Lúc Lục Tiểu Phụng tỉnh lại đã là giữa trưa, nhưng hắn lại không cảm thấy đau đầu do say rượu chút nào.

Thân là lãng tử, tửu lượng của Lục Tiểu Phụng tự nhiên rất tốt, nhưng càng trọng yếu hơn là, rượu Cung Cửu rất ngon, làm người uống dư vị vô cùng, mà không làm thân thể bị tổn hại gì.

Tâm tình Lục Tiểu Phụng cũng rất tốt: Có chuyện gì có thể làm Lục Tiểu Phụng vui hơn việc giao được bằng hữu mới chứ? Huống chi, Cung Cửu là một người bạn không tồi, hào phóng, sảng khoái, không câu nệ tiểu tiết…… Dưới sự soi sáng của chút ưu điểm đó, “chút” khuyết điểm của Cung Cửu cũng nhanh chóng bị Lục Tiểu Phụng lãng quên.

Lục Tiểu Phụng đẩy cửa phòng ra, xuyên qua hành lang khúc khuỷu xinh đẹp, đi tới một khu vườn có quái thạch, hồ nước và cả hoa sen, liền nhìn thấy Diệp Cô Thành đang thu kiếm vào vỏ, y nhìn lại đây.

Lục Tiểu Phụng vội vàng tạ lỗi nói:“Đã quấy rầy thành chủ luyện kiếm, là ta sơ sẩy, mong thành chủ bao dung.”

Diệp Cô Thành lạnh nhạt gật đầu, cho thấy cũng chẳng lưu tâm.

Lục Tiểu Phụng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên thực tế Lục Tiểu Phụng cảm thấy người như Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết, không có chuyện sẽ chẳng nói lời nào, mà có việc cũng không lên tiếng chỉ trực tiếp rút kiếm ra thôi…… Thật sự là những bằng hữu khiến hắn buồn rầu, so với như thế, loại bằng hữu quỷ dị thích đùa dai như Cung Cửu lại càng tốt, ít nhất hắn chịu nói chuyện a !

Lục Tiểu Phụng nghĩ như vậy, cũng rất tự nhiên hỏi một câu:“Cung Cửu đâu? Không phải hắn còn chưa rời giường chứ?” Nói xong nở nụ cười, nói:“Cũng đúng! Hôm qua hắn uống gấp ba lần ta, không dậy nổi cũng là bình thường .”

Diệp Cô Thành yên lặng không nói gì, thầm nghĩ: nói không chừng Cung Cửu đã nghẻo ở cái xó xỉnh nào rồi, hắn không dậy nổi cũng không phải do uống rượu, hắn mới là “ngàn chén không say” chân chính a……

Lục Tiểu Phụng cũng biết Diệp Cô Thành sẽ không trả lời, nói chuyện với băng sơn chính là như vậy, hắn coi như cũng rất có kinh nghiệm, liền tiếp nói:“Hầu tinh cũng không thấy bóng người, xem ra vẫn là tửu lượng của ta tốt nhất oa.”

Đang lúc này, một thị nữ cước bộ nhẹ nhàng đi tới, trên tay còn bưng một bình trà, xa xa đã hương thơm tràn khắp bốn phía.

Lục Tiểu Phụng nhãn tình sáng lên, vội vàng đi qua nhận lấy ấm trà, đặt trên bàn đá, nghiêng bình rót hai chén, làm một động tác thỉnh với Diệp Cô Thành, liền tự mình bưng một ly trà lên uống một ngụm, sau đó vẻ mặt sảng khoái thở dài:“Hảo trà !” Hắn lại nhìn về phía thị nữ kia, cười dài hỏi:“Trà tốt như vậy, cũng không rẻ đâu phải không?”

Thị nữ kia có gương mặt tròn tròn, đôi mặt cũng tròn tròn, nhìn thập phần khả ái, nàng nghe lời Lục Tiểu Phụng nói xong, cười mị mắt, cứ như hai ánh trăng non cong cong, hồi đáp:“Đó là đương nhiên, nếu các vị không phải khách quý của lão bản chúng ta, không uống được trà tốt như vậy đâu.” thanh âm của nàng thanh thúy như hoàng oanh.

Dù Lục Tiểu Phụng càng thích nữ nhân quyến rũ thành thục, cũng không khỏi sinh ra vài phần yêu thích đối với thị nữ khả ái này, liền cười nói:“Lão bản các ngươi chính là Cửu công tử à?”

Thị nữ kia trừng mắt nhìn, nói:“Không phải, lão bản của ta là một người rất béo, cười rất nhã nhặn. Nhưng Cửu công tử hôm qua cùng các ngươi đến kia, hình như là lão bản của lão bản chúng ta, trước giờ ta cũng chưa gặp qua hắn…… Bất quá bộ dạng hắn cũng thật anh tuấn a……” Nói đến Cung Cửu, nữ mặt hài tử liền hồng như táo chín.

Lục Tiểu Phụng cười khẽ, thị nữ gương mặt tròn trừng mắt nhìn hắn một cái, bĩu môi nói:“Cửu công tử thực anh tuấn, ngươi ganh tị hả? Nhưng mà…… Nếu ngươi cạo râu, cũng có thể miễn cưỡng so với ngài ấy nha.”

Diệp Cô Thành Nãy giờ không nói gì bỗng nhiên mở miệng:“Hắn đâu?”

Thị nữ tỉnh tỉnh mê mê nói:“Ta không biết nha, là hôm qua hắn nói với lão bản phải hảo hảo chiêu đãi các ngươi, nên lão bản bảo ta đưa trà tới.”

Diệp Cô Thành không hỏi nữa, cũng nâng chén trà lên nhẹ hớp một ngụm, không biết tại sao lòng bỗng cảm thấy thực không có tư vị.

Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của Diệp Cô Thành, tiếp tục hỏi thị nữ kia:“Vậy ngươi thấy hầu tinh không? Chính là cái tên Tư Không Trích Tinh kia, hắn khả uống đến tốt như vậy trà?” Không thể không nói, Lục Tiểu Phụng quả thật là một người thực thích hợp làm bằng hữu, chỉ vì nếu hắn có được thứ tốt, cũng sẽ không quên bằng hữu.

Thị nữ che miệng cười nói:“Tên gia hỏa kia đã muốn chạy rồi.”

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên nói:“Chúng ta ở đây ăn ngon uống ngon, vì sao hắn muốn đi?”

Thị nữ kia cười “Lạc lạc” nói:“Bởi vì thức ăn các ngươi ăn trong này đều là tiền của hắn a !”

Lục Tiểu Phụng không hiểu chút nào, thị nữ kia liền giải thích:“Tối hôm qua Cửu công tử nói với lão bản, đợi lúc lấy tiền, đi tìm vị thần thâu họ Tư Không kia, hình như vị thần thâu kia lúc trước trộm tiền của Cửu công tử, cho nên a, Cửu công tử mời khách, thần thâu kia sẽ trả tiền!”

Lục Tiểu Phụng ôm bụng cười to, nói:“Tốt lắm tốt lắm! Không hổ là Cửu công tử, nhanh thế mà đã bắt được chỗ đau của hầu tinh, hắn sợ nhất chính là trả tiền a!” Bất quá lập tức hắn lại nói:“Cho nên hầu tinh bỏ chạy ? vậy hắn có trả tiền không?”

Thị nữ có chút buồn rầu nhíu mặt, nói:“Không phải nha, thần thâu kia chạy thoát, lão bản chúng ta đuổi không kịp, lại nhất thời không tìm thấy Cửu công tử……”

Sắc mặt Diệp Cô Thành hơi thay đổi, Lục Tiểu Phụng đã nói ra tiếng lòng của cả hai người bọn họ:“Vậy ai trả tiền? !”

