sáng đèn, từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê đi trong nhà đưa cho Tiết Tầm.

“Nhà tôi rất lâu rồi không có ai đến, anh chịu khó một chút.”

Tiết Tầm không để ý chút nào thay dép lê: “Không sao, là do tôi đột ngột quấy rầy.”

Mới vừa đi được không quá hai bước, Tiết Tầm liền cảm thấy hình như bản thân đá phải cái gì đó vô cùng mềm mại.

“Meoooooo…”

Tiết Tầm hơi cứng đờ.

Văn Diễn Vũ phát hiện, cúi người đem A Khôi từ bên chân Tiết Tầm ôm lên.

“Tại sao lại nằm ngay trước cửa ra vào?” Giọng điệu trách cứ nhẹ nhàng, nhưng vẫn ôn nhu mỉm cười, thậm chí còn mang theo chút biểu tình cưng chìu.

Tiết Tầm nhìn về phía Văn Diễn Vũ, sững sờ, tầm mắt sau đó lại dời về phía A Khôi, khoang mũi dấy lên chút cảm giác chua chua không thể nói thành lời. (ghen =.=)

“A Hoa đâu? Chủ nhân của nó đến xem nó.” Văn Diễn Vũ ôm A Khôi bước vào trong nhà.

Tiết Tầm lúc này mới bắt đầu chú ý đến nhà của Văn Diễn Vũ, căn nhà không lớn lắm giành cho hai người, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ ở bên cạnh, một phòng khách kiêm phòng ăn, đều bố trí vô cùng đơn giản.

Thậm chí có chút quá mức đơn giản.

“Có lẽ đang ở ban công.” Văn Diễn Vũ quay đầu về phía Tiết Tầm nói, “Tôi đi ôm nó ra.”

Tiết Tầm lấy điện thoại di động ra lắc đầu, ánh mắt hẹp dài chớp chớp: “Không cần, tôi muốn đi xem nó thế nào, tiện thể chụp vài tấm hình cho nó là được rồi.”

“Như vậy cũng được.”

Ban công nằm ở phía bên kia ngủ chính, nói cách khác, nếu muốn đến ban công thì phải bước qua phòng ngủ chính.

Lồng ngực Tiết Tầm xuất hiện một cảm giác mong đợi khó giải thích được.

So với trong tưởng tượng thì cũng không khác biệt lắm, một tấm ra trải giường màu xanh đậm gọn gàng sạch sẽ, tủ quần áo cũng màu xanh đậm, một chiếc máy vi tính đời cũ cồng kềnh.

Nhưng mà lại không như Tiết Tầm suy đoán.

Gian phòng này thực sự quá cô quạnh, không dính một hạt bụi nào, ngay cả ra trải giường đều được trãi cẩn thận tỉ mỉ, dường như không có ai ở qua trong căn phòng này vậy.

“Quả nhiên ở đây.”

Tiết Tầm nghe được thanh âm Văn Diễn liền quay đầu nhìn lại, thấy con mèo lười nhà mình đang uốn éo trong chiếc hộp giấy cũ kỹ đã được lót thành ổ, tứ chi mở rộng nằm ngang, thản nhiên như đang nằm ở chính nhà mình.

Thời điểm chính mình chăm sóc nó, mỗi ngày đều dùng thức ăn cao cấp cũng như sữa dinh dưỡng hầu hạ nó cũng chưa từng gặp qua tư thế nhàn nhã như vậy.

Con mèo này cũng thật là…

Văn Diễn Vũ quanh năm lãnh cảm xa lánh chuyện đời, không ngờ lại cùng động vật quan hệ tốt như vậy.

Có ai đó đã từng nói, động vật thông thường rất yêu thích những người suy nghĩ đơn giản mà đơn thuần.

Suy nghĩ đơn giản mà đơn thuần?

A Hoa nhìn thấy Văn Diễn Vũ ôm mèo đi vào, hơi hơi rút lại thân thể lười biếng của có, rồi đột nhiên phi thân nhảy lên nhào vào trong lồng ngực Văn Diễn Vũ.

“Này này… Rất nặng.”

Đồng thời ôm một lúc hai con mèo mập mạp, Văn Diễn Vũ lộ ra bộ dáng cực kỳ vất vả.

Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau đỡ lấy Văn Diễn Vũ.

Văn Diễn Vũ kinh ngạc quay đầu lại.

Tiết Tầm dùng cánh tay còn lại bịt kín miệng mũi, dùng tay đẩy mặt ra: “Không phải là tôi muốn chiếm tiện nghi gì của câu, mà là tôi dị ứng với lông mèo, cậu không thể trông mong vào việc tôi có thể ôm mèo đâu. Nếu ôm không được thì hãy đem mèo thả xuống đi.”

Văn Diễn Vũ cẩn thận đem mèo bỏ lại vào hộp giấy.

“Cảm ơn.”

Tiết Tầm thả Văn Diễn Vũ ra, hơi hơi nhích ra xa một chút, lấy điện thoại di động chụp hình.

