Hai bạch y nam tử phong thần tuấn tú cùng đứng tại đuôi thuyền, xa trông thanh sơn quái thạch, gần xem cá bơi trong dòng, bất giác, đã hóa thành  phong cảnh trong mắt người khác.

Chỉ có điều, trong đó có một người sắc mặt không được đẹp lắm.

“Thành chủ…… Hôm nay tâm tình không tốt ư?”

Diệp Cô Thành căn bản mặc kệ Cung Cửu, trong lòng đang phỉ nhổ chính mình — biết rõ Cung Cửu là cái tên đức hạnh ra sao rồi, còn muốn làm bằng hữu với hắn, thật là tự làm bậy, tự tìm phiền não mà.

Cung Cửu trợn mắt nhìn, hôm nay từ lúc gặp mặt đến lên thuyền, Diệp Cô Thành nửa lời cũng không thèm nói, rốt cuộc hắn chọc giận Kiếm Thánh không được tự nhiên này chỗ nào rồi trời?

Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là vì…… Sa Mạn? Cung Cửu sờ sờ cằm, bỗng liền biến ra biểu tình ái muội, ngữ điệu sỗ sàng nói:“Thành chủ không phải đang ghen chứ? A, nữ nhân như vậy, sao có thể đánh đồng với thành chủ…… trong lòng Cung Cửu, chỉ có một mình thành chủ thôi hà……” lời trêu đùa nói tới đây đã không thể tiếp tục, vì trong nháy mắt kiếm quang cực kỳ minh lượng chợt lóe, Cung Cửu hơi nghiêng thân, lan can phía sau đã đứt thành hai đoạn, bề mặt thập phần bằng phẳng.

Diệp Cô Thành từ lúc xuất kiếm đến thu kiếm chỉ trong chớp mắt, y khống chế lực đạo vô cùng tốt, không đến mức tổn hại con thuyền, làm mọi người rơi xuống sông bơi vài vòng, chỉ là chém đứt một chút thanh ngang để cảnh cáo mà thôi. Trên thực tế Diệp Cô Thành cũng chẳng phải tức giận gì, y chỉ dở khóc dở cười — Diệp Cô Thành cũng không ngại bị mĩ nam đùa giỡn, thật sự, mặc dù y càng hy vọng chuyện phát sinh là y đi đùa giỡn mĩ nam hơn…… Nhưng đối với bị biến thái đùa giỡn mà nói, Diệp Cô Thành tự nhận còn chưa có khẩu vị nặng đến thế……

Huống chi, Diệp Cô Thành quả thật là vì Sa Mạn mà cảm thấy khó chịu.

Một kiếm đi qua, Cung Cửu cũng đứng đắn lên, ngữ khí nghiêm nghị nói:“Kiếm quang như hồng, kiếm xuất như thần, Bạch Vân thành chủ quả nhiên danh bất hư truyền.” Chỉ tốc độ và lực khống chế của một kiếm này, đã có thể nhìn ra bản lĩnh của Diệp Cô Thành, phải nói, may mà Diệp Cô Thành không thật sự muốn đâm chết hắn…… Cung Cửu cười thầm trong lòng, nếu đánh thật, chỉ sợ người trên thuyền đều ướt sũng hết.

“Hừ.” Diệp Cô Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lợi hại quét đến.

Nguyện ý lên tiếng vẫn tốt hơn hờ hững, Cung Cửu thấy thế vội vàng cười ngượng giải thích:“Thành chủ đêm qua hảo tâm nhắc nhở, Cung Cửu tất nhiên mang ơn. Nhưng chuyện của Sa Mạn cũng không như thành chủ suy nghĩ, nếu do hiểu lầm như vậy mà mất đi người bằng hữu như thành chủ, vậy thì thật làm Cung Cửu nuốt hận cả đời .”

