Gia Quân đã chết, cô từ tầng mười cao
nhất của tòa nhà cô thuê nhảy xuống, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi hai
mươi bốn năm.
Nguyên nhân tự sát là phát hiện bạn trai vừa trở lại bên
mình, không ngờ lại lần nữa sau lưng cô bắt cá hai tay, làm cho cô đau
đớn, mà lựa chọn chấm dứt sinh mệnh chính mình.
Loại sự tình này người bên ngoài nhìn
vào thì thực ngốc, nhưng đương sự lại vĩnh viễn không dứt ra được, kẻ
thù khoái trá, người thân đau lòng, đến nỗi chuyện tự sát này đã được
thông báo trên tin tức đại chúng nhiều lần liền.
Buổi tối 8 giờ rưỡi phát sinh chuyện,
mười giờ đêm tin tức đã báo một lần, sau đó mười một giờ báo lại một
lần, mười hai giờ báo lại một lần nữa, từng giờ lại phát lại một lần,
thẳng đến hừng đông có tin tức khác thay thế được nó mới thôi.
Hai mươi bốn năm sinh mệnh, lấy cái
chết minh chứng tình yêu, đổi lấy cũng bất quá là mấy tin tức cáo chung
ban đêm, như vậy đáng giá sao?
Một chút cũng không đáng giá.
Cha mẹ Gia Quân ở đại lục (Trung Quốc), nghe nói nữ nhi tự sát thân vong ác háo (??? Chắc là người mất còn mang tiếng), vội vàng trở về gấp, nhưng chuyến bay đêm không nhiều lắm, nhanh nhất
cũng phải mười mấy giờ mới đến Đài Loan.
Tỉnh Vu Hi không muốn để Gia
Quân sau khi chết còn phải một mình lạnh lẽo trong bệnh viện, cho nên
kiên trì muốn ở lại bệnh viện tới khi cha mẹ Gia Quân tới mới thôi.
Quan Hàm Tư cùng Tỉnh Vu Hiểu đều
khuyên can cô không được, cuối cùng Quan Hàm Tư quyết định lưu lại cùng
cô, để cho Tỉnh Vu Hiểu về nhà trước nghỉ ngơi.
Tỉnh Vu Hiểu trở lại nhà trọ khi đã qua mười hai giờ đêm, cả nhà trọ im lặng không tiếng động, lạnh lùng khiến
cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Cô dùng chìa khóa mở cửa lầu tám, nhìn
trong phòng tối đen cùng trầm tĩnh, sâu trong nội tâm một nỗi tịch mịch
không hiểu sao đột nhiên dâng lên, làm cho cô không tự chủ được lui ra
phía sau từng bước, đột nhiên đóng cửa lại, xoay người đi vào thang máy, đi tới lầu ba.
Nước mắt còn tại khuôn mặt, cô lấy tay
áo lau đi, lại dùng lòng bàn tay lau khô nước mắt, mới đưa tay ấn nút
chuông điện cạnh cửa.
“Reng reng”
Theo động tác cô ấn chuông, sau cửa
nhất thời vang lên thanh âm ‘reng reng’ quen thuộc, báo cho chủ nhân
trong phòng bên ngoài có khách.
Cô lui ra phía sau từng bước chờ hắn mở cửa, đợi một hồi lâu, trong phòng thủy chung yên tĩnh không tiếng động, mà trước mắt cửa chính đóng chặt cũng không có dấu hiệu mở ra.
Anh ấy không ở nhà sao?
Cô nhịn không được lại ấn chuông cửa,
trong lòng cầu nguyện hắn ở nhà, chính là không biết đang bận chuyện gì, cho nên mới không thể lập tức ra mở cửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà cô cũng không biết mình đã bấm chuông bao nhiêu lần, kết quả bên
trong thủy chung vẫn không có tiếng động, cửa chính vẫn đóng chặt như
cũ.
Anh ấy thật sự không ở nhà!
Đi nơi nào rồi? Đợi lát nữa có trở về hay không?
Cô do dự nhìn thang máy một chút, phát
hiện chính mình tuyệt không có ý trở lại lầu tám, cho nên dựa lưng vào
cửa chậm rãi ngồi xuống sàn chờ hắn trở về.
Cô không biết chính mình đợi bao lâu,
thang máy biểu hiện con số bắt đầu nhảy lên, đang từ tầng ba đi xuống
tầng một,sau đó lại chậm rãi đi lên.
Là anh ấy đã trở lại sao?
Cô vội vàng đứng lên, phủi phủi bụi ở mông quần, chờ mong nhìn thang máy đang thong thả đi lên lầu ba.
“Xoạch”
Cửa thang máy mở ra, người cô đợi hồi
lâu quả nhiên xuất hiện ở bên trong thang máy, làm cho cô nhất thời vui
sướng tươi cười rạng rỡ.
“ Hi.”
cô hướng hắn chào hỏi, nhưng hắn lại mặt không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, liền
xoay người lướt qua cô, lấy ra chìa khóa mở cửa vào nhà.
“ Chờ một chút!”
trước khi hắn đóng cửa một giây,cô kịp ngăn lại.
Vì cô đẩy cửa ngăn lại, cửa chính đang đóng vẫn còn một khe hở, nhưng vẫn không đủ cho người đi qua.
“ Có chuyện gì?”
hắn ngữ khí thập phần lạnh lùng.
“ Anh không cho tôi vào sao?”
cô khẽ đẩy cửa một chút, khó hiểu nhìn hắn.
“ Đây là nhà cô sao?”
“ Không phải.”
cô sửng sốt một chút, lắc đầu nói.
“ Có lý do gì tôi phải cho cô vào nhà của tôi?”
Tỉnh Vu Hiểu trong lúc nhất thời không
thể hiểu được nguyên nhân thái độ của hắn biến thành như vậy.
“ Chúng ta không phải là bằng hữu sao?”
cô nhìn hắn nói.
“ Đó chỉ là ý nghĩ của một mình cô, tôi có nói cô là bằng hữu của tôi sao? Không có.”
hắn vô tình phủ nhận, “
Nếu không có việc gì tôi muốn nghỉ ngơi.”
Hắn lại lần nữa động thủ đóng cửa lại ,lại một lần nữa bị Tỉnh Vu Hiểu ngăn cản.
“ Viên Diệp, anh rốt cuộc là làm sao
vậy?”
cô lấy ánh mắt cầu xin nhìn hắn hỏi, “ Anh cho tôi vào được không, đêm nay tôi thật sự không muốn ở một mình.”
“ Cô không muốn ở một mình thì tìm tôi
làm gì? Tôi có nghĩa vụ phải phụ trách cùng cô mỗi khi cô không muốn ở
một mình sao?”
hắn lạnh lùng nhìn cô, “ Buông tay ra.”
“ Viên Diệp……”
“ Tôi nói buông tay!”
Tỉnh Vu Hiểu dùng sức lắc đầu.
“ Anh không cần như vậy được không, tôi hôm nay thật sự không có biện pháp.”
“ Lăn đi tìm bạn trai của cô, không cần lại đến làm phiền tôi!”
hắn dùng lực đem tay cô vặn bung ra, sau đó
tuyệt tình đóng mạnh cửa lại.
“ Phanh!”
một tiếng to, che dấu đi tiếng trán cô va vào cửa.
Tỉnh Vu Hiểu sờ cái trán, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Bạn trai? Nguyên lai Quan Hàm Tư nói
đúng, anh ấy thật sự tức giận, nhưng mà hết thảy chuyện này đều chỉ là
hiểu lầm mà thôi, anh ta vì sao ngay cả hỏi cũng không hỏi cứ như vậy
đối đãi với cô?
Cô cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới
anh ta có nghĩa vụ phải ở bên cô mỗi khi cô không muốn ở một mình, cô
chính là tự nhiên mà vậy, khi không muốn ở một mình, người đầu tiên nghĩ đến là anh ta mà thôi, nếu anh ta cảm thấy cô phiền, không muốn bị cô
quấy rầy, anh ta có thể hung hăng cự tuyệt cô, đem cô đẩy ra, tựa như
bây giờ, cô sẽ không tiếp tục tìm đến,quấn quít lấy anh ta không buông.
Lăn đi tìm bạn trai của cô, không cần lại đến làm phiền tôi!
Tuy rằng này hết thảy chỉ là hiểu lầm,
nhưng cũng đã có thể xác nhận rõ ràng, cho dù hắn đối với cô thật sự có
tình cảm, cũng chỉ là một chút tình cảm bé nhỏ không đáng kể mà thôi,
bởi vì hắn thậm chí còn không nguyện ý bỏ chút thời gian đi chứng thực
chuyện này, đã đem cô tặng cho ‘bạn trai’ của cô.
Tình yêu của cô còn chưa có bắt đầu đã chấm dứt.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, miễn cho cô cả ngày lo được lo mất, miên man suy nghĩ.
Lau đi nước mắt không ngừng chảy xuống
trở lại lầu tám, trong phòng vẫn là một mảnh tối đen trầm tĩnh, cô mở
đèn xua đi bóng tối, mở tivi xua đi sự trầm tĩnh, sau đó nói cho chính
mình cô phải quen với chuyện này.
Bởi vì Vu Hi sẽ không thể ở bên cô
vĩnh viễn, Vu Hi rồi sẽ kết hôn sinh con, sẽ có gia đình của chính mình, mà cô phải học được độc lập, từ giờ trở đi.
Có câu ‘phúc vô song chí, họa vô đơn chí’.
Sau khi Gia Quân nhảy lầu tự sát, Tỉnh
Vu Hiểu phát hiện ở xung quanh mình liên tiếp phát sinh chuyện không
tốt, bỏ qua một bên chuyện chính mình thất tình không nói, chị Vu Hàn
đột nhiên bị tai nạn xe cộ hôn mê bất tỉnh, lại khiến mọi người rối loạn chân tay.
Trong lúc mây đen mù sương,tám lầu nhà
trọ lại có hai người khách mới ,một lớn một nhỏ, họ là hai mẹ con xinh
đẹp, mẫu thân tên là Lâm Tuyết Nhan, con gái kêu Tiểu Khiết.
Bọn họ là
do chủ cho thuê nhà phu nhân Lưu Dư tự mình đưa đến, nhưng không biết vì sao, bọn họ trong lúc đó có vẻ giống như không được tự nhiên.
Sau lại Tỉnh Vu Hiểu mới biết được,
nguyên lai Vu Hàn tai nạn xe cộ là bị Lâm Tuyết Nhan gián tiếp làm hại,
bất quá may mắn nguyên nhân chỉ là hiểu lầm, Vu Hàn cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, hết thảy cuối cùng là có kinh vô hiểm, mà mẹ con Lâm Tuyết
Nhan cũng chính thức trở thành chủ nhân gian phòng thứ ba của lầu tám.
(cái này có lẽ là mỗi lầu có ba phòng riêng biệt,mẹ con Tuyết Nhan ở cùng với tỷ muội Vu Hiểu trên lầu tám.)
Lâm Tuyết Nhan người cũng như tên, là
một người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô từng gặp qua.
Trừ bỏ bề ngoài xinh
đẹp, chị khéo tay thận trọng, cơ hồ không có sự tình gì có thể làm khó
chị, là hình tượng phụ nữ hoàn mỹ mà Tỉnh Vu Hiểu mơ ước.
“ Chị Tuyết Nhan chị không thể dạy em, rốt cuộc muốn tài năng giống chị thì phải làm thế nào mới được?”
Tỉnh
Vu Hiểu đem cằm gác ở trên bàn cơm, vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ nhìn
Lâm Tuyết Nhan ở trong quầy bar làm bánh ngọt.
“ Có khả năng thì có gì tốt? Chị cảm
thấy giống như em, việc nhỏ mơ hồ, đại sự không quên có vẻ tốt hơn.”
Lâm Tuyết Nhan mỉm cười nhìn cô một cái.
“ Chị là đang cười nhạo em sao?”
“ Chị là hâm mộ em.”
“ Hâm mộ em cái gì?”
“ Vu Hi thường nói về em, em nước đến đưa tay, cơm đến há mồm, ai không hâm mộ?”
Lâm Tuyết Nhan nói giỡn.
“ Chị quả nhiên cười nhạo em cái gì cũng không biết.”
Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt đau khổ nói.
Không biết vận mệnh của cô có phải
giống như Vu Hi nói hay không, nhớ ngày đó cô đã lập chí quyết định học
tự lập, không nghĩ tới còn chưa kịp bắt đầu làm, trong phòng lại có thêm một Vu Hi thứ hai là Tuyết Nhan , chủ động làm mọi việc nhà, đem cơ hội học tập của cô toàn bộ cướp đi, làm cho cô bất tri bất giác lại biến
thành một kẻ hạnh phúc thước trùng.
Ai, cô rốt cuộc là nên cảm tạ hay là oán thán đây?
“ Xem như do chị thường thường vẫn để
phần đồ ăn ngon cho em nhiều hơn, em để cho chị cười nhạo một chút thôi, như thế nào.”
Lâm Tuyết Nhan cười nói, xoay người theo lò nướng đem
bánh ngọt vừa nướng xong mang ra.
“ Có muốn ăn thử hay không?”
“ Đương nhiên muốn!”
Tỉnh Vu Hiểu lập
tức theo chỗ ngồi nhảy dựng lên.
Cô chính là chịu không nổi mùi hương
khắp phòng khiêu khích, mới có thể buông công tác theo từ trong phòng
chuồn ra đây ngồi chờ.
Bánh ngọt nóng nóng mềm mềm vừa vào miệng, vấn đề đang suy nghĩ lập tức có đáp án, cô là hẳn là nên cảm tạ.
“ Oa, ăn ngon,ăn rất ngon nha.”
cô một miếng,một miếng,ăn đầy miệng bánh ngọt,vừa ăn vừa tán thưởng.
“ Em ăn chậm một chút, không ai tranh với em đâu.”
Lâm Tuyết Nhan bật cười nhìn cô.
“ Em biết, nhưng em đói bụng, chờ không kịp nha.”
cô vẻ mặt vô tội nói.
“ Đã đói bụng? Nhưng từ lúc chúng ta ăn xong cơm trưa tới giờ mới không đến hai tiếng mà.”
Lâm Tuyết Nhan kinh
ngạc trợn to hai mắt, “ Em giữa trưa chưa ăn no sao?”
“ Có nha, ăn rất nhiều.
Nhưng em cũng
không biết vì sao, gần đây sức ăn rõ ràng rất nhiều, nhưng vận động một
chút đã cảm thấy đói bụng, thảm nhất là em đang béo lên.”
Tỉnh Vu Hiểu
bất đắc dĩ nói, sau đó cúi đầu vỗ vỗ cái bụng đang to lên.
Lâm Tuyết Nhan di động ánh mắt theo động tác của cô, sau khi nhìn thấy bụng cô, rốt cuộc không rời tầm mắt.
“ Vu Hiểu, em……”
“ Làm sao vậy?”
cô ngẩng đầu hỏi, trên miệng còn cắn một nửa miếng bánh ngọt.
“ Vu Hiểu……”
Lâm Tuyết Nhan muốn nói
lại thôi nhìn cô, do dự mà không biết có nên hay không đem hoài nghi
trong lòng nói ra miệng.
“ Làm sao vậy, chị Tuyết Nhan?”
Tỉnh Vu Hiểu khó hiểu nhìn cô.
“ Em từ khi nào thì phát hiện mình bắt đầu béo lên?”
Lâm Tuyết Nhan do dự một chút, thử hỏi.
“ Từ một tháng nay nha.”
“ Kia trừ bỏ bụng to lên, em có hay
không phát hiện mình còn có chỗ nào thay đổi? Tỷ như thói quen ăn uống
của em, hoặc là em có buồn nôn hay không, còn có thời gian hành kinh có
bình thường không?”
“ Em chỉ là cảm thấy sức ăn nhiều hơn,
nhưng không buồn nôn, bất quá nói đến thời gian hành kinh……”
Tỉnh Vu
Hiểu thong thả nhíu mày.
“ Như thế nào?”
Lâm Tuyết Nhan nhìn chằm chằm cô.
“ Nó giống như thật lâu không có tới.”
Có người nhắc,Tỉnh Vu Hiểu mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“ Thật lâu là bao lâu? Vượt qua hai tháng, ba tháng, hay là lâu hơn ?”
“ Chị Tuyết Nhan ……”
Tỉnh Vu Hiểu không biết làm sao nhìn Tuyết Nhan, nội tâm đột nhiên cảm thấy một trận kinh
hoảng.
Cô có phải hay không mang thai?
“ Em trước đừng hoảng hốt, nói cho chị
biết mấy tháng qua, em có cùng người nào phát sinh quan hệ không?”
Lâm
Tuyết Nhan đem cô kéo đến sô pha phòng khách ngồi xuống.
Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt tái nhợt gật gật đầu.
“ Hai người có tránh thai không?”
Lâm Tuyết Nhan lại hỏi.
Tỉnh Vu Hiểu mờ mịt nhìn cô, sau một lúc lâu mới định thần đối với cô lắc đầu nói: “ Em không biết.”
Lâm Tuyết Nhan hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định.
“ Được rồi, em trước cẩn thận ngẫm lại
lần trước kinh nguyệt tới là khi nào, chị đến tiệm thuốc dưới lầu giúp
em mua que thử thai.
Nghe chưa, còn chưa rõ kết quả, em đừng nghĩ gì,
biết không?”
cô còn thật sự dặn dò Tỉnh Vu Hiểu.
Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt mờ mịt, chậm rãi gật gật đầu.
Thấy cô nhận lời, Lâm Tuyết Nhan nhanh
chóng đứng dậy trở về phòng cầm túi xách, đồng thời xác định con gái còn đang ngủ say, liền vội vàng đi ra cửa.
“ Chị Tuyết Nhan .”
Tỉnh Vu Hiểu đột nhiên mở miệng gọi cô lại.
Lâm Tuyết Nhan quay đầu nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, nhưng vẻ mặt so với ban nãy đã trấn định rất nhiều.
“ Không cần nói cho Vu Hi.”
Tỉnh Vu Hiểu thỉnh cầu nói với cô.
Lâm Tuyết Nhan do dự nhìn Vu Hiểu một chút, sau đó gật gật đầu, xoay người rời đi.Lâm Tuyết Nhan vừa rời nhà trọ, Tỉnh Vu Hiểu lập tức lên thang máy đi tới lầu ba,nơi mà đã ba tháng cô không quay lại.
Cô nghĩ mình sẽ không quay lại đây nữa, nghĩ mình thật sự có thể quên hắn, kết quả không nghĩ tới ông trời lại
vui đùa với cô, làm cho cô mang thai đứa nhỏ của hắn.
Không sai, cho dù chưa thử thai hoặc
chưa khám bác sỹ, cô cũng có thể xác định chính mình xác thực mang thai.
Bởi vì cô mặc dù mơ hồ, nhưng chu kỳ sinh lý lại tuyệt không mơ hồ,
luôn đúng thời gian lại tới, chưa bao giờ chậm chễ, càng miễn bàn là lại trễ những ba tháng.
Đúng vậy, cô mang thai chuyện này cơ hồ đã có thể xác định, hiện tại vấn đề ở chỗ cô có nên sinh hạ đứa nhỏ
trong bụng này không, cô cảm thấy thân là một người “sáng tạo”
,hắn cũng
có quyền quyết định mới đúng, cho nên cô mới đến nơi này tìm hắn.
Đối mặt cánh cửa khắc hoa cương đã xa cách ba tháng, cô kỳ lạ lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Cô hít một hơi thật sâu, nói cho chính mình cũng không phải chưa bao giờ tới nơi này, trấn định một chút.
Nhưng nói dễ hơn làm, bởi vì làm cho cô khẩn trương cũng không phải địa điểm, mà là người đàn ông cô sắp đối diện bên trong.
Cô lại đến tìm hắn, Viên Diệp sẽ có phản ứng như thế nào?
Tỉnh Vu Hiểu không tự chủ được nghĩ.
Hắn sẽ dùng thái độ khách khí đối mặt với cô, hay là thái độ châm chọc khiêu khích,giống như lần cuối gặp hắn?
Cô lo lắng nếu hắn vẫn dùng thái độ mà
lần cuối gặp mặt để đối diện với cô, cô sẽ không còn dũng khí đem chuyện mình mang thai nói với hắn, bởi vì cô thật sự thực sợ hãi nếu nghe thấy hắn nói không cần đem đứa nhỏ của người khác tới nói là của hắn,linh
tinh.
Nếu hắn thực dám nói như vậy, nói thật, ngay cả cô cũng không biết chính mình đến lúc đó sẽ làm ra cái hành
động gì không thể khống chế được.
Có lẽ cô sẽ trực tiếp lấy đầu của hắn
đi, có lẽ cô sẽ hung hăng đá hắn một cước, đánh hắn một quyền, có lẽ cô
sẽ giống người đàn bà chanh chua chửi đổng hướng hắn chửi ầm lên.
Tóm
lại, nếu hắn dám ô nhục cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
Lại lần nữa hít sâu một hơi, cô thẳng lưng, đưa tay ấn chuông cửa.
Không đến một lát, cô nghe thấy phía
trong truyền đến thanh âm mở khóa, cô nhanh chóng lau đi chút nước trên
mặt, nín thở chờ đợi cánh cửa kia mở ra.
Cửa mở, một mỹ nữ trẻ tuổi cô chưa gặp bao giờ mặc quần áo ở nhà xuất hiện, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô hỏi: “ Xin hỏi chị tìm ai?”
“ Thực xin lỗi, tôi ấn sai tầng.”
cô không hề do dự nhanh chóng nói.
Cô gái mỹ mạo trẻ tuổi nhẹ gật đầu với cô,sau đó đóng cửa lại.
Tỉnh Vu Hiểu ngây ra như phỗng đứng ở tại chỗ sau một lúc lâu, cơ hồ không thể xác định vừa mới tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nơi này là lầu ba không phải sao? Cô thật sự ấn sai tầng trệt sao?
Cô ngẩng đầu nhìn số phía trên cửa
chính, nơi đó quả thật thật viết lầu ba đúng vậy, nói cách khác, cô cũng không có đi nhầm tầng.
Một khi đã như vậy, như vậy vì sao người ra mở cửa không phải Viên Diệp, mà là một cô gái trẻ tuổi mĩ mạo?
“ Bạn gái hắn ”
ba chữ này bỗng nhiên
xuất hiện ở trong đầu cô, làm cho cô nhất thời cả người cứng ngắc, huyết sắc trên mặt lại từng giọt từng giọt dần dần rút đi, lưu lại một phiến
trắng bệch.
Nguyên lai hắn đã có bạn gái mới, khó
trách ba tháng qua, hắn có thể hoàn toàn chẳng quan tâm tới cô, nguyên
lai đối với hắn mà nói, cô căn bản đã hoàn toàn trở thành quá khứ.
“ Ngu ngốc.”
cô thấp giọng tự giễu nói, “ Người ta đã sớm quên mày là ai, mày còn nơi này làm cái gì? Thực nghĩ đến trong bụng có đứa nhỏ của hắn, hắn sẽ một lần nữa tiếp nhận mày
sao? Mày thật ngu ngốc.”
Cô xoay người chuẩn bị rời đi nơi vĩnh
viễn chưa từng chào đón mình, lại thất thần dựa lên vách tường, lúc này
mới phát hiện nước mắt không biết khi nào đã sớm phủ đi tầm mắt của cô,
cũng dính ẩm ướt hai gò má.
Cô khóc cái gì đây? Tình yêu của cô
không phải từ ba tháng trước,còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao? Nếu
đã kết thúc, mà cô từ lâu đã nhận thấy hết thay, như vậy cô bây giờ còn
có gì mà phải khóc đây?
Đừng khóc, Tỉnh Vu Hiểu.
Cho dù hắn kết giao bạn gái thì thế nào, mình cũng có thể đi tìm bạn trai nha!
Cho dù hắn sớm đã quên cô thì cũng có
làm sao, bởi vì cô sớm hay muộn cũng quên hắn đi, thậm chí sẽ không nhớ
rõ hắn từng xuất hiện trong đời mình,cho nên,đừng khóc.
Hít mạnh cái mũi, cô dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, hạ quyết định quyết tâm sẽ không vì hắn mà rơi lệ.
Cô đưa tay ấn thang máy, bàn tay ở giữa không trung lại dừng lại.
Cô bỗng nhiên nhớ lại mục đích cô tới đây là để nói chuyện đứa nhỏ.
Còn muốn nói cho hắn sao? Cô do dự, dù
sao hắn cũng đã có bạn gái, nếu cô tùy tiện xuất hiện nói cho hắn chuyện này, này đối hắn cùng bạn gái hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một quả bom.
Cô đột nhiên ngẩn ra.
“ Tỉnh Vu Hiểu, mày thật sự ngu ngốc.”
cô bỗng nhiên mở miệng thấp giọng mắng chính mình, “ Hắn đã hại mày khổ
sở đến rơi nước mắt, mày cần gì phải băn khoăn đến tâm tình của hắn chứ? Mày thật ngu ngốc.”
Phải, đúng vậy.
Cô làm chi phải để ý
tới tâm tình hắn hoặc bạn gái hắn chứ? Nếu hắn làm cho cô mang thai, như vậy hắn phải chịu trách nhiệm làm những việc mà một người đàn ông có
trách nhiệm làm, không nên đem vấn đề toàn bộ quăng cho một mình cô xử
lý.
Gật gật đầu, cô lại xoay người đi trở về trước cửa đưa tay ấn chuông điện.
“Reng reng”
Phòng trong vang lên tiếng chuông cửa.
Tỉnh Vu Hiểu lẳng lặng đứng ở ngoài cửa lớn chờ, lúc này trên mặt cô
không có một tia thần sắc khẩn trương, chỉ có kiên định.
Một lát sau , cửa chính lại lần nữa bị mở ra, mà vị mỹ nữ kia cũng lại lần nữa xuất hiện ở phía sau cửa.
“ Ngượng ngùng, xin hỏi Viên Diệp có ở
nhà không ?”
không đợi đối phương phát ra thanh âm nghi hoặc gì, cô lớn
tiếng dọa người trực tiếp mở miệng hỏi.
“ Viên Diệp?”
mỹ nữ mở to mắt nhìn, lộ ra một bộ dạng giống như chưa từng nghe qua tên này, nhưng giây tiếp
theo cô ta lại đột nhiên hét to một tiếng, “ A!
Viên Diệp? Chị tìm Viên
Diệp?”
Tuy rằng thực hoài nghi phản ứng kinh
ngạc của mỹ nữ không hiểu là ý gì, nhưng Tỉnh Vu Hiểu vẫn kiên định đối
với cô ta gật gật đầu.
“ Chị là bằng hữu của anh ấy sao?”
mỹ nữ mở to cửa chính, tò mò nhìn cô.
“ Có thể…… Nói như vậy.”
Tỉnh Vu Hiểu có chút do dự nhẹ cúi đầu.
“ Anh ấy không nói với chị anh ấy đã về Mỹ sao?”
“ Về…về Mỹ ?”
Tỉnh Vu Hiểu ngạc nhiên nhìn cô ta, tin tức xuất hồ ý liêu (bất thình lình) này làm cho cô kinh ngạc suýt nữa đứng không nổi.
Hắn đã trở về Mỹ?
“ Phải, nghe anh trai em nói anh ấy hình như đã về được hai tháng.
Chị tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
Tỉnh Vu Hiểu mờ mịt nhìn cô, đầu căn bản chính là một mảnh hỗn loạn.
Hắn về Mỹ rồi, là về, mà không phải đi, nói cách khác hắn vốn không ở Đài Loan?
Hắn trở về Mỹ, ngay cả một lời từ biệt
cũng không nói.
Kia hắn đến Đài Loan đến tột cùng là muốn làm gì? Là tới du ngoạn hay là công tác? Đối hắn mà nói, sự tồn tại của cô là cái gì ? Chỉ là một sự diễm ngộ bên bờ kia của Thái Bình Dương thôi sao?
Diễm ngộ? Cô thật đúng là đánh giá cao
chính mình.
Nói không chừng đối hắn mà nói, sự tồn tại của cô căn bản
chính là một hồi ác mộng, hoặc là ngay cả ác mộng cũng không bằng, ngay
cả một chút trí nhớ cũng chẳng tồn tại.
“ Chị có khỏe không?”
mỹ nữ quan tâm khẽ chạm cô một chút.
“ Cái gì?”
Tỉnh Vu Hiểu mờ mịt ngẩng
đầu, mới phát hiện trước mắt sớm mơ hồ một mảnh.
Cô nhanh chóng lau đi
nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cám ơn,chị không sao.”
“ Chị muốn tìm Viên Diệp, anh trai em
biết tìm anh ấy như thế nào.
Chị chờ em một chút, anh trai em vừa lúc ở
nơi này, em đi gọi anh ấy.”
mỹ nữ đăm chiêu nhìn cô một chút, bỗng nhiên nhiệt tâm mở miệng nói.
“ Không cần”
Tỉnh Vu Hiểu ngăn cản cô.
“ Không quan hệ, em đi gọi anh ấy.”
Mỹ nữ nhanh chóng xoay người chạy vào nhà.
Tỉnh Vu Hiểu hoàn toàn không kịp ngăn cản cô.
Cô cũng không có nói muốn tìm hắn nha.
Nếu người đi rồi, cô còn tìm hắn làm cái gì đây?
Nếu ngay cả câu tái kiến cũng tiếc rẻ
không nói với cô, người đàn ông tuyệt tình như vậy,cô còn tìm hắn làm
cái gì? Chẳng lẽ cô nghĩ khi hắn biết cô mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn
sẽ vì đứa nhỏ cùng cô tẫn thích tiền ngại (đại khái là ‘nối lại tình xưa’) , sau đó cưới cô sao?
Đã nghĩ sẽ không vì hắn mà rơi một giọt lệ,kết quả lại ngây ngốc nước mắt rơi như mưa.
Cô quả thật là ngu ngốc.
Đi vào thang máy, cô muốn bảo chính mình đừng khóc, lại cuộn mình ở một góc thang máy khóc như trẻ con.
Thang máy chậm rãi đi xuống lầu một,
cửa thang máy mở ra, đứng ở ngoài cửa Lâm Tuyết Nhan, nhất thời bị Tỉnh
Vu Hiểu đang cuộn mình khóc trong thang máy làm cho sợ hãi, cô luống
cuống tay chân một bên trấn an Tỉnh Vu Hiểu, một bên nhanh chóng đem Vu
Hiểu về lầu tám.
Mà tại lầu ba, khi vị mỹ nữ kia lôi kéo ông anh Tần Chấn đang trong giấc ngủ thì bị cô dựng dậy, đi đến cửa
chính cũng đã không thấy bóng người vừa rồi.
“ Di? Người đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT