CHƯƠNG 70.

“Nam Vương thế tử, kế đổi trắng thay đen của ngươi quả nhiên tinh diệu tuyệt luân a, có thể khiến người khắp thiên hạ đều chẳng hay biết gì, không phải rất rất ca thâm sao? !” lão Thừa tướng vẻ mặt nghiêm nghị miệng nói ra lời này, còn có một ít nho nhã; Mà Ngụy Tử Vân tính tình hỏa bạo đã trực tiếp rống lên với Nam Vương thế tử mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:“Phản tặc nghịch thần, dám hành thích vua đoạt vị, thật là trăm tử không đủ chuộc đại tội này!”

Mắt thấy chuyện gã giả thành Hoàng đế lại bị vạch trần, Nam Vương thế tử trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy da đầu run lên, tay chân lạnh lẽo, hoảng sợ giật mình ngay tại chỗ, ngơ ngác nói không ra lời .

Ngay lúc này, những binh sĩ sát khí đằng đằng đóng tại đại doanh ngoại ô kinh thành liền áp giải Nam Vương chân chính lên, biểu tình hai phụ tử đều tuyệt vọng như nhau, Nam Vương thế tử quay phắt về phía “Nam Vương” vừa rồi, chỉ thấy hắn cười hì hì kéo xuống một khối dịch dung trên mặt, sau đó vươn chân đá mạnh về phía “Nữ nhân” còn nằm trong vũng máu phía trước, nói:“Lục tiểu kê, còn giả chết gì nữa, vỡ kịch diễn xong rồi nè !” Người có ánh mắt linh động, vẻ mặt đầy nét cười trộm đạo này, rõ ràng là “Trộm vương chi vương” Tư Không Trích Tinh, cũng là hảo thủ dịch dung số một số hai thiên hạ này, cho nên mới để gã giả thành Nam Vương, để dụ Nam Vương thế tử tự nhận thân phận.

Lục Tiểu Phụng bật ngửa ra sau tránh khỏi một cước kia, tiện thể xoay người mà lên, cũng lau vật dịch dung trên mặt xuống.

Nguyên lai ngự hoa viên đã sớm bày cạm bẫy, chỉ chờ Nam Vương thế tử chui vào rọ!

Lão thái giám Vương An đi theo bên người Nam Vương thế tử đã run lẩy bẩy, chỉ nghe lão “Đông” một tiếng quỳ xuống, khóc trời khóc đất gào:“Hoàng Thượng a! lão nô mắt thấy tặc tử này hại chết người, thật sự hận không thể theo ngài mà đi ! Nhưng lão nô vì ngày sau có thể khiến chân tướng phơi bày khắp thiên hạ, mới bất đắc dĩ giả vờ dựa vào nghịch tặc…… Hoàng Thượng a Hoàng Thượng, nay rốt cục trời cao có mắt rồi a !”

Ngụy Tử Vân cười lạnh đi lên vài bước, trực tiếp đá mạnh khiến Vương An văng thật xa, lão thái giám này sao có thể chịu nổi một cước của võ lâm cao thủ, trực tiếp liền miệng mũi đầy máu, biết chắc sẽ chết. Ngụy Tử Vân vẫn chưa hả giận, hung tợn nói:“Nếu không có hoạn quan mi nội ứng ngoại hợp với nghịch tặc, bệ hạ sao lại gặp nạn? Phi !” Nói xong hắn nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, chắp tay nói:“Thật may nhờ Lục đại hiệp nhìn rõ mọi việc……” Nói tới đây, thất thước nam nhi này lại nghẹn ngào, cảm thấy xót xa khó chịu vì chủ tử Hoàng đế bị hãm hại của hắn.

“Ai,” Lão Thừa tướng nói:“Đúng vậy, chúng ta mắt mờ, suýt nữa liền coi ngư mục thành ngọc trai, toàn nhờ Lục đại hiệp trượng nghĩa……”

“Lục Tiểu Phụng !” Nam Vương thế tử nghiến răng nghiến lợi nhìn cao thủ phá án thiên hạ đệ nhất này, trong mắt gần như trào ra lửa hận – gã đã làm Hoàng đế rồi, không ngờ vẫn gặp nạn thế này! bất quá Nam Vương thế tử lập tức liền ăn không được thì phá cho hôi, cười lạnh quét qua mọi người nơi đây, nói:“Thế nào, các ngươi chuẩn bị giết ta, để thiên hạ này sửa thành họ Lục sao?”