A Hoa nằm ở trên chiếc đệm mềm mại bên trong hộp giấy, ngáp một cái, sau đó thỏa mãn lăn qua lăn lại, rồi bắt đầu quá trình liếm lông làm đẹp.

A Hôi cũng bước qua, móng vuốt trong suốt cà cà lên lưng A Hoa.

Chụp được vài tấm hình, Tiết Tầm chuẩn bị thu điện thoại di động, ống kính vung lên, khuôn mặt Văn Diễn Vũ đột nhiên xuất hiện.

Tiết Tầm ngẩn người, điện thoại di động hơi hạ xuống, thu lấy gương mặt kia, ấn xuống phím chụp hình.

Trong hình là Văn Diễn Vũ đang ngồi xổm người xuống vuốt lông mèo, biểu tình vui vẻ tươi cười.

Tia sáng có chút mờ ảo lướt qua gò má, nửa sáng nửa tối, lông mi đen dài dày dặn cong cong, mơ hồ phác hoạ đường cong duyên dáng của đôi mắt.

Thời điểm Trần Minh tới đón Tiết Tầm, chính là lúc nhìn thấy Tiết Tầm cầm lấy điện thoại di động xuống lầu. Ánh sáng lúc đó không tốt lắm, không thấy rõ vẻ mặt của y, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch, như có như không.

“Tầm ca, Mr. Coates vừa nãy gửi đến danh sách nhân vật trong [ hành trình nguy hiểm ].”

“Ồ.” Tiết Tầm ngồi trên chiếc ghế rộng rãi trong xe, ngón tay thon dài nhanh chóng gửi những tấm hình của A Hoa, đồng thời mở ra email.

Mr. Coates là đạo diễn Hollywood nổi danh, tuổi thơ từng sống ở Trung Quốc vài năm, đối với văn hóa Trung Quốc vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú, cũng bởi vậy, ông là một trong những đạo diễn Hollywood thường hay đem những chất liệu những nguyên tố của Trung Quốc vào phim điện ảnh của mình.

Tiết Tầm cùng ông đã từng hợp tác vài lần, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt.

Lần hợp tác này cũng không ngoài ý muốn.

Tiết Tầm đọc thông tin chi tiết về nhân vật, biểu tình tươi cười, cuối cùng cũng có thể giảm cân mà không cần ăn kiêng.

Đóng lại email, đang muốn tắt máy.

Theo bản năng mở ra thư mục ảnh, tấm hình Văn Diễn Vũ nhanh chóng đập vào mi mắt.

Tiết Tầm chạm vào góc phải, chọn làm màn hình nền, sau đó tắt máy.

Đóng xong MV, album oanh oanh liệt liệt nhanh chóng được tung ra thị trường, đồng thời cũng tiến vào danh sách các bảng xếp hạng lớn.

Quay vòng với mấy buổi meeting quảng cáo tuyên truyền, tham gia phỏng vấn riêng, Tiết Tầm bận bịu đến mức cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, một thông báo mới vừa gửi đến chưa kịp đọc đã lại nhận thêm vài cái thông báo mới, đồng thời còn phải đổi mới blog weibo, có những tối quá bận rộn chỉ có thể tranh thủ nằm trên máy bay ngủ vài tiếng.

Tiết Tầm đau khổ khích lệ bản thân, cũng tốt, coi như giảm béo.

Không có gì bất ngờ xảy ra, album bán vô cùng chạy, những ca khúc chính nhanh chóng bay lên dẫn đầu các bảng xếp hạng.

Công ty cũng tận dụng cơ hội tạo ra một vài scandal lẫn lộn, thật thật giả giả tung ra vài bình luận, vài tấm ảnh mập mờ, những nữ minh tinh liền ám muội mơ hồ trả lời, tuy rằng là chiêu cũ nhưng cũng may vẫn còn hữu hiệu.

Ca khúc [waiting forever] trái lại bị truyền thông cho qua, xem như không thấy, phản ứng thường thường, Tiết Tầm tự mình quan sát cũng chỉ nhìn thấy lác đác không bao nhiêu bài đánh giá.

Khẩu vị đại chúng, có lúc thực sự khó có thể phỏng đoán.

Tuyên truyền kết thúc, Tiết Tầm không ngừng không nghỉ bắt đầu quá trình quay phim cho [Hành trình nguy hiểm].

Khổ khổ cực cực đóng xong, trở về quốc nội, mới được tính là nghỉ ngơi.

Sau khi ngã đầu ngủ mười tiếng xong, Tiết Tầm miễn cưỡng khôi phục lại tinh thần.

Tắm rửa sạch sẽ, mở máy vi tính ra, ý nghĩ vẫn luôn đè nén lúc này lại như nước thủy triều mãnh liệt dâng lên.

Tiết Tầm dựa vào ở trên ghế sa lon, đem CD mình làm đạo diễn bỏ vào máy tính.

Trên màn ảnh hoàn toàn u ám.

Tiếng nhạc du dương vang lên, thân ảnh đơn bạc từ xa xôi lần dần tiến tới gần.

Tiết Tầm nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cơ hồ trong nháy mắt sau khi xem xong, Tiết Tầm đổi thường phục, lái xe ra ngoài.

