Diệp Cô Thành vẫn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hoàng đế, trong lòng lại không khỏi bật cười: Hoàng đế rốt cục vẫn nói ra câu nói “Rất có nghĩa khác” này a, đây không phải đang trêu ghẹo y sao? Bất quá ca theo không phải giặc, mà là biến thái a – mà nói gì thì nói, Hoàng đế nên may mắn biến thái không ở nơi này đi.

Vô luận mục đích Hoàng đế nói những lời này có phải vì trêu ghẹo Diệp Cô Thành không, nhưng kẻ nghe được hiển nhiên không thể bình tĩnh như Diệp Cô Thành — tỷ như Nam Vương thế tử, gã đột nhiên mặt đỏ bừng, sải hai bước dài lên trước, hung tợn nói:“Thắng làm vua thua làm giặc! ngôi vị hoàng đế này ngươi đã ngồi đủ lâu, cũng nên đổi người ngồi rồi chứ!” Hoàng đế đã chết đến nơi rồi cư nhiên còn dám trêu ghẹo Bạch Vân thành chủ, cả Nam Vương thế tử cũng không thể nhịn a !

Diệp Cô Thành còn đang yên lặng nghĩ: Nam Vương thế tử và Hoàng đế đều là oa nhi bất hạnh như nhau, có gì cần kích động …… Còn có, ngươi đoạt lời kịch của ca rồi…… Bỗng nghe Nam Vương thế tử đột nhiên kêu:“Vương An !”

“Nô tỳ tại.” Một lão thái giám mặt nhăn nheo như cúc hoa từ sauđiện  đi ra, trên tay lão cầm một bộ long bào.

Hoàng đế nhìn Vương An, lạnh giọng:“Nguyên lai là tên nô tài ngươi! Lại dám cùng Nam Vương phủ trong ứng ngoại hợp mưu triều soán vị…… Trẫm lúc lập Đông Cung liền cọi ngươi là tâm phúc, ngươi lại hồi báo trẫm như vậy sao?”

Lão thái giám Vương An cũng không nhìn Hoàng đế, không biết là chột dạ hay gì khác, lão cứ như không nghe thấy lời Hoàng đế nói, đôi mắt già nua mờ tối của lão, chỉ yên lặng nhìn long bào trên tay: Bào sắc minh hoàng, cả choàng và tay áo đều màu thạch thanh (màu xanh tro), phiến kim duyên, hai vai hoa văn, phân thành mười hai bậc, chính giữa là đám mây ngũ sắc, trước sau là hình rồng -, vạt áo trái phải lại có thêm một con rồng, tay áo cũng có một con, quần lập thủy hạ phúc Bát Bảo mở ra — đó là long bào của Hoàng đế, tượng trưng cho quyền thế cao nhất, trong thiên hạ chỉ có Hoàng đế có thể mặc. Nhưng lão thái giám kia lại dâng long bào lên trước mặt Nam Vương thế tử, nịnh nọt cười:“Thỉnh Hoàng Thượng thay quần áo.”

Nam Vương thế tử vừa lòng cười cười, đã thoát áo khoác của hắn ngay tại chỗ, thay long bào.

Hoàng đế thấy vậy, trong lúc nhất thời giận quá hóa cười, nói:“Ngươi cho rằng chỉ cần mặc long bào vào thì liền là Hoàng đế sao? Buồn cười ! thần dân thiên hạ tuyệt không nhận ngươi, ngươi thủy chung chỉ là nghịch tặc !”

Nam Vương thế tử hơi lắc đầu, thở dài:“Trong điện ân nấu thích khách, Nam Vương thế tử vì lộ trong sạch, can đảm hộ giá mà chết, trẫm thật rất đau xót. Chỉ có thể ban ân cho kỳ phụ đã hạ dưỡng ra kì tử này.” Gã vừa nói những lời này, vừa kéo ra một tầng dịch dung mỏng manh từ sau gáy lên, lộ ra gương mặt giống y như Hoàng đế.

Đến lúc này, sắc mặt Hoàng đế rốt cục thay đổi, hắn đã hiểu đây là âm mưu thế nào — không có mưu nghịch, cũng không có soán vị, chỉ có một cuộc ám sát, khiến Nam Vương thế tử hộ giá bỏ mình…… Nhưng trên thực tế, chết là Hoàng đế chân chính, mà Nam Vương thế tử tất nhiên sẽ thế thân hắn trở thành cửu ngũ chí tôn!