Mọi người đều biến sắc: Bọn họ đều nghe ra ý của Nam Vương thế tử, nếu luận xử tội thích vua mưu nghịch của Nam Vương thế tử nhất mạch này, đích hệ huyết mạch của hoàng thất coi như thật sự sẽ biến mất không còn, vậy ngôi vị hoàng đế nên để ai ngồi đây?

Không khí giữa sân nhất thời trầm trọng cứng ngắc, lại nghe “Ha ha” Hai tiếng, Lục Tiểu Phụng sang sảng bật cười, nói:“Lục mỗ cũng không có lá gan và năng lực này a……” Nói xong hắn vươn nhón tay, nói:“Này, vị này không phải người tốt nhất để chọn sao, thiên hạ còn chưa tới lúc phải sửa họ đâu.”

Mọi người nhìn lại theo hướng ngón tay Lục Tiểu Phụng, chỉ thấy một bạch y thanh niên dáng vẻ đường đường nâng Thái Bình vương đi tới. bạch y thanh niên này tự nhiên chính là Cung Cửu, nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều nhắm vào Thái Bình vương, không khỏi xem nhẹ hắn.

“Thái Bình vương gia……” Lão Thừa tướng có chút bất đắc dĩ thở dài, nói:“Hoàng thất bị thảm hoạ này, gánh nặng thiên hạ đành để ngài gánh vác a .”

Thái Bình vương vân đạm phong khinh cười cười, lắc đầu nói:“Thiên hạ a…… Ta khúc xương già này gánh không nổi, may mà còn có con ta.” Lão nói xong, vỗ vỗ tay Cung Cửu, chậm rãi nói đến:“Con ta trẻ tài cao, ta làm phụ thân không đành lòng để nó ở lại Thái Bình vương phủ hư hao tài hoa, cho nên mấy năm trước bảo nó một mình rời nhà, bước chân vào giang hồ, nhưng không ngờ đánh bừa mà trúng…… Có thể để lại huyết mạch và hy vọng cho hoàng gia, quả thật là tổ tông phù hộ a!  Con ta sau khi nghe tin thích khách, tìm đến Lục đại hiệp hỗ trợ, nếu không nghịch tặc sẽ che thiên tế nhật, thật là trời xanh có mắt mà .”

Cung Cửu động tác tiêu sái khom người, ôn hòa có lễ nói:“Tiểu Vương ra mắt các vị đại nhân.” Nói xong hắn lại nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, cười nhẹ nói:“đại ân của Lục đại hiệp, đời này không dám quên.”

Lục Tiểu Phụng thoáng nhướng may, lại chớp mắt vài cái với Cung Cửu, nhún vai, không thèm nhắc lại nữa.

Bởi vì dưới tình cảnh này, căn bản không tới phiên Lục Tiểu Phụng nói chuyện, các đại thần hai mắt tỏa sáng này đều nhào lên, giờ khắc này, trong mắt bọn họ Cung Cửu quả thực biến thành cứu thế chi thần, có thể nói là đại bảo bối thiên hạ đệ nhất– huyết mạch hoàng thất cuối cùng vẫn không bị cắt đứt, quả nhiên là tử vi tinh diệu, hoàng thiên phù hộ a !

Không chuyện gì có thể thuận lý thành chương, còn rõ ràng lưu loát như chuyện: tất cả mọi người trong phủ Nam Vương bị một lưới bắt hết, đều vào ngục; Mà cố sự Thái Bình vương thế tử “Chịu nhục, ẩn thân giang hồ”, cùng Lục Tiểu Phụng “Nghĩa bạc Vân Thiên, liều chết phá án” truyền khắp thiên hạ — đây thật là truyền kỳ mạo hiểm nhất lại bất khả tư nghị nhất trong triều đại từ trước tới nay, vả lại, đại án mưu nghịch cực giống hí kịch, đủ để diễn sinh ra vô số truyền thuyết thuật lại truyền lưu đời sau.

Bất quá truyền thuyết kia đều là chuyện về sau, hiện giờ triều đình còn có hai chuyện trọng yếu chờ làm, đó là lễ tang tiên đế và đại điển tân hoàng đăng cơ.

Sau khi Tiên đế bị hại, lại bị nhóm nghịch tặc Nam Vương phủ lấy thân phận Nam Vương thế tử hạ táng, chuyện này nghe rợn cả người…… Thân là Hoàng đế tiếp bước, Cung Cửu tất nhiên phải giúp vị đường huynh đáng thương này của hắn “Bình định”, mà chuyện càng đương nhiên hơn, chính là phải xử tội phụ tử Nam Vương đầu sỏ mưu nghịch, để tiên đế trên trời linh thiêng cảm thấy an ủi.

Phụ tử Nam Vương sau ngự hoa viên chi biến, liền bị áp vào cung, do trọng binh canh giữ, không chuẩn bất cứ kẻ nào thăm hỏi.

Bất quá “Bất cứ kẻ nào” nà, đương nhiên không gồm Cung Cửu ra lệnh rồi.

Một ly rượu độc lót bụng, Nam Vương liền đi đời nhà ma, Cung Cửu không có hứng thú tốn nhiều miệng lưỡi với Nam Vương, trực tiếp dứt khoát lấy mạng lão. Nhưng Nam Vương thế tử nha…… Cung Cửu vẫn rất thích ý nói thêm mấy câu với gã, không phải tha, lên mặt mà thôi.

Cung Cửu mặc một thân thường phục Hoàng đế rồng bay phượng múa, thần thái phi dương bước vào gian cung thất âm u này, trên cao nhìn xuống Nam Vương thế tử đang cuộn tròn trong góc, co thành một cục, sắc mặt xám xịt, uể oải không phấn chấn kia — rất châm chọc là, Nam Vương thế tử lúc này còn mặc bộ triều phục Hoàng đế kia: Ai bảo hắn vừa hạ triều liền lọt vào bẫy của Cung Cửu chứ? Mà lấy “Tài đại khí thô” của Cung Cửu, tự nhiên sẽ không có hứng thú đi lột quần áo người khác để mặc, mà bộ long bào này nha, coi như là Cửu công tử lòng dạ bo dung bố thí cho gã đi .

Nam Vương thế tử mãn nhãn không cam lòng nhìn về phía Cung Cửu, cười lạnh tự giễu nói:“Không thể tưởng được…… phụ tử ta hao tổn tâm cơ, cũng khiến người khác nhân cơ hội! vận khí của ngươi thật tốt a……”

Cung Cửu ngạo nghễ cười nói:“Đến hôm nay, ngươi còn nghĩ những thứ ta đoạt được đều nhờ vận khí à, ngươi không thua thì ai thua đây? Ngươi chỉ là hòn đá kê chân của ta thôi.”

Nam Vương thế tử nghe vậy kinh ngạc, hỏi:“Ngươi có ý gì?”

Cung Cửu vô cùng sung sướng khi người gặp họa thở dài một hơi, lập tức lại “Lạc lạc ” bật cười, nũng nịu nói:“Thế tử nhanh vậy liền quên thiếp rồi à, thật khiến người ta thương tâm mà……” tiếng cười Này, ngữ điệu này, rõ ràng là tiếng nói của Công Tôn đại nương a !

Nam Vương thế tử trợn to hai mắt, run cầm cập nói:“Ngươi…… Ngươi? !”

“thế nào, bị đả kích à? Không chỉ có vậy nha,” đuôi lông mày Cung Cửu nhướng lên, cằm giương lên, Nam Vương thế tử nhìn theo, lại thấy Diệp Cô Thành quần áo bạch y, bình thản ung dung đi tới, biểu tình vẫn bình tĩnh lãnh đạm như ngày nào.

Nhưng khi Diệp Cô Thành đi đến bên người Cung Cửu, Cung Cửu lại thẳng vươn tay, liền ôm eo Bạch Vân thành chủ đường đường, mà Diệp Cô Thành chỉ lạnh nhạt nhìn Cung Cửu một cái, cũng không nói chuyện, cũng không cự tuyệt.

Cung Cửu cười dài nhìn về phía Nam Vương thế tử, đắc ý nói:“Ta chính là tình nhân của Bạch Vân thành chủ…… A không, trên thực tế là phu nhân…… Thế tử ngươi xem, chúng ta xứng không?”

Sắc mặt Nam Vương thế tử xanh rồi lại trắng, mơ màng có thể nhận thấy tâm hắn đã nát thành bột phấn, trực tiếp bị gió cuốn đi……

Dùng sức nhắm chặt đôi mắt, mở ra lần nữa, Nam Vương thế tử lúc này mới thật sâu ngóng nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Nguyên lai…… là thế……” Nói xong hắn dừng một chút, cứ như bỗng nhớ tới điều gì, không khỏi cảm khái nói:“Còn nhớ đêm đó, trước khi chết Hoàng đế nói với ngươi ‘Khanh bản giai nhân, nề hà theo tặc’, ta còn mừng thầm trong lòng một phen, không ngờ ‘Tặc’ này lại là người kẻ! nguyên lai trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi a……”

Cung Cửu quả thật thích làm ngư ông nhất, nhưng hiện giờ ngư ông này cũng trắng mặt, dùng thanh âm rít ra từ kẻ răng nói:“Khanh bản giai nhân, nề hà theo tặc? !” Hắn lại nhìn về phía Diệp Cô Thành, căm giận nói:“A Thành, có người đùa giỡn ngươi, ngươi sao không nói cho ta biết?”

Diệp Cô Thành cảm thấy khóe miệng y không tự chủ được run rẩy lên: Nói…… Nói ngươi muội a ! người đùa giỡn ca đã bị ca giết quách rồi…… Nghe ngữ khí Cung Cửu nói, rất có nghĩ khác a, rốt cuộc ai là phu nhân của ai? !

Yên lặng liếc liếc Nam Vương thế tử sắc mặt cổ quái, vẻ mặt dại ra một cái, Diệp Cô Thành thản nhiên nói:“Đừng vô nghĩa, giết nhanh đi.” Nói xong Diệp Cô Thành đập rớt bàn tay Cung Cửu khoát lên hông y, xoay thẳng ra khỏi cung thất — nói, tật xấu thích dong dài của đại nhân vật phản diện sao lại không chữa hết thế này?

May mà Cung Cửu vẫn thực nghe lời Diệp Cô Thành, hắn sải mấy bước dài, vươn tay nắm cổ Nam Vương thế tử, cười lạnh nói:“Đa tạ ngươi báo cho ta biết chuyện này, ta sẽ tạ lễ cho ngươi.” Dứt lời, chỉ nghe “Răng rắc” Một tiếng, Nam Vương thế tử nghiêng đầu, liền đoạn khí.

Ném thi thể, Cung Cửu xoay người liền đuổi theo Diệp Cô Thành, bất quá Diệp Cô Thành cũng không đi xa, liền đứng ngoài cửa chờ hắn. Thấy thế, cơn giận của Cung Cửu tiêu hết, trên mặt tiếu ý doanh doanh, đi lên kéo cánh tay Diệp Cô Thành, nói:“A Thành…… Khanh bản giai nhân, ba đường huynh đệ chúng ta đều bị ngươi mê đảo rồi a.”

Diệp Cô Thành không nói lời nào, mặc kệ Cung Cửu – cái đuôi cũng sắp chỉ lên trời rồi, thật là lên mặt quá mà.

Giang sơn mỹ nhân đều có trong tay, Cung Cửu tự nhiên đắc ý, bất quá rất nhanh hắn lại thu cười, âm u nói:“ hành tung của Ngô Minh, ta đã tra được .”

Tất cả sự tình, cuối cùng vẫn nên có một kết thúc trần ai lạc định.

Thi thể Tiên đế còn nằm trong mộ thất Nam Vương thế tử, Cung Cửu xử trí phụ tử Nam Vương xong, liền sai người phá mộ, khai quan, lấy xác, lần nữa lấy lễ long trọng dành cho Hoàng đế để an tán. Mà Nam Vương thế tử thân là phản thần nghịch tặc, không có khả năng lại nằm vào ngôi mộ tử thế xa hoa trước kia, nhưng phụ tử Nam Vương lại có một mộ thất đơn sơ che gió che mưa cho bọn hắn, chúng thần đều khen Cung Cửu nhân đức .

Bất quá Diệp Cô Thành biết, Hoàng đế đáng thương kia cuối cùng lại bị chôn chung với Nam Vương, mà “Hoàng đế thật” được đại táng thật tốt kia, kỳ thật là Nam Vương thế tử — ai bảo Hoàng đế trước khi chết còn nói câu “Khanh bản giai nhân, nề hà theo tặc” chứ? Càng trọng yếu hơn là, ai bảo Nam Vương thế tử trước khi chết lại phun chuyện này ra, nói cho Cung Cửu chứ…… Diệp Cô Thành tỏ vẻ vừa không biết nói gì lại muốn bật cười trước chuyện này: Cung Cửu người này thật là lòng dạ hẹp hòi a, đối với người chết cũng thù vặt đến thế.

______________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play