Diệp Cô Thành hơi chọn mi, đạm mạc nói:“Nửa đêm trở lại, anh hùng cứu mỹ nhân, lại có hiểu lầm cái gì?” Kỳ thật theo lý thuyết Diệp Cô Thành không nên vì chuyện này mà sinh khí, bởi vì giữa Sa Mạn và Cung Cửu vốn rất “Sâu xa”, Diệp Cô Thành cũng không có ý xen vào việc của người khác. Nhưng trải qua hôm qua, trong lòng y kỳ thật đã hơi chấp nhận Cung Cửu làm bằng hữu, nếu hôm qua Cung Cửu trực tiếp mua Sa Mạn luôn, Diệp Cô Thành cũng không lời nào để nói, thế nhưng ngay sau khi Cung Cửu nói không thèm để ý nữa, hôm nay lại “Đổi ý”, dẫn theo Sa Mạn lên thuyền, thật làm Diệp Cô Thành cảm thấy khó chịu. Thành chủ đại nhân đem sự khó chịu này quy kết cho nguyên nhân “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”[1]– bởi vì trong lòng y biết Sa Mạn không phải hạng nữ nhân tốt lành gì, thậm chí còn là nguyên nhân khiến Cung Cửu chết mai sau, y rõ ràng đã nhắc nhở qua, Cung Cửu còn không thèm để ý lòng tốt của người ta, thật sự là “Chết chưa hết tội”.

________________

[1]ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn mà không được

_________________

Nhưng lập tức, Cung Cửu liền vô tội trợn mắt, cười khổ nói:“Thành chủ hiểu lầm ta, người nọ không phải ta giết, mà là Sa Mạn a.”

Diệp Cô Thành nao nao:“Nàng?”

Cung Cửu gật gật đầu, nói:“Nói đến cũng khéo, đêm qua Sa Mạn giết tên nam nhân đã mua nàng, sau đó chạy khỏi Tụ Xuân Lâu trốn chung quanh, đến giờ ngọ hôm nay, nàng cư nhiên gặp ta…… Ta lúc ấy đang muốn tìm thành chủ, nữ nhân kia lại liều chết quấn quít lấy ta không tha, ta lo lắng bị nàng kéo dài thời gian trễ hẹn với thành chủ, liền đành mang nàng theo.”

Nghe giải thích thế, khó chịu trong lòng Diệp Cô Thành bỗng như tán đi, biểu tình cùng ngữ khí tuy lãnh đạm như trước, nhưng rõ ràng ít đi một chút hàn ý, hỏi:“Ngươi tính toán an trí nàng thế nào?”

Cung Cửu trầm ngâm một lát, nhìn thẳng Diệp Cô Thành nói:“Vậy phải xem quyết định của thành chủ.”

“Ân?”

“Lần trước tại hạ hỏi thành chủ đến Trung Nguyên muốn làm gì, nhưng thành chủ vẫn chưa trả lời……”

“Liên quan gì đến ngươi?” độ lạnh trong ngữ điệu của Diệp Cô Thành lại hạ thêm vài phần, nhưng trong mắt rõ ràng vẫn mang theo ấm áp .

Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Sao lại không liên quan đến ta? Tại hạ đối thành chủ nhất kiến khuynh tâm[2], chỉ mong ngày đêm kề cạnh…… Ai ai, thành chủ đừng vội rút kiếm, ý tại hạ là nguyện cùng thành chủ cùng du ngoạn Trung Nguyên…… Về phần nữ nhân kia nha, nàng thích theo hay không mới không liên quan đến ta thật a.”

___________________

[2]Vừa gặp đã thương

__________________

Diệp Cô Thành dùng ánh mắt hàn băng trừng cái móng vuốt đang đặt trên tay phải y, vừa rồi y đang muốn rút kiếm, lại bị Cung Cửu đè lại trước một bước, kỳ thật Diệp Cô Thành trong lòng không phải không kinh hãi — võ công của Cung Cửu quả nhiên sâu không lường được, cho dù Diệp Cô Thành chỉ mới tùy ý chưa ra hết toàn lực, nhưng trên đời này, người có thể ngăn y rút kiếm có bao nhiêu? Càng đừng nói đến việc Cung Cửu còn có thể ăn được đậu hủ của Bạch Vân thành chủ nữa chứ.