Sau lưng Hoàng đế đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim phảng phất như sa vào vô tận, tuy hắn đã tự nhủ trấn định, nhưng biểu tình vẫn lộ ra một tia kinh hoàng — Diệp Cô Thành bình tĩnh bàng quan thấy vậy, không chút thành ý dưới đáy lòng mặc niệm dùm Hoàng đế một lát: Kỳ thật Hoàng đế này coi như cũng được, ít nhất hắn mạnh hơn Nam Vương thế tử nhiều, chỉ tiếc hai oa nhi bi đát này còn có một đường huynh đệ biến thái…… Cho nên bi kịch và thảm kịch đều đành chịu vậy.

Nam Vương thế tử đương nhiên không có khả năng biết trước thảm kịch của gã, giờ khắc này đúng là thời điểm gã đắc ý nhất từ trước tới nay, chỉ thấy gã thản nhiên đưa ngoại bào và vật dịch dung của mình cho Vương An, lạnh lùng cười, nói:“Đợi đến khi Nam Vương thế tử qua đời, liền cho ngươi đi đổi trang phục cho hắn.”

Vẻ mặt Vương An như vinh hạnh đến cực điểm, vô cùng cung kính khom người nói:“Nô tỳ cẩn tuân thánh mệnh !”

Hơi gật đầu ý bảo, Nam Vương thế tử lại lần nữa nhìn về phía Diệp Cô Thành, trong giọng nói mang theo khát khao và chờ đợi, nói:“Như thế xin phiền sư phụ .”

Diễn đến đây rồi, cũng phải đặt dấu chấm hết thôi, Diệp Cô Thành hờ hững nhìn Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, Hoàng đế cũng nhìn Diệp Cô Thành, vừa bất đắc dĩ lại tuyệt vọng nói:“Trẫm vâng mệnh trời, ngươi dám làm xằng?” Hắn tự biết khó có thể may mắn thoát khỏi, chỉ có thể phô trương thanh thế một phen cuối cùng, cũng đã chẳng còn cách nào.

Nghe Hoàng đế nói thế, biểu tình của Nam Vương thế tử sựng lại, có lẽ hắn thật dự sinh chút khiếp đảm; Nhưng Diệp Cô Thành đương nhiên dám, hoàng quyền trong lòng y vốn chẳng cao quý chi cả, đừng nói gì đến “Vâng mệnh trời” , cho nên y chỉ nhẹ nhàng bâng quơ xuất kiếm thu kiếm, liền chấm dứt tập tuồng nặng nề soán vị này.

Con người chung quy không thể thoát khỏi cái chết, vô luận là Hoàng đế hay khất cái, cũng không có gì gọi là mệnh quý mệnh tiện, chết rồi thì cái gì cũng thành hư không, tất cả mọi người đều giống nhau .

Hoàng đế chết, chết dưới kiếm của Diệp Cô Thành.

Nam Vương thế tử kích động đến vẻ mặt đỏ bừng, tay chân cũng không biết nên đặt chỗ nào. Vương An đi tới, run rẩy tay, bắt đầu thay trang phục và dịch dung cho Hoàng đế Nam Vương thế tử vừa chết, Nam Vương cũng tự lực cánh sinh, xê dịch đống thi thể trong điện cho tốt…… Chỉ có Diệp Cô Thành, y vẫn vẻ mặt lãnh đạm đứng, bạch y như tuyết, không nhiễm trần ai, phảng phất nhưng chuyện phát sinh lúc này trước mắt y chỉ là một việc vặt nhỏ bé, mà không phải là đại sự kinh thiên hành thích soán vị.

Không lâu sau, phụ tử Nam Vương cũng như Vương An liền bố trí đại điện tốt đẹp, Nam Vương thế tử lập tức kích động khó nhịn ngồi lên long ỷ, thỏa mãn đến không kềm chế được.

Diệp Cô Thành lúc này mới thản nhiên nói:“Việc này đã thành, ước định giữa ta và ngươi đã xong. Giải dược đâu?” Tuy Diệp Cô Thành thập phần rõ ràng vôn chẳng có giải dược gì, nhưng hình thức vẫn phải làm chứ .

Nam Vương thế tử giật mình, nặn ra một nụ cười gượng, nói:“Này…… Sư phụ đừng nóng vội, chờ……” Gã còn chưa nói hết, ngoài điện liền truyện vào một giọng nói trung khí mười phần:“Khải tấu bệ hạ, nghịch tặc Công Tôn thị đã phải đền tội, xin cho vi thần Ngụy Tử Vân đi vào tường bẩm !”

Nam Vương thế tử thấy sắc mặt Diệp Cô Thành đột nhiên biến, thầm nói không ổn, vội vàng giải thích:“Giải dược có trong Nam Vương phủ, ta lập tức bảo người mang tới……”

Không biết rằng Diệp Cô Thành cũng chẳng phải lo vì giải dược giả dối hư ảo nào đó, trong thoáng chốc y bị tình huống nằm ngoài dự đoán làm ngớ người, ngay cả lòng bàn tay cầm kiếm cũng chảy cả mồ hôi: Công Tôn thị đền tội…… Vậy Cung Cửu đâu? Biến thái hẳn sẽ không lật thuyền trong mương chứ, vậy thật là trò cười thiên hạ a!

Nghĩ đến đây, Diệp Cô Thành đã chẳng còn hứng thú nói với Nam Vương thế tử thêm câu nào, y lập tức thi triển khinh công bay vào nhĩ phòng sau điện, sau đó lại phá cửa sổ bay ra, dựa theo lộ tuyến trước quẹo trái quạo phải một loạt, liền ẩn vào một ám đạo lặn ra ngoài cung.

Mà lúc này trong đại điện, Nam Vương thế tử vẫn nhìn chằm chằm vào hướng nhĩ phòng yên lặng xuất thần, Nam Vương lại cười lạnh nói:“Diệp Cô Thành tuyệt đối không lưu lại được, ngô nhi cứ thừa dịp hạ lệnh Ngự Lâm quân giết luôn đi.”

Nam Vương thế tử nghe vậy, trong lòng liền sinh ra một ít bất mãn với Nam Vương, có lẽ là vì Diệp Cô Thành, nhưng càng trọng yếu hơn là, Nam Vương thế tử hiện tại là Hoàng đế — Người làm Hoàng đế, chẳng lẽ còn nguyện ý nghe lời người khác nói sao? Cho dù cái kẻ ra lệnh kia là cha gã, cũng không được.

Vì thế Nam Vương thế tử không ứng, chỉ bảo Vương An mở cửa điện ra, Ngụy Tử Vân hấp tấp đi đến, đã thấy thi thể đầy đất, trong đó còn có ân tiện hảo huynh đệ của hắn, nhất thời kinh hãi, cả quỳ xuống thỉnh an cũng quên bén, liền bật hỏi:“Này…… Bệ hạ, đây là chuyện gì xảy ra?” Dù sao trước kia hắn cũng là người trong giang hồ, tính tình khá nóng, đối xử với Hoàng đế cũng coi không cung kính lắm.

Hoàng đế biết Ngụy Tử Vân trung thành, đương nhiên sẽ không so đo với hắn, nhưng Nam Vương thế tử thì khác a, hắn vốn vì Diệp Cô Thành và Nam Vương mà nghẹn cục tức, nay càng bất mãn, sau khi mạnh mẽ áp chế, liền thản nhiên nói:“Trong điện có thích khách khác, Nam Vương thế tử và ân tiện hộ giá bỏ mình……” Nói xong gã vỗ mạnh vào ngai vàng, đứng lên, nghiêm nghị hạ lệnh:“Ngụy Tử Vân, trẫm lệnh cho ngươi lập tức tróc nã đám người Thái Bình vương thế tử, giải vào thiên lao, chờ ngày thẩm vấn !”

Nếu “Nam Vương thế tử” đã hộ giá bỏ mình, như vậy sự kiện thích khách lần này tự nhiên sẽ cho Thái Bình vương phủ gánh tội thay — ai nào chịu oan ức, vốn không nằm ở mặt sự thật, chỉ nằm ở…… Hoàng đế muốn ai gánh, ai phải phải gánh, ai bảo gã là Hoàng đế chứ.

Mà mái hiên bên này, Diệp Cô Thành một đường chạy tới, vội vội vàng vàng đi tới nơi sớm đã ước định với Cung Cửu, xa xa liền thấy được người kia, quần áo bạch y, lẻ loi dưới ánh trăng, Diệp Cô Thành liền an tâm, lúc này mới thả chậm cước bộ đi qua.

Cung Cửu phát hiện có người, quay đầu lại, thấy là Diệp Cô Thành, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói:“Tuy an bài kín đáo, kế hoạch thuận lợi, ta vẫn tâm thần không yên, chỉ lúc này thấy được ngươi, mới thấy tâm an.” Nói xong hắn đi lên phía trước nắm lấy tay Diệp Cô Thành, ôn nhu hỏi:“A Thành, ngươi có lo cho ta không?”

Hai má Diệp Cô Thành hơi nóng lên, nhưng thầm nghĩ: Biến thái lại buồn nôn, thiệt làm người ta chịu không nổi a…… Bất quá ca không thèm lo cho biến thái đâu…… Nghĩ đến nghĩ lui như thế, Diệp Cô Thành vẫn hỏi:“Chuyện có biến cố?”

Cung Cửu hơi gật đầu nói:“Ngụy Tử Vân đám ngươi kia bám theo ta thật chặt, không thể thoát thân, may mà chuẩn bị chu toàn trước, có người tiếp ứng, liền đá thi thể Công Tôn ra chắn tên .” Diệp Cô Thành sáng tỏ, nghĩ nghĩ, lại hỏi:“Hậu kế liệu có ảnh hưởng?”

Cung Cửu cười nói:“Không có việc gì, ta đã an bài nội ứng đi để ý đầu đuôi, sẽ không lưu lại sơ hở.” Diệp Cô Thành lúc này mới gật đầu nói:“Nếu thế, chúng ta xuất phát đi tìm Lục Tiểu Phụng?”

“Không vội,” Cung Cửu thu tiếu ý, nói:“Chúng ta còn phải ở lại kinh thành trì hoãn thên một hai ngày, coi xem chuyện này có biến không, đúng lúc nhân cơ hội này, ta mang ngươi đi gặp một người.”

Diệp Cô Thành khó hiểu nhìn Cung Cửu, nhưng trong lòng y đã có suy đoán mơ hồ. Thế nhưng Cung Cửu lại thừa nước đục thả câu, hắn cười hì hì ôm lấy Diệp Cô Thành, để sát vào tai y, ái muội nói:“Bất quá chuyện đó cũng không gấp…… Chuyện gấp nhất bây giờ là…… Ta muốn ngươi ……”

“……”

Mặt trăng lặn mặt trời dâng, lại là một ngày mới. Đêm sinh thần của Hoàng đế liên tục gắp phải thích khách, tự nhiên dấy lên một trận tinh phong huyết vũ chốn kinh thành.

Trong cung nhóm thống lĩnh Ngự Lâm quân khó tránh khỏi trách nhiệm, Hoàng đế trách mắng họ một phen, lại giết chết không ít tâm phúc, ngay cả Ngụy Tử Vân tâm phúc trước đây của Thánh Thượng cũng bị khiển trách giam vào nhà suy ngẫm lỗi lầm, quả nhiên là lòng vua khó lường, thật khiến không ít người thầm ưu sầu.

Mà Hoàng đế gặp chuyện nghe nói là do Thái Bình vương bày kế, còn có ý đồ giá họa cho Nam Vương, nhưng cuối cùng Nam Vương thế tử hộ giá qua đời, mới bóc trần âm mưu này. Phụ tử Thái Bình vương đã bị giam vào thiên lao, chờ Hoàng đế xử trí .

Sự kiện hoàng thất “Tự giết lẫn nhau” này luôn là đề tài tuyệt nhất đề bàn tán của đám người trong giang hồ, các loại đồn đãi về tối đó rất nhanh liền lan tràn.

Nhưng lúc này, sâu trong thiên lao nghiêm mật, lại có hai Bạch y nhân công khai, quang minh chính đại đi vào, đi gặp phụ tử Thái Bình vương mà Hoàng đế đã nghiêm lệnh không cho bất cứ kẻ nào thăm hỏi. Ai bảo bổng lộc của đám thủ vệ thiên lao lại ít thể chứ? Chỉ cần là chuyện có tiền làm được, đối với Cung Cửu mà nói đều là việc nhỏ.

Lúc này bất quá chỉ vừa qua một đêm, Thái Bình vương liền tiều tụy không ít – từ trước đến nay an phận thủ thường, nhàn vân dã hạc lão tự nhiên lại bị liên lụy vào đại họa ám sát Hoàng đế này, còn có thể có kết quả tốt gì sao? Bất quá kẻ sinh trong hoàng thất, vấn đề mạng không phải của mình Thái Bình vương cũng đã sớm nhìn ra.

Nhưng Thái Bình vương vẫn không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may mà thằng nghịch tử mắn nhiều năm không có tin tức của lão chẳng biết đang chốn nào, cả nữ nhi cũng sớm bị mang đi, như vậy cho dù Thái Bình vương phủ thật sự bị phán xử trảm cả nhà, chôn cùng lão cũng chỉ có một nhi tử giả thôi — nghĩ đến đây, Thái Bình vương thập phần ghét bỏ nhìn thoáng qua “Thái Bình vương thế tử” chui vào góc tường mà run rẫy kia, con lão sẽ chẳng vô tích sự cái thứ này đâu.

Nhi tử chân chính của Thái Bình vương tự nhiên sẽ không vô tích sự, Cung Cửu yên lặng nhìn nhà tù thấp bé âm u trước mắt, lập tức vươn tay nhẹ nhàng sờ, liền trực tiếp vặn đứt cái khóa sắt trên cửa, sau đó hắn chậm rãi đẩy cửa lao ra, đi vào.

Thái Bình vương nghe được tiếng mở cửa, đầu tiên là giật mình, lão còn tưởng nhanh vậy đã có người đến thẩm vấn lão, nhưng khi Thái Bình vương nhìn thấy Cung Cửu, liền như bị một tia sét đánh trúng vào người, trực tiếp làm lão mơ màng, chỉ có thể ngơ ngác lẩm bẩm:“Ngươi…… Ngươi là……”

Cung Cửu cẩn thận đánh giá Thái Bình vương — so với phụ vương trong trí nhớ của hắn, Thái Bình vương thật sự già đi rất nhiều. Nhưng nghe Thái Bình vương nói thế, Cung Cửu vẫn nhịn không được trào phúng hỏi ngược lại:“Sao, cả ta ngươi cũng không nhận ra à?”

Thái Bình vương đứng bật dậy, một bên giơ chân một bên cả giận nói:“Nghịch tử, ngươi còn biết trở về……” Nhưng nói đến đây, sắc mặt lão lập tức đại biến, vội vàng nói:“Ngươi đã đi nhiều năm vậy rồi, hiện tại cần gì phải về? Ngươi đi mau đi, đi càng xa càng tốt –” Thái Bình vương chỉ vào kẻ trong góc tường, nói tiếp:“Hắn mới là con ta, ngươi chạy nhanh đi.”

“Thái Bình vương thế tử” kia tuy nhát gan yếu đuối, nhưng cũng không ngốc, hắn nghe đến đó, tự nhiên hiểu được thân phận của Cung Cửu, lập tức hé miệng, lớn tiếng gào lên:“Ta không phải Thái Bình vương thế tử ! thế tử chân chính ở chỗ này, đừng giết ta, thả ta đi……” Hắn gào to, đứng dậy phóng ra ngoài cửa lao.

Thái Bình vương nhất thời khẩn trương, liên tục ra hiệu bảo Cung Cửu rời đi, Cung Cửu không chút hoang mang, chỉ tiếp tục nhìn Thái Bình vương, thấy vẻ mặt lão chân thành tha thiết, quả thật rất lo lắng, Cung Cửu không khỏi cảm thấy lòng ấm lại.

Về phần “Thái Bình vương thế tử” kia, không đợi hắn vọt tới cửa lao, liền có một đạo kiếm quang trắng loáng chợt lóe, tiếng gào của hắn im bặt, người cũng ngã nhào xuống, máu tươi từ cổ họng ào ào chảy ra không ngừng, trong nháy mắt không còn tiếng động.

Diệp Cô Thành cũng đi vào phòng giam nhỏ hẹp này, lẳng lặng đứng.

Thái Bình vương căn bản không phản ứng kịp, lúc này lão cảm thấy như bị nhét một đống ma đoàn[3] vào đầu, chỉ có thể kinh ngạc nhìn nhi tử lão nhiều năm không thấy. Cung Cửu vẫn thong thả nở nụ cười, hắn dắt tay Diệp Cô Thành, đi đến trước mặt Thái Bình vương, nói:“Kỳ thật hôm nay ta đến, chỉ muốn cho ngươi nhìn y, Diệp Cô Thành, người trong lòng ta…… Dù sao ngươi cũng là phụ thân ta mà.”

[3] Ma đoàn: là một loại bánh bằng gạo nếp có thêm đường trắng mỡ heo và nước nhào thành, có rắc mè lên mặt, có hình minh họa bên dưới.

Diệp Cô Thành không nói lời nào, lại cảm thấy có chút nóng mặt, đây là gặp cha chồng hay là cha vợ hay là cha chồng đây……

Cho dù Thái Bình vương không giao thiệp nhiều với giang hồ, nhưng cũng từng nghe nói Bạch Vân thành chủ đỉnh đỉnh đại danh, mắt lão bỗng trợn lớn, nhìn nhìn Diệp Cô Thành, lại nhìn nhìn Cung Cửu, run giọng hỏi:“Ngươi…… Ngươi có ý gì?”

Cung Cửu ngạo nghễ cười nói:“Không có ý gì khác, chỉ là đến nói cho ngươi một tiếng, ta đã có người yêu. Bất quá ta sẽ không như ngươi, bất lực như thế, cả người mình thương cũng không thể bảo vệ? !”

Thái Bình vương trong lúc nhất thời nói không nên lời, thật lâu sau, mới thở dài một tiếng, nói:“Kỳ thật ta cũng đoán được, ngươi thế tử không làm lại trốn nhà đi, có phải đã biết chuyện của mẫu phi ngươi không.” Lão cười khổ, nói tiếp:“Ngươi nói đúng, ta cả người mình thương cũng bào vệ không được, quả thật vô dụng quá……” sau đó lão lại nhìn nhìn Diệp Cô Thành, rốt cục đau thương lại xúc động nói:“Chuyện của các ngươi ta đã biết, tóm lại từ trước đến nay ta cũng không quản được chuyện của ngươi, hết thảy liền tùy ngươi thích thế nào đi. Dù sao nay ta đã phạm vào đại tội ám sát Hoàng đế, sợ là mạng không còn lâu…… Ngươi còn trở về gặp ta một lần, coi như cũng có lòng rồi.”

Diệp Cô Thành bỗng cảm thấy Thái Bình vương có chút đáng thương, Cung Cửu phỏng chừng cũng đã xúc động, hắn hơi quay mặt đi, nói:“Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu. Ám sát Hoàng đế là phụ tử Nam Vương…… Về phần ngươi, sẽ rất nhanh có thể làm thái thượng hoàng nhàn nhã hưởng lạc.”

“……” Thái Bình vương nghe vậy, im lặng một lúc lâu, cũng không hỏi Cung Cửu bí ẩn và âm mưu cụ thể ra sao, chỉ cười thở dài:“Nguyên lai là vậy, nhi tử của ta và A Viện quả nhiên bất phàm…… Phúc ca nhi, vậy phụ vương liền chờ tin lành của ngươi.”

Phốc! Diệp Cô Thành suýt nữa phun cười: Phúc ca nhi…… Thế giới này bề ngoài như huyền huyễn, kinh dị và tranh bá sau lại là trạch đấu ……

“……” Cung Cửu cảm giác được tay Diệp Cô Thành hơi run lên một cái, không khỏi bất đắc dĩ nghĩ: Lão gia hỏa khẳng định là cố ý, không hổ là cha ta nha, nhanh như vậy liền lạt lại một ván .

Bất quá cũng không thể khiến lão gia hỏa quá đắc ý, Cung Cửu nghĩ vậy, liền vẻ mặt bình tĩnh gật đầu:“Thái Bình vương thế tử đã sợ tội tự sát, Hoàng đế dưới áp lực của hoàng thất, sẽ không đến mức xử trảm thúc phụ là ngươi.” Nói xong hắn tự phụ nở nụ cười, nói:“Ngươi liền an tâm dưỡng lão đi, chờ ngày ta trở lại kinh thành lần nữa, đó là lúc ta đăng cơ làm vua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play