Thị nữ cười tủm tỉm nói:“Cho nên lão bản bảo chúng ta hảo hảo mà nhìn ngươi, cũng không thể để ngươi chuồn mất a.”

Lục Tiểu Phụng khổ mặt, xem xét xem xét Diệp Cô Thành, mặt lạnh kia…… Hiển nhiên không có khả năng là người bao tiền rồi, vì thế chỉ có thể nắm mũi chịu đựng, nói:“Được được, ta trả, ai, ta giao đều là bằng hữu gì thế này!”

Lời hắn vừa dứt, liền có một thanh âm mê hồn đáp lại:“Ngươi giao đương nhiên là bạn tốt.” Lập tức một nữ nhân đi tới, trên tay nàng còn cầm một bầu rượu.

Đây là một nữ nhân phi thường đep, đôi mi cong cong, cặp mắt to tròn, môi lả lướt mà đầy đặn, nhìn như đào mật chín mộng, các nam nhân thấy , đều sẽ nhịn không được muốn cắn một ngụm . Nhưng nơi khiến người khác động lòng nhất trên người nàng, không phải khuôn mặt này, cũng không phải thân thể nàng, mà là phong vận thành thục kia.

Nàng hiển nhiên là loại nữ nhân Lục Tiểu Phụng tối cảm thấy hứng thú.

Hai mắt Lục Tiểu Phụng tỏa ánh sáng nghênh đón, ngọt nị nị hô một tiếng:“Bà chủ, ngươi tới rồi a !”

Bà chủ cười đến hoa chi chiêu triển, nói:“Lục Tiểu Phụng, bình thường cũng không thấy ngươi nhiệt tình với ta như vậy, là vì rượu của ta, hay muốn ta giúp ngươi trả tiền đây?”

Lục Tiểu Phụng cũng chẳng mặt đỏ chút nào, cười hì hì nói:“Đều có đều có, ta không có tiền, lại không thể để Diệp thành chủ đến trả, vừa vặn ngươi tới rồi.”

Bà chủ vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Diệp Cô Thành, nói:“Bạch Vân thành chủ? Không thành vấn đề, nợ các ngươi đều do ta trả!”

Diệp Cô Thành không lời nào để nói, kỳ thật y thật sự không ngại trả tiền, y rất có tiền nha! nhưng người khác không cần y, y cũng không cần lãng phí nha.

thị nữ mặt tròn kia nghe xong lời Bà chủ nói, vui vẻ nói:“Tốt lắm, các ngươi có cần gì cứ bảo ta.”

Bà chủ nói:“Đợi lát nữa ta liền đi tính tiền.” Nói xong đi qua đi khoát lên tay Lục Tiểu Phụng, ái muội nói:“Chúng ta đi uống rượu?”

Lục Tiểu Phụng vui tươi hớn hở nói:“Hảo a.” Lập tức lại hỏi Diệp Cô Thành:“Diệp thành chủ muốn cùng đi không?” Hắn tuy hỏi như vậy, lại không hề có thành ý, vì hắn và Bà chủ cũng không cho rằng Diệp Cô Thành sẽ có hứng thú cùng bọn họ đi.

Diệp Cô Thành cảm giác y “Bị người ta ghét bỏ” , thực thức thời khẽ lắc đầu, lập tức liền nhìn đôi nam nữ trở về phòng…… một mình Diệp Cô Thành lưu lại trong viện, bỗng nhiên có chút tưởng niệm Cung Cửu !