A Hoa nhà y chắc hẳn cũng nên sinh rồi, lý do đầy đủ.

Người định không bằng trời định.

Tiết Tầm gõ cửa một hồi lâu, vẫn không có ai.

Thực sự là kích động mà không chút lý trí.

Có người lên lầu, Tiết Tầm ấn ấn cái trán nghiêng người tránh ra, lấy điện thoại di động gọi cho trợ lý.

“Tiểu Trần, tôi là Tiết Tầm, tôi… Mẹ muốn thấy mèo ngay bây giờ, Văn Diễn Vũ hắn ở đâu?”

“A, A Hoa nó đã sinh từ tuần trước rồi, Văn tiên sinh liền nhờ Lục tiên sinh chăm sóc mèo, mèo bây giờ còn đang ở chỗ của Lục tiên sinh…”

“Tiểu Nguyên?”

“Vâng…”

“Tôi biết rồi.”

Đầu và chân lại lại bắt đầu đau, suýt chút nữa run mạnh.

Thời điểm gọi điện thoại cho Lục Nguyên, bên kia vẫn đang mơ mơ màng màng thần hồn điên đảo sau khi bị đánh thức.

Mở cửa, Lục Nguyên cả người trên trần truồng, ngáp mấy cái liền, rồi đem tất cả hộp thức ăn ngoài, quần áo dơ, tạp chí cũ một mạch nhét vào thùng rác.

“Mèo? Mèo nhất định là đang ở trong nhà của mèo. Mèo của mẹ cậu tôi làm sao dám thất lễ, chờ chút, a, tôi đem nhà mèo để ở chỗ nào rồi nhỉ, tôi ngày hôm qua rõ ràng…”

Tiết Tầm thở dài, Văn Diễn Vũ làm sao có thể yên tâm đem mèo giao cho tên này?

Cuối cùng, vẫn từ trong góc phòng khách, tìm được một tổ tám con mèo.

May mà, không chết đói.

Lục Nguyên cười lớn ôm lấy con mèo mập nhất —— A Khôi: “A Tầm, cậu đối với tôi thật sự chẳng có chút lòng tin nào, tôi làm sao cho thể nuôi chết động vật được. Đúng không? Chú mèo nhỏ.”

Tiết Tầm ngẩn ra, Văn Diễn Vũ tại sao cũng đem A Khôi đưa cho Lục Nguyên?

“Chú mèo nhỏ” run run, xù lông,vô cùng khinh thường đạp bụng dưới của Lục Nguyên vài cái, nhảy xuống chăm sóc lão bà và con nhỏ của mình.

Lục Nguyên sửng sốt một chút, co quắp ngồi dưới ở đất ôm bụng cười to.

“Mèo này vui chết đi được! Cười chết tôi rồi.”

Cảm giác khiết phích nhẹ nhàng phát tác, Tiết Tầm cố gắng đè xuống, kéo cánh tay Lục Nguyên ném vào buồng tắm.

“Này, tối hôm qua tôi tắm rồi!”

Tiết Tầm dựa vào cửa phòng tắm, biểu tình nhàn nhạt: “Tôi thật muốn cho anh trai của cậu nhìn thấy đức hạnh này của cậu.”

Khóe miệng Lục Nguyên lập tức co rút: “Tôi tắm là được chứ gì, đừng nói với ông anh già kia.”

Từ cốp sau xe lấy ra lồng, Tiết Tầm đăm chiêu suy nghĩ làm sao đem mèo bỏ vào.

Ánh mắt đột nhiên lướt qua, nhìn thấy tờ giấy dán trên tường.

Chữ viết xa lạ, từng từ từng từ dứt khoát mạnh mẽ liệt kê ra từng mục cần chú ý khi chăm sóc mèo, vô cùng cẩn thận, công việc chăm sóc mèo mẹ sau hậu sản còn được dùng bút bỏ đánh dấu đậm.

Lục Nguyên lau khô người bước ra, nhìn thấy dáng dấp nhìn giấy ngơ ngác của Tiết Tầm.

“Đó là do Diễn Vũ viết cho tôi, không thì tôi làm sao có thể chăm sóc cho tụi nó tốt được?” Lục Nguyên lúng túng cười sờ sờ mũi, “Cậu ấy đi du lịch, qua mấy ngày nữa mới có thể trở về.”

“Cậu ấy đi đâu?”

Quay người lại, câu hỏi bất giác bật thốt lên.

Lục Nguyên không chút nào để ý biểu tình khác lạ của Tiết Tầm, nhún nhún vai: “Tôi nào có biết đâu? Tôi có số điện thoại của cậu ấy đây này, cậu nếu muốn biết thì gọi hỏi là được.”

Số điện thoại di động?

Bóng tối âm u khó hiểu không dễ phát hiện chợt lóe lên đôi ngươi đen kịt của Tiết Tầm.

Ghi nhớ dãy số, Tiết Tầm bỏ lại câu ngày mai gọi trợ lý tới bắt mèo, liền đi ra ngoài.

Lục Nguyên chậm chạp gãi đầu một cái, trở về phòng khách tiếp tục chơi đùa với mèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play