Cung Cửu tựa hồ cũng cảm nhận được tầm mắt băng lãnh kia, tay run run, nhưng vẫn không biết sống chết sờ soạng vài cái trên tay Diệp Cô Thành, thế rồi thản nhiên cười nói:“Tay Thành chủ bảo dưỡng thật là tốt, còn trơn bóng hơn tay hoa khôi kia nhiều nha.”

“Ngươi muốn chết? !” biến thái chết tiệt còn đặng đằng chân lên đằng đầu a!

“A a a,” Cung Cửu tự cho thân thiết vỗ vỗ bả vai Diệp Cô Thành, trong nháy mắt Kiếm Thánh cơ hồ sắp bạo tẩu dùng khẩu khí “hai anh em tốt” nói:“Thành chủ, luôn nghiêm túc như vậy, nhân sinh sẽ mất đi rất nhiều lạc thú. Chúng ta cùng du biến đại hảo non sông này, ven đường nếu tại hạ làm chút trò đùa không ảnh hưởng toàn cục, thành chủ cũng không để ý chứ?” Sờ tay cái gì, trong mắt Cung Cửu, thật sự không tính cái gì…… Bất quá tay Bạch Vân thành chủ nha……

Diệp Cô Thành luôn bất đắc dĩ trước sự mặt dày mày dạn tự cho là thân thiết và “sau khi thân thiết” này của Cung Cửu, chỉ đành nói sang chuyện khác,:“ sao ngươi biết ta đến Trung Nguyên không phải có chuyện quan trọng khác?” Trên thực tế Diệp Cô Thành thực sự hơi bị Cung Cửu đả động , tìm mĩ nam cùng nhau tiêu dao giang hồ, đây chẳng phải là tâm nguyện của Diệp Cô Thành sao? Lại không ngờ nhanh như thế đã “Thực hiện” được, hơn nữa thân phận vị mĩ nam này còn làm người ta kinh sợ hơn nữa còn thần bí như thế.

Nhưng vô luận bản tính Cung Cửu như thế nào, Diệp Cô Thành vẫn phải thừa nhận, ấn tượng của y đối với Cung Cửu thật không sai, nếu vứt bỏ thành kiến sinh ra từ tiểu thuyết đời trước dành cho Cung Cửu, quan hệ của bọn họ không chừng thật sự có thể tiến thêm một bước a…… Cái gì? ! Diệp Cô Thành bị ý tưởng bỗng nhiên lóe lên của mình dọa  giật mình, trò đùa gì thế này? Cùng Cung Cửu một chỗ? ! Diệp Cô Thành vội vàng đem ý niệm vớ vẩn trong đầu này đá văng lên chín từng mây — chọn tên đại củ cải Lục Tiểu Phụng hoa tâm kia còn tốt hơn Cung Cửu a, Cung Cửu là biến thái đó…… Điều này thật sự không đùa được đâu mà!

Cung Cửu không mảy may phát hiện Diệp Cô Thành rối rắm, vẫn khéo léo cười nhẹ, nói:“Tại hạ chỉ là phỏng đoán mà thôi, nếu thành chủ thực có chuyện quan trọng, Cung Cửu cam đoan không can thiệp, như vậy…… Lúc thành chủ nhàn hạ, tại hạ có vinh hạnh có thể cùng thành chủ đồng hành không?”

Diệp Cô Thành lúc này suy nghĩ đều loạn tùng phèo hết, sao còn có tâm tình cùng Cung Cửu tán dóc? Đành mạnh mẽ khống chế biểu tình, đạm mạc nói câu:“Tùy ngươi.” sau đó liền phẩy tay áo một cái, cứ như trốn chạy về khoang thuyền.

Cung Cửu nhìn bóng dáng tuấn mỹ cao ngất của Diệp Cô Thành, không hiểu sao lại như đang chạy trối chết, bỗng nhiên không tiếng động nở nụ cười — thú vị, thật thú vị, mới chẳng bao lâu, toàn bộ tâm thần của hắn lại đều bị Diệp Cô Thành tác động, chưa từng có ai có thể khiến hắn cao hứng như vậy, muốn không ngừng tìm tòi…… Mà hứng thú, chẳng phải là ngọn nguồn của hết thảy cố sự hay sao?

Cung Cửu cư nhiên phát giác, thời điểm hắn cùng Diệp Cô Thành bên nhau cảm giác rất tốt, tuy thường thì hắn nói mười câu, Diệp Cô Thành cũng không tiếp một câu, nhưng Diệp Cô Thành chỉ cần lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, Cung Cửu liền có thể cảm nhận được một loại hưng phấn – dường như cường giả như Diệp Cô Thành, trong lơ đãng đã phát ra khí thế có thể làm người thường cảm thấy áp bách, thế nhưng…… Cung Cửu lại thích nhất cảm giác này, nhớ rõ đoạn thời gian ở thế cuối trước, Cung Cửu đã đánh mất hơn phân nửa thần trí, cơ hồ khó có thể khắc chế xúc động nội tâm hắn, thế nên cư nhiên khi gặp được Tây Môn Xuy Tuyết bị sát khí của hắn khơi dậy ham muốn, đương trường thất thố, làm Kiếm Thần đường đường cũng ghê tởm đến ói ra…… Mỗi khi hồi tưởng đến lần đó, Cung Cửu đều không khỏi khóe miệng run rẩy — hắn thật sự không phải cố ý …… Hắn kỳ thật rất muốn đánh một trận với Kiếm Thần, đáng tiếc người lại bị hắn dọa chạy mất bóng……

Diệp Cô Thành là cường giả tương lai nổi danh song song với Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết, khí thế chi cường này tự nhiên cũng không giống bình thường. Nhưng Diệp Cô Thành lại khác với Tây Môn Xuy Tuyết…… khí thế của Tây Môn Xuy Tuyết hoàn toàn là sát ý, sát khí, giống như một thanh bảo kiếm lấy máu làm sứ mạnh! kiếm phong của Tây Môn Xuy Tuyết hướng tới là hữu tử vô sinh, không phải địch nhân chết, chính là hắn chết, điều này làm cả Cung Cửu cũng không dám tùy tiện đối đầu…… Tây Môn Xuy Tuyết ngay cả sinh tử bản thân hắn cũng không để ý, hắn chỉ để ý kiếm đạo ! Tây Môn Xuy Tuyết như thuần túy vì kiếm mà sinh, phàm là muốn cùng hắn làm địch nhân đều phải suy nghĩ một cái, chính mình có muốn chết chưa.

Về phần Diệp Cô Thành…… Y thực phức tạp, sinh động hơn nhiều so với Bạch Vân thành chủ Cung Cửu từng theo đồn đãi biết đến, vả lại càng thần bí hơn nhiều. Cho dù là lúc y phóng sát khí ra, Cung Cửu lấy sự nhạy bén của một cao thủ ra có thể cảm giác được kỳ thật Diệp Cô Thành cũng không có sát tâm — Diệp Cô Thành đến tột cùng căn bản không có sát tâm, hay là chỉ không có sát tâm với mình Cung Cửu hắn? Nếu nói Diệp Cô Thành có được Bạch Vân thành to như vậy, cũng từng thân kinh bách chiến mới được đến danh hào Kiếm Thánh lại không có sát tâm, thì thật Cung Cửu vạn vạn không tin …… Nói như vậy, xem ra Cung Cửu đối với Diệp Cô Thành cũng là bất đồng sao?

Cung Cửu vì suy đoán này của bản thân mà tâm tình sung sướng, càng hạ quyết tâm — nếu hắn thích bên cạnh Diệp Cô Thành, vậy thì chạy theo là được, huống hồ hắn còn sinh ra một loại ác thú vị, thích xem Diệp Cô Thành “Biến sắc mặt”– cho dù biểu tình Diệp Cô Thành không chút sứt mẻ, nhưng khí thế quanh thân y vẫn có chút biến hóa, điểm này rất khó che dấu .

Chính là từ sự biến hóa khí thế này, Cung Cửu phát hiện Diệp Cô Thành kỳ thật có hoạt động nội tâm thực phong phú, nhưng y cố tình bày ra biểu tình băng sơn như vậy, thật sự là…… Rất thú vị nha.

“Làm sao đây, Diệp Cô Thành…… Ta giống như, có chút coi trọng ngươi rồi……” Cung Cửu không rõ hàm xúc hơi nheo mắt lại — Diệp Cô Thành chẳng những là một cao thủ tuyệt đỉnh hợp tâm ý của hắn, hơn nữa bộ dạng hảo xem, tính tình lại rất thú, còn có không ít bí mật đang chờ khai quật, ai nha nha nha, thật sự là càng nghĩ càng thích nha……

Đối với người mình cảm thấy hứng thú, Cung Cửu chưa bao giờ dễ dàng buông tay. Nhưng nam nhân này đường đường là Bạch Vân thành chủ, kiếm thuật thông thần, quả thật không thuân lợi ra tay chút nào a, vậy làm sao cho phải đây? Chẳng lẽ…… phải áp dụng chút thủ đoạn bỉ ổi sao? Cung Cửu không biết nghĩ tới cái gì, cười rất sung sướng: Cung Cửu a Cung Cửu, ngươi quả nhiên vẫn trước sau như một là một tên biến thái a, nhanh như vậy đã muốn gạt người ta lên giường? !

Bất quá…… Nếu có thể gạt Bạch Vân thành chủ lên giường…… Đó không phải là một chuyện tuyệt diệu to lớn hay sao? Không biết tư vị sẽ thế nào …… Tiêu hồn a…… Cung Cửu nhộn nhạo bật cười ha hả, làm một bầy chim hoảng sợ bay tán loạn.

Cung Cửu căn bản hoàn toàn không thèm để ý người hắn coi trọng là nam hay nữ, vô luận là “trước” hay “Sau”, nam nữ bị hắn gạt tới tay thật sự không ít…… Đối với biến thái mà nói, nam nữ tính là cái quái gì, khoái hoạt và thích thú mới là quan trọng nhất. Cách nghĩ như vậy có vẻ hoang đường, nhưng há lại là tùy tiện sao? Những kẻ tự xưng là bình thường vẫn luôn bị những quy tắc cứng ngắc như thế trói buộc, sao biết được cái gọi là biến thái có khả năng sống càng khoái hoạt càng tự do?

Là nam hay nữ không trọng yếu, nhưng thực lực của Diệp Cô Thành mạnh như vậy, cái này quan trọng hơn nhiều …… Nhưng mà quá trình chinh phục cường giả, chẳng lẽ không phải có thú hơn nhiều so với khi dễ kẻ yếu a?

Kiếp trước sau khi Cung Cửu thu Sa Mạn, dám đem một nữ nhân lưu thanh lâu yếu đuối sinh ra không chút trụ cột võ học dạy thành một cao thủ nhất lưu — hắn thậm chí không ngại Sa Mạn hận hắn, bởi vì hắn có tự tin, cho dù Sa Mạn luyện một trăm năm võ công, cũng không phải là đối thủ của Cung Cửu hắn.

Cung Cửu không úy kỵ bất cứ khiêu chiến nào, từ trước đến nay hắn càng thích cường giả hơn.

Nghiêng người dựa vào mép thuyền, mắt Cung Cửu rất sáng, phảng phất cứ như một thằng nhóc phát hiện món đồ chơi mới.

Gió sông quất vào mặt, Cung Cửu nhếch khóe miệng nhìn đàn cá bơi theo con thuyền, bỗng nhiên hưng trí dạt dào, mười ngón giao nhau, tật nhược vô ảnh, chỉ nghe sưu sưu kình khí đánh vào mặt nước, làm nổi lên từng cụm bọt nước, mà lúc này, thuyền đã càng lúc càng xa .

Thật lâu sau, trên mặt sông lại yên sóng xuất hiện một đàn cá trắng — sở dĩ trắng, là vì tất cả cá đều bụng ngửa lên trời, không có sinh cơ, hình ảnh như vậy, làm cho con sông diễm dương này đột nhiên nổi lên một cảm giác quỷ dị.

Cung Cửu cảm thấy mỹ mãn lắc lư trở về khoang thuyền, lại không ngờ nghênh diện hắn chính là Sa Mạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play