Lúc Cung Cửu cả ngày quấn quít lấy y, y sẽ lo lắng đề phòng lo lắng mình lộ ra sơ hở, cũng sẽ bị ý nghĩ quỷ dị của Cung Cửu biến thành không biết nói gì đến cực điểm, nhưng kỳ thật y chẳng thấy phiền chút nào: Có Cung Cửu bên người, cuộc sống trở nên muôn màu muôn vẻ, hơn nữa Cung Cửu cũng không phải loại cuồng nhân luận võ như Tây Môn Xuy Tuyết…… Nói thật, Cung Cửu chẳng những võ công tuyệt đỉnh, tài học uyên bác, mà còn tài lực hùng hậu, thế lực trải rộng thiên hạ, thật sự càng nghĩ càng cảm thấy tốt. Nay Cung Cửu “Sinh tử chưa biết, hạ lạc không rõ”, Diệp Cô Thành thật có chút lo lắng , nhưng y tin, lấy năng lực của Cung Cửu hẳn không đến mức dễ dàng chết như vậy đâu…… chắc là thế, đúng không?

Cung Cửu đương nhiên không chết, hắn vẫn tránh trong mật thất chữa thương, còn có thể âm thầm nhìn trộm tình huống trong viện. Hắn từ đầu đến cuối luôn ngắm nhìn tư thế oai hùng khi Diệp Cô Thành luyện kiếm, ngắm đến hoa mắt thần mê, ngọn lửa nho nhỏ trong lòng liền càng cháy càng mạnh.

Cung Cửu thật sự càng ngày càng thích Diệp Cô Thành, thích đến…… Hộc máu ! hắn một bên hộc huyết, một bên cảm xúc mênh mông: Nếu người khác bị Diệp Cô Thành đánh thành trọng thương, không phải hận thì cũng là sợ, nhưng Cung Cửu người này cư nhiên lại thấy nhộn nhạo và hưng phấn — người bình thường thật sự không thỏa mãn được hắn!

Nhưng Cung Cửu cũng có chừng mực, lúc đó Diệp Cô Thành xuống tay thật sự không nhẹ, trong chốc lát hắn khó lòng khôi phục được, võ công tổn hao nhiều, tự nhiên không dám chạy đến trước mắt Diệp Cô Thành lắc lư nữa: bình thường hắn không sợ hãi, cho dù Diệp Cô Thành thật sự toàn lực muốn giết hắn, Cung Cửu cũng có tự tin có thể thoát thân; mà hiện tại…… thôi trốn đi tốt hơn.

Vì thế tư duy của Diệp Cô Thành và Cung Cửu rốt cục đạt tới cùng một nơi: Bọn họ đều nghĩ đến đối phương. Bất quá chi tiết cụ thể của hai cái “Nghĩ” này nha…… Vẫn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Lục Tiểu Phụng cùng Bà chủ đang uống rượu, chỉ là đơn thuần uống rượu: Lục Tiểu Phụng tuy là một lãng tử hoa tâm, nhưng Bà chủ là lão bà của Chu Đình lão bằng hữu của hắn, giữa bọn họ không có khả năng phát sinh cái gì. Bà chủ cũng là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, bằng hữu cùng uống chút rượu, chẳng phải là chuyện thực bình thường sao?

Vốn là chuyện bình thường, cũng sẽ chẳng vì những người cùng uống rượu là một nam nhân hoa tâm cùng một nữ nhân xinh đẹp mà có chuyện xảy ra.

Nhưng Lục Tiểu Phụng bỗng nhảy dựng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm một mặt tường. Bà chủ còn chưa kịp đặt câu hỏi, mặt tường kia đã tách ra, nàng kinh hô một tiếng, trong tường đi ra một người.

Người này tự nhiên là Cung Cửu, nhưng lúc này Cung Cửu cùng Cung Cửu đêm qua thật sự là kém quá xa , ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng không khỏi kinh hô:“Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ tối qua uống rượu quá nhiều, lại biến thành như vậy?”

Chỉ thấy lúc này Cung Cửu thần thái uể oải, sắc mặt tái nhợt còn hơi xanh xao, cả môi cũng nhuốm màu nhợt nhạt, mặc một tấm áo vải bố xám mộc mạc, chỗ nào còn giống vị Cửu công tử thần thái phi dương kia nữa? Thoạt nhìn quả thực giống thư sinh yếu ớt sinh bệnh lâu ngày a.

Cung Cửu nhìn nhìn Lục Tiểu Phụng, lại nhìn nhìn Bà chủ, cười lạnh nói:“Ngươi lại thật khoái hoạt nha.”

Lục Tiểu Phụng đắc ý nói:“Đó là đương nhiên, ngươi không thể uống rượu thì nói đi, biến thành như vậy, thiệt là làm người ta cuống cuồng a !”

Cung Cửu không nói gì, hắn căn bản không có khả năng đi giải thích, chẳng lẽ hắn lại nói: Ta không phải do uống rượu, mà do đùa giỡn Diệp Cô Thành nên thành thế này ư?

Liền vào lúc này, chợt có hai người từ cửa sổ nhảy vào, Bà chủ sợ hãi kêu một tiếng, nhưng Cung Cửu và Lục Tiểu Phụng đều nửa điểm cũng không kinh ngạc — lấy năng lực hai người bọn họ, sao lại không biết có người đến ?

Người tới là hai đại hán thanh y, trong đó có một người mặt màu tím đỏ, gương mặt râu ria bồm xồm, bên hông còn đeo một bộ song câu ngân quang lóng lánh; Mà người còn lại có một lỗ tai bị mất, trên mặt có một vết đao kéo dài từ lỗ tai bị mất đến khóe miệng, khiến gương mặt xanh mét của gã càng thêm dữ tợn đáng sợ .

Bọn họ vừa tiến đến, liền không chút khách khí nói với Lục Tiểu Phụng:“Lục Tiểu Phụng, theo chúng ta đi một chuyến.”

Lục Tiểu Phụng còn chưa trả lời, Cung Cửu đã hừ lạnh một tiếng, nói:“Hắn hiện tại là khách nhân của ta, các ngươi là đám hành từ đâu đến đấy? !” hiển nhiên, lúc này tâm tình Cung Cửu cũng không coi là tốt lắm.

Đại hồ tử kia quét qua Cung Cửu một cái, vẻ mặt khinh thường, gã thậm chí khinh thường chẳng thèm xuất song câu bản lĩnh của mình, mà là tùy ý rút ra một miếng da rắn đã bện thành roi ra, cũng không thèm nhìn tới liền quất vào Cung Cửu!

Ngay sau đó, Cung Cửu nhẹ nhàng nhanh nhẹn nắm lấy sợi roi, ngữ điệu ôn nhu nói:“Kẻ dám dùng roi trước mắt ta, bình thường chỉ có hai kết cục.”

Đại hồ tử kia dùng hết khí lực toàn thân, cũng không thể rút roi về từ tay Cung Cửu, không khỏi thay đổi sắc mặt, ngoài mạnh trong yếu rống đến:“Hai kết cục gì nào?”

Cung Cửu nhẹ nhàng mà nói:“Ngươi sẽ không muốn biết.” trong mắt hắn đã lộ sát khí — nhưng hắn không ra tay giết người, mà bỗng bưng kín miệng khụ lên, máu tươi từ khe hở thấm ra.

Đại hồ tử thấy thế vui vẻ, lập tức ném roi, rút ra song câu bên hông chém ra tiếng vang vù vù, hướng vào đầu Cung Cửu mà nhắm !

Lục Tiểu Phụng cũng thay đổi sắc mặt, xông về phía trước muốn hỗ trợ, nhưng có người càng nhanh hơn hắn — chỉ thấy một đạo kiếm quang sáng lạn bỗng tung ra, trong chớp mắt đại hồ tử gục xuống, trên cổ họng xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, ồ ồ chảy máu tuôn rơi đầy đất.

Diệp Cô Thành vẻ mặt thản nhiên đứng ở cửa, mắt Cung Cửu sáng rực lên.

[Vân: Người của Thành ca, chỉ có Thành ca được oánh cho hộc máu, thèng nào dám “ăn hiếp” 9 ca thì chết chắc òi